• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên một cái tay khác không bó thạch cao của Hứa U còn cầm đơn thuốc bác sĩ vừa khai.



Quan Dĩnh và Hứa Hàm ở sau lưng Đường Sĩ Trạch đứng lên.



Quan Dĩnh: “Đường tiên sinh có phải anh hiểu lầm không? Tôi chưa nói U U… Đi rồi mà.”



Cô ấy chỉ là quá áy náy, quá đau lòng Hứa U, mới khóc thành như vậy.



Đường Sĩ Trạch: “…”



Ngữ khí Đường Sĩ Trạch có chút cảm giác mơ hồ như ở trong mộng: “…Tôi biết.”



Nhìn thấy hiện tại cái dạng này, anh còn có cái gì không hiểu?



Đường Sĩ Trạch bình tĩnh nhìn Hứa U trước mặt chính mình.



So với buổi sáng trước khi anh đi làm, trừ bỏ cánh tay bó thạch cao, không có biến hóa gì khác.



Anh cho rằng Hứa U đã không còn nữa, lại vẫn sống sờ sờ, còn đang nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn anh.



Trong lòng Đường Sĩ Trạch thay đổi rất nhanh, lúc này chua xót nảy lên trong lòng, làm anh đến một câu nặng lời cũng luyến tiếc nói với Hứa U.



Đường Sĩ Trạch đi lên trước, không nói một lời, liền ôm Hứa U vào trong lòng ngực.



Gắt gao ôm lấy cô, chọc đến cô hô to gọi nhỏ: “Cánh tay của em! Đừng chạm vào tay của em!”







Đường Sĩ Trạch lại lần nữa giao lưu một chút với bác sĩ.



Đây xem như là sự cố tương đối nhỏ trong các sự kiện tai nạn xe cộ.



Hứa U trừ bỏ cánh tay phải bó thạch cao, chỉ có chút chấn động não rất nhỏ. Cô không cần nằm viện, bác sĩ bảo cô về nhà dưỡng thương.



Đường Sĩ Trạch giống như người lớn dẫn theo đứa trẻ hư nhà mình đi xem bệnh.



Hứa U đi theo phía sau anh, Quan Dĩnh cùng Hứa Hàm lại ủ rũ cụp đuôi mà đi theo phía sau Hứa U. Hứa U thường thường quay đầu lại, phi ánh mắt sắc như đao cho hai người kia, rồi lại quay đầu lại thưởng thức sự quan tâm của Đường Sĩ Trạch với cô.



Trong lòng Hứa U cảm thấy thoả mãn.



Khi đi mua thuốc, Đường Sĩ Trạch hỏi Hứa U: “Người đâm em đâu?”



Hứa U suy nghĩ nửa ngày, mờ mịt: “Em không biết.”



Cô lui về phía sau hai bước, che miệng khiếp sợ: “Em mất trí nhớ?”



Đường Sĩ Trạch: “…”



Đường Sĩ Trạch nói: “Chỉ là chấn động não, không cần tự biên ra cốt truyện quá thần kỳ cho chính mình.”



Hứa U mất mát nói: “…Vâng.”



Di chứng đầu tiên của chấn động não, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rõ sự cố đã trải qua.



Đường Sĩ Trạch thở dài, muốn vợ trước không bớt lo này đưa di động cho anh.



Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại, anh giải thích với Hứa U: “Sau khi người đâm xe em đưa em đến bệnh viện, em thấy người ta đáng thương, cho người ta trực tiếp đi cùng cảnh sát giao thông trước rồi.”



Hứa U tự mình thưởng thức: “Em thật là thiện lương mà.”



Trong mắt Đường Sĩ Trạch ngậm cười, anh duỗi tay phất phất sợi tóc rơi xuống bên tai cô, cảm thấy cô đáng yêu đến kỳ cục.



Thích một cô gái, lúc mới bắt đầu có lẽ chỉ là thưởng thức giá trị nhan sắc, nhưng càng về sau, anh sẽ càng ngày càng cảm thấy cô gái này đáng yêu, đây mới là chân chính luân hãm.



Hứa U thưởng thức chính mình một phen, bỗng nhiên nghĩ đến xe của mình, lại sốt ruột: “Xe em đâu? Chiếc xe xinh đẹp của em đâu? Sao không thấy?”



Đường Sĩ Trạch: “Người ta đâm nát xe em, em có bán người ta đi cũng không bù lại được. Xe còn dừng ở ven đường, chờ lát nữa anh sẽ quay lại xử lý.”



Đường Sĩ Trạch kiên nhẫn giải thích chuyện đã xảy ra lúc trước với một người bệnh chấn động não.



Một khi đã như vậy, Hứa U liền không nói gì nữa.







Đường Sĩ Trạch nói qua với tài xế, tài xế liền đi trước, Đường Sĩ Trạch tính tự mình lái xe đưa Hứa U về nhà.



Để tài xế đi xử lý sự cố xe thể thao bị “giết” kia của Hứa U.



Quan Dĩnh cùng Hứa Hàm còn đi theo phía sau Đường Sĩ Trạch và Hứa U.



Đường Sĩ Trạch nhéo nhéo giữa mày: “Em còn nhớ vì sao hai người này lại ở đây không?”



Hứa U: “Nhớ rõ! Em chết cũng sẽ không quên hai người này!”



Đường Sĩ Trạch vỗ một cái trên trán cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Đồng ngôn vô kỵ*, nói cái gì ‘chết’.”




(*đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói không lựa lời)



Lúc sau Đường Sĩ Trạch mới biết rõ vì sao Hứa U vội vội vàng vàng ra cửa, Quan Dĩnh và Hứa Hàm lại ở chỗ này.



Lúc này Quan Dĩnh cùng Hứa Hàm ngoan ngoãn đi theo hai người cùng nhau lên xe, Hứa U ngồi ở ghế phụ, hận sắt không thành thép mà trừng mắt hai người ngồi ghế sau.



Hứa U nói với Đường Sĩ Trạch: “Chính là hai người kia, lừa dối em qua lại với nhau, làm em tức muốn chết! Chính là do em nghĩ mãi việc này, mới bị xe đụng phải.”



Quan Dĩnh nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, U U.”



Hứa Hàm cũng ngoan ngoãn: “Chị, thực xin lỗi. Chị muốn mắng thì mắng em đi, đừng trách chị Dĩnh. Chị Dĩnh vẫn luôn từ chối em, là em quấn lấy chị ấy không bỏ.”



Hứa U: “Hai người tôi đều phải mắng! Các người…”



Đường Sĩ Trạch duỗi tay ngăn cản Hứa U.



Hứa U nâng cằm, khiếp sợ: “Chó Đường! Anh xem bọn họ bắt nạt em như vậy, anh không cho em mắng?”



Đường Sĩ Trạch dịu dàng nhìn Hứa U.



Anh yêu thương xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Em là cô gái nhỏ, đừng nói lời thô tục.”



Hứa U: “…”



Cô bị giọng nói ôn nhu của anh làm cho vừa hoảng hốt, lại có cảm giác lành lạnh:… Cô gái nhỏ? Cô đã kết hôn lại ly hôn còn sắp phục hôn, nơi nào là cô gái nhỏ? Anh đột nhiên uống lộn thuốc à?



Đường Sĩ Trạch nhẹ nhàng nói: “Em không cần lộn xộn, đừng để lại cảm thấy buồn nôn choáng váng đầu, anh giúp em mắng hai người bọn họ.”



Hứa U ngoan ngoãn ngồi xuống, thưởng thức Đường Sĩ Trạch mắng hai người Hứa Hàm và Quan Dĩnh.



Đường Sĩ Trạch lạnh lùng, ngày thường khi nói chuyện chính là giọng châm chọc mỉa mai, nửa chết nửa sống, thường xuyên làm Hứa U tức giận đến muốn chết. Mà khi anh chân chính mắng chửi người, công lực toàn bộ khai hỏa. Hứa Hàm cùng Quan Dĩnh ngay từ đầu còn có thể bình tĩnh ngồi, dần dần, đầu hai người càng cúi càng thấp.



Hứa Hàm, một thanh niên trẻ tuổi, bị anh rể trước của cậu nói cho đến mức bắt đầu rớt nước mắt.



Càng không cần nhắc đén Quan Dĩnh bên cạnh sắp khóc thành sông.



Hứa U lại có điểm đứng ngồi không yên.



Cô khuyên Đường Sĩ Trạch: “Bỏ đi bỏ đi, miệng anh quá độc. Cũng không cần phải nói quá mức như vậy đi.”



Cô hoài nghi Hứa Hàm và Quan Dĩnh sắp phải bị Đường Sĩ Trạch mắng ra bóng ma tâm lý.



Vốn dĩ cô rất giận hai người kia, nhưng mà Đường Sĩ Trạch như vậy, Hứa U liền ngượng ngùng.



Đường Sĩ Trạch ôn nhu nói: “U U thật thiện lương.”



Hứa U hoài nghi anh uống lộn thuốc.



Tạm thời mặc kệ anh.



Mà Quan Dĩnh nước mắt lưng tròng nhào vào trên lưng ghế, nhìn thẳng vào Hứa U: “U U, tớ sai rồi, tớ không thể như vậy. Tớ sẽ cùng Hứa Hàm nhất đao lưỡng đoạn*, cả đời không qua lại với nhau. Chỉ cần U U tha thứ cho tớ, còn nhận tớ là bạn.”




(*nhất đao lưỡng đoạn: chặt 1 nhát đứt làm 2 khúc, ý chỉ quyết tâm 1 lần chấm dứt tất cả quan hệ, tình cảm)



Hứa U lập tức căng thẳng: “Nhất đao lưỡng đoạn? Cả đời không qua lại với nhau? Cũng không cần đến mức đó chứ?”



Hứa Hàm ở một bên thập phần uể oải. Cậu bị anh rể trước mắng đến tinh thần hoảng hốt, lại thấy Quan Dĩnh kiên quyết tính toán từ bỏ mình.



Trong lòng Hứa Hàm cũng là thất vọng.



Cậu cũng xin lỗi Hứa U: “Chị, em không nên tiếp tục như vậy. Em thề nhất định sẽ đi học đàng hoàng, trở về đền đáp tổ quốc. Em sẽ không làm loạn quan hệ nam nữ, cả đời sẽ không kết hôn, làm trâu làm ngựa cho chị!”



Hứa U càng căng thẳng: “Không cần như vậy! Thật sự không cần như vậy!”



Hai người không nói lời nào.



Hứa U quay đầu lại liền trách tội Đường Sĩ Trạch: “Anh xem, anh mắng người đến khám phá ra cả hồng trần!”



Đường Sĩ Trạch mỉm cười ôn nhu nhìn cô.



Hứa U thật sự bị anh nhìn đến nổi da gà.







Hứa U thật sự không muốn sự tình biến thành như vậy.



Nhưng công lực của chồng trước cô thật sự quá mạnh.



Anh trực tiếp mắng Hứa Hàm xuất ngoại, về trường học đọc sách.



Mà Quan Dĩnh mỗi ngày tới nhà bọn họ hầu giường.



Hứa U thật sự không bị đâm ra trở ngại gì, cô gạt cả ông Hứa và bà Hứa không cho ai nói với hai người, sợ hai vị kia lại làm to chuyện. Nhưng mà hiện tại không riêng Quan Dĩnh mỗi ngày tới chỗ cô báo cáo muốn hầu hạ, ngay cả chồng trước cuồng công tác của cô, cũng đều xin nghỉ phép ở nhà hầu hạ cô.



Hứa U sung sướng ở nhà dưỡng thương.



Hứa U đã thành như vậy, vẫn còn nhớ đến truyện tranh của cô.



Đường Sĩ Trạch ấn cô trên giường nghỉ ngơi, cô giãy giụa muốn bò dậy: “Không được, em còn mấy ngày là đến kỳ nộp bản thảo, em không vẽ xong sẽ không có lương.”



Đường Sĩ Trạch không cho là đúng: “Mấy bức tranh nát của em, kiếm được mấy đồng?”



Hứa U: “Có phải anh xem thường em không?”



Đường Sĩ Trạch: “Là anh xem thường công việc này của em, cảm thấy nó không xứng với sự cao quý của em.”



Hứa U bị ánh mắt thâm tình của anh nhìn.



Mặt cô đỏ.



Cô lẩm bẩm tự nói: “Miệng anh bây giờ quá ngọt rồi.”



Đường Sĩ Trạch sớm nói ngọt như vậy, cô nào còn ly hôn với anh chứ!



Sau đó bởi vì Hứa U kiên trì không bỏ dở truyện tranh của mình, Đường Sĩ Trạch không lay chuyển được cô, anh đành thở dài, tính toán giúp cô vẽ tiếp trên bản thảo Hứa U đã chuẩn bị trước.



Hứa U nghi hoặc chồng trước của cô còn có kỹ năng này.



Hai giờ sau, Hứa U nhìn Đường Sĩ Trạch giao lên tác phẩm để cô kiểm tra, lâm vào trầm mặc.



Cô oán hận mà trừng mắt Đường Sĩ Trạch, nâng chân còn vận động được lên đá anh một cái.



Đường Sĩ Trạch: “Sao vậy?”



Hứa U: “Em muốn anh làm việc giúp em, không phải muốn anh làm tốt hơn em.”



Trong ánh mắt Đường Sĩ Trạch mang ý cười.



Anh nói: “Là do cô giáo dạy dỗ tốt.”



Hứa U trừng anh một cái, đành phải ngầm đồng ý anh làm việc giúp cô. Đồng thời cô lại thấy may mắn Đường Sĩ Trạch chỉ là đồ máy móc không có cảm tình, anh không có năng lực sáng tạo, cũng không có hứng thú với nghề này. Bằng không cô sẽ bị đả kích đến mất nghiệp.







Hiện tại Đường Sĩ Trạch đối với Hứa U chính là ta cần ta cứ lấy, hoàn toàn coi cô là công chúa mà chiều chuộng.



Quả thật thật lâu trước kia Hứa U đã hy vọng chồng của cô sẽ đối xử với cô như vậy, nhưng mà đến lúc Đường Sĩ Trạch thật sự đối xử với cô như vậy, ngoại trừ vừa mới bắt đầu thực thư thái, kế tiếp cô liền cảm thấy ngượng ngùng.



Cô thật sự không bị bán thân bất toại!



Đường Sĩ Trạch thật sự không cần thiết mỗi ngày đều đưa cơm lên tận gường cho cô!



Bây giờ dì giúp giúp việc cũng không tới, bởi vì cả ngày Đường Sĩ Trạch giống như vợ người ta, nấu cơm, quét tước vệ sinh, hoàn toàn không giống một vị tổng giám đốc. Hứa U được anh hầu hạ, mỗi ngày không làm việc không nhúc nhích, toàn thân đều ngứa đến không chịu nổi.



Cuộc sống này không thể tiếp tục như vậy.



Làm Đường Sĩ Trạch tiếp tục chiều cô như thế, Hứa U cảm thấy chính mình sắp bị anh biến thành tàn phế.



Thừa dịp Đường Sĩ Trạch hầm canh trong phòng bếp, Hứa U lén lút gọi điện thoại cho trợ lý Trương: “Khi nào ông chủ các người có thể trở về đi làm vậy?”



Trợ lý Trương cũng thực khổ: “Ông chủ chưa nói.”



Hứa U thúc giục: “Ông xem các người làm việc không tích cực chút nào! Quang Hòa lớn như vậy, ông chủ mỗi ngày đều không xuất hiện có thể được sao? Tổng công ty cũng không nóng nảy? Ông mỗi ngày thúc giục Đường Sĩ Trạch nhiều lần vào, gửi công việc vào mail cho anh ấy. Để anh ấy làm việc đi!”



Trợ lý Trương: “Haiz.”



Trợ lý Trương thấy Hứa tiểu thư đứng ở bọn họ bên này, vô cùng cảm động, liền thành thật với nhau nói: “Kỳ thật chúng tôi cũng nghĩ tới, trộm viết thư nặc danh phản ứng với tổng công ty bên kia, làm tổng công ty tìm Đường tiên sinh hỏi chuyện.”



Hứa U cả kinh: “Không được! Ngàn vạn không thể viết thư nặc danh cáo trạng!”



Trong lòng trợ lý Trương cảm thấy ấm áp: “Hứa tiểu thư là sợ Đường tiên sinh bị tổng công ty hỏi trách sao? Hứa tiểu thư thật là quan tâm Đường tiên sinh.”



Hứa U: “Tôi là lo lắng tiếng Anh của các người không tốt, văn bản biểu đạt sinh ra hiểu lầm, khi giải thích với tổng công ty, họ lại nổi giận, đuổi việc Đường Sĩ Trạch. Đường Sĩ Trạch bị đuổi cũng không sao, nhưng nếu anh ấy không đi làm, mỗi ngày ở nhà phiền tôi, không phải tôi càng đáng thương sao? Anh ấy ngàn vạn không thể không đi làm được!”



Trợ lý Trương: “…”



Tợ lý Trương tâm tình phức tạp nói: “Không nghĩ tới Hứa tiểu thư ủng hộ công việc của Đường tiên sinh như vậy.”



Hứa U: “Dù sao chúng ta hai bút cùng vẽ, cùng nhau làm phiền Đường Sĩ Trạch, phiền đến anh ấy phải đi làm là được.”







Ngày Hứa U huỷ đi thạch cao, cô nhảy nhót ở trước mặt Đường Sĩ Trạch trước, nỗ lực triển lãm trạng thái đặc biệt tốt của cô trước Đường Sĩ Trạch.



Đường Sĩ Trạch mỉm cười.



Hứa U vô cùng thành khẩn: “Vậy anh có thể trở về đi làm rồi?”



Đường Sĩ Trạch: “Kỳ thật mấy ngày này khi ở nhà, anh cũng đang xử lý công tác, cũng không phải hoàn toàn buông tay mặc kệ.”



Hứa U sợ anh nói anh còn muốn lại nghỉ, vội vàng nói: “Nhưng mà nhóm nhân viên yêu quý của anh đã một tháng chưa được gặp giám đốc trẻ tuổi anh tuấn đẹp trai của bọn họ! Bọn họ không thể mỗi ngày nghe anh thân thiết lại mỹ diệu dạy bảo, nhất định là vô cùng thống khổ. Em quá đồng tình bọn họ. Anh mau trở về đi làm đi?”



Đường Sĩ Trạch nhẫn cười.



Anh thương tâm nói: “Một tháng này, mỗi ngày em đều thúc giục anh đi làm. Sao hả, trước kia chê anh công tác bận quá, hiện giờ lại chê anh công tác quá không bận? Sao em khó hầu hạ vậy hả?”



Hứa U nhìn chằm chằm anh.



Hiện tại Đường Sĩ Trạch mềm lòng với cô vô cùng.



Hứa U đã cầu đến như vậy, anh suy nghĩ một chút liền đồng ý trở về đi làm.



Hứa U thở phào nhẹ nhõm.



Đường Sĩ Trạch đi làm ngày đầu tiên, cô hận không thể thả pháo chúc mừng.



Sinh hoạt của hai người cuối cùng khôi phục bình thường, Hứa U nhẹ nhàng thở ra. Một tuần sau, Đường Sĩ Trạch nói với Hứa U anh phải xuất ngoại tới tổng công ty dự họp, hỏi Hứa U muốn đi cùng anh hay không. Dạo gần đây thời gian Hứa U ở cùng anh nhiều đến mức cô có chút phiền, đương nhiên ước gì anh chạy nhanh đi, cô một chút cũng không muốn tiếp tục cột vào cùng anh.



Đường Sĩ Trạch như suy tư gì: “Xem ra hợp đồng của chúng ta nói mỗi ngày hai người đều phải ở bên nhau, yêu cầu này phải sửa lại. Hiển nhiên em cũng không nguyện ý mỗi ngày đều cột vào cùng anh.”



Hứa U ngượng ngùng nói: “Xa thơm gần thối đó mà, giữa người với người cũng cần có khoảng cách chứ.”







Đường Sĩ Trạch đi công tác, Hứa U khoái hoạt vui sướng đi dạo phố hai ngày cùng Quan Dĩnh.



Quan Dĩnh lúc trước bởi vì chuyện Hứa Hàm mà nảy sinh bóng ma tâm lý, Hứa U thấy cô ấy từ lúc cô bị tai nạn xe cộ vẫn luôn rầu rĩ không vui, cũng vô cùng đau lòng Quan Dĩnh.



Quan Dĩnh thề tuyệt không cùng Hứa Hàm ở bên nhau, Hứa U lại cảm thấy chính mình giống như người xấu…



Hứa U có điểm rối rắm: Cô cũng không có ý định chia rẽ hai người kia mà.



Mà đúng lúc này, Hứa U biết được, Hứa Nhược Nhược bởi vì công tác quá vất vả, sau khi té xỉu đưa đến bệnh viện, kết quả kiểm tra ra có khối u ở giai đoạn đầu, phải nhanh chóng làm phẫu thuật.



Liền tính là khối u giai đoạn đầu, ông Hứa và bà Hứa cũng lo lắng vô cùng.



Hứa Nhược Nhược vừa vào bệnh viện, nửa cái vòng bạn bè đều đang chú ý. Thần kỳ nhất chính là, đến cả bạn học đại học của bọn họ, đều đang cầu phúc cho Hứa Nhược Nhược.



Người ta sinh bệnh, Hứa U cũng không dám nói cái gì.



Nhưng mà thao tác thần kỳ đã đến.



Ông Hứa cùng bà Hứa gọi điện thoại cho Hứa U, lần này lại không phải quan tâm Hứa U còn có tiền tiêu hay không, mà là ngữ khí cổ quái, ấp úng: “U U à, con cũng biết, Nhược Nhược phải làm giải phẫu. Để nó an tâm, chúng ta tính giúp nó thực hiện một nguyện vọng…”



Ông Hứa: “U U à, con có biết không, Nhược Nhược vẫn luôn yêu thầm Đường Sĩ Trạch?”



Hứa U: “…”



Cô nói: “Hai người không phải là muốn con từ giữa giật dây cho Hứa Nhược Nhược và Đường Sĩ Trạch chứ? Ba mẹ, hai người coi con là cái gì chứ!”



Ông Hứa cùng bà Hứa: “Coi con là vợ trước của Đường Sĩ Trạch á.”



Hứa U: “…”



Bà Hứa gạt lệ: “Kỳ thật Nhược Nhược ngã bệnh, nói nó yêu thầm Đường Sĩ Trạch, me liền thương lượng với dì Trịnh của con, hỏi dì Trịnh có thể làm Đường Sĩ Trạch đi xem Nhược Nhược đáng thương của chúng ta hay không. Nhưng mà dì Trịnh nói Đường Sĩ Trạch không ở nhà, lời nói của dì ấy cũng không dùng được. Mẹ cũng là quá sốt ruột, nghĩ đến con là vợ trước của Đường Sĩ Trạch, liền tới hỏi con xem sao.”



Ông Hứa ở bên cạnh hận: “Con nói các con một đứa hai đứa, như thế nào đều nhìn chằm chằm Đường Sĩ Trạch!”



Hứa U: “Con không hề nhé! Con là bị ông nội buộc gả cho Đường Sĩ Trạch, con không có nhìn chằm chằm anh ấy!”



Bà Hứa kinh hỉ: “Vậy U U, con đồng ý giúp Nhược Nhược? Con yên tâm, mẹ cũng không làm khó com, không phải muốn Đường Sĩ Trạch phải ở bên Nhược Nhược. Chuyện tình cảm này, không thể miễn cưỡng, mẹ hiểu. Con chỉ cần để Nhược Nhược trước khi vào phòng giải phẫu, gặp Đường Sĩ Trạch một lần, làm tròn mộng của Nhược Nhược thì tốt rồi.”



Hứa U: “A, nhưng mà……”



Bà Hứa sợ cô đổi ý, nhanh chóng ngắt điện thoại.







Hứa U cắn ngón tay.



Nhưng mà Đường Sĩ Trạch xuất ngoại đến Tổng công ty Quang Hòa công tác rồi.



Nếu mà Hứa U gọi điện thoại nói cho anh muốn anh về nước bởi vì Hứa Nhược Nhược, anh khẳng định sẽ mắng cô một trận. Quan hệ của bọn họ vừa mới tốt lên như vậy, Hứa U điên rồi mới để người đàn ông của chính mình đi cùng Hứa Nhược Nhược.



Hứa U phiền lòng đi xem vòng bạn bè.



Kết quả phát hiện đồ xảo quyệt Hứa Nhược Nhược này, cô ta đăng bài viết rất dài trên vòng bạn bè, kể ra cô ta yêu thầm Đường Sĩ Trạch, cuối cùng nói chỉ cầu trước khi vào phòng giải phẫu, có thể gặp Đường Sĩ Trạch một lần, nói cho Đường Sĩ Trạch tâm ý nhiều năm qua của chính mình.



Chỉ cần gặp mặt một lần, cô ta chết cũng không tiếc.



Các bạn học cũ trong vòng bạn bè bị sự thâm tình của Hứa Nhược Nhược cảm động, lúc trước bọn họ còn nhắn tin chúc mừng Hứa U cùng Đường Sĩ Trạch phục hôn, hiện tại liền nhắn tin hy vọng Đường Sĩ Trạch đi gặp Hứa Nhược Nhược một lần.



Quan Dĩnh cũng nhìn đến vòng bạn bè của Hứa U, Hứa U còn chưa nói gì, Quan Dĩnh đã tức giận đến muốn chết trước: “Hứa Nhược Nhược cũng quá bạch liên đi?! Ba mẹ cậu không biết tình huống hiện tại của cậu và Đường Sĩ Trạch không nói nhưng Hứa Nhược Nhược còn không biết sao? Cố ý làm ba mẹ cậu cầu đến trước mặt cậu, còn cổ động bạn học cũ trong vòng bạn bè, này không phải làm cậu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống sao!”



Hứa U cười tủm tỉm.



Hứa U: “Bọn họ nhất định không thể tưởng được, chồng trước của tớ hàng năm cài đặt chế độ hạn chế vòng bạn bè, chỉ xem một mình tớ. Bọn họ liền tính nhắn tin lên trời, chồng trước của tớ cũng không biết được.”



Lại nhìn ánh mắt Quan Dĩnh.



Hứa U không sao cả nói: “Ai da, kỳ thật cũng không có việc gì, cậu không cần lo lắng cho tớ.”







Sau khi tiễn đi Quan Dĩnh, Hứa U vẫn phiền não như cũ.



Theo như lời Quan Dĩnh, cô xác thật bị thao tác của Hứa Nhược Nhược xảo quyệt bức cho cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.



Nhưng mà cô tuyệt đối không thể làm Đường Sĩ Trạch trở về.



Nhưng mà nếu cô không để ý tới, ba mẹ cô, các bạn học cũ, có thể cảm thấy cô quá tàn nhẫn, không có một chút đồng tình nào hay không?



Sau khi Hứa U trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc cô nghĩ ra một chủ ý.



Hứa U gọi điện thoại cho Hứa Hàm.



Hứa U: “Tiểu Hàm, em về nước giúp chị một việc, chị sẽ tha thứ việc trước kia em lừa gạt chị nhiều năm như vậy — dám ngủ bạn thân của chị!”



Hứa Hàm: “Chị, anh rể trước của em sắp bị chị gái ruột của em cạy mất, chị còn rảnh tìm em sao?”



Hứa U: “Chị chính là vì việc này tìm em!”



Hứa Hàm: “Hả?”



Hứa U thần bí nói: “Chị bây giờ đang bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, em cũng biết rồi. Nếu chị không để Đường Sĩ Trạch xuất hiện, chính là thấy chết không cứu. Nếu chị làm Đường Sĩ Trạch xuất hiện, không nói chị buồn nôn muốn chết, Đường Sĩ Trạch cũng sẽ đánh chị một trận. Cho nên chị đã nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.”



Hứa Hàm cảm thấy hứng thú: “Biện pháp gì?”



Hứa U: “Em về nước, giả dạng thành Đường Sĩ Trạch, lượn một vòng trước mặt Hứa Nhược Nhược, làm cô ta yên tâm đi làm phẫu thuật.”



Hứa Hàm: “…”



Hứa U: “Hình thể, chiều cao của em đều không khác mấy so với Đường Sĩ Trạch, không cần tiến đến trước mặt, làm Hứa Nhược Nhược nhìn bóng lưng em là được. Lại trải qua kỹ thuật hoá trang thần kỳ của chị, chị tin tưởng chuyện này sẽ thành công.”



Hứa Hàm: “…Chị thật là thiên tài.”



Hứa U: “Em đồng ý?”



Hứa Hàm: “Không! Nếu như bị phát hiện, em sẽ bị đánh chết!”



Hứa U nói lời thấm thía khuyên cậu: “Em đây là hiến tình yêu cho chị gái ruột của em, làm gì đánh chết em? Hơn nữa em trở về giúp chị chuyện này, chị sẽ giúp em thuyết phục Dĩnh Dĩnh, làm chị Dĩnh của em đáp ứng cùng em ở bên nhau.”



Hứa Hàm: “Em làm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK