Rồi sau đó, liền xoay người, bước chân tung tăng đi đến bên người Lục Niệm Ca, vươn tay, khoác lên cánh tay của anh, nghiêng đầu, nở nụ cười nũng nịu: “Niệm Ca, sao anh lại tới đây? Cũng không gọi điện thoại cho em trước.”
Lục Niệm Ca giơ tay lên, chỉnh sửa mái tóc rơi loạn của Giản Thần Hi: “Không có việc gì, vừa đúng lúc xong việc, lái xe ngang qua Ảnh Thị Thành, nhớ đến hôm nay em ở đây chụp MTV, cho nên vào đây xem một chút.”
Giản Thần Hi nghe xong mở cờ trong bụng, nhón chân lên, ở trên má phải của Lục Niệm Ca nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, Lục Niệm Ca liền nhàn nhạt nở nụ cười: “Có nhiều người nhìn như vậy !”
Giản Thần Hi giơ tay lên, yếu ớt đánh một cái vào trong ngực anh, âm thanh nhu hòa nói: “Em mặc kệ bọn họ!”
Lục Niệm Ca vẫn cười, nhìn thấy mọi người đang đứng đằng xa đợi Giản Thần Hi, liền cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đều đang đợi em…em đi làm việc trước đi, anh ở đây chờ em.”
Giản Thần Hi gật đầu một cái, đáy lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, lại ôm Lục Niệm Ca hôn một cái, lúc này mới lên tiếng, nói một chữ: “Được.” Liền xoay người, đi trở về đoàn người.
Lục Niệm Ca đứng tại chỗ, nhìn Giản Thần Hi bóng dáng một lúc, cười tươi như hoa.
Tô Thiến lấy cho Lục Niệm Ca một cái ghế, đưa đến một ly trà, Lục Niệm Ca nói tiếng cám ơn, liền trầm mặc ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ Giản Thần Hi chụp xong MTV.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt đứng trên ván nhảy cao mười thước.
Ánh mặt trời rực rỡ tỏa ra chút nhiệt độ, bao phủ ở trên người của Lăng Mạt Mạt.
Ván nhảy chỉ rộng có nửa mét, Lăng Mạt Mạt đứng ở nơi đó, không dám lộn xộn.
Thậm chí cô còn nhắm mắt lại, sợ mình vừa mở mắt ra, liền bị độ cao như vậy làm sợ hãi toàn thân xụi lơ xuống.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt đem những việc cần chú ý đạo diễn nói với mình yên lặng hồi tưởng lại một lần, sau đó mới hít một hơi thật sâu, hơi giơ tay lên, ý bảo có thể bắt đầu.
Đạo diễn thấy cô giơ tay, cũng giơ tay lên.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
“Bắt đầu!”
Đạo diễn vừa ra lệnh, Lăng Mạt Mạt liền hơi nâng càm lên, mở mắt.
Lý Tình Thâm vẫn đứng ở nơi đó, toàn thân căng cứng, nhắp chặt cánh môi hơi run rẩy, nín thở, chuyên chú nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt.
Đầu tiên Lăng Mạt Mạt chậm rãi cười , sau đó mới đi về phía trước ván nhảy, tư thái ưu nhã.
Lối vào ván nhảy là một miếng gỗ, sau khi Lăng Mạt Mạt đi lên, liền bắt đầu đun đưa lên xuống.
Sợ hãi lan tràn ở đáy lòng Lăng Mạt Mạt, cô hết sức duy trì chính mình phải bình tỉnh.
Mãi cho đến khi cô đứng ở đầu miếng gỗ, cô hơi nhắc mủi chân, miếng gỗ hoạt động lên xuống càng lớn, cô cảm thấy máu toàn thân chảy ngược, thậm chí bởi vì sợ hãi, tay chân của cô cũng lạnh lẽo theo.
Mãi cho đến khi miếng gỗ đạt hoạt động tới độ lớn cực đại, đạo diễn ở phía dưới hô một tiếng: “Nhảy! Mỉm cười, mở mắt!”
Lăng Mạt Mạt làm theo sự phân phó của đạo diễn, tư thế cô đẹp đẽ theo lực đẩy của miếng gỗ, hướng đến chỗ cao nhất nhảy lên tạo thành một vòng cung, rồi sau đó mỉm cười mở mắt, phía dưới độ cao trống không, làm đại não Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt trở nên trống rỗng, sợ hãi từ trái tim lan trà ra, giống như là thật lâu trước kia.