Dọc theo đường đi, Bồ Duyệt âm thầm nhắc nhở chính mình, không thể kéo chân sau anh trai. Loại tính cách như anh trai cô, có thể cưới được vợ ở thủ đô, quả thực là mấy đời đốt cao hương mới cầu được.
Mà cô chỉ là một con bé còn đang đi học, khẳng định sẽ khiến anh trai bị liên lụy.
Mặc dù đối phương là Lộc đại tiểu thư.
Lộc đại tiểu thư khả năng không thèm để ý giúp Bồ Sĩ Trạch nuôi thêm một đứa em gái, nhưng mà làm một đứa con chồng trước*, phải có tự giác, không thể quấy rầy đến cuộc sống tân hôn của anh trai.
(*con chồng trước: đây là cách nói phổ biến ở TQ, ý chỉ người gây cản trở, vướng bận, ăn bám người khác)
Khi Bồ Duyệt ở trên xe điện ngầm đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ lễ phép tới nhà mới của anh trai làm khách, sau đó lấy lý do việc học bận rộn, phải chuẩn bị thi đại học, xin trọ ở trường. Như vậy thời gian cô gặp mặt anh trai và chị dâu sẽ ít đi, sẽ không quấy rầy đến cuộc sống tân hôn của anh trai.
Hơn nữa sau khi anh trai có vợ rồi, sẽ không giống như trước kia. Để phòng ngừa giữa anh trai và chị dâu xuất hiện mâu thuẫn về vấn đề tiền tài, Bồ Duyệt âm thầm ghi nhớ số tiền mình dùng đến, tính toán chờ chính mình lớn lên kiếm được tiền sẽ trả lại chị dâu. Hơn nữa phải nhớ giải thích cho chị dâu, không thể liên lụy đến anh trai cô.
Hoài tâm tình thấp thỏm như vậy, Bồ Duyệt thật cẩn thận mà đứng ở trước cổng ra vào một khu chung cư.
Sau khi Bồ Duyệt gọi vào số nhà, trong điện thoại truyền đến tiếng một người phụ nữ xa lạ: “Là Bồ Duyệt phải không? Mau lên đây đi.”
Bồ Duyệt nghi hoặc, nghĩ thầm lần trước ở đoàn phim gặp Lộc đại tiểu thư, thanh âm của chị dâu hình như không phải như thế. Chẳng lẽ chị dâu… thay đổi giọng nói?
Chờ tới cửa tầng lầu, liền có một cô gái mặc quần áo tinh xảo mở cửa nghênh đón cô, cô gái này cười tủm tỉm: “Em chính là Tiểu Duyệt? Em cũng thật xinh đẹp, giống anh trai em như đúc! Chị là trợ lý cá nhân của U U, bình thường phụ trách sinh hoạt hằng ngày của U U, công việc của chị ấy do một trợ lý khác phụ trách. Em gọi chị Tiểu Lệ là được.”
Bồ Duyệt: … Tôi không có gien mạnh như anh trai đâu. Nhưng mà thì ra chị dâu… Còn có trợ lý cá nhân?
Cô gái tự xưng là “Tiểu Lệ” này liền thân thiết ôm Bồ Duyệt bảo cô đổi dép vào nhà: “Về sau chúng ta sẽ thường gặp mặt, khả năng có khi chị còn sẽ ở lại đây. Tiểu Duyệt có yêu cầu gì hoặc có gì bất mãn với chị, thì cứ nói thẳng là được. À đúng rồi, còn có các dì giúp việc nhà chúng ta mỗi ngày sẽ tới nấu cơm, định kỳ tới quét tước vệ sinh… Chị sẽ cho em phương thức liên hệ của họ. Em thích gì, có thể trực tiếp nói với chị.”
Tiểu Lệ nghiêng đầu lại suy nghĩ một chút, xin lỗi mà nói: “Vốn dĩ nếu chúng ta ở nhà chính của Lộc gia, sẽ có quản gia nói cho em những chuyện này. Nhưng mà U U không thích trở về đó ở, về sau hẳn là mọi người sẽ thường ở nơi này.”
Bồ Duyệt đổi dép xong, được Tiểu Lệ đưa đi tham quan căn nhà này, trong lòng đã chịu chấn động mãnh liệt:
Cô cho rằng anh cô chỉ là mua một căn hộ tân hôn mình thích mà thôi.
Nhưng căn biệt thự phục thức nhỏ này, trên dưới hai tầng, thêm lên phải đến ba bốn trăm mét vuông… Hơn nữa vị trí địa lý rất đẹp, giao thông tiện lợi, phòng ở sáng sủa sạch sẽ, vẫn là xây mới hoàn toàn!
Đôi mắt Bồ Duyệt đã ươn ướt: Chỉ bằng tiền lương của anh cô, sao anh cô có thể đủ tiền.
Khẳng định là chị dâu lót tiền.
Bồ Duyệt đang bị hôn phòng này chấn động, trên lầu liền truyền đến tiếng Lộc U chào hỏi: “Tiểu Duyệt, em đã về rồi?”
Bồ Duyệt ngửa đầu, thấy anh trai cô ôm một cái bình hoa, mang khẩu trang, cùng chị dâu đứng ở trên bậc cầu thang. Anh trai cô nhìn thấy cô, liền gật đầu chào hỏi, giống như là người xa lạ. Vẫn là Lộc đại tiểu thư nhiệt tình, ghé vào lan can cười tủm tỉm vẫy tay với Bồ Duyệt.
Bồ Duyệt: “Anh, anh đeo khẩu trang làm gì?”
Bồ Sĩ Trạch: “Không nhìn thấy anh đang bị nô dịch làm việc? Không khí không tốt.”
Lộc U còn chưa mở miệng, Bồ Duyệt đã lập tức nhanh nhẹn: “Này này! Cùng vợ mình làm việc sao có thể nói là ‘nô dịch’? Không biết ăn nói thì anh ngậm miệng vào!”
Bồ Duyệt xem thường tính tình chó má của anh trai cô một phen, quay đầu liền tràn đầy nguyên khí chào hỏi chị dâu mình.
Lộc U kinh hỉ vì cô em chồng hướng về phía mình.
Cô cong mắt cười: “Tiểu Duyệt lên đây chọn phòng em thích đi. Chị bảo anh em giúp em chọn, anh ây nói anh ấy không hiểu thẩm mỹ của con gái. Nếu Tiểu Duyệt đã trở lại, Tiểu Duyệt tự mình chọn đi.”
Bồ Duyệt thật cẩn thận: “Em… em có thể ở nơi này?”
Lộc U trừng lớn đôi mắt, nói: “Nhà lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ để chị với chó Bồ… Khụ, anh trai em ở sao?”
Lộc U cực lực mời Bồ Duyệt tới ở, hơn nữa ngăn cản ý đồ ở trọ trong trường của Bồ Duyệt.
Lộc U ôm Bồ Duyệt tham quan phòng ở, nhìn đến Bồ Duyệt vui vẻ, cô cũng cong lên đôi mắt, lộ ra tươi cười, cảm khái nói: “Thật tốt quá. Tiểu Duyệt em biết không, chị rất thích có đông người, có thể chơi với chị. Nhưng mà từ nhỏ, ba mẹ chị đều bận rộn, nhà chị lớn như thế, cũng chỉ có một mình chị ở, nhàm chán muốn chết.”
Cô lộ ra vài phần tươi cười cô đơn.
Sau đó lại vui vẻ cô có nhà của chính mình, có thể mời người mình thích cùng vào ở.
Bồ Duyệt lại bị Lộc U làm cho cảm động đến rơi nước mắt.
Cảm ơn chị dâu không ghét bỏ con chồng trước như cô!
Cảm chị dâu có thể gả cho anh trai cô! Nghe nói đã kết hôn một tuần, anh trai cô còn không bị ly hôn!
Bồ Duyệt kéo cánh tay Lộc U, kích động nói: “Chị dâu, chị thật tốt. Mọi người đều nói trưởng tẩu như mẹ, em không nhớ rõ mẹ em, nhưng em cảm thấy chị cũng giống như mẹ em vậy, làm em có cảm giác như ở nhà, cảm thấy an tâm.”
Lộc U chớp mắt.
Cô đối diện với Bồ Duyệt.
Lộc U nhíu mi, nhìn nhìn lại Bồ Sĩ Trạch đang ở bên cạnh đeo khẩu trang tay đút túi quần, mặt vô biểu tình nghe hai người nói chuyện phiếm.
Lộc U bừng tỉnh hiểu ra.
Bồ Sĩ Trạch mắt lạnh nhìn cô vợ mới cưới của anh không biết ngộ ra cái gì rồi.
Nhưng mà Lộc U tự tin tràn đầy, tự giác chính mình nghe hiểu những gì Bồ Duyệt nói.
Lộc U lộ ra một nụ cười khó xử với Bồ Duyệt, nói: “Chị hiểu mà. Nếu mà em thích, muốn gọi chị một tiếng ‘mẹ’, chị cũng có thể miễn cưỡng đồng ý. Nhưng mà năm nay chị mới 25, còn chưa nghĩ đến chuyện làm mẹ. Cho nên về sau em cũng đừng gọi chị là ‘mẹ’ nhé?”
Bồ Duyệt: “…?”
Mạch não này của Lộc đại tiểu thư, có phải có điểm kỳ quái hay không? Có câu nào cô nói có ý muốn nhận Lộc tiểu thư làm “Mẹ”?
Khó trách, khó trách… Lộc U có thể cùng anh trai cô đến với nhau.
Bồ Sĩ Trạch ở bên cạnh phụt một cái cười ra tiếng, ôm Lộc U đang mờ mịt vào trong lòng ngực. Cách khẩu trang, anh nhẹ nhàng cùng cô chạm trán một cái. Lộc U rầm rì mà ôm lấy eo anh, vừa lúc làm nũng với anh, bỗng nhiên nghĩ tới cô em chồng còn ở bên cạnh, lại luống cuống tay chân đứng nghiêm lại.
Bồ Duyệt hiểu chuyện mà quay đầu, nghiêm túc nghiên cứu kết cấu căn nhà này.
—
Bồ Duyệt, một thiếu nữ vị thành niên, sáng lên nóng lên, vì sinh hoạt hạnh phúc của cái nhà này mà rầu thúi ruột.
Buổi tối, sau khi Tiểu Lệ cười khanh khách tạm biệt bọn họ để về nhà.
Lộc U vào phòng ngủ nói chuyện điện thoại với một người họ hàng của cô, Bồ Sĩ Trạch ngồi ở trên sô pha phòng khách tầng một, cúi đầu chơi game.
Bồ Duyệt nhân cơ hội ngồi vào cạnh anh, nói lời thấm thía: “Anh, Sao anh có thể chơi game thế này? Này cũng quá không có chí tiến thủ rồi. Anh mới vừa tân hôn đấy, chẳng lẽ không nên làm gì đó vì vợ mới cưới của anh sao?”
Bồ Sĩ Trạch ngẩng đầu liếc cô một cái, lười biếng xin chỉ giáo: “Làm cái gì?”
Bồ Duyệt suy nghĩ nửa ngày, chị dâu cô sinh hoạt vô cùng tinh xảo, đến cướp rửa chén anh trai cô cũng không có cơ hội, đều bị máy rửa chén cùng dì giúp việc trong nhà nhận thầu.
Bồ Duyệt có điểm mờ mịt: “Chính là anh không hề có cầu sinh dục*, em sợ anh bị ly hôn. Anh không thể kiếm tiền nuôi gia đình sao?”
(*cầu sinh dục: ở đây là dục vọng, mong muốn được sống, một kiểu nói vui của dân TQ)
Bồ Sĩ Trạch hỏi: “Anh kiếm tiền nuôi gia đình như thế nào, mới có thể kiếm nhiều tiền hơn Lộc tiểu thư?”
Bồ Sĩ Trạch xưng hô vợ mình, khi thì “U U”, khi thì “Lộc tiểu thư”.
Bồ Duyệt đoạt lấy di động từ trong tay anh, làm anh đừng chơi game nữa. Bồ Duyệt: “Anh hẳn là nên suy nghĩ cẩn thận!”
Bồ Sĩ Trạch liếc Bồ Duyệt một cái, Bồ Duyệt ôm di động nhảy cách anh trai cô ba bước xa, đề phòng anh trai cô đánh cô. Nhưng mà Bồ Sĩ Trạch chỉ là ôm cánh tay, thay đổi dáng ngồi, nói: “Được, hai anh em chúng ta cộng lại tìm đường phát tài làm giàu.”
Bồ Duyệt: “Đúng đúng đúng!”
Bồ Sĩ Trạch: “Anh suy nghĩ, nếu mà bán mình, chỉ sợ rất được.”
Bồ Duyệt kinh hãi.
Lộc U vừa lúc ra khỏi phòng ngủ, liền nghe được chồng mình lên tiếng kinh thiên động địa như vậy.
Cô đứng ở lối lên cầu thang, kinh ngạc, hỏi: “Ai muốn bán mình?”
Bồ Duyệt nhào đến như bay muốn che miệng anh mình, nhưng mà khuỷu tay Bồ Sĩ Trạch nâng lên, thuận thế khóa lại, liền khóa chặt cô dưới cánh tay anh không động đậy nổi. Bồ Sĩ Trạch ngẩng đầu nhìn Lộc U, cười như không cười: “Tiểu Duyệt đang thương lượng với anh bán thân làm giàu thế nào. Nói nếu xuống biển, khả năng kiếm tiền tương đối nhanh.”
Lộc U nhìn về phía Bồ Duyệt.
Lộc U khó xử nói: “Tiểu Duyệt à, em còn nhỏ, đừng đi sai đường.”
Bồ Duyệt không nói gì.
Cô đang muốn giải thích, liền thấy đôi mắt Lộc U phát sáng mà nhìn Bồ Sĩ Trạch: “Bồ tiên sinh, nếu anh muốn xuống biển, ưu tiên suy xét em nhé. Em tuyệt không trả giá đâu.”
Bồ Sĩ Trạch ra vẻ kinh ngạc: “Không phải em còn trong thời kỳ giới thịt sao?”
Lộc U uyển chuyển nói: “Mộng xuân vô ngân. Quan trọng là vô ngân á!”
(*mộng xuân vô ngân; trích từ cổ thi TQ “Nhân tơ thu hồng lai hữu tín. Sự như xuân mộng liễu vô ngân (Người giống chim hồng thường trở lại. Việc như mộng xuân thoắt bay đi))
Bồ Sĩ Trạch buồn cười.
Bồ Duyệt: “…”
Cô vẫn còn là vị thành niên.
Cô thật sự không nên nghe hiểu ngôn từ như lang như hổ của hai người kia.
—
Lộc U cùng Bồ Sĩ Trạch tranh thủ thời gian đi gặp Diệp Nhất Sinh một lần, Diệp Nhất Sinh làm kiểm tra sức khoẻ cho hai người, hai bên thương lượng xong thời gian lấy chip ra. Lộc U lại đồng ý đầu tư cho bọn họ, hai bên đều nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi xong việc, tâm tình Lộc U rất tốt, cùng Bồ Sĩ Trạch ăn cơm ở bên ngoài.
Buổi tối về đến nhà, Bồ Sĩ Trạch đi tắm rửa trước, Lộc U ngồi ở trước bàn máy tính trong phòng ngủ, đeo mắt kính lên bắt đầu công việc.
Bồ Sĩ Trạch tắm rửa xong trở về, anh cầm khăn lông lau tóc, ngồi ở trên giường, kỳ quái: “Không phải em không nhận việc gì à?”
Lộc U: “Là mấy ngày hôm trước dì em gọi điện thoại cho em đấy. Nói em họ em đang viết truyện, khó được trong nhà có em là người duy nhất làm công tác văn nghệ, dì em một hai phải em đọc xem, giúp em họ em sửa lại. Em đã nói không được rồi, dì em còn ngày ngày gọi điện thoại quấy rầy, em chỉ có thể tùy tiện nhìn xem.”
Bồ Sĩ Trạch nói: “Lại xem? Em không sợ… Ừm.”
Anh không nói tiếp, Lộc U cũng đã hiểu.
Lộc U định liệu trước: “Yên tâm đi, lần này em đã hỏi qua trước, em họ em ấy mà, viết về làm ruộng trạch đấu. Căn bản không có bất luận tình tiết gì rộng lớn mạnh mẽ, ngươi chết ta sống. Em đã xem vài ngày, mỗi ngày đọc một chút liền buồn ngủ, hiệu quả thôi miên thật sự quá tốt.”
Bồ Sĩ Trạch: “Thì ra mấy ngày nay em ngủ đến sớm như vậy, là bị thôi miên à.”
Lộc U quay đầu lại, muốn nói chuyện phiếm với Bồ Sĩ Trạch.
Khi cô quay đầu lại, nhìn đến chồng mình ngồi ở đầu giường lau tóc, tay chân thon dài, một thân cơ bắp như mật lụa, lười biếng duỗi thân. Ánh đèn chiếu vào sườn mặt anh, con ngươi anh đen nhánh, trầm tĩnh như sông, ngón tay thon dài lướt giữa đầu tóc đen, anh bỗng nhiên ngước mắt nhìn Lộc U.
Trong mắt cười như không cười.
Lộc U đã tâm viên ý mã.
Lộc U gỡ mắt kính xuống, nhảy lên giường liền ôm lấy anh cọ, cười khanh khách: “Bồ tiên sinh, em nói cho anh về truyện em họ em viết nhé.”
Bồ Sĩ Trạch cười.
Anh nói: “Không cần, không có hứng thú.”
Lộc U hôn anh: “Anh nghe một chút đi mà.”
Bồ Sĩ Trạch cố ý: “Thật sự không có hứng thú.”
Lộc U: “Nghe một chút thôi!”
Cô chen tới chen đi, một hai phải ngồi vào trong lòng ngực anh, Bồ Sĩ Trạch cố ý đùa cô nửa ngày, vẫn bị cô ôm chặt làm nũng. Thời điểm cô tùy hứng ương ngạnh có thể tức chết người, nhưng mà những lúc làm nũng lại ngọt ngào đến mức khiến trái tim người ta phải tan chảy.
Một cô gái đáng yêu như vậy ngồi ở trong lòng ngực anh dùng sức cọ xát, nào có người đàn ông nào chống đỡ được?
Bồ Sĩ Trạch bị cô trêu đến cười rộ lên.
Đến lúc cánh tay người đàn ông ôm lấy eo cô, Lộc U mới vừa lòng. Lộc U vốn chỉ muốn ăn đậu hủ* của chồng mình, câu chuyện kia được kể một cách hết sức thất thần: “Câu chuyện này ấy mà, đại thể là tất cả mọi người đều thích nữ chủ nhà nghèo. Nhỏ như gã trông cửa, thư đồng, lớn như Thái Tử, Trạng Nguyên, mỗi người đều thích nữ chủ.”
(*đậu hủ: ở đây là chỉ có thể sờ mó mấy chỗ không được công khai sờ mó)
“Nữ chủ, là một đích nữ*. Cả ngày có một đống nữ nhân lung tung rối loạn em không nhớ nổi tên nhằm vào nàng ta, cũng không biết vì cái gì mà đặc biệt thích gây phiền toái cho nữ chủ. Nữ chủ cũng không biết vì cái gì, mà cả ngày đều đấu với các loại tỷ muội mà em không nhớ nổi tên. Ví dụ như mẹ cả tặng một cái khăn tay các cô nương này đều muốn cướp, bà nội nói một câu các nàng cũng muốn cân nhắc cả đêm ở trong lòng, sau đó bị tức phát khóc… Cũng không biết vì cái gì…”
(*đích nữ: con gái có mẹ là chính thất phu nhân trong gia tộc)
Bồ Sĩ Trạch nhẹ giọng cười: “Cái ‘cũng không biết vì cái gì’ của em, có điểm hơi quá.”
Thanh âm của hai người nhỏ dần, Bồ Sĩ Trạch cúi đầu cùng cô trao đổi một cái hôn.
—
Lộc U mở bừng mắt.
Lộc U có ý thức của chính mình.
Cô trở thành biểu muội của nữ chủ quyển truyện “Đích nữ mưu” kia.
Hơn nữa lúc này đây nằm mơ, tên của cô cũng không thay đổi, cũng là Lộc U.
Lộc U đau đầu.
Sao lại mơ thấy thể loại trạch đấu mà cô xem không hiểu nhất chứ.
Thật sự là cô không hiểu trạch đấu một chút nào mà.
Ánh mắt Lộc U lại lập loè suy nghĩ, yêu cầu tìm một người hợp tác, giúp cô trạch đấu.
Đúng vậy, người được chọn tốt nhất chính là chồng cô.
Nhưng mà chồng cô người đâu?
—
Lộc đại tiểu thư đại môn không ra, nhị môn không mại, bởi vậy khi lễ giáo nghiêm ngặt, thời điểm bình thường là không cho phép tiểu thư khuê các ra khỏi nhà riêng.
Lộc U không ra được, đành phải buồn bực ngồi ở trong phòng ghé vào trên bàn, lấy bút vẽ xấu chồng mình.
Cô cân nhắc nếu không ra khỏi cửa được, thì nên đi tìm chồng cô thế nào đây.
Để cô từ từ suy nghĩ một chút các nam phụ pháo hôi trong sách âm thầm thích nữ chủ có những ai…
Lộc U trầm tư.
Cô ngồi ở dưới cửa sổ, mặc một kiện áo ngắn hồng nhạt, phía dưới là một cái váy màu thạch lựu. Cô nương buộc búi tóc nhỏ, bút lông sói chống cằm, nhìn hư không xuất thần.
Các nữ hài trong nhà lại đây, cách một con đường hành lang, thấy vị đích tỷ này ngồi ở dưới cửa sổ viết chữ. Thiếu nữ mỹ lệ tĩnh tọa phía trước cửa sổ, khí chất lịch sự tao nhã linh tú như vậy, là các nàng so ra kém.
Các nữ hài tâm tình khác nhau, sau khi nha hoàn thông báo một tiếng, vào nhà thỉnh an đích tỷ.
Lộc U bị các nàng thình lình xuất hiện dọa đến, bút lông sói trong tay nàng run lên, dựa vào linh hoạt mà không khiến bút rớt xuống mặt đất. Cô có chút hoảng thu lại giấy vẽ mình trải ra trên bàn.
Bởi cô biết các nữ hài tử trong câu chuyện này đều có tâm tư quỷ dị, vô cùng nhiều ý tưởng.
Lộc U họa một người nam nhân như vậy, bị các tiểu cô nương này thấy được, không chừng các nàng muốn nháo đến mức cô vụng trộm yêu đương cùng dã nam nhân sau lưng, không thể không đi “Tròng lồng heo”.
Lộc U tận lực trấn định mà thu giấy vẽ, lại có một cô nương có lẽ ngày thường hay chơi với nàng, tự chủ trương mà lại đây lấy giấy vẽ của nàng, che miệng cười: “Đại tỷ tỷ đang viết cái gì vậy, cho bọn muội muội nhìn xem.”
Mặt Lộc U hơi cứng lại.
Cô đã làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Không nghĩ tới đám tiểu cô nương kia bắt được giấy vẽ của cô, lại không tính toán mật báo, mà là kinh ngạc lại bất mãn: “Đại tỷ tỷ, sao tỷ lại hoạ nàng?”
Lộc U nhã nhặn lịch sự cười: “Bọn muội muội có ý gì?”
Một cô nương Lộc U không nhớ nổi tên dỗi nói: “Nàng chẳng qua chỉ là một thứ nữ, nào chịu được đại tỷ tỷ nhớ mong như vậy. Hơn nữa đại tỷ tỷ còn thay đổi nam trang cho nàng, hoạ nàng anh khí đến như vậy… Dựa vào cái gì chứ?”
Lộc U: “…?”
Lộc U một lần cho rằng chính mình nghe lầm.
Nhưng mà trong lòng cô đã như sét đánh giữa trời quang, sấm sét ầm ầm.
Ngữ khí Lộc U có chút run rẩy: “Chúng ta nói… Là cùng một người sao?”
Tiểu cô nương bất mãn: “Đúng vậy. Không phải con ranh Lộc Trạch kia sao! Không phải tỷ tỷ xưa nay không thích nàng ta à?”
Lộc U: “…”
Ý của các tiểu cô nương này, rốt cuộc là chồng cô xuyên thành nữ, hay là chồng cô nam giả nữ trang?
Hơn nữa chồng cô còn sửa tên, thành “Lộc Trạch”?!
Lộc đại tiểu thư một trận hoảng hốt, sinh ra hoài nghi với giới tính của chồng mình.