• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiệc tối, đại biểu các tinh thành thi nhau bày ra sở trường, vừa đưa quà tặng, vừa triển lãm thực lực với người thống trị tương lai của vực Lam, hi vọng có thể trở thành phụ thuộc của năm tộc.

Trải qua các loại nỗ lực, cho dù không thể cạnh tranh với cuồng điêu, ít nhất phải ngang với kim điêu.

Chuyện bạch đầu hải điêu, theo Ưng Kiền bỏ mình, hắc ưng dời tộc, từ lâu không còn là bí mật.

Kim điêu thân thiết với tộc đàn bị đuổi, cũng từng đảm bảo cho đối phương, để lại vết bẩn không xóa đi được, vẫn có thể ở lại thành Vũ, được thiên nga trọng dụng. Không lý gì bản thân không được.

Mấu chốt ở chỗ, phương hướng nỗ lực có chính xác hay không, phượng hoàng có muốn nhận hay không.

Sau khi tiệc tối kết thúc, Tần Ninh trở lại đảo giữa hồ, nhìn hơn mười thiết bị chứa vật, thật sự có chút đau đầu.

Quà dễ tặng không dễ nhận.

Theo tình hình hiện tại, mục đích của đối phương rất đơn giản, thực hành lại rất khó.

Phục hưng tộc đàn phượng hoàng, không phải một đêm là được.

Đặc biệt đối với nhạc trạc.

Có hắc ưng và khủng điểu làm gương, tiếp nhận tộc lông vũ phụ thuộc phải khảo sát nhiều mặt, cẩn thận lại cẩn thận.

Cho nên kỳ hạm tuyển nhân viên thực tập, thực tế là cân nhắc nhiều phương diện. Nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn xuất phát từ tín nhiệm.

Xoa xoa trán, mở một thiết bị chứa vật, nhìn đá quý khoáng thạch chồng chất dưới chân, Tần Ninh chỉ có thở dài.

Bạch Hử đi vào phòng, nhìn thấy cảnh này, không nhịn được lắc đầu bật cười.

Nghe thấy tiếng vang, Tần Ninh quay đầu trợn mắt.

Buồn cười lắm sao?

Cậu đang đau đầu muốn chết rồi đây.

“Lúc trước ta đã nói, phải đau đầu không phải là em.”

Bạch Hử đi đến bên giường, một cánh tay ôm Tần Ninh, ngón tay cuốn lấy một lọn tóc đen, đưa đến bên môi, hạ xuống một nụ hôn.

“Những người này thay mặt cho chủ tinh thành, quà tặng ra phần lớn là bước đầu thăm dò.” Nâng cằm Tần Ninh, Bạch Hử nghiêng đầu, mổ một cái vào khóe môi cậu, “Đến khi xét xử kết thúc, em sẽ gặp được bản thân chủ thành.”

“Bản thân chủ thành?” Tần Ninh bị hôn có chút ngứa, vô thức liếm liếm môi dưới, “Gặp rồi thì sao, cần quyết định ngay?”

“Không cần.” Bạch Hử lắc đầu, “Có thể tiếp tục suy xét, cho đến khi xác định thành ý của bọn họ.”

“Nhất định phải có phụ thuộc sao?”

Giữa chân mày nhíu chặt, cảm giác bất đắc dĩ dâng lên.

Tần Ninh dựa vào lòng Bạch Hử, khó tả trong lòng là cảm giác gì.

Thân là nhạc trạc duy nhất, phục hưng tộc đàn là trách nhiệm của cậu.

Chỉ là, nói dễ làm khó.

Chỉ là bước đầu tiên, đã làm cậu thấy áp lực, thật sự khó có thể bước ra.

“Nếu em không muốn tộc đàn phụ thuộc?” Ngẩng đầu, đối diện cặp mắt màu khói, Tần Ninh thử hỏi, “Được không?”

Bạch Hử nở nụ cười.

Nâng gáy Tần Ninh lên, ngón tay cọ qua vành tai ấm áp, một cái vuốt ve dễ dàng trấn an bạn đời nôn nóng.

“Nếu em không muốn, tự nhiên có thể không cần.”

“Thật không?”

“Tuyệt đối chính xác.”

Cầm cổ tay Tần Ninh, mười ngón đan xen, đáy mắt màu khói rõ ràng phản chiếu hình ảnh của nhạc trạc.

“Muốn làm gì, không muốn làm gì, không cần có bất cứ băn khoăn, có thể tùy tâm làm.”

“Không có phiền phức?”

“Có ta ở.”

Ba chữ kết thúc, ngón tay thon dài lướt qua má Tần Ninh, đưa vào trong cổ áo.

Cảm giác ấm áp làm Tần Ninh run lên.

Lúc Tần Ninh tỉnh hồn lại, đã nằm ngửa trên giường, bị lông vũ màu bạch kim bao trùm.

Thử lắc lắc đầu, cũng không có tác dụng. Không những hoàn toàn không tỉnh táo, ngược lại triệt để loạn thành một đống hồ dán.

Hơi thở nóng rực quen thuộc lại xa lạ.

Trong giây lát, run rẩy lan khắp toàn thân.

Thở dài một tiếng, Tần Ninh từ bỏ giãy giụa, duỗi cánh tay, ôm qua vai Bạch Hử. Ngẩng cổ, tùy tiện hơi thở tan vào nhau, sợi tóc quấn quýt.

Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Tần Ninh từ trong mơ tỉnh lại.

Trong ánh sáng tối mờ, sợi tóc màu bạch kim trải trên gối, được tóc đen tôn lên, càng có vẻ chói mắt.

Một tay đặt trên trán, nhớ đến nội dung trong mơ, Tần Ninh hơi nhíu mày.

Cắn môi, thử xua tan cảm giác choáng váng, lại không quá thành công.

Ba phút sau, Tần Ninh thẳng thắn từ bỏ.

Trở mình, nhìn thiên nga ngủ say, mắt chớp chớp, một ý tưởng hiện lên trong đầu, khóe môi đột nhiên cong lên.

Nghĩ đến liền làm.

Bạch Hử không hề đề phòng, đúng là làm người “muốn ăn”.

Vén chăn lụa lên, bạn nhạc trạc to gan nào đó từ từ trượt xuống, bắt đầu một vòng tìm đường chết mới.

Gần như cùng lúc Tần Ninh trượt xuống, Bạch Hử mở mắt. Một tay cào qua tóc dài trên trán, không lên tiếng, trực tiếp ôm lấy cả người cả chăn, xoay người đè vào trong lông vũ đầy giường.

Sự thật chứng minh, thiên nga không đề phòng đúng là mê người, nhưng không chống được mê hoặc, anh dũng tìm đường chết, cơ bản sẽ không có kết quả gì tốt.

Mặt trời lên đỉnh trời, Bạch Nham đến đảo giữa hồ. Đi vào phòng khách, bị người máy ống trụ ngăn lại.

“Bạch chủ không ở?”

Ống trụ không nhúc nhích, đèn cam trên đỉnh đầu chớp hai cái, cánh tay kim loại mở ra, tiếp tục chặn đường.

Bạch Nham nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Im lặng, không có một chút động tĩnh.

Một lát sau, thiên nga đã trải qua sáu mùa sinh sản, dường như hiểu cái gì.

Không phải như hắn nghĩ vậy đâu?

Trước đã qua mười ngày, làm sao còn có thể…

Bất đắc dĩ, đáp án của câu hỏi cách xa lẽ thường, hiện ra dưới góc độ khó tin nhất.

Bạch Nham nghi ngờ suy đoán, suy xét đến truyền thống của tộc đàn, tự nhiên sẽ không tùy tiện “xông lên” tầng hai.

Giả sử thời kỳ tìm bạn đời của Bạch Hử chưa kết thúc, đặt chân vào đảo giữa hồ đã là tương đối nguy hiểm, càng khỏi nói bước vào lãnh địa riêng tư.

Trái lo phải nghĩ, Bạch Nham tạm thời không có biện pháp, chỉ có thể lui một bước, đưa máy ghi chép cho người máy ống trụ.

“Bên trong là tin tức các tinh thành gửi, chuyện liên quan đến xét xử ngày mai, vô cùng quan trọng. Nhất định phải giao cho chủ thành.”

Đèn cam biến thành đèn xanh, ống trụ trịnh trọng cất máy ghi ghép đi.

Thấy thế, Bạch Nham yên tâm một chút, đang định cất bước rời đi, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng.

“Bạch Nham?”

Bạch Nham đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Theo tiếng gọi nhìn lại, thấy Bạch Hử đứng bên cạnh thang cuốn, cứng ngắc tại chỗ, hận không thể mở cánh, lập tức bay khỏi đảo giữa hồ.

Bạch Hử trước mắt, toàn thân tản ra hơi thở đặc hữu của chim phượng trong thời kỳ tìm bạn đời.

Đối với Tần Ninh, không khác gì chất xúc tác cảm tình tốt nhất. Đổi thành Bạch Nham, cảm nhận được lại là bài xích, uy hiếp và áp lực.

Nếu không phải có hiểu biết về Bạch Hử, hắn tuyệt đối sẽ cất bước bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, nhất định không quay đầu lại.

Biết tình trạng của bản thân, Bạch Hử cũng không đi xuống.

Tiếp nhận máy ghi chép từ tay ống trụ, hiểu rõ dự định của chủ các tinh thành, cân nhắc chốc lát, mở miệng nói: “Có thể đồng ý thỉnh cầu của bọn họ.”

“Nhưng mà Bạch chủ, chưa bao giờ có tiền lệ.”

“Không sao.”

Ném máy ghi chép cho ống trụ, Bạch Hử tì tay lên lan can, ngón tay đan vào nhau, cười nói: “Mọi việc luôn có ngoại lệ, bắt đầu từ thành Vũ.”

“Nếu như vậy, nơi xét xử cần thay đổi, thời gian sợ là không kịp.”

Bạch Hử nghĩ nghĩ, nói: “Nhờ bạch chuẩn hỗ trợ, đại khái có thể hoàn thành trước thời gian xét xử.”

“Rõ.”

Nghĩ đến hiệu suất làm việc của bạch chuẩn, Bạch Nham gật đầu, đồng ý với cái nhìn của Bạch Hử.

Quyết định công việc tương quan, Bạch Nham lập tức rời khỏi đảo giữa hồ, cùng Bạch Thanh bay đến trung tâm nội thành, bắt tay sắp xếp công việc.

Bạch Hử xoay người về phòng.

Cửa phòng đóng lại, cho đến chạng vạng, cũng không mở ra.

Rìa ngoài trung tâm nội thành, cùng một mảnh đất trống nối liền với khu phía tây tinh thành, được cuồng điêu lắp đặt thiết bị phản lực hấp dẫn, tòa kiến trúc màu xám bạc từ từ bay lên, dừng lại ở vị trí cách mặt đất khoảng ba mươi mét.

Kiến trúc cao gần trăm mét, do hợp kim tạo thành.

Bên ngoài hình kim tự tháp, bên trong có ba tầng. Mỗi tầng chia làm hai phòng khách, bố trí trang bị áp súc không gian, có thể chứa vạn người.

Nhìn từ bên ngoài, kiến trúc mỹ quan đơn giản, hoa văn bốn phía có chút tục tằng, càng sát gần thẩm mỹ thời thái cổ.

Dùng thang lên xuống, lên cao dọc theo nội bộ tòa kiến trúc, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc bốn phía.

“Bạch chủ đồng ý thỉnh cầu của các vị chủ thành.”

Bạch Nham đứng bên cạnh trang bị phản lực hấp dẫn, nói với bạch chuẩn: “Hệ thống khống chế cần thiết lập lại, đảm bảo có thể kết nối với toàn bộ tinh thành, cùng với khu tụ cư nơi tộc đàn đưa ra thỉnh cầu.”

Bạch chuẩn tiến hành điều chỉnh thử hệ thống, nghe vậy xùy một tiếng.

“Nếu đã phái đại biểu, còn lo lắng gì chứ.”

“Rất đơn giản, hồng mộc uy hiếp không chỉ là thành Vũ.”

“Chỉ là như vậy?” Bạch chuẩn động tác không ngừng, vẻ mỉa mai trên mặt càng sâu.

“Đương nhiên không phải toàn bộ.” Bạch Nham tiếp tục nói, “Thành Đá quản lý không ít tinh hệ, liệp hầu điểu có lực uy hiếp kém xa khủng điểu. Muốn chia một chén canh, chiếm chút lợi ích, đưa ra trong lúc xét xử, là phương pháp trực tiếp nhất hiệu quả nhất.”

Bạch chuẩn lắc đầu.

Như đa số tộc nhân, hắn không hứng thú với những việc này.

Sinh sống trong tinh thành thiên nga thống trị, có thể không cần lo nghĩ, tập trung toàn bộ tinh thần nghiên cứu. Đây là lợi ích nơi khác không thể có được, bao gồm thành Nhai nơi thân tộc sinh sống cũng vậy.

Để hoàn thành công tác, bạch chuẩn và thiên nga mở đèn thâu đêm, rốt cuộc một ngày trước xét xử, hoàn thành cải tạo toàn bộ tòa kiến trúc.

“Rất nhiều chi tiết cần hoàn thiện.”

Ấn xuống bảng điều khiển, mở không gian gấp, nhìn từng màn hình giả thuyết sáng lên, bạch chuẩn không mừng rỡ, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn biểu thị với Bạch Nham, thời gian gấp gáp, kiến trúc không thể thập toàn thập mỹ, tồn tại rất nhiều điểm không hợp ý.

“Không sao.”

Bạch Nham kết nối hệ thống khống chế, cẩn thận kiểm tra.

Xác nhận tổng thể kiến trúc không thành vấn đề, thiết bị bên trong có thể hoạt động bình thường, thu được tín hiệu từ toàn bộ vực Lam, màn hình giả thuyết có thể hiển thị rõ ràng, lập tức thở phào một hơi.

“Như vậy là được rồi.”

Thấy bạch chuẩn vẫn còn xoắn xuýt, Bạch Nham đành phải nói cho hắn, đợi xét xử kết thúc, toàn bộ tòa kiến trúc này sẽ được chuyển đến vương thành, thiết kế sửa chữa một lần nữa, làm nơi làm việc của nghị viện vương thành và nghị viện chủ thành.

“Đến lúc đó, có đầy đủ thời gian tiến hành hoàn thiện.”

Công việc kết thúc thuận lợi, bạch chuẩn quay về phía tây thành, Bạch Nham trở lại miệng núi lửa, gặp được Bạch Thanh trước đảo giữa hồ.

Nghĩ đến dáng vẻ lúc trước của tộc trưởng, hai người đều có chút lo lắng.

May mắn là, Bạch Hử rốt cuộc nhớ ra trách nhiệm của mình. Lúc đi gặp tộc nhân, sẽ hết sức thu liễm hơi thở.

Điều này làm Bạch Nham và Bạch Thanh tự tại hơn nhiều.

Xích Quân và Kim Vân vội vàng sửa chữa kỳ hạm, ở lại nơi cư trú khác trong núi lửa. Sau tiệc tối liền vùi đầu làm việc, đến khi xét xử bắt đầu mới có thể đi ra.

Hai thanh loan nhỏ phát huy sở trường, thiết kế một cung điện ngầm và kiến trúc núi đá thoải mái cho các chim non.

Đáng tiếc là, không đợi được kiến trúc hoàn thành, bọn họ đã phải đến trường, tiến hành bốn tháng học tập khép kín. Càng không vui chính là, thời gian trước khi nhập học, cho dù đến đảo giữa hồ, cũng rất ít nhìn thấy Tần Ninh.

Về phần nguyên nhân, không ngoài bạn nhạc trạc nào đó không có việc gì liền thích ghẹo chim.

Nói chính xác một chút, vô cùng giỏi tìm đường chết.

Cùng ngày xét xử, Tần Ninh dậy sớm, thay trường bào người máy ống trụ chuẩn bị. Đứng ở trước gương, bất ngờ phát hiện, bản thân hình như lại cao lên.

“Vì quần áo?”

Kề sát mặt gương, lấy tay so so đỉnh đầu, Tần Ninh không dám chắc chắn mười phần.

Kéo nhẹ trường bào màu đen, trên vải chợt lóe ánh sáng màu vàng tối. Không nhìn kỹ cũng sẽ phát hiện, chỉ vàng này thêu thành đồ đằng phượng hoàng.

So với lúc tiệc tối, bộ trường bào này có vẻ hơi đơn giản, không có nhiều trang sức hoa lệ. Chế tác lại cẩn thận hơn, càng có thể tôn lên tóc đen của Tần Ninh, bày ra khí chất đặc biệt của nhạc trạc.

Chỉnh lý xong xuôi, Tần Ninh ngồi trên tín thiên ông, cùng hai thiên nga nhỏ, bay đến trung tâm nội thành.

Đến nơi mới phát hiện, bọn họ đi mặc dù sớm, so với người khác lại vẫn hơi muộn.

Lúc này, bốn cửa tòa kiến trúc mở rộng, đại biểu các tinh thành tham gia xét xử, trưởng lão khu tụ cư cùng cư dân thành Vũ, lần lượt bước vào thang lên xuống, đi vào phòng khách trên tầng hai của tòa kiến trúc.

Tần Ninh cùng hai thiên nga nhỏ đi đến cửa đông, đứng sau lưng mấy con cuồng điêu trưởng thành.

Ba người xuất hiện, thu hút hơn trăm ánh mắt.

Có đại biểu tinh thành cách tương đối gần, muốn đi đến bắt chuyện, không ngờ bị mấy tiếng reo lên cắt đứt.

“Tần Ninh!”

“Rốt cuộc thấy anh rồi!”

Hơn bốn mươi con tộc lông vũ nguyên thủy bay đến, các phượng hoàng nhỏ hoan hô nhảy xuống, chớp mắt đã bao vây Tần Ninh, không cho người khác cơ hội đến gần.

Nhìn cảnh tượng này, đại biểu tinh thành không khỏi nhíu mày.

Cư dân thành Vũ thì thôi, chim non cũng muốn tham gia xét xử?

“Chúng nó chỉ là bàng thính.”

Lật Nhan phụ trách dẫn đường, nghe thấy nghi vấn của mấy người, mở miệng nói: “Chuyện liên quan đến năm tộc phượng hoàng, đồng thời Bạch chủ đã ngoại lệ cho các chủ thành, như vậy hẳn cũng không là gì?”

Đại biểu tinh thành thu hồi ánh mắt, gật đầu cười cười.

Ở địa bàn của phượng hoàng, ai cũng sẽ không có một chút ánh mắt, nắm việc này không buông.

Nửa giờ sau, những người tham gia xét xử đều đi vào hội trường, ngồi xuống hàng ghế hình vòng.

Trên đầu mọi người lơ lửng vô số màn hình ảo, lúc này đang lần lượt sáng lên, hiển thị hình ảnh các chủ thành.

Vị trí thẩm phán, vũ hoàng ngồi chính giữa, hai bên theo thứ tự là thiên nga, chu tước, uyên sồ cùng trưởng lão tộc điêu, tộc ưng và tộc chuẩn.

Tiếng chuông đồng hồ vang lên, chính giữa hội trường đột nhiên lõm xuống, sau đó có lồng hình trụ trong suốt nâng lên.

Ô Đàn mặc trường bào nâu, đứng trong lồng trong suốt, nhìn thẳng ghế thẩm phán, không có nửa điểm sợ hãi.

Sau khi lồng trong suốt dừng lại, từ trên đỉnh bắt đầu tách ra.

Ô Đàn đi lên đài cao độc lập, liếc mắt nhìn mọi người có mặt.

Nhận ra không ít mặt quen, hai tay nắm chặt, hàm răng nghiến kèn kẹt, trong mắt lóe lên một tia âm ngoan.

Trường bào che lấp, đồ đằng màu nâu tối từ từ hiện lên. Lan tràn đến qua cẳng tay, bị khóa sáng trên cổ tay ngăn chặn, sức mạnh bị ép xuống, thất bại trong gang tấc.

Không thể phát động tấn công, Ô Đàn cười lạnh một tiếng.

Chuyện hồng mộc và đạo long bại lộ, bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Chẳng qua, những người kia cũng đừng mơ giả vờ cái gì cũng không biết, đẩy trách nhiệm đi không còn một mảnh, từ đây ngủ yên không lo, mọi việc tốt đẹp!

Lyl: mặc dù t thích ngọt ngào thoải mái, nhưng ko hiểu sao 5c này làm đặc biệt nản (⋟﹏⋞) còn 4c nữa là end rồi, hi vọng có thể kết thúc trong tháng 9 o(╥﹏╥)o

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK