Trần Uyển Như nghĩ tới đây, đã cảm thấy thèm hút một điếu thuốc lá, nhưng không có mang theo, liền đi ra ngoài, thấy trong hành lang có một người đàn ông đang tà tà dựa vào nơi đó hút thuốc lá, Trần Uyển Như cũng không để ý gì mà tiến lên trực tiếp cướp đi điếu thuốc từ trong miệng người đàn ông kia, sau đó bày ra tư thế diêm dúa lòe loẹt dùng ngón tay kẹp điếu thuốc, từ từ hút một hơi, cũng không thèm nhìn người đàn ông kia một cái, đi thẳng về phía đại sảnh.
Tô Thần nhìn đầu ngón tay trống không, lại nhìn Trần Uyển Như đã đi xa, đáy mắt thoáng hiện một suy nghĩ sâu xa
Trần Uyển Như bước vào đại sảnh yến hội, bên trong nam nam nữ nữ, chạm ly nói chuyện với nhau, cực kỳ hài hòa, cô quét mắt qua một cái, vừa vặn liền thấy Giản Thần Hi đang nói chuyện cùng một người đàn ông, người đàn ông kia tuổi trên năm mươi, Trần Uyển Như nhận ra ông ta, là nhà phê bình nghệ thuật quyền uy trong giới âm nhạc, tên là Vương Triều, trong lễ trao giải thưởng âm nhạc hàng năm, ông ta ở trong ban giám khảo là người cực kỳ có quyền phát biểu.
Nhưng là Vương Triều có một khuyết điểm, chính là háo sắc.
Minh tinh trong giới bị qua tay ông ta không ít.
Giao tình của Trần Uyển Như cùng ông ta coi như không tệ, nhắc lại chuyện cũ, Vương Triều ngược lại còn thiếu Trần Uyển Như cô một cái ân tình.
Lục Niệm Ca không biết đi nơi nào, Giản Thần Hi hình như uống có hơi nhiều, khuôn mặt trang điểm lộng lẫy tươi cười hướng về phía Vương Triều lựa ý hùa theo, cái eo nhỏ nhắn bộ ngực lớn cũng đã bị Vương Triều sờ không biết mấy cái, Giản Thần Hi cũng không có bất kỳ ý tứ né tránh nào.
Trần Uyển Như vừa nhìn thấy liền hiểu ngay, chắc hẳn người phụ nữ tên Giản Thần Hi này muốn cùng cô tranh đoạt vị trí ca đàn Nhất Tỷ năm nay.
Thật ra thì Trần Uyển Như cô cũng không phải là người sợ hãi bất cứ nhân vật nào, bao nhiêu phong ba chưa từng thấy qua, không có trải qua, chỉ là ba năm trước đây cô thối lui khỏi làng giải trí, là vì nhường chỗ cho Lăng Mạt Mạt, mà bây giờ, lui ra cái vòng này còn có một nguyên nhân khác, cô thế nhưng thật sự có chút mệt mỏi, muốn hoàn toàn thoát khỏi.
Thoát khỏi?
Nếu như cô thật muốn thoát khỏi cái vòng này, nhưng trước khi đi có phải cô nên làm chút việc gì đó?
Trần Uyển Như nhìn chằm chằm Giản Thần Hi cùng Vương Triều một chút, đáy mắt sáng rỡ lưu chuyển không ngừng, một lát sau, cô liền nhếch môi cười, liền hướng về phía hai người đi tới gần.
“Anh Vương.” Trong giới, tất cả mọi người kêu Vương Triều là ‘Vương tiên sinh’, duy chỉ có Trần Uyển Như kêu ông ta một tiếng ‘anh Vương.’
Vương Triều ngẩng đầu lên, thấy Trần Uyển Như lập tức buông Giản Thần Hi ra, vui mừng khác thường: “Uyển Như.”
Giản Thần Hi bị Trần Uyển Như dễ dàng đoạt đi sự chú ý của Vương Triều như vậy, tự nhiên là có chút không vui vẻ, liền ở một bên cầm lên một ly rượu, đưa cho Trần Uyển Như, mở miệng nói chuyện: “Chị Trần tới rồi, Vương tiên sinh, chúng ta cùng uống một ly thôi.”
Theo tính tình trước sau như một của Trần Uyển Như, cô tuyệt đối sẽ không đưa tay ra nhận ly rượu này từ tay Giản Thần Hi, hôm nay cũng không biết tại sao, cô chỉ là nhìn chằm chằm vào mắt của Giản Thần Hi, lúc Giản Thần Hi cho là Trần Uyển Như sẽ không uống ly rượu mình đưa, Trần Uyển Như lại không chút để ý vươn tay cầm lấy ly rượu từ trong tay cô ta, nở nụ cười yêu mị cùng Vương Triều cụng ly một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.