Tiểu Lệ ngồi cùng bàn với cô.
Dì giúp việc làm cơm sáng cho hai người ở phòng bếp.
Lộc U một bên ăn sáng, một bên nghe Tiểu Lệ báo cáo lịch trình trong một tuần tới cho mình. Có phải đến mấy công ty thị sát, có nói chuyện hợp đồng với luật sư…
Tiểu Lệ ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư mặt bánh bao ở đối diện vẻ mặt không còn cái vui trên đời, Tiểu Lệ ngừng một chút, cười tủm tỉm nói: “Tin tức tốt là “Kiếm Minh Thiên Sơn” sắp quay xong rồi, đoàn phim cũng sắp giải tán. Nếu U U mệt nói, có thể nghỉ ngơi một thời gian, không cần nhận việc mới.”
Nghề nghiệp của Lộc đại tiểu thư là biên kịch, nhưng thứ nhất loại người có tài nguyên như cô, biên kịch có trình độ vốn đã kiếm được nhiều tiền, thứ hai hằng ngày cô chi tiêu cũng không dựa vào công việc của chính mình, cho nên một hạng mục của cô kết thúc, muốn tiếp tục hạng mục mới hay không, hoàn toàn xem tâm tình.
“Kiếm Minh Thiên Sơn” là chính Lộc U muốn quay.
Những kịch bản khác chưa chắc cô đã để bụng như vậy.
Mà Lộc U đang xiên một miếng bánh mì, nghe được Tiểu Lệ nhắc tới “Kiếm Minh Thiên Sơn”, cô ngẩn người, tâm tình có chút phức tạp: Kiếm Minh Thiên Sơn à…
Lộc U búng tay một cái, quyết định: “Giúp tôi sắp xếp thời gian, tôi muốn đi gặp ba mẹ tôi một chuyến, từng người một.”
Tiểu Lệ cúi đầu kiểm tra.
Sau đó nói: “Lộc tiên sinh bên này có thể hẹn thời gian, nhưng Lương nữ sĩ cùng người yêu gần đây đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.”
Nhà giàu mà, ba mẹ từng người nuôi tình nhân gì đó, xuất hiện phổ biến.
Quả nhiên đôi mắt Lộc U cũng không nháy một cái, liền nói: “Vậy giúp tôi liên hệ ba ba tôi trước đi.”
Hai người còn đang muốn nói tiếp thì chuông cửa vang lên.
Dì giúp việc trong phòng bếp đang vội vàng chiên bò bít tết “Tư tư tư”, Tiểu Lệ buông ipad, đứng dậy đi mở cửa.
Lộc U tiếp tục ăn cơm sáng.
Sau đó nghe thấy Tiểu Lệ kinh ngạc hô to gọi nhỏ: “Bồ tiên sinh? Sao anh lại tới đây? Hiện tại mới là 6 giờ sáng đấy… Bồ tiên sinh, sao anh lại xông vào thế… Này anh từ từ đã!”
Lộc U ngẩng đầu, một người đàn ông cao ráo chân dài mặc áo gió màu nâu, đã đi vào nhà ăn.
Căn nhà này của Lộc U trang hoàng thiên sắc màu lạnh, Bồ Sĩ Trạch vừa xuất hiện ở chỗ ngoặt. Một thân áo gió của anh bởi vì đi lại mà phồng lên, phần phật tung bay.
Anh đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt thon gầy, mặt mày tuấn tú, hai chân thon dài.
Thật là dáng người đẹp như người mẫu, tướng mạo lấp lánh sáng lên giống như minh tinh.
Anh cúi đầu, đối diện với Lộc đại tiểu thư đang phồng má lên nỗ lực nuốt xuống bánh mì trong miệng.
Trong mắt hai người lập loè ánh sáng.
Đều nhớ tới kết cục của “Kiếm Minh Thiên Sơn”.
Lộc U không khỏi nghĩ, sau khi cô tự mình hy sinh rời khỏi giấc mộng kia, Lạc Dã lúc đó dùng tâm tình như thế nào để tiếp thu tất cả? Cô không biết kết thúc của câu chuyện, có phải anh vô cùng thống khổ hay không?
Cô nói cho anh đây chỉ là mộng, dù thế nào bọn họ cũng sẽ gặp lại; nhưng mà đối với Lạc Dã mà nói, có phải mộng hay không, chỉ là một sự kiện hư vô mờ mịt không cách nào chứng thực. Hiện thực nhất, là anh mất đi Cốc Xuân Lai, mất đi người anh yêu…
Bồ Sĩ Trạch cúi đầu nhìn Lộc U.
Ánh mắt anh như băng tuyết lạnh lẽo, khi nhìn thấy cô hoàn hảo ngồi ở chỗ này ăn sáng, lo âu trong lòng anh rốt cuộc phai nhạt đi, thở một hơi dài.
Từ trong mộng tỉnh lại, mới hơn 5 giờ, di động của cô cũng chưa khởi động máy, anh trực tiếp lái xe tới tìm cô…
Sáng sớm khi trời chưa sáng, đi qua đường cái trống trải ít người tĩnh lặng, Bồ Sĩ Trạch nghĩ đến kết thúc của cảnh trong mơ một lần lại một lần, thân ảnh cô biến mất giữa kiếm quang. Nỗi thống khổ và tuyệt vọng trong mộng như rõ ràng trước mắt, khắc cốt minh tâm*. Sau khi tỉnh lại hốt hoảng, chỉ muốn nhìn thấy cô, lập tức nhìn thấy cô.
(*khắc cốt minh tâm: ghi nhớ không bao giờ quên)
Xác định cô không có bất cứ tổn thương nào!
Mà Lộc đại tiểu thư xác thật cũng không có chuyện gì.
Cô ngồi trong nhà ăn đèn treo huy hoàng, mặc áo ngủ dùng bữa sáng, ngửa mặt nhìn anh, làn da dưới ánh đèn hiện lên màu trắng trong, mà ánh mắt cô trong trẻo, má phình phình.
Ánh mắt Bồ Sĩ Trạch không tự giác trở nên mềm mại.
Anh nhìn Lộc U, nói: “Nhìn đến em còn ngồi ở chỗ này ăn cơm sáng, còn ăn ngon như vậy, anh liền…”
Lộc U nghĩ thầm: Anh liền yên tâm rồi?
Trong lòng cô sung sướng, cảm động nghĩ bởi vì giấc mộng kia mà bạn trai mới sinh ra vạn loại trìu mến đối với cô. Thấy trời còn chưa sáng anh đã lái xe tới gặp cô, rõ ràng trước đó cô mời anh tới đây ở, anh còn từ chối.
Quả nhiên trước mắt sống chết thấy chân tình mà.
Bồ Sĩ Trạch chậm rì rì: “Anh liền muốn mở livestream ăn uống, để khán giả xem en ăn cơm đều cảm thấy muốn ăn cơm.”
Ảo tưởng bạn trai ôm chính mình nói “Không bao giờ rời khỏi em” Lộc U bị nghẹn họng:… Anh vẫn còn là người à?!
Anh là ma quỷ ấy!
Một bên cô nhét bánh mì vào miệng, một bên phồng mắt lên lườm Bồ Sĩ Trạch.
Tiểu Lệ ở đằng sau đuổi theo tiến vào, nói: “Bồ tiên sinh ăn sáng chưa? Muốn cùng chúng tôi ăn không?”
Bồ Sĩ Trạch rõ là không biết xấu hổ, anh lập tức nói tiếng “Được”, thong thả ung dung kéo ra ghế dựa ngồi ở đối diện Lộc U, tùy ý Tiểu Lệ vào phòng bếp nói chuyện với dì giúp việc.
Bồ Sĩ Trạch ngồi ở đối diện, nhìn Lộc U.
Ánh mắt anh lãnh đạm, mang theo cảm giác bễ nghễ lười biếng trời sinh.
Lộc U cúi đầu ăn cơm không để ý tới anh.
Bồ Sĩ Trạch bỗng nhiên mở miệng: “Em nói em và Bồ Sĩ Trạch không có quan hệ gì, anh chỉ là một thằng đểu em gặp phải khi còn niên thiếu không hiểu chuyện, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa?”
Lộc U: “…”
Cô nuốt xuống bánh trong miệng mì, mí mắt xốc lên, liếc mắt xem thường hết sức đáng yêu: “Anh còn biết cư xử hay không? Sáng sớm ra liền tới tính sổ với em?”
Bồ Sĩ Trạch à một tiếng.
Mà Lộc U nuốt bánh mì bị nghẹn đến hoảng, nhìn xem khắp nơi, thấy sữa bò đặt ở trong tầm tay Bồ Sĩ Trạch, cô thuận miệng liền nói: “Lạc đại ca, giúp em lấy cái cốc.”
Bồ Sĩ Trạch nhướng mày.
Nửa người trên của anh ngả về phía trước, khuỷu tay chống ở trên bàn, cách bàn ăn nhìn cô: “Lạc đại ca?”
Lộc U nhướng mày, trong lòng ý thức được thói quen nói chuyện của chính mình ở trong mộng, nói lỡ miệng. Cô lại thua người không thua trận, đúng lý hợp tình ưỡn ngực: “Không phải anh sao?”
Hai người cách bàn nhìn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đều là tràn ngập nghiêm túc khiển trách.
Nhưng mà nhìn rồi lại nhìn, sẽ có cái gì đó biến chất.
Đầu tiên là Lộc U, má cô hơi phồng lên, cơ bắp gò má Bồ Sĩ Trạch hơi banh về phía sau;
Sau đó ánh mắt Lộc U nhìn về phía trước, mặt mày cô vui vẻ, đã có chút ý tứ muốn cười, Bồ Sĩ Trạch banh mặt đến càng chặt, khóe miệng nhấp nhẹ, cũng có chút cảm giác như đang nhịn cười.
Lộc U nhanh chóng liếc nhìn anh một cái.
Anh cũng liếc nhìn cô một cái.
Lộc U nhìn chằm chằm anh, anh cũng nhìn lại; Lộc U buồn cười, cười lên tiếng, Bồ Sĩ Trạch cũng chịu đựng không nổi, bị cô làm cho buồn cười. Lại nhịn không được nhìn lén đối phương, lại nhịn không được không dời được ánh mắt, nhưng mà càng nhìn, càng muốn cười.
Muốn nhìn lẫn nhau thật lâu thật dài, cứ như vậy tự nhiên vui vẻ mà cười. Không cần chia lìa, không cần sinh tử tương hứa*, đơn giản ăn cơm, cãi nhau, đã rất vui sướng.
(*sinh tử tương hứa: sống chết hẹn thề, ý chỉ cặp đôi yêu nhau bị cái chết chia lìa vẫn hẹn thề có nhau)
Vì thế cách một cái bàn, hai người vừa rồi còn vô cùng nghiêm túc, hiện tại đã nở nụ cười.
Bí mật cất giấu trong ngực, không nghĩ nói, không cần nói, nhưng mà ngọt ngào ấm áp, nhìn nhau quên đi tất cả.
Tiểu Lệ bưng đĩa đồ ăn trở lại, liền thấy đôi tình lữ này không thể hiểu được mà cười ngây ngô.
Tiểu Lệ:… Bệnh tâm thần.
—
Lộc U cùng Bồ Sĩ Trạch thương lượng, nói cô muốn lấy ra cái chip “Đầu não phong bạo” này.
Trong đoàn phim, lúc rảnh rỗi, hai người nhìn các diễn viên đóng phim.
Lộc U: “Công năng của cái chip này rất mạnh, hẳn là cho người càng cần đến dùng. Em không muốn mỗi ngày đều nằm mơ, em tính lấy chip ra, sau đó đầu tư cho tổ nghiên cứu khoa học của Diệp Nhất Sinh, có thể nhanh chóng đưa chip vào thị trường. Dùng ở trên người người bệnh, so với dùng ở trên người em tốt hơn nhiều.”
Bồ Sĩ Trạch dựa vào trên lan can, cầm ly giấy uống cà phê.
Bồ Sĩ Trạch nói: “Là cảm thấy nằm mơ quá mệt mỏi, không muốn thể nghiệm nhân sinh của những người ở trong mộng đi?”
Lộc U: “…Cũng không cần nói thật như thế.”
Bồ Sĩ Trạch cười một tiếng, không nói.
Mà Lộc U thấy anh không có ý kiến, liền mở di động ra liên hệ Diệp Nhất Sinh, muốn hẹn trước thời gian để lấy ra “Chip” hai cấy vào người trong cơ thể. Chuyện xưa trong mộng lên xuống phập phồng, trong một thời gian ngăn liên tiếp thừa nhận nhiều cuộc đời như vậy, cô thật sự có điểm không tiêu hóa nổi.
—
Bộ phim “Kiếm Minh Thiên Sơn đã quay xong toàn bộ, thời điểm giải tán đoàn phim, mọi người cùng ăn một bữa cơm chia tay.
Đạo diễn lại đặc biệt mời Lộc U cùng đám bạn phú nhị đại của cô ăn cơm, cảm tạ nhóm phú nhị đại này đầu tư, hơn nữa không hề khoa tay múa chân với đoàn phim. Đúng là nhờ nhóm tiểu tổ tông này không đưa ra yêu cầu, không nhét người vào đoàn phim, bộ phim này mới có thể quay chụp thuận lợi như vậy, hoàn công đúng hạn.
Đạo diễn kính rượu Lộc U: “Lộc tiểu thư, chờ đến lúc bộ phim của chúng ta ra mắt, còn phải phiền toái cô ủng hộ.”
Nói chính là quan hệ sau lưng Lộc U.
Lộc U cười tủm tỉm uống xong rượu.
Từ tiệc rượu của đạo diễn kết thúc, nhóm hồ bằng cẩu hữu* mời Lộc U đi hộp đêm, bị Lộc U từ tuyệt. Lộc U cười tủm tỉm: “Bạn trai tôi có bữa tiệc, tôi đi tiếp anh ấy.”
(*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè cùng làm điều xấu)
Đám bạn cô tức khắc: “Á à!”
“Lộc đại tiểu thư khi nào dẫn chúng tôi đi gặp bạn trai cô thế?”
“Nghe nói là chỉ đạo võ thuật của đoàn phim các cô? Người rất đẹp trai, nữ số 1 của các cô còn từng tìm người muốn xin số điện thoại đấu.”
Cũng có người nghi hoặc: “Sao tôi nghe nói là U U bao người ta?”
Lộc U lập tức quay đầu lại.
Cô lớn tiếng: “Tôi không bao! Tôi miễn phí!”
Đám bạn: “…”
Đại tiểu thư vui vẻ là được.
Chẳng qua mọi người đều nghĩ rằng Lộc U chỉ là chơi thôi.
Dù sao loại địa vị như Lộc gia, cô có thể nói chuyện yêu đướng với một người chỉ đạo võ thuật, nhưng mà kết hôn là không có khả năng.
—
Tiểu Minh lái xe, Lộc U tới tiệc chia tay của đoàn phim, ngồi ở trong xe gửi tin nhắn cho Bồ Sĩ Trạch, hỏi anh đã kết thúc chưa. Bồ Sĩ Trạch nhắn lại một câu, Lộc U liền xuống xe đi tìm anh.
Bởi vì cô quá có tiền, tiệc chia tay đoàn phim của nhóm diễn viên quần chúng này không mời Lộc U. Lộc U cũng không muốn làm người ta không được tự nhiên, dứt khoát làm như không có việc này. Cho nên hiện tại nghe nói mọi người đi rồi, cô mới đi qua tìm Bồ Sĩ Trạch.
Lộc U đẩy cửa vào tiệm, được dẫn tới phòng riêng. Cô ý bảo người phục vụ rời đi, lặng lẽ đẩy cửa ra, không phát ra một chút thanh âm nào, tưởng quan sát sinh hoạt của người thường.
Nhưng mà trong phòng đã sớm người đi trà lạnh, Lộc U chỉ thấy bạn trai cô ngồi ở cửa đưa lưng về phía cô.
Lộc U: “…”
Lộc U nhìn thấy Bồ Sĩ Trạch đang xem di động.
Cô cúi đầu đứng ở sau lưng anh, cong lưng xem nội dung trong di động anh.
Thấy bọn họ lập một nhóm chat, đang nói chuyện đoàn phim, lại nói về sau có rảnh gặp mặt. Đương nhiên, nói như vậy, cơ bản là sẽ không gặp lại.
Chỉ là đề tài không biết như thế nào nói tới Lộc U. Trong nhóm mở chế độ buôn chuyện —
“Bồ Sĩ Trạch leo lên Lộc đại tiểu thư, thật là tốt số, về sau không cần sầu tài nguyên công việc.”
“Cái gì tài nguyên công việc? Nếu tôi leo lên đại tiểu thư được, tôi sẽ không đi làm nữa. Chỉ cần ôm đùi đại tiểu thư, cầu đại tiểu thư bao dưỡng tôi!”
“Phi, cũng không nhìn xem anh có đức hạnh gì? Đại tiểu thư muốn bao, cũng đến có gương mặt như Bồ Sĩ Trạch kìa. Nghe nói nam nhất của chúng ta tự tiến của, cũng chưa được đại tiểu thư coi trọng.”
“Ha ha, mọi người cũng nghe nói rồi? Nghe nói nam nhất thường xuyên đêm khuya tìm đại tiểu thư bàn bạc kịch bản, ý của Tuý Ông không phải ở rượu*.”
(*ý của Tuý Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời, nói hay làm một việc với dụng ý khác)
Lúc này liền có người ê ẩm mà mở miệng: “Tôi dám đánh đố, Lộc đại tiểu thư khẳng định chỉ là chơi bời mà thôi. Khẳng định cô ấy một bên treo Bồ Sĩ Trạch, một bên chơi trò ái muội với nam nhất. Nếu không phải như thế, tôi phát sóng trực tiếp ăn phân!”
Trong đàn spam hiện lên nhanh chóng, lời này vừa ra, tất cả mọi người buôn dưa lê càng tích cực hơn.
Lộc U đọc tin nhắn cảm thấy rất kỳ quái: “…”
Cô lẩm bẩm tự nói: “Nhóm người này có biết anh ở trong đàn không? Ngay trước mặt anh bàn tán về anh?”
Bồ Sĩ Trạch không quay đầu lại, cũng biết là cô tới.
Anh cười một tiếng: “Anh chưa từng nói chuyện trong nhóm, bọn họ cho rằng không có anh.”
Lộc U bừng tỉnh.
Sau đó tức giận: “Họ dám nói chúng ta như vậy! Không được, em không thể chịu được, phải tìm bọn họ tính sổ.”
Bồ Sĩ Trạch: “Kỳ thật chỉ là nói ghen tỵ mà thôi. Anh bị nói là leo lên phú bà, anh còn không ngại, em để ý cái gì?”
Lộc U giật mình.
Lộc U đấm một cái trên vai anh.
Cô nói: “Nói cái gì hả! Ai quan tâm anh? Là em không thể chịu được mình bị nói bắt cá hai tay.”
Bồ Sĩ Trạch: “…”
—
Rạng sáng 1 giờ, cửa phòng một diễn viên quần chúng bị gõ.
Ngày mai phải rời khỏi đoàn phim, đêm nay mọi người chơi đến muộn, ngủ cũng muộn. Không nghĩ tới mới vừa ngủ không bao lâu, đã bị gõ cửa kiên trì mà bền bỉ.
Một diễn viên quần chúng tức giận: “Ai vậy? Khuya rồi còn không ngủ à?”
Cửa tiếp tục bị gõ.
Cậu ta đành phải chửi thầm mang theo một thân hỏa khí đi mở cửa.
Mở cửa liền nhìn đến Bồ Sĩ Trạch và Lộc U đứng ở cửa.
Diễn viên quần chúng: “…”
Cậu ta lập tức bị dọa tỉnh.
Cậu cùng hai người này cũng không có giao thoa gì nhỉ? Đặc biệt là Lộc đại tiểu thư… Ánh vàng lấp lánh cả đoàn phim, ai cũng muốn nịnh bợ Lộc tiểu thư, rạng sáng 1 giờ, xuất hiện ở cửa phòng cậu ta?
Cậu ta lại nhìn Bồ Sĩ Trạch.
Lộc U trầm khuôn mặt: “Biết chúng tôi tới làm gì không?”
Diễn viên quần chúng nhìn Lộc U, lại nhìn Bồ Sĩ Trạch.
Cậu ta thật cẩn thận, lại hiểu ra: “… Dẫn mối?”
Diễn viên quần chúng kinh hỉ lại thẹn đỏ mặt: “Tôi không phải loại người như vậy… Nhưng nếu là Lộc tiểu thư, kỳ thật cũng có thể…”
Chỉ cần Lộc tiểu thư đưa tiền đúng chỗ là được.
Lộc U: “…”
Bồ Sĩ Trạch phụt một tiếng liền cười.
Mặt Lộc U nháy mắt đen.
Lộc U xụ mặt: “Nói cái gì vậy! Tôi là tới tính sổ với anh, anh ở trong nhóm chat chửi bới tôi và bạn trai tôi.”
Diễn viên quần chúng mờ mịt: “A?”
Cậu ta đều không nhớ rõ đã từng nói cái gì.
Lộc U lấy ra di động, chụp lại màn hình cho cậu ta xem.
Sau đó nói: “Tôi không có bắt cá hai tay, cũng không bao Bồ Sĩ Trạch. Tôi có thể hiện tại gọi điện thoại cho nam nhất đến làm chứng sự trong sạch của mình, nhưng tôi cảm thấy anh cũng không dám gặp nam nhất. Anh nói nếu tôi không phải như vậy, anh sẽ phát sóng trực tiếp ăn phân. Bây giờ, anh ăn phân đi.”
Lộc U nâng cằm: “Bồ tiên sinh, mở video xem anh ta phát sóng trực tiếp!”
Bồ Sĩ Trạch chậm rì rì “Ừ” một tiếng.
Diễn viên quần chúng phải quỳ.
Diễn viên quần chúng khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới Lộc đại tiểu thư tính toán chi li như vậy.
Diễn viên quần chúng không có cách nào, nhìn về phía Bồ Sĩ Trạch ngày thường còn tính có điểm giao tình: “Bồ ca, tôi sai rồi, tôi không nên ngứa mồm. Chỉ là đại tiểu thư quá mức như vậy, anh là bạn trai cô ấy, anh mặc kệ sao?”
Bồ Sĩ Trạch cười như không cười mà cầm di động mở phát sóng trực tiếp.
Anh thuận miệng: “Lúc này hình như tôi phải nói ‘U U ương ngạnh như vậy, là do tôi chiều’.”
Anh nói: “Nhưng thật đúng là tôi không hề chiều chuộng quá mức, bạn gái tôi tính ác không đổi được, là trời sinh.”
Lộc U lập tức đánh phía sau lưng Bồ Sĩ Trạch một cái. Rõ ràng anh cũng muốn xem náo nhiệt, còn ra vẻ mỉnh vô tội đến thế. Hừ, cô đã sớm quá hiểu biết anh ở trong mộng rồi — Bồ Sĩ Trạch, bản tính chính là mê chơi.
Lộc U nhìn chằm chằm diễn viên quần chúng: “Phát sóng trực tiếp đi, ăn phân!”
Diễn viên quần chúng muốn khóc.