Nàng đã kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà sau khi Quốc sư mở miệng, nàng lại lần nữa đóng cửa, ngồi trở về.
Nàng nghĩ: Đây là… Ghen?
Hay là… Uyển chuyển mà tỏ tình với ta?
Ninh Lộc ngồi vào đối diện Quốc sư, mặt nàng có chút nóng lên, không biết là bởi vì uống rượu, hay là bởi vì những lời nói mới vừa rồi của hắn. Quốc sư nói xong những lời đó, mặt liền hơi cứng lại, ánh mắt cũng có chút lạnh. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, nhìn chằm chằm từng cử động của nàng.
Tay Quốc sư rũ ở trong tay áo, đang run rẩy.
Hồi lâu, trầm mặc lan tràn giữa hai người.
Ninh Lộc lẩm bẩm: “Vì sao ngươi lại nói với ta như vậy? Ngươi thích ta sao? Ta cho rằng… Ngươi không thích ta, thậm chí chán ghét ta.”
Nàng không nói như vậy còn tốt, vừa nói xong, trên mặt Quốc sư đã hiện lên vẻ tức giận.
Giọng hắn căm hận: “Nếu ta không thích ngươi, có thể tùy ý ngươi ta ấp ấp ôm ôm ta còn không hề ngăn lại sao? Nếu ta không thích ngươi, ngươi trói ta lại, ta chạy khỏi người rồi còn vẫn đồng ý cùng ngươi tới Việt Quốc? Nếu ta không thích ngươi, sẽ ở đêm khuya thông khí cho ngươi để ngươi tắm rửa? Ninh Lộc, là ngươi ngốc, hay là ta khờ?”
Ninh Lộc nói không nên lời.
Cũng không đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ là theo lời này của hắn, nàng bị rượu khiến cho say khướt hơn nhiều, trong lòng kinh hỉ cùng vui mừng lập tức nảy lên, làm đôi mắt nàng sáng như diệu thạch.
Ninh Lộc còn cảm thấy không thể tin tưởng.
Nàng muốn nhào qua ôm hắn, nhưng đồng thời lòng nàng có chần chờ. Ninh Lộc mờ mịt: “Nhưng mà, nhưng mà…”
Quốc sư lạnh mặt: “Nhưng mà cái gì?”
Hắn tỏ tình với người ta, lại làm như người ta nợ hắn.
Ninh Lộc cũng không thèm so đo cái này với hắn.
Trái tìm nàng nhảy thình thịch, nàng nói ra nỗi sợ của chính mình: “Nhưng ngươi là Quốc sư mà! Không phải cả đời ngươi không thể kết hôn không thể cưới gả sao? Không phải ngươi cảnh cáo ta, nếu ta làm bậy, sẽ phải gả cho một khối thi thể sao? Hiện tại sao lại có thể?”
Thanh âm Quốc sư lạnh nhạt: “Ngươi đang từ chối ta đấy à?”
Ninh Lộc vội vàng phủ nhận: “Dĩ nhiên là không phải! Ta đương nhiên phải đồng ý… Chỉ là ta không hiểu, không phải ngươi không thể đón dâu sao?”
Quốc sư nhìn chằm chằm nàng, thấy trên mặt nàng xác thật chỉ là hoang mang, cũng không có bao nhiêu khó xử, sắc mặt Quốc sư mới hơi chút hòa hoãn lại.
Tay hắn trong tay áo cũng không run rẩy như vừa rồi nữa.
Quốc sư hơi thả lỏng lại, nhưng cũng có chút chần chờ.
Hắn nói: “Nếu ta không phải Đại Quốc sư, tự nhiên là được… Lộc Nhi, ngươi nguyện ý chờ ta ba năm không?”
Ninh Lộc mê mang chớp mắt.
Quốc sư rũ xuống hàng mi dài, hắn hơi có chút thẹn thùng, lại chần chờ sợ nàng không chịu, liền nói thật nhanh: “Trong thời gian ba năm, ta sẽ tận lực truyền lại sở học cả đời cho đệ tử. Sau đó, sau đó… Ta sẽ có thể giống như người bình thường, bình thường đón dâu.”
Hắn lại ấp úng: “Chỉ là ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều… Nếu ngươi cảm thấy tủi thân, cứ nói thẳng là được.”
Ninh Lộc buột miệng thốt ra: “Ta không tủi thân!”
Ninh Lộc nhảy dựng lên: “Ta đương nhiên không tủi thân!”
Tiểu công chúa chưa bao giờ là người thích làm ra vẻ.
Quốc sư nâng mắt, bóng người trước mặt nhảy lên, tiểu công chúa cách một cái bàn liền nhào tới. Bát trà trên bàn đều bị gạt ra, Ninh Lộc nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt phát sáng. Khi hắn cúi đầu nhìn lại, nàng cong lên đôi mắt, cười với hắn.
Quốc sư ôm lấy phía sau lưng nàng, nhịn không được cũng cười theo.
Không khí nhẹ nhàng hẳn lại.
Hắn không căng thẳng như lúc trước.
Lại cũng ưu sầu.
Hắn nói: “Nếu ta giống như người bình thường, sẽ không có bản lĩnh như bây giờ nữa.”
Ninh Lộc cười ngâm ngâm: “Không có việc gì, dù sao hiện tại ngươi có bản lĩnh gì, ta cũng không thấy được, ngươi cũng không hề dùng. Ngươi đã không thể biến cát thành vàng, lại không thể rải đậu thành binh. Ngươi không có bản lĩnh như bây giờ mới tốt á… Nếu ngươi không có, có phải thân thể của ngươi có thể khoẻ lên không, sẽ không giống như bây giờ thường xuyên ngã bệnh?”
Quốc sư cười.
Ninh Lộc nghe hiểu ý tứ uyển chuyển của hắn: Đúng vậy! Chỉ cần hắn không phải Đại Quốc sư, những thứ thần kỳ như thông thiên đoán vận dời khỏi người hắn, hắn sẽ có thể giống như người bình thường thành hôn sinh con, sinh lão bệnh tử, cũng sẽ không còn ngày ngày suy yếu phải tĩnh dưỡng thân thể.
Quốc sư thấy nàng cao hứng, chính mình cũng nhịn không được vui mừng.
Vốn sợ hãi nàng sẽ từ chối, dù sao khoảng cách giữa hai người quá xa. Nàng còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy… Hắn không có chỗ nào xứng với nàng.
Ninh Lộc chôn ở trong lòng ngực hắn, lại đột nhiên nhớ tới: “Nhưng mà, ta không liên hôn với Việt Quốc, Việt Quốc không xuất binh thì làm sao bây giờ?”
Quốc sư: “Vậy ngươi cho rằng mấy ngày nay ta đang làm gì?”
Ninh Lộc chớp mắt: “Dưỡng bệnh?”
Quốc sư: “…”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ngươi không cần gả cho hoàng tử Việt Quốc, dùng liên hôn đổi lấy hợp tác. Ta đáp ứng Việt Vương, nếu Việt Quốc chịu xuất binh, ta sẽ ở lại Việt Quốc ba năm.”
Ninh Lộc tính tính, ba năm… Cũng được, nàng còn nhỏ, nàng có thể tiếp thu.
Xem tiểu công chúa trong lòng ngực cười ngâm ngâm, trong lòng Quốc sư vui mừng, nhưng cũng có một tia buồn bã. Tay hắn vỗ về mái tóc nàng, dịu dàng: “Đáng tiếc ta lớn hơn ngươi quá nhiều, ta thật sự già rồi…”
Ninh Lộc cười tủm tỉm: “Vậy ông lão, có từng nghe thấy câu ‘nhất thụ lê hoa áp hải đường’* không?”
(*một câu thơ của Tô Đông Pha, sẽ trích cuối chương, nói đến đêm tân hôn của chồng già vợ trẻ)
Quốc sư giả vờ tức giận: “Ta cũng không già đến vậy! Không đến mức đầy đầu tóc bạc!”
Ninh Lộc cười ha hả, vặn vẹo ngã vào trong ngực hắn. Sức sống của nàng bắn ra bốn phía, hắn thật đúng là chịu không nổi nàng, tiểu công chúa liền lăn khỏi lòng ngực Quốc sư, cười ngã vào trên giường.
Quốc sư xoay người lại kéo nàng, tiểu công chúa lại giống như cá chép lộn người đột nhiên nhảy lên, ôm lấy cổ hắn. Nàng ngượng ngùng xoắn xít: “Quốc sư đại nhân, ta nói cho ngươi một bí mật nhé. Kỳ thật bắt đầu từ khi ta mười bốn tuổi, đã trộm thích ngươi.”
Quốc sư ngẩn ra, trong lòng hơi động.
Hắn cúi đầu nhìn Ninh Lộc, nhìn đến giảo hoạt trong mắt nàng, lại nháy mắt hiểu ra.
Quốc sư: “Nói dối! Ngươi cho rằng ta dễ lừa vậy sao?”
Ninh Lộc cười tủm tỉm: “Ngươi vạch trần làm gì? Tái tục tiền duyên, không thể so hiện tại dễ nghe hơn nhiều sao?”
Ninh Lộc không đùa hắn.
Ninh Lộc nhướn người về phía trước, muốn hôn hắn.
Quốc sư hơi cứng lại, lui về phía sau.
Ninh Lộc khó hiểu: “Sao vậy, không thể hôn sao?”
Quốc sư do dự một chút, nói: “… Có thể hôn.”
Hắn nói: “Nhiều hơn thì không được.”
Ninh Lộc “A” một tiếng, chính nàng cân nhắc một lần, nói: “Ta hiểu được, ngươi không thể phá giới, không thể mất nguyên dương! Nếu ngươi còn chưa bỏ được chức Quốc sư mà phá thân, ngươi sẽ chết đúng không? Hay là ngươi sẽ lập tức già đi?”
Quốc sư hơi bực.
Hắn trách cứ nàng: “… Phụ hoàng ngươi hẳn là nên giáo dục ngươi nhiều hơn! Ngươi cả ngày đều xem sách vở linh tinh gì vậy?”
Ninh Lộc làm nũng: “Ta nói đúng không?”
Khí thế của Quốc sư lập tức không lớn như vậy nữa.
Hắn hàm hồ nói: “… Cơ bản là đúng.”
Ninh Lộc “Phụt” cười, Quốc sư bị nàng cười đến tức giận, duỗi tay véo mặt nàng. Ninh Lộc cười hì hì ngồi ở trong lòng ngực hắn, cùng hắn chơi đùa trong chốc lát. Thấy thần thái Quốc sư có chút mỏi mệt, trong lòng Ninh Lộc mềm nhũn, có chút thương tiếc hắn.
Nàng không hề đùa giỡn nữa, mà là cùng hắn trán cọ trán, nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng làm Đại Quốc sư, khiến thân thể ngươi đồi bại, còn khiến ngươi tốn ba năm thời gian trừ bỏ hết thảy. Nhưng ta vẫn cảm kích tất cả, nếu ngươi không phải Quốc sư, ta sẽ không thể gặp được ngươi.”
Nàng vui mừng tràn đầy mà kế hoạch: “Đợi ta phục quốc thành công, ta cũng không muốn làm tiểu công chúa gì đó. Trừ phi là huynh trưởng ta trở thành Lê Vương, bằng không mặc dù ta là công chúa, đãi ngộ ở Lê Quốc cũng sẽ không tốt hơn là bao. Mà huynh trưởng ta đứng hàng thứ bảy, vị trí vương quân Lê Quốc này, có luân phiên thế nào, cũng không tới trên đầu hắn được.”
“Cho nên ta đã nhìn ra. Đợi Lê Quốc trùng kiến, ta sẽ không về Lê Quốc làm công chúa nữa. Không phải ngươi muốn lưu tại Việt Quốc ba năm sao? Ta cùng ngươi ở lại Việt Quốc ba năm. Sau đó chúng ta làm tầm thường phu thê, du sơn ngoạn thủy cũng được, quy ẩn núi rừng cũng được. Chúng ta cùng trải qua sinh hoạt bình thường!”
“Ngươi có chịu không?”
Quốc sư khẽ cười.
Hắn nhẹ giọng: “Dĩ nhiên là được. Nửa đời trước của ta lên xuống phập phồng đã đủ nhiều, tiểu công chúa nếu không hâm mộ vinh hoa phú quý, ta tự nhiên nguyện ý đi theo.”
Ninh Lộc buột miệng thốt ra: “Ta đương nhiên không hâm mộ vinh hoa phú quý. Ta có rất nhiều tiền! Ta… A.”
Nàng nhíu mày.
Hơi có chút chần chờ.
Nghĩ thầm vì sao nàng buột miệng thốt ra chính mình rất có tiền?
Nàng rất có tiền sao? Nếu nàng không phải tiểu công chúa, nàng từ đâu ra tiền?
Ninh Lộc có chút mê mang.
Quốc sư thấy nàng nghĩ đến vất vả, cũng như suy tư gì, nói: “Lộc Nhi, ta luôn cảm thấy, dường như ta từng gặp ngươi ở nơi nào đó.”
Ninh Lộc hoàn hồn, không thèm để ý nói: “Ngươi là Đại Quốc sư, nói không chừng kiếp trước ngươi đã từng gặp ta, ngươi còn lưu lại ký ức kiếp trước.”
Quốc sư lắc lắc đầu, không nhiều lời.
Hắn luôn cảm thấy Ninh Lộc vô cùng quen thuộc, hắn lúc nào cũng dịu dàng với nàng, nhưng có đôi khi, hắn lại rất muốn chèn ép nàng, cười nhạo nàng… Này quá làm người mê hoặc.
Nhưng mà chính Quốc sư suy đoán như thế nào, đều cảm thấy hai người cũng không có tiền duyên gì đó.
Bỏ đi, cũng không cần nghĩ nhiều.
—
Vào đông lúc tuyết đầu mùa rơi, sau khi Vệ Vương không tiếp tục hạn chế, Ninh Nghiệp đã được tự do ra vào Vương cung Vệ Quốc.
Trước tiên, Ninh Nghiệp tới ngục giam ngoài thâm cung, gặp những vương hầu Lê Quốc đã bị giam cầm hơn nửa năm.
Có người báo việc này với Vệ Vương, Triệu Minh Tuyên cũng không thèm để ý.
Ngục giam của Vệ Quốc, trông coi kẻ có tội. Người bị giam giữ ở nơi này, dưới tình huống bình thường, cả đời đều sẽ không lại thấy ánh mặt trời.
Mà Ninh Nghiệp lại đang bước vào nơi này.
Hắn khoác áo choàng bằng nhung trắng, đeo ngọc quan áo dài, từ ngoài đi đến, quanh thân là khí chất tự phụ thanh hàn, đã không hề giống nhóm vương hầu Lê Quốc bị giam giữ ở nơi này.
Ninh Nghiệp đứng ở ngoài lao, nhìn phụ vương, mẫu hậu, thúc bá, các huynh muội của chính mình ngày xưa.
Những người đó bị nhốt ở trong nhà lao, nhìn đến thiếu niên đứng bên ngoài, chỉ cảm thấy như bị một quầng tuyết chiếu lên, toả sáng rạng rỡ.
Ánh mắt Vương quân Lê Quốc sáng lên, như điên rồi mà bổ nhào vào lan can sắt nhà lao: “Nghiệp nhi! Nghiệp nhi! Mau cứu ta ra ngoài!”
Vương hậu Lê Quốc cũng không cam lòng yếu thế: “Nghiệp nhi cứu ta! Ngày xưa ngươi ở trong cung, ta cũng không quá làm khó dễ ngươi cùng Lộc Nhi, đúng không?”
Bên cạnh lập tức có phi tần phá đám: “Vương hậu nương nương, ngài nói lời này liền bất công. Chính ngài không động thủ, nhưng không thiếu chỉ huy chúng ta đi bắt nạt hai huynh muội Nghiệp nhi và Lộc Nhi.”
Phi tần vừa nói chuyện này cũng ghé vào lan can, lộ ra lấy lòng cười với Ninh Nghiệp: “Nghiệp nhi, cứu ta đi!”
Thái Tử Lê Quốc cũng chen tới: “Nghiệp nhi, chuyện khác không đề cập tới, cứu huynh trưởng ta ra trước đi. Cháu người vừa ba tuổi, lại ở trong lao ngục, không thể sống nổi nữa!”
Tất cả mọi người điên cuồng mà vươn tay ra ngoài, muốn Ninh Nghiệp cứu bọn họ. Vương quân cùng Vương hậu Lê Quốc ngày xưa cao cao tại thượng, lúc này như người đàn bà đanh đá tranh chấp đánh nhau, chỉ vì có thể ra ngoài. Bọn họ ở chỗ này, chịu đủ uất ức, vừa đáng thương vừa đáng giận, làm người thổn thức.
Ninh Nghiệp thất thần trong chốc lát.
Hắn mỉm cười, ngắt lời bọn họ tranh chấp: “Ta không có cách nào cứu các ngươi ra ngoài. Nhưng ta có thể giúp cho sinh hoạt của chư vị trong lao ngục thoải mái hơn so với hiện tại. Ta hiện giờ ở trên triều đình Vệ Quốc, cũng mong chư vị thông cảm.”
Hắn tự nhiên không thể nói đến quá lớn, quá rõ ràng.
Hắn muốn phục quốc, chỉ nói mồm, không những vô dụng, còn nhiều người nhiều miệng, nói không chừng sẽ truyền tới tai Vệ Vương.
Hôm nay hắn tới nơi này, chỉ là nhìn xem trạng thái nhóm Vương hầu Lê Quốc này như thế nào. Dù sao cũng là Vương quân và Vương hậu, còn có thân nhân ngày xưa… Hắn cũng hy vọng bọn họ có thể sống tốt hơn một chút.
Nhưng mà, nghe nói Ninh Nghiệp chỉ là đến xem, căn bản không tính cứu bọn họ ra ngoài, không khí trong nhà lao nháy mắt lạnh xuống.
Bọn họ dùng ánh mắt lạnh băng đánh giá thiếu niên đứng ở ngoài lao.
Thấy hắn mịn nhẵn ôn hòa, khuôn mặt tuấn tú. Như núi thu trong vắt, lại như mây bay xuất trần.
Mọi người ở trong nhà lao chịu khổ, trái lại Thất hoàng tử ngày thường không hiện sơn lộ thủy*, ở bên ngoài lại sống tốt như vậy.
(*không hiện sơn lộ thuỷ: tẩm ngầm tầm ngầm, giấu kín, không để lộ khả năng của bản thân)
Một cung nữ nhốt cùng nhóm vương hầu Lê Quốc, ngày xưa từng hầu hạ bọn họ liền nhịn không được cười lạnh, âm dương quái khí nói: “Thất hoàng tử hiện giờ thật có giá!”
Ninh Nghiệp lãnh đạm nhìn lại.
Cung nữ kia ỷ vào phía sau có Vương quân cùng Vương hậu chống lưng, liền lớn tiếng nói: “Ngươi cho rằng chúng ta bị nhốt ở trong lao, thì tai mắt bế tắc, hoàn toàn không biết chuyện của Thất hoàng tử ở bên ngoài sao? Trên dưới Vệ Quốc đã sớm truyền khắp! Ngươi thân là nam nhi, lại chịu ở dưới thân Vệ Vương cầu sinh, cũng không biết liêm sỉ là vật gì, khuất nhục là vật gì! Ngươi là một nam nhi, cả ngày lại có đôi có cặp với Vệ Vương, Vệ Vương đối xử tốt với ngươi, đến chúng ta cũng đều nghe nói!”
“Vệ Vương đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi lại không cứu chúng ta. Chẳng lẽ là sợ sau khi chúng ta rời khỏi đây, nhìn đến ngươi hầu hạ dưới thân Vệ Vương, giống như chó liếm trò hề của Vệ Vương kia sao?”
Đôi mắt Ninh Nghiệp lạnh xuống.
Hắn nói: “Ta cùng với Vệ Vương là quân tử chi giao, không giống như ngươi nghĩ.”
Cung nữ kia cười lạnh: “Vệ Quốc đã sớm truyền khắp! Ngươi chính là một cấm luyến của Vệ Vương mà thôi, vờ vịt cái gì… A!”
Nàng hét thảm một tiếng, bởi Ninh Nghiệp chợt giơ tay, ống tay áo hắn nhẹ bay lên, một đạo đao gió bay ra, đâm thẳng vào yết hầu cung nữ. Cung nữ kia thậm chí không kịp kêu cứu, cũng chưa kịp cười nhạo xong Ninh Nghiệp, đã ngã xuống đất. Nơi yết hầu chỉ có một vết máu, máu cũng không chảy ra bao nhiêu.
Ninh Nghiệp bình tĩnh đứng ở ngoài lao.
Mọi người trong lao hoảng sợ nhìn hắn.
Vương quân cùng Vương hậu Lê Quốc: “Ninh Nghiệp! Ngươi muốn giết hết chúng ta sao?! Ngươi ác độc như thế?”
Ninh Nghiệp mỉm cười: “Phụ vương, mẫu hậu, ta tất nhiên là không muốn như thế. Nhưng nếu các ngươi lại nói chuyện không đứng đắn như vậy, ta cũng có thể nhịn không được ra tay. Mong rằng chư vị từ tốn đợi ở trong nhà lao, chớ có… Tìm việc cho ta.”
Chớ có tìm phiền toái cho hắn, làm hỏng kế hoạch của hắn.
Sắc mặt Thái Tử Lê Quốc đổi tới đổi lui, lấy lòng nói: “Chúng ta không có ý đó. Chúng ta là ủng hộ ngươi, nếu ngươi chịu lấy lòng Vệ Vương, không phải chúng ta cũng sẽ sống tốt hơn sao? Vệ Vương cũng là thanh niên tài tuấn, tuy rằng người trong thiên hạ nói Long Dương chi hảo không tốt, nhưng mà…”
Ninh Nghiệp đạm mạc ngắt lời: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Ninh Nghiệp xoay người rời đi.
Mọi người trong nhà lao muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến bộ dáng mới vừa rồi Ninh Nghiệp mặt không biểu tình giết người, lại sinh ra hoảng sợ… Bọn họ hai mặt nhìn nhau, phát hiện chính mình chưa bao giờ hiểu biết vị Thất hoàng tử Lê Quốc này.
Thất hoàng tử ngày xưa ở Lê Quốc chỉ là một kẻ vô hình, ai ngờ đến hắn có một mặt hôm nay?
Nhưng trong lòng bọn hắn lại không phục, nghĩ rõ ràng tất cả mọi người chúc mừng bọn họ, nói Ninh Nghiệp được Vệ Vương sủng ái, chỉ cần Ninh Nghiệp nguyện ý vẫn luôn nằm dưới hầu hạ Vệ Vương, tất nhiên bọn họ có thể sống sót… Vì cái gì Ninh Nghiệp không chịu ủy khuất chính mình một chút, cứu bọn họ?
—
Ninh Nghiệp ra khỏi nhà lao, con ngươi hơi hơi sửng sốt, thấy Triệu Minh Tuyên chờ ở bên ngoài. Triệu Minh Tuyên đang phân phó gì đó với các thuộc hạ, quay đầu lại nhìn thấy hắn ra tới, vị quân chủ từ trước đến nay sát phạt quyết đoán này, thần sắc túc lãnh trên mặt lập tức thu lại, lộ ra biểu tình ôn hòa với hắn.
Trong lòng Ninh Nghiệp cổ quái.
Vệ Vương xác thật đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn và Vệ Vương xác thật là quân tử chi giao, Vệ Vương cũng cũng chưa từng biểu hiện ra có ý tứ kia với hắn. Ngược lại người trong thiên hạ bắt gió bắt bóng, cảm thấy hắn và Vệ Vương như hình với bóng, tất nhiên có quan hệ gì không thể cho ai biết…
Ninh Nghiệp đi qua, hành lễ vái chào.
Triệu Minh Tuyên giữ chặt tay hắn, không cho hắn quỳ xuống. Triệu Minh Tuyên nói: “Ta sẽ bảo bọn họ thu xếp trong lao tốt hơn một chút, không cho vương hầu Lê Quốc chết trong nhà lao. Nhưng mà thả bọn họ ra ngoài, là không có khả năng.”
Ninh Nghiệp: “Như thế đã rất tốt.”
Hai người tản bộ dưới trời tuyết.
Nội hoạn phía sau vội vàng bung dù đuổi theo hai người.
Triệu Minh Tuyên nghiêng đầu nhìn Ninh Nghiệp, thấy lông mi thiếu niên dính bông tuyết, mi dài buông xuống, hơi có chút suy sụp. Ninh Nghiệp xưa nay lãnh đạm, ít có thời điểm thả lỏng. Hiện giờ hắn như vậy, đã là biểu hiện đau buồn.
Triệu Minh Tuyên nói: “Nam tử hán đại trượng phu, cớ gì vì lời nói của người khác mà thất hồn? Ta tự đánh chết những người lưu truyền lời nói đó, ngươi cũng không cần thương thân như vậy.”
Ninh Nghiệp nghiêng đầu nhìn hắn.
Ninh Nghiệp nhịn không được: “Kỳ thật ta cũng rất kỳ quái, vì sao Vương quân đối ta tốt như vậy? Thứ Vương quân muốn là gì?”
Hắn nửa nói giỡn: “Ta cũng không muốn lấy thân thị quân.”
Triệu Minh Tuyên dừng lại bước chân, nghiêng mặt nhìn hắn, quan sát thần sắc Ninh Nghiệp.
Triệu Minh Tuyên cười.
Hắn nhẹ giọng: “Ai muốn ngươi thị quân? Ngươi không hành thích vua, Cô đã thắp nhang cảm tạ.”
Ngừng lại một chút, ngữ khí Triệu Minh Tuyên vắng vẻ: “Cô không cầu cái gì. Cô chỉ cảm thấy ngươi rất giống Cô khi còn thiếu niên — làm bộ làm tịch, kỳ thật lạnh tâm lạnh phổi, hết thảy đều đè dưới đáy lòng, giống như con hồ ly vậy.”
Hắn mỉm cười, lộ ra vẻ hồi ức: “Cô vì lên làm Vệ Vương, giết cha giết mẫu, mất đi rất nhiều. Hiện nay nhìn đến ngươi… Là muốn bồi thường chút gì đó ở trên người ngươi. Hy vọng ngươi có thể không thay đổi bản tâm, được đến toàn bộ những gì ngày xưa Cô không thể được đến.”
Ninh Nghiệp lẳng lặng nhìn hắn, đồng mắt thanh nhuận lại tối tăm.
Nhìn tuyết dừng trên vai Triệu Minh Tuyên.
Triệu Minh Tuyên nói: “Ta cũng biết ngươi không bỏ xuống được Lê Quốc. Ngươi ấy, vẫn còn nhỏ, đi theo bên người ta học tập đi. Một ngày kia, ta có thể làm Lê Quốc ngày xưa trở thành một quận huyện, tặng cho ngươi để ngươi cai quản. Nhưng đó vẫn là của Vệ Quốc. Chỉ là ta cam nguyện cho ngươi đi luyện tập mà thôi. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lông mi Ninh Nghiệp nhẹ nhàng nâng lên, hắn chuyên chú mà nhìn Triệu Minh Tuyên.
Ninh Nghiệp giống như nói giỡn: “Vương quân đối với ta tốt như thế, ngày nào đó ta thật sự sẽ luyến tiếc giết ngươi.”
Triệu Minh Tuyên sang sảng cười to.
Hắn nói: “Vậy ngươi phải hồi tâm sớm đi, lưu tại Vệ Quốc! Hôm nay, theo ta đi thưởng tuyết đi.”
Ninh Nghiệp cùng hắn sánh bước, nói: “Trận tuyết đầu đông, Vương quân nên cùng đủ loại quan lại, Vương hậu thưởng thức mới đúng.”
Triệu Minh Tuyên cười mắng hắn: “Vậy ngươi là được tiện nghi còn khoe mẽ* sao?”
(
*được tiện nghi còn khoe mẽ: được hưởng lợi còn vờ như không cần mà khoe ra, giả vờ giả vịt)
Ninh Nghiệp nhếch mi cười, đuổi kịp bước chân Triệu Minh Tuyên.
Tuyết lớn rào rạt, nội hoạn đã đuổi không kịp, hắn nhìn theo bóng dáng hai người biến mất giữa tuyết lớn, bị sương mù bao phủ, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
——————————————————————
Lời của tác giả:Nhất Thụ Lê Hoa – Tô Đông Pha.
Thập bát tân nương bát thập lang,
Bạch phát thương thương đối hồng trang.
Uyên ương bị lý thành song dạ,
Nhất thụ lê hoa áp hải đường.
Dịch thơ:
Tân nương mười tám, chồng tám mươi
Tóc bạc sương pha kề má hồng
Chăn gấm uyên ương một đêm ấy
Một nhánh hoa lê áp hải đường.