• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những gì Bạch U nói cho Thái Hoàng Thái Hậu đều là nàng nửa mò nửa đoán, không hoàn toàn là thật, nơi chốn đều có lỗ hổng.



Nhưng mà lỗ hổng thì cũng không có vấn đề gì.



Bạch U đúng lý hợp tình nghĩ: Nàng thành thật là được!



Thành thật là phẩm chất tốt đẹp nhất, ít nhất Thái Hoàng Thái Hậu đã bị nàng đả động, không thẩm vấn nàng nữa.



Sau khi Bạch U được cung nữ trong cung Thái Hoàng Thái Hậu tiễn đi, ma ma một đường đưa Bạch phương nghi về tẩm cung trở về báo cáo với Thái Hoàng Thái Hậu: “… Thật ra nương nương nhất quán vô tâm không phổi, căn bản không hề để chuyện lớn đêm nay ở trong lòng. Có phải bệ hạ của chúng ta thích Phương nghi nương nương ngu ngốc như vậy không?”



Trêи mặt ma ma mang biểu tình hối hận, nghĩ thầm nếu hoàng đế thích người ngốc, vậy trước kia bọn họ đã nỗ lực sai phương hướng rồi. Hậu cung mỹ nhân mỗi người một vẻ riêng, nhưng lại cố tình không có ai là ngây ngốc.



Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Nàng trực tiếp nói lời nói thật cho ai gia, nơi nào là ngốc? Đơn giản là không muốn phí tâm lo lắng thôi. Cuộc đời nàng gian nan, lại hồn nhiên không thèm để ý, nhanh chóng quyết tâm quyết định, ai gia thấy còn lợi hại hơn bất cứ ai. Phụ thân nàng năm đó bị trị tội tham ô, cả nhà bị biếm, mấy năm nay rời khỏi Trường An, chẳng lẽ có thể trải qua ngày tháng thoải mái hay sao?”



“Nhưng mà chỉ cần không bỏ mọi việc trong lòng, thì đều có thể nhai qua đi. Bệ hạ thiếu chính là phần tâm tính này. Cho nên bệ hạ mới có thể thích Bạch phương nghi.”



Tuy rằng lúc trước Hoàng Hậu từng cầu Thái Hoàng Thái Hậu cứu Bạch U, nhưng nói đúng ra thì đây xác thật là lần đầu tiên Thái Hoàng Thái Hậu gặp Bạch U. Tâm tình của Thái Hoàng Thái Hậu khá phức tạp. Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên nhớ tới: “Bệ hạ nói trước kia hắn từng thích vị Bạch phương nghi này, đây là thật sao?”



Ma ma: “Không biết. Không nghe nói qua ạ.”



Ma ma an ủi nàng: “Ngày đó ngài làm Bạch phương nghi tiến cung, còn không phải là muốn đua một phen sao? Chỉ cần nương nương không khôi phục ký ức, chính là hướng về chúng ta.”



Thái Hoàng Thái Hậu than một tiếng: “Ai gia là sợ sau khi nàng khôi phục ký ức, lại qua tay cho bệ hạ một đao.”







Ngày này màn đêm buông xuống chú định không yên bình.



Hoàng đế bị Thái Hoàng Thái Hậu phái đi thẩm vấn thị vệ nội gián kia. Kỳ thật hoàng đế không có hứng thú thẩm vấn, hắn không cần hỏi, cũng biết chuyện là thế nào. Nhưng mà lưu trình vẫn phải đi cho xong. Sau khi đi xong lưu trình, nếu người nọ vô dụng, trực tiếp giết chết là được.



Nhưng mà trong cung này, cũng không biết còn cất giấu bao nhiêu tai mắt do nhị ca lưu lại.



Trước khi Tiên hoàng băng hà để lại cả hai cánh tay trái phải cho Nhị hoàng tử, có thể nói là bất công tới cực điểm.



Hoàng đế cười lạnh một tiếng.



Hắn ngồi ở trong điện, nghe đại nội tổng quản hội báo kết quả thẩm vấn cho hắn. Đại nội tổng quản run bần bật nói: “Người nọ bị đánh đến hơi thở thoi thóp, vẫn kiên trì nương nương và phản tặc Trình Bình là thật tình yêu nhau, nương nương vì cứu Trình Bình mới tự nguyện vào cung. Lão nô thấy hắn sắp bị đánh chết, hẳn là… Không phải nói dối.”



Trình Bình, là tên của nhị điện hạ.



Mặt hoàng đế tĩnh như nước lặng.



Đại nội tổng quản sợ hoàng đế tức giận sẽ muốn giết hắn, hội báo xong liền chạy nhanh lấy cớ ra khỏi cung điện, sau lưng đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Mà hoàng đế vẫn ngồi trước án thư trong điện, tay chống trán. Như đại nội tổng quản đoán được, lúc này hai mắt hắn đỏ đậm, gân xanh trêи trán gồ lên giống như muốn nổ tung.



Bạch U cùng Trình Bình… Kỳ thật thời điểm Bạch U lộ ra nốt chu sa trêи cổ tay nàng, hoàng đế đã biết là Trình Bình phái nàng tới. Nhưng mà Trình Bình đối xử với nàng như thế, hạ độc nàng, nàng lại vẫn bán mạng cho Trình Bình! Vậy hoàng đế hắn là cái gì? Một thứ công cụ giúp bọn họ đạt được tình yêu chân chính sao?



Ngón tay hoàng đế cong lại, gõ lên mặt bàn. Hắn áp lực xúc động muốn chính mình hạ lệnh giết Bạch U. Hắn nói cho chính mình Bạch U là vô tội — nhưng mà nàng cố tình lại thích Trình Bình!



Giống như năm đó!







5 năm trước trong học đường cung thất, Bạch U cùng Tam hoàng tử đọc sách. Nhị hoàng tử Trình Bình lớn hơn bọn hắn hai tuổi, một là bởi vì tuổi có chút lớn, hai là bởi vì bệnh tật ốm yếu, không cùng bọn họ đọc sách.



Tam hoàng tử từ lần hôn Bạch U trêи hồ sen đêm đó, vẫn luôn có chút trốn tránh Bạch U. Khi hắn trốn Bạch U, lại vẫn sẽ trộm quan sát Bạch U, nhìn xem nàng có ý tưởng gì với hắn không. Hắn nhìn đến Bạch U vẫn như cũ cả ngày cười ngâm ngâm, cùng chị em tốt của nàng là Lục công chúa chơi đùa, còn tiếp tục hấp dẫn ánh mắt của các hoàng tử khác, Tam hoàng tử liền ẩn ẩn có chút không cao hứng.



Hắn cảm thấy nàng không tôn trọng, cũng không để bụng sự kiện kia.



Cô đơn một mình hắn để ý, rất không thú vị. Tam hoàng tử liền càng cố tình rời xa Bạch U.



Ai ngờ việc cố tình rời xa này, dừng ở trong mắt người khác, đó là Tam hoàng tử rất có ý kiến với con gái út Bạch gia, vô cùng không thích tiểu nương tử kia. Cho nên khi Nhị hoàng tử bởi vì nghe được lời đồn này, tới đây nhờ Tam hoàng tử giúp đỡ gửi thơ tình cho Bạch U, Tam hoàng tử đặc biệt khϊế͙p͙ sợ.



Nhị hoàng tử là người ôn nhuận nho nhã, văn tú suy nhược, ngày thường đều là dưỡng bệnh, quan hệ của Tam hoàng tử và vị huynh trưởng này chỉ có thể nói là bình thường.



Thơ tình đưa đến trong tay chính mình, Tam hoàng tử gian nan nói: “Vì sao nhờ ta truyền tin?”



Nhị hoàng tử bởi tư mộ* nữ lang mà đỏ mặt, lại thật sự ngượng ngùng: “Chỉ vì các hoàng tử khác đều có hảo cảm với nàng, chỉ có Tam đệ ngươi không mừng nàng, ta mới muốn thỉnh ngươi hỗ trợ. Có thể không?”



(*tư mộ: tự mình ái mộ, yêu thầm)



Tuy rằng trong lòng Tam hoàng tử không thoải mái, lại có thể có có thể không mà đáp ứng. Hắn là quân tử, thay người truyền tin cũng không có gì.



Bạch U thu được tin Tam hoàng tử đưa tới, hết sức kinh hỉ. Nàng vuốt ve phong thư, ngẩng đầu nói lời cảm tạ Tam hoàng tử, lại đỏ mặt ấp úng, nói không nên lời hoàn chỉnh.



Tam hoàng tử liền càng không thoải mái, trầm giọng: “Trong cung cấm trao nhận lén lút, ngươi khắc chế một chút.”



Bạch U: “A, ngươi cổ hủ như vậy sao?”



Không đợi Tam hoàng tử đặt ra câu hỏi, Bạch U đã vội vã thề, nói chính mình sẽ cẩn thận, không cho người phát hiện.



Lúc sau Tam hoàng tử vẫn luôn giúp hai người kia đưa thư.



Hắn nhìn Bạch U lại càng thêm không thoải mái. Mỗi ngày khi đọc sách, xem bộ dáng nàng nâng má tư xuân*, trong lòng hắn thấy chán ghét. Đến lúc nàng tới đưa thư cho mình, nhờ mình đưa trở lại, sự không thoải mái của Tam hoàng tử đã sắp tới cực điểm rồi. Có một ngày, trước khi các hoàng tử công chúa khác còn chưa tới học đường, Bạch U đã sớm tới, ngồi ở đối diện bàn Tam hoàng tử, đưa thư trả lời đã viết xong.



(*nâng má tư xuân: ý là ngồi ngẩn ngơ mơ mộng nghĩ về chuyện tình yêu)



Tam hoàng tử: “Sắp tới sẽ phải khảo thí, trong đầu ngươi chỉ có tình tình ái ái này đó. Làm thư đồng của Lục công chúa, khiến công chúa mất mặt như vậy, có thể sao?”



Bạch U ngẩn ra.



Sau đó nàng đột nhiên cúi người lại, duỗi tay chọc mặt hắn một cái.



Tam Hoàng đế tức khắc kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu đứng dậy, sách vở trêи bàn rớt xuống. Bàn tay trong tay áo hắn phát run, cứng đờ mà khϊế͙p͙ sợ nhìn nàng, bắt lấy ngón tay nàng chọc lại đây. Hắn phẫn nộ đến cực điểm, cảm thấy nàng đùa bỡn chính mình, chất vấn nói: “Ngươi làm gì?!”



Bạch U cũng bị phản ứng của hắn dọa tới rồi.



Nàng chớp chớp mắt, lại đột nhiên phụt cười nói: “Ngươi người này thật có ý tứ, bên ngoài đạo lý nói một bộ lại một bộ. Lời âu yếm lại nói được dễ nghe như vậy, ta chẳng qua chạm vào ngươi một chút, ngươi hoảng cái gì chứ? Chẳng lẽ ngươi tính cứ mãi dựa vào thơ tình sao?”



Tam hoàng tử: “…”



Bạch U: “Mỗi ngày cho ta thơ tình, còn không phải là ngươi viết sao?”



Tam hoàng tử nói: “Không phải ta viết.”



Bạch U: “…”



Tam hoàng tử: “Đó là nhị ca của ta viết.”



Bạch U: “…”



Tam hoàng tử: “Ngươi liên hệ thư từ cùng hắn lâu như vậy, ngươi cũng không biết là hắn? Hắn không viết rõ ràng trong thư? Ngươi thế nhưng tưởng là ta?”



Bạch U cúi đầu, đỏ mặt lên, có chút xấu hổ câu thúc: “Thực xin lỗi, quấy rầy.”



Đều do Nhị hoàng tử vô tâm, cho rằng thời điểm Tam đệ truyền tin sẽ nói rõ ràng là ai đưa, đáng tiếc Tam hoàng tử vốn không muốn nói chuyện với Bạch U, đương nhiên không giải thích là ai đưa thư.



Nháo ra màn hài kịch trước mắt.



Bạch U xoay người phải đi, phía sau Tam hoàng tử đang ngẩn ra lập tức duỗi tay, túm chặt cổ tay nàng, kéo nàng lại. Hắn túm cổ tay của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn có ánh sáng chớp động, tựa phẫn nộ, lại tựa… vui sướиɠ. Tam hoàng tử thấp giọng: “Cùng nhau đọc sách lâu như vậy, ngươi cũng không quen biết chữ của ta sao?”



Bạch U bị hắn nhìn, có chút không được tự nhiên, lại có chút cao hứng: “Thực xin lỗi, ta trở về sẽ nghiêm túc nghiên cứu chữ của ngươi.”



Tam hoàng tử nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.



Thiếu niên thiếu nữ trầm mặc mặt đối mặt, chợt nhìn đối phương liếc mắt một cái, lại ra vẻ không có việc gì, từng người dời đi ánh mắt.



Nhưng trong lòng lại đang cười trộm.







Lúc sau Bạch U có tiếp tục thư từ qua lại với Nhị hoàng tử hay không, Tam hoàng tử năm đó không rõ ràng lắm. Ít nhất Bạch U không thông qua trước mặt hắn đáp lại cái gì với Nhị hoàng tử.



Sau đó Bạch U còn cùng Tam hoàng tử luyện chữ, thật sự nghiêm túc nghiên cứu chữ viết của hắn. Mà hắn có qua có lại, còn bắt chước chữ viết của nàng, vào sinh nhật nàng tặng lễ vật cho nàng…



Hương trong lò giữa cung điện đã tắt, có chút lạnh.



Hoàng đế tay chống trán, hồi ức những giao thoa ban đầu giữa Bạch U và Nhị hoàng tử lúc trước. Hắn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận không thể đánh Bạch U một trận. Hắn cảm thấy Bạch U nhất định là giấu hắn yêu đương vụng trộm, bằng không vì sao sau khi nàng rời khỏi Trường An, Nhị hoàng tử và nàng liền hoà hợp trở lại? Khẳng định thời điểm nàng đọc sách trong cung, đã giấu hắn thông đồng với Nhị hoàng tử!



Nữ nhân không biết liêm sỉ này!



Hoàng đế tự mình ở trong điện càng nghĩ, càng tức giận đến muốn chết.



Hắn triệu đại nội tổng quản tới, lạnh như băng phân phó: “Cho trẫm biếm Bạch phương nghi thành Quý nhân đi. Làm nàng kiểm điểm lại cho trẫm!”







Canh ba ban đêm cùng ngày, Bạch U đã ngủ, nhưng đại nội tổng quản đi tới, nhất định phải kéo nàng từ trong mộng dậy, đọc một bài trình bày và phân tích thật dài cho nàng nghe. Nghe nói là tự hoàng đế viết, sai đại nội tổng quản tới đọc cho nàng. Nhưng mà Bạch U quá mệt mỏi, nàng một bên nghe, một bên ngáp.



Cung nữ bên cạnh đẩy một phen, Bạch U mới thanh tỉnh. Đại nội tổng quản nhắc nhở: “Bệ hạ biếm ngài thành Quý nhân.”



Bạch U lo lắng hỏi: “Vậy những thứ trước kia của Phương nghi, bệ hạ muốn thu hồi lại sao?”



Nàng lưu luyến quay đầu lại xem trân bảo khí cụ* đặt đầy một cung điện của chính mình.



(*trân bảo khí cụ: trang sức, đồ trang trí, đồ dụng dụng cụ trân quý, đắt giá)



Đại nội tổng quản: “Bệ hạ chưa nói, có lẽ là không thu?”



Bạch U hỏi: “Vậy bệ hạ ngày sau còn tới ăn cơm ở chỗ ta không?”



Đại nội tổng quản: “Bệ hạ chưa nói, hẳn là còn tới đi?”



Bạch U trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Vị phân của ta bị giáng xuống, có gì khác nhau?”



Đại nội tổng quản cũng không biết.



Đại nội tổng quản ấp úng: “Bệ hạ muốn nương nương kiểm điểm lại.”



Bạch U: “Kiểm điểm lại cái gì?”



Đại nội tổng quản biết trả lời câu này!



Hắn nói: “Bệ hạ làm nương nương kiểm điểm lại chuyện 5 năm trước ngươi bất trung với hắn! Bệ hạ nói khi ngươi đọc sách giấu hắn câu tam đáp tứ*, hắn muốn ngươi tự kiểm điểm. Bệ hạ còn tặng “liệt nữ chuyện”* cho nương nương đọc, làm nương nương học tập nữ tử trong sách.”



(*câu tam đáp tứ: ý chỉ người không chung thuỷ, bắt cá nhiều tay)



(*Liệt nữ chuyện: sách của tác giả Lưu Hướng thời Tây hán năm 18 TCN biên soạn nói về hành vi chuẩn mực của nữ giới thời cổ đại ở TQ)



Bạch U không thể tin nổi: “… chuyện 5 năm trước, bây giờ hắn muốn ta kiểm điểm lại? Không phải, 5 năm trước ta làm cái gì, khi nào ta câu tam đáp tứ? Còn là lén lút giấu hắn?”



Đại nội tổng quản nhìn qua.



Bạch U nhớ tới hình tượng của chính mình, lập tức mỉm cười: “… Tự nhiên, bệ hạ là đền thờ tinh* chuyển thế, mà ta làm bạch nguyệt quang trong lòng bệ hạ, xác thật nên xem xét lại một chút.”



(*đền thờ tinh: lái từ “lập đền thờ trinh tiết liệt nữ” chỉ những người phụ nữ chung thuỷ, không tái giá sau khi chồng chết và “tinh” là thành tinh, câu này là nói kháy Hoàng đế là trinh tiết liệt nam thành tinh)







Ngày thứ hai.



Bạch U mở ra giấy Tuyên Thành, bắt đầu viết văn tự kiểm điểm – “Luận vì sao thần thϊế͙p͙ không phải đền thờ tinh chuyển thế”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK