Vì vậy mà hôm nay, Thẩm Minh Húc lại muốn tới quán bar tiếp. Biết Bạch Sướng sẽ tới đón nên ngay cả chìa khoá xe anh cũng chẳng thèm cầm.
Bạch Sướng âm u bảo: “Em muốn khoá cửa.”
“Tại… Tại sao vậy?” Thẩm Minh Húc nghe vậy liền không vui, khoá cửa rồi thì anh phải làm sao đây.
“Anh có phiền không hả, lúc nào cũng để em phải đi đón anh.” Bạch Sướng bảo.
Thẩm Minh Húc vừa nghe, tự biết đuối lý, chỉ đành trông mong nhìn Bạch Sướng.
“Muốn ra ngoài uống rượu thì anh cũng khỏi về. Anh uống rượu người khổ chính là em.” Bạch Sướng liếc sang Thẩm Minh Húc.
Bây giờ cậu chẳng còn khách khí với Thẩm Minh Húc nữa.
Alpha này thật là phiền.
27
Thẩm Minh Húc cũng tự biết dạo này mình quá đáng. Nhưng đã lâu lắm anh không chơi bời đâu nên mấy nay hơi quá đà.
“Anh sai rồi, anh không đi uống rượu nữa.” Thẩm Minh Húc nhìn cậu Omega đang nổi giận, bảo.
Bạch Sướng cảm thấy Thẩm Minh Húc phiền chết, “Anh thích uống thì uống, em không muốn quản anh.”
“Say xỉn bên đường cũng đừng gọi em.”
Thẩm Minh Húc thấy vợ mình khó chịu liền vội vàng xuống nước, “Không uống, không uống, sau này sẽ ở nhà.”
Hai tay Bạch Sướng chống nạnh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Minh Húc.
Dáng vẻ người Alpha cao lớn cúi đầu trước mắt mình đây, cứ mãi bày tỏ đã làm sai thật buồn cười.
Nhưng Bạch Sướng biết, Thẩm Minh Húc bằng lòng cúi đầu đầu nhận sai đã là rất hiếm thấy.
“Hừ.”
28
Thật ra hồi đầu Bạch Sướng vẫn nghĩ Thẩm Minh Húc chỉ nói mồm mà thôi, chắc chắn vẫn sẽ lén lút đi uống rượu.
Đám Alpha lúc nào chẳng vậy. Ngoài miệng phát ngôn câu nào xuôi tai câu ấy nhưng thực tế, hành động lại khiến người thất vọng vô cùng.
Chỉ là cậu chẳng ngờ, Thẩm Minh Húc vậy mà thật sự không ra ngoài uống rượu thật.
Thẩm Minh Húc bây giờ tan tầm còn về sớm hơn cả cậu, về nhà rồi liền ngoan ngoãn cơm canh đầy đủ chờ Bạch Sướng về.
Thẩm Minh Húc đang muốn lấy lòng cậu Omega nhà mình.
Anh sợ Bạch Sướng lén mách ông cụ chuyện mình ra ngoài uống rượu.
Thật ra Thẩm Minh Húc nghĩ nhiều rồi. Bạch Sướng chưa bao giờ có loại suy nghĩ này, cũng chẳng hề nghĩ rằng Thẩm Minh Húc tuyệt đối sẽ không có cơ hội ra ngoài uống rượu lần thứ hai.
29
Hai người đã lấy nhau được vài tháng. Trong đó cũng từng có cãi vã, chiến tranh lạnh, từ xa lạ đến quen thuộc.
Bài xích của Thẩm Minh Húc với Bạch Sướng theo hai người chung sống cũng chậm rãi vơi đi.
Tuy Thẩm Minh Húc không thích Omega. Nhưng với anh mà nói, Bạch Sướng có thể xem là một đối tượng kết hôn hoàn mỹ.
Bạch Sướng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, cũng sẽ chẳng chủ động ra nhập vào các mối quan hệ của anh.
Trên lý thuyết, hẳn là Thẩm Minh Húc sẽ cảm thấy vui mừng đối với hành động này của Bạch Sướng. Nhưng nhìn dáng vẻ chẳng hề để tâm của Bạch Sướng lại làm lòng anh khó xử.
Chẳng phải vẫn bảo rằng Omega có tính chiếm hữu rất mạnh với Alpha của mình sao?
Tại sao Bạch Sướng không có với mình?
Chẳng lẽ bởi vì hai người vẫn chưa hoàn thành bước đánh dấu cuối cùng ư?
30
Từ khi Bạch Sướng biết Thẩm Minh Húc quên mình, thái độ với anh liền thay đổi.
Cậu từng thử làm Thẩm Minh Húc nhớ lại mình.
Bạch Sướng từng thử nhắc trước mặt anh rằng khi xưa anh đã tới cô nhi viện.
Thái độ của Thẩm Minh Húc là thờ ơ có lệ.
Bạch Sướng hỏi anh, “Vậy anh còn nhớ đứa bé Omega mà anh bế hồi đó không?”
“Ai còn nhớ được chuyện từ hồi xưa xửa xừa xưa vậy nữa. Hơn nữa trước đây anh cũng thường đi cùng ông nội đến cô nhi viện.”
“Anh bế nhiều trẻ con lắm.”
Bạch Sướng nghe được câu trả lời của Thẩm Minh Húc, nói không thất vọng hiển nhiên là giả nhưng cậu chẳng thể biểu hiện ra ngoài.
Cậu chỉ lẳng lặng xoay người, đáp lại lời Thẩm Minh Húc, “Không có gì, em hỏi vu vơ thôi.”
“Không cần để ý, dù sao cũng qua lâu vậy rồi.”