Cô cảm thấy trái tim mình rất đau, giống như có một cây kim đâm vào tim, làm cho cô đau đớn.
Cô vẫn không hiểu, yêu là gì?
Cho đến bây giờ, cô mới biết, yêu là đau đến tận xương tủy!
**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**.**
Một đêm Lăng Mạt Mạt ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau suýt chút nữa đến trường quay muộn.
Ngay cả bữa sáng cô cũng không ăn, trực tiếp trang điểm, bắt đầu quay phim.
Có lẽ vì trong lòng đã đưa ra quyết định, mặc dù tâm tình không tốt, nhưng cô cố diễn tất cả cảnh quay thật tốt.
Mãi đến năm giờ, các cảnh quay cần Lăng Mạt Mạt Mạt diễn đã quay xong.
Bộ phim đến lúc này, cũng coi như là xong.
Thẩm Lâm Triết đề nghị tất cả nhân viên làm việc cùng đi ăn tối chúc mừng.
Mọi người rối rít đồng ý, liền đồng loạt đến nhà hàng Thành Nam ở thành phố X ăn lẩu.
Mùa đông rét lạnh, ăn lẩu là lựa chọn tốt nhất, mọi người ăn uống xong, đã là chín giờ, một nhóm người liền kéo nhau đi hát ở KTV ở bên cạnh.
Lăng Mạt Mạt ngồi trong góc KTV, Lý Tình Thâm ngồi bên cạnh cô, dáng vẻ thảnh thơi trước sau như một.
Thẩm Lâm Triết uống rất nhiều rượu, mỗi lần chào hỏi lại uống, ăn mừng phim điện ảnh kết thúc mỹ mãn.
Lăng Mạt Mạt ngăn cản Lý Tình Thâm uống rượu, người đàn ông cười ấm áp với cô, nói: “Một ly, không có gì đáng ngại.”
Sau đó, vui vẻ cạn chén.
Rượu quá ba lần, không khí bắt đầu trở nên nóng hơn, một nhóm người trong làng giải trí, có năng lực, sau khi đi vào, thi nhau chọn bài hát.
Mỗi người một bài, thay phiên nhau hát, còn dư lại Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm không hát.
Mọi người nhao nhao kêu Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm hát, Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm không nhúc nhích, cô là ca sĩ chuyên nghiệp trong đám người này, hào phóng đứng lên, nói: “Em hát trước.”
Xung quanh mọi người kêu được, có người nhanh tay chọn bài (Tha thứ) trong album cho Lăng Mạt Mạt.
Âm nhạc quen thuộc du dương cất lên, cả KTV lập tức im lặng.
Lăng Mạt Mạt cất bước đi đến phía trước, nghiêng thân thể nhìn màn hình lớn, dịu dàng đứng ở đó, tay cầm micro, thân thể nhẹ nhàng đung đưa theo điệu nhạc, sau đó, chậm rãi đưa micro lên, khẽ hát, giai điệu cảm động cất lên.
Bài hát này là của Lăng Mạt Mạt, đến nay không biết Lăng Mạt Mạt đã hát biết bao nhiêu lần, trong lòng tình cảm nổi lên đã ăn sâu vào rễ, nắm giữ được giai điệu.
Lăng Mạt Mạt hát rất nhẹ nhàng, hát rất chú tâm.
Lăng Mạt Mạt cười một tiếng, mới vừa để xuống micro, đã có người kêu lên: “Thần thoại, đến lượt thần thoại.”
“Đúng vậy, thần thoại hát bài gì thế? Tôi mở cho cậu.”
Lý Tình Thâm nhíu mày, theo bản năng từ chối.
Có người uống mấy ly rượu, gan lớn, còn nói tiếp: “Thần thoại, không phải ngại, hát đi, hát đi!”
Trong mắt Lý Tình Thâm khó chịu.
Lăng Mạt Mạt nghĩ thầm, tuy rằng anh sáng tác là hạng nhất, nhưng lại chưa từng ca hát, mà thực ra thì anh cũng không thích trường hợp này, e là khó mà mở miệng hát.