Hứa U một đường nơm nớp lo sợ, e sợ Đường Sĩ Trạch đột nhiên tập kích làm cái gì.
Nói thật, cô không tin Đường Sĩ Trạch chỉ là đơn thuần muốn đi cùng mình.
Bọn họ từ xem mắt đến kết hôn lại đi đến bước ly hôn này, hai người cũng chưa từng hẹn hò.
Hứa U hoài nghi Đường Sĩ Trạch muốn chỉnh cô.
Hai người ăn cơm trưa ở một nhà hàng, Hứa U đề phòng Đường Sĩ Trạch chọn món gì cô không thể ăn hoặc dị ứng. Toàn bộ hành trình cô ăn rất cẩn thận, nhưng mà bữa cơm này bình an qua đi, không có bất luận cái gì ngoài ý muốn phát sinh.
Lúc sau hai người cũng giống như những cặp đôi chung quanh, dọc theo đường đi tản bộ.
Đường Sĩ Trạch vốn muốn nắm tay cô, nhưng khi anh quay đầu nhìn lại, Hứa U đang cách xa anh ba bước, mắt lộc tròn trịa đen bóng trợn to, cảnh giác nhìn chằm chằm anh. Đường Sĩ Trạch vô ngữ, dứt khoát quay đầu không để ý tới cô.
Tâm tình của Đường Sĩ Trạch cũng vô cùng kỳ diệu.
Từ sau khi lên cấp ba bắt đầu từ chối đi dạo phố với mẹ, anh đã không hề xuất hiện lại ở những nơi như thế này, không từng nhàn nhã như vậy. Ngày thường công tác bận rộn, đến thời gian nghỉ ngơi Đường Sĩ Trạch còn không có, nói gì đến nghỉ ngơi?
Tới trước một cửa hàng bán kem bên đường, Đường Sĩ Trạch quay đầu lại nhìn vợ trước đứng cách anh ba bước hỏi: “Ăn không?”
Hứa U: “Anh sẽ không cho em thêm mù tạt vào chứ?”
Đường Sĩ Trạch: “Nếu em có sở thích này thì phải nói sớm chứ.”
Đường Sĩ Trạch thấy cô vẫn rời xa anh không chịu lại gần, nhịn không được bất đắc dĩ.
Đường Sĩ Trạch nói: “Anh thật sự chỉ muốn hẹn hò với em mà thôi, không định làm gì cả.”
Hứa U sửng sốt.
Hẹn hò?
Anh chỉ muốn hẹn hò với cô, không phải muốn bắt nạt cô?
—
Đường Sĩ Trạch đưa kem cho cô, Hứa U cẩn thận liếm một ngụm, vị hương thảo ngọt ngào lành lạnh tràn vào tì phổi, khiến người lập tức cảm thấy thoải mái mát mẻ giữa ngày mùa hè. Cô nhịn không được lại liếm một ngụm, mặt mày đều cười cong.
Giống như đứa con nít.
Ánh mắt Đường Sĩ Trạch mềm xuống, nghĩ thầm còn không phải là đứa trẻ sao.
Mới vừa tốt nghiệp liền kết hôn, hai tháng trước mới qua sinh nhật 24 tuổi, ngày thường trừ bỏ ăn nhậu chơi bời thì chẳng làm được cái gì đứng đắn.
Cho nên cũng giống như một đứa trẻ vậy.
Hứa U liếm kem của mình trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn, thấy trong tay Đường Sĩ Trạch không có gì. Cô do dự một chút, rộng lượng đưa kem của mình cho anh: “Anh ăn không?”
Đường Sĩ Trạch cúi đầu muốn cắn.
Hứa U: “Anh ăn ít một chút, vốn dĩ không có bao nhiêu, hơn nữa anh cũng không thích ăn.”
Đường Sĩ Trạch lập tức cắn một ngụm thật lớn, ngọn núi nhỏ trồi lên mặt ly trực tiếp bị sụp xuống một nửa.
Hứa U: “…”
Tim đều phải nát.
Mà nhìn mặt cô sụp xuống, Đường Sĩ Trạch ngược lại khẽ cười một tiếng, cảm thấy thú vị.
Hai người tiếp tục đi dọc ven đường.
Cười cười nói nói đi dạo.
Đường Sĩ Trạch mua mấy món ăn vặt cho cô, nào là khoai tây nướng, khoai môn chiên… Cuối cùng cũng trấn an được tâm tình không an của Hứa U đi theo anh.
Mà Đường Sĩ Trạch nhân cơ hội, rốt cuộc túm được cô tới bên người mình, ôm vai cô.
Tâm tình Hứa U khá tốt, liền không ngại anh như vậy.
Đường Sĩ Trạch ra vẻ vô tình mà mở miệng: “U U.”
Hứa U đang cúi đầu ăn đồ ăn vặt thất thần: “Hửm?”
Đường Sĩ Trạch: “Chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.”
Hứa U ngẩn ra.
Không nói gì.
Này không phải lần đầu tiên Đường Sĩ Trạch nói cái này.
Lần đầu tiên khi anh nói cô không tin anh, kết luận bọn họ không có khả năng bắt đầu một lần nữa; nhưng từ sau lúc đó lại qua hai tuần, xả ra chuyện ôm sai thiên kim giữa cô và Hứa Nhược Nhược, Đường Sĩ Trạch cũng không để ý đến Hứa Nhược Nhược, mà trước sau vẫn kiên trì đứng về phía cô.
Khi làm việc anh cũng không như trước kia không để ý tới mọi chuyện;
Anh bây giờ còn cùng cô đi dạo phố.
Hứa U cúi đầu.
Cô nuốt đồ ăn xuống, bị anh ôm vai bước đi. Cúi đầu nhìn đến bóng dáng hai người giao nhau, trong lòng Hứa U chậm rãi dâng lên hoảng hốt, nghĩ đến thời điểm bọn họ mới vừa kết hôn.
Khi vừa mới kết hôn cô vẫn rất thích Đường Sĩ Trạch. Trước khi Đường Sĩ Trạch làm cô hoàn toàn thất vọng, cô cũng rất có hảo cảm với anh.
Bởi vì ông xã của cô vừa đẹp trai, vừa hào phóng, lại mặc kệ cô. Anh đi học ở nước ngoài, về nước công tác, bên người có rất nhiều người phụ nữ ưu tú. Nhưng anh xác thật chưa từng mang đến phiền não cho cô.
Duy nhất phiền não chính là Hứa U luôn cảm thấy Hứa Nhược Nhược giống như thuốc cao bôi trên da chó dán lên chồng cô.
Nhưng mà sau khi Đường Sĩ Trạch chỉ trích cô quá chú ý đến Hứa Nhược Nhược, Hứa U lại bắt đầu hoài nghi có phải chính mình suy diễn quá độ hay không, thực tế cũng không có quan hệ gì giữa Đường Sĩ Trạch và Hứa Nhược Nhược.
—
Hứa U cúi đầu, vô cùng hoang mang: “Vì cái gì muốn bắt đầu một lần nữa? Bên cạnh anh có rất nhiều cô gái ưu tú đúng không? Vì sao anh thích em? Bây giờ em vừa không phải là đại tiểu thư Hứa gia, đến công việc sáng tác truyện tranh cũng chỉ làm qua loa đại khái. Em đã như vậy, sao anh còn muốn bắt đầu một lần nữa với em?”
Đường Sĩ Trạch trầm ngâm một chút: “Em biết anh không thiếu tiền chứ?”
Hứa U tràn ngập ghen ghét: “Có gì đặc biệt hơn người, em vốn dĩ cũng không thiếu tiền! Em bán du thuyền đi là lập tức có tiền!”
Đường Sĩ Trạch cười xoa xoa đầu cô, nói: “Sinh hoạt của anh rất tẻ nhạt chỉ có công việc, một ngày 24 tiếng thì 20 tiếng đồng hồ anh đều nghĩ đến công việc. Anh xác thật nhiệt tình yêu thương công việc, muốn phát triển sự nghiệp, nhưng mà nếu mỗi ngày đều phải đối mặt với cùng một việc, anh cũng sẽ thấy phiền chán. Anh cũng sẽ nhìn đến công việc liền bản năng cảm thấy ghê tởm, cái em gọi là những cô gái ưu tú bên người anh, cơ bản đều có quan hệ với công việc của anh. Anh rất khó sinh ra hứng thú đối với người hay việc có liên quan đến công việc của anh.”
“Anh cũng cần nghỉ ngơi.”
Đường Sĩ Trạch cúi người xuống, làm Hứa U ngẩng đầu lên.
Anh cùng cô nhìn thẳng vào nhau, không hề dùng loại ngữ khí mang điểm trào phúng “Cô nợ tiền tôi” nói chuyện, mà là ôn ôn hòa hòa: “U U, em chính là sự nghỉ ngơi của anh.”
“Anh không thích đồng nghiệp nữ muôn vàn dáng vẻ, đa tài khéo léo, ưu tú xuất sắc, người anh thích chính là cô gái nhỏ có linh hồn thú vị như em. Mỗi ngày em đều vui vui vẻ vẻ cười đùa chơi khắp chốn, bởi vì thú vị, nên kiểu gì cũng sẽ hấp dẫn anh.”
Hứa U nhìn chằm chằm anh.
Cô duỗi tay muốn ập ly kem trong tay vào mặt anh.
Bị Đường Sĩ Trạch tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay, ngăn cản động tác nguy hiểm của cô.
Hứa U tức giận nói: “Đám đàn ông thành công các người, nội tâm quá dơ bẩn!”
Đường Sĩ Trạch: “…?”
Hứa U: “Em không ngốc được chưa? Rõ ràng trước kia anh từng yêu thầm em, thích chính là em muôn vàn dáng vẻ, đa tài khéo léo, ưu tú xuất sắc như trong tưởng tượng của anh. Bây giờ anh lại nói với em anh không thích như vậy, anh thích loại ăn không ngồi rồi suy sút linh hồn như em này? Đường Sĩ Trạch, anh dỗ con nít đấy à?”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Đường Sĩ Trạch nhịn không được cười.
Anh thất vọng nói: “A, không mắc mưu à.”
Hứa U đá anh một chân.
Hứa U: “Em thấy nếu xuất hiện người phụ nữ lý tưởng trong mộng của anh, anh đã sớm cùng người ta chạy rồi. Anh là đồ đàn ông không đáng tin!”
Đường Sĩ Trạch không nói chuyện.
Anh cúi đầu, bỗng nhiên hôn một cái lên bên má phồng lên của cô. Hứa U cứng đờ, ngơ ngẩn lui về phía sau, trợn tròn đôi mắt.
Mà anh lại lần nữa tỏ vẻ: “Không nói giỡn. Anh là nghiêm túc muốn bắt đầu một lần nữa cùng em. Anh thật sự thích em thú vị, không đùa em.”
Anh nghiêm túc nhìn cô.
Ngày mùa hè gió ấm thổi qua, Hứa U hoảng thần, cảm thấy gương mặt chính mình cay rát, cô lập tức không biết nên làm như thế nào.
Tiếng nhạc dễ nghe truyền đến từ phía sau hai người, vì tránh né Đường Sĩ Trạch ép hỏi, Hứa U vội vàng quay đầu đi về hướng âm thanh phát ra: “Có người đang đánh đàn ghi-ta, đi xem sao.”
Đường Sĩ Trạch không nói chuyện, đuổi theo cô.
Ở lối ra vào xe điện ngầm, quả nhiên nhìn thấy có học sinh trường nghệ thuật đang vừa đánh đàn ghi-ta vừa ca hát, hấp dẫn không ít người qua đường xung quanh dừng lại vây xem.
Hứa U ra vẻ chuyên chú thưởng thức nghệ thuật, Đường Sĩ Trạch nhẹ giọng ở bên tai cô: “Như vậy đi, vợ trước. Anh tiến lên đánh một khúc, nếu đánh được hoàn chỉnh, chúng ta liền bắt đầu một lần nữa thế nào?”
Hứa U ngửa đầu giật mình: “Hả, anh còn biết đánh đàn ghi-ta?”
Đường Sĩ Trạch trầm mặc một chút.
Nói: “Hiện tại sự không hiểu biết của em đối với anh, thật sự làm anh thấy tổn thương. Giám đốc toàn tài nhà ai mà không là mười hạng toàn năng chứ?”
Hứa U cười gượng.
Cô vội vàng cổ vũ anh đi lên.
Trong lòng Hứa U có chút ngọt, tràn ngập chờ mong đối với anh. Cô hướng về phía bóng dáng Đường Sĩ Trạch kêu lên: “Đánh bài hát mà em thích nhất em sẽ đồng ý với anh!”
Đường Sĩ Trạch quay đầu lại, hình dáng gương mặt thâm thúy, hai tròng mắt đen nhánh thâm tình.
Anh hỏi: “Bài hát em thích nhất là bài gì?”
Hứa U trầm mặc một chút.
Cô nâng trái tim: “Hiện tại sự không hiểu biết của anh đối với em, thật sự làm em thấy tổn thương, đả kích đến quyết tâm muốn cùng anh bắt đầu một lần nữa của em.”
Hứa U tuyệt vọng.
Cái gọi là vợ chồng plastic*, cũng chỉ đến thế mà thôi.
(*vợ chồng plastic hay chị em plastic, ý chỉ mối quan hệ thân thiết vờ vịt, bề ngoài)
—
Dưới sự nhắc nhở không tình nguyện của Hứa U, Đường Sĩ Trạch đánh bài hát cô thích nhất “Nhạc nhẹ ngày rằm”.
Không đánh được đến cuối.
Bởi vì anh đã quên giai điệu, cũng đã quên ca từ.
Ứớc định lúc trước nói anh đánh xong hai người sẽ hợp lại, hiển nhiên trở thành phế thải.
Người qua đường xung quanh bị tài hoa của giám đốc Đường thuyết phục, vừa quay lại video ngắn, vừa khen giám đốc Đường đẹp trai.
Mà Đường Sĩ Trạch đen mặt, nhìn đến vợ trước của anh ở giữa đám người cười như dê điên rồi.
Hứa U: “Ha ha ha ha ha ha!”
Không cần quay lại nhá!
—
Đường Sĩ Trạch hỏi vợ trước sắp cười tắt thở của anh: “Em còn nhớ rõ lúc trước em đã làm gì, để anh phải lập tức về nước tìm em chứ?”
Tươi cười của Hứa U cứng đờ.
Nghĩ đến cô gặp được nhiều kịch bản nữ xứng ác độc như vậy, lại bị Đường Sĩ Trạch chặn lại.
Hứa U thu liễm sự vui sướng của chính mình.
Cô ngoan ngoãn mà an tĩnh, giống như cô vợ nhỏ: “Chồng trước, em nguyện ý dùng ngủ kỹ tới khẩn cầu anh tha thứ.”
Đường Sĩ Trạch khẽ gật đầu.
Anh nói: “Đi thôi?”
Hứa U: “Đi đâu?”
Đường Sĩ Trạch: “Khách sạn tình yêu.”
Hứa U nghĩ thầm đồ háo sắc ma quỷ thật sự một khắc cũng không chờ được mà.
—
Hai người dây dưa vào phòng, hô hấp nóng bỏng.
Hứa U vì tự mình biểu hiện, trong lúc anh hơi chút rời đi, cô nắm chặt thời gian nói mình đã mua Durex.
Đường Sĩ Trạch thực vừa lòng với sự thức thời của cô.
Anh đè cô ở trên tường, một bên hôn cô, một bên duỗi tay vào trong túi cô tìm Durex.
Đột nhiên Đường Sĩ Trạch trầm mặc.
Hứa U có chút ý loạn tình mê, lại thấy anh bỗng nhiên dừng lại. Đôi mắt cô mênh mông sương mù, có chút khó hiểu mà ngửa đầu nhìn anh.
Đường Sĩ Trạch từ trong túi cô không lấy ra Durex, anh lấy ra một cái bình xịt phòng sói.
Đường Sĩ Trạch lạnh giọng: “Vợ trước, giải thích một chút đây là có ý gì? Em tới gặp anh, cầm bình xịt phòng sói?”
Hứa U: “…”
Hứa U giang hai tay cánh tay nhắm mắt lại: “Chồng trước, em đồng ý chúng ta bắt đầu một lần nữa rồi!”
Đường Sĩ Trạch ha hả cười lạnh hai tiếng.
Anh nói: “Không có hứng thú. Bị em bắn xuyên tim rồi.”
Hứa U: “…”
Anh đứng dậy kéo cửa muốn đi ra ngoài, bị Hứa U gấp đến độ ôm lấy cổ, một lần nữa túm anh trở về.
Thực sắc nam nữ*, cũng chỉ như như vậy mà thôi.
(*thực sắc nam nữ: câu này nhiều khả năng lái từ câu thực sắc tính dã, cơ bản nói về vấn đề tình cảm, tình … của nam nữ)
—
Hứa Nhược Nhược trải qua không tốt lắm.
Cô đến tập đoàn Đường thị đi làm, người lãnh đạo trực tiếp là nữ ma đầu tên Đường Nặc.
Nhìn đến Đường Nặc này, Hứa Nhược Nhược có loại cảm giác hoảng hốt như nhìn thấy Đường Sĩ Trạch một lần nữa.
Đường Nặc sắp xếp nhiệm vụ cho cô ta: “Đầu tiên xem xong toàn bộ tư liệu trong nửa năm qua, trước giờ tan tầm lập bảng biểu cho tôi. Buổi chiều bốn giờ có buổi giao lưu qua mạng, cô cùng tôi đi tham gia, nhớ rõ bút ký, sau khi trở về viết báo cáo, buổi tối trước 10 giờ giao cho tôi. Đúng rồi người mới nhập chức phải học tập văn hóa công ty, tôi gửi video cho cô, buổi tối xem xong trước 12 giờ trả lời tôi.”
Hứa Nhược Nhược: “…”
Công việc dày đặc cường độ cao như vậy, khiến cô phải hoài nghi Đường Nặc là em gái ruột của Đường Sĩ Trạch.
Nghe nói Đường Nặc là nữ sinh trước kia Đường gia từng giúp đỡ đi học, Đường Nặc giống như ông chủ trước của Hứa Nhược Nhược là Đường Sĩ Trạch, Hứa Nhược Nhược hoảng hốt lại tuyệt vọng.
Cô ta che lại trái tim của chính mình, sắc mặt có chút trắng.
Cảm thấy gần đây bị đống nợ bức cho quá mệt mỏi, thân thể cũng không tốt lắm.
Cô ta không giống như một tiểu thư nhà giàu, mà vẫn như cũ giống đám người làm công ăn lương trong đô thị.
Chờ có cơ hội, phải thả lỏng một chút mới được.
—
Hứa U cùng Quan Dĩnh hẹn uống trà chiều.
Quan Dĩnh hỏi Hứa U vẽ truyện tranh thế nào.
Hứa U không còn sức lực: “Cứ như vậy thôi, từ sớm vẽ đến muộn, cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Tớ đang chờ thuê hai trợ lý giúp đỡ.”
Cô rốt cuộc đã hiểu, gia súc xã hội đều rất gian khổ.
Chồng trước của cô kiếm tiền không dễ dàng biết bao.
Quan Dĩnh: “Nếu ra tới chơi, cũng đừng nghĩ những cái đó, nghỉ ngơi cho tốt một chút đi.”
Hứa U gật đầu, hai người nhàn nhã dạo quanh trung tâm thương mại.
Lang thang, Hứa U đi vào khu giày nam. Cô nhìn trúng một đôi giày, nghĩ tới Đường Sĩ Trạch, liền cân nhắc mua cho Đường Sĩ Trạch.
Nghĩ đến Đường Sĩ Trạch, trong lòng cô có chút ngọt ngào, ngây ngô cười ra tiếng.
Sau đó Hứa U lập tức phản ứng lại, chính mình bỏ qua Quan Dĩnh.
Cô chột dạ mà thu hồi trạng thái của chính mình, nghĩ hướng Quan Dĩnh xin lỗi. Kết quả phát hiện Quan Dĩnh cũng giống cô, đứng ở trước một đôi giày nam khác, nghiêm túc nhìn, hơn nữa tính toán dò hỏi nhân viên cửa hàng.
Hứa U: “…?”
Hứa U hỏi: “Dĩnh Dĩnh, cậu yêu đương?”
Quan Dĩnh lập tức hoàn hồn, lập tức nói: “Không có, ha ha. Gần đây tớ cảm thấy giày nam rất thoải mái, khá muốn đi giày nam.”
Quan Dĩnh nói sang chuyện khác: “Sao cậu lại cùng tớ đi đây? Chẳng lẽ cậu và Đường Sĩ Trạch…”
Chính Hứa U cũng không biết tình huống hiện tại là thế nào.
Cô thề thốt phủ nhận: “Ha ha, không có không có, tớ cũng là đột nhiên muốn đi giày nam.”
Quan Dĩnh cười gượng: “Hai người chúng ta thật là hiểu nhau.”
Hứa U cười gượng: “Đúng vậy đúng vậy.”
Vì thế, một đôi chị em tốt tay cầm tay, trong lòng rưng rưng, từng người mua một đôi giày nam size nhỏ nhất.
Các cô còn đều đi không vừa.
Nhưng vẫn kiên trì muốn mua.
—
Sau khi hai người chia tay, Hứa U lén lút tới nơi này đổi giày, lại lần nữa ngẫu nhiên gặp được Quan Dĩnh.
Hứa U: “…?”
Quan Dĩnh: “…?”
Hứa U: “Tớ cảm thấy giày này đi rất đẹp, muốn mua một đôi nữa.”
Quan Dĩnh tình ý chân thành nói: “Tớ cũng thế, ha ha.”
Nhân viên cửa hàng cười đến không khép miệng được, lại đưa hai phú bà đang lấy máu trong lòng đi cà thẻ lần nữa.
—
Đêm đó khi Đường Sĩ Trạch trở về, liền nhìn đến hai hộp giày mới mua bị ném ở cửa ra vào.
Anh cho rằng Hứa U mua cho anh, trong lòng kinh hỉ một chút, nghĩ sao Hứa U đột nhiên trở nên hiền huệ như vậy.
Đường Sĩ Trạch thử giày, trầm mặc.
Lúc sau Đường Sĩ Trạch về phòng ngủ.
Nửa đêm canh ba, Đường Sĩ Trạch kiên nhẫn dựng dậy Hứa U đã ngủ từ trong ổ chăn, vô cùng nghiêm túc: “Vợ trước, chúng ta cần nói chuyện, khả năng em đội nón xanh cho anh.”
Đường Sĩ Trạch nói chuyện đôi giày ở cửa.
Hứa U ủy khuất muốn chết.
Cô khóc ngã vào trong lòng ngực Đường Sĩ Trạch — cô tạo cái nghiệt gì đây!