Trong mắt đen nhánh của Lý Tình Thâm, hiện lên một chút nhu tình, nhàn nhạt mở miệng, nói từng chữ một.
Thâm tình, dịu dàng, rồi lại chuyên tâm.
“Nếu như không phải nhiều năm trước, tình cảm của tôi đối với cô ấy vô cùng sâu đậm, thì đã qua nhiều năm như vậy, lòng của tôi làm sao có thể không có người khác?”
Lời của anh, chỉ có mấy chữ đơn giản.
Lại ẩn chứa tình cảm rất nhiều năm.
Đúng vậy, Trần Uyển Như hỏi anh, có còn theo đuổi ai khác không, anh là ES, anh là thần thoại, anh tạo dựng lên một vương quốc âm nhạc, toàn bộ đều là chuẩn bị để cho cô bắt đầu học âm nhạc.
Anh là không có theo đuổi gì nhiều.
Chỉ theo đuổi một thứ, đó là cô gái mình yêu thật lòng yêu mình, mặc dù cô không yêu anh.
Anh biết, trong lời nói của Trần Uyển Như, ngầm mỉa mai anh hèn nhát.
Yêu mà cũng không dám nói ra.
Không biết bọn họ, cuối cùng yêu nhau sâu bao nhiêu, mới có thể cà dũng khí để nói yêu cũng không có.
Với Lăng Mạt Mạt mà nói, cô có rất nhiều loại lựa chọn, yêu anh, không yêu anh, để ý đến anh, không để ý tới anh, làm bạn với anh, hay là làm người xa lạ với anh.
Mà nh, cũng chỉ có hai lựa chọn, yêu cô, hoặc là, càng yêu cô.
Đúng, nếu không phải nhiều năm trước, anh đã sớm yêu cô sâu đậm, nhiều năm như vậy, trong lòng của anh làm sao có thể không có người khác?
Đúng, nếu không phải nhiều năm trước, anh đã sớm say mê cô lâu như vậy, nhiều năm như vậy, anh sao lại có thể cứ yêu thầm như vậy được chứ?
Trần Uyển Như đứng ở đó, ngẩn người cũng nói không nên lời.
Lý Tình Thâm lại chậm rãi xoay người, đi tới thang máy.
Lăng Mạt Mạt theo bản năng nhìn về phía bóng lưng cùa Lý Tình Thâm, bước chân của người đàn ông đó, vẫn như cũ rất bình thản, rất cô đơn, một chút phản ứng cũng không có.
Bình tĩnh ấn thang máy, bình tĩnh bước vào.
Không biết vì sao , Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy bóng lưng của Lý Tình Thâm, có một chút ưu thương nhàn nhạt và một chút cô đơn.
Mang lòng của cô rời đi, cảm thấy trong lòng ê ẩm khó chịu.
Cô cảm thấy, người như Lý Tình Thâm, thật sự rất kỳ lạ
Rõ ràng là dáng vẻ lạnh lùng, là người vô tình, nhưng cố tình lại có thể có một đoạn thầm mến, giải thích như thế vô cùng tinh tế, làm cho trái tim của người ta đập thình thịch.
Hé ra khuôn mặt mê đảo phụ nữ khắp thiên hạ, có gia thế vô cùng giàu có, lý lịch hoàn mỹ đến mức không thể nào bắt bẻ được.
Đứng ở nơi đó, thanh cao, ngạo khí, cực kỳ giống với một vị thần tuyệt thế.
Người đàn ông như vậy, mà yêu một người phụ nữ, vậy cuối cùng người phụ nữ đó như thế nào?
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lý Tình Thâm đi sau, Trần Uyển như đứng ở nơi đó ngây người thật lâu, mới chậm rãi xoay người đi.
Lúc xoay người trong nháy mắt kia, vẻ mặt cô rõ ràng vô cùng buồn bã, lập tức biến thành lạnh lùng diễm lệ như trước.
Cô cất bước, đạp mạnh giày cao gót, lắc lư vòng eo mảnh khảnh, đi về phía một đám đàn ông trong hội trường.
Nơi đó có rất nhiều đàn ông mang giày Tây, tuổi tác lớn nhỏ đều có, trong đó có một người sắc mặt cực kỳ không tốt.
Bọn họ thấy Trần Uyển Như đi tới, lập tức có người đưa cho Trần Uyển Như một ly rượu, Trần Uyển Như nhận lấy, sau đó chủ động đưa cho phía người đàn ông có sắc mặt không vui, trên mặt của cô nở ra một nụ cười quyến rũ, môi đỏ mọng khẽ đóng mở, cũng không biết rốt cuộc nói những gì, sau đó liền bưng ly rượu lên uống cạn một hơi.
Lúc này sắc mặt của người đàn ông kia mới hơi giãn ra một chút, Trần Uyển Như lại lấy một ly rượu, tiếp tục uống một hơi cạn sạch, lúc này người đàn ông kia mới mặt mày hớn hở, cũng bưng ly rượu trong tay lên, cũng đưa lên uống một hơi cạn sạch.