Lòng hiếu kỳ của anh ta càng lúc càng lớn, một lần Lý Tình Thâm ra ngoài không khóa cửa, anh ta cực kỳ lén lút chạy vào phòng ngủ của anh, vừa lúc máy tính không có khóa, đúng lúc QQ cũng đã đăng nhập, vì vậy anh ta liền mở ra, phát hiện trên đó chỉ có một người bạn tốt, gọi là — Lăng Mạt Mạt!
Anh ta mở chỗ lưu lại tán gẫu của bọn họ ra, lại phát hiện chỉ có lưu lại tổng cộng mười trang nói chuyện phiếm, thời gian bắt đầu là hơn hai năm trước rồi.
Lúc ấy anh ta đích thực là bị khiếp sợ, ròng rã hơn hai năm, thế nhưng tất cả nội dung tán gẫu của bọn họ chỉ có hai ba trăm câu.
Mà anh ta còn nhìn lại tổng thể nội dung một lần bọn họ nói chuyện phiếm, phần lớn đều là Lý Tình Thâm hỏi thăm tin tức của cô, có khỏe không? Cái cô gái gọi là Lăng Mạt Mạt kia đáp lại một câu khỏe, sau đó không có cái gì nữa, thỉnh thoảng sẽ lại có cô gái oán hận nói với anh một câu, mệt mỏi quá.
Anh ta yên lặng không một tiếng động trả máy tính của Lý Tình Thâm về trạng thái ban đầu, sau đó rời khỏi phòng của Lý Tình Thâm, một lần vào ban đêm, anh ta lấy cớ, ỷ lại ở phòng của Lý Tình Thâm không chịu đi.
Lý Tình Thâm ngồi trước máy tính, không chút để ý xem sách, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn QQ trong máy vi tính.
Mãi cho đến hơn bốn giờ sáng, anh ta cuối cùng không chịu nổi, lúc muốn đi ngủ, lại thấy bạn tốt duy nhất của Lý Tình Thâm trong máy vi tính, ảnh đại diện của Lăng Mạt Mạt sáng lên.
Lý Tình Thâm lập tức buông sách xuống, mở ảnh đại diện của cô ra, gửi thư qua, về phần nội dung là cái gì, anh ta không nhìn thấy, nhưng mà anh ta lại biết, hai người chỉ tâm sự chưa tới năm phút đồng hồ, ảnh đại diện của cô gái kia tối xuống, lúc này Lý Tình Thâm mới tắt máy vi tính, đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Anh ta hoàn toàn hiểu rõ ra, mỗi đêm Lý Tình Thâm trông chừng, chỉ là đợi cô gái kia online.
Tất cả mọi người đều cho rằng người đàn ông này không có khả năng thích con gái nhất, vậy mà đáy lòng đã sớm có một người, mà còn là thâm căn cố đế. (Vững chắc không thể lung lay)
Sau hai năm, Lý Tình Thâm vẫn trải qua y nguyên như vậy, cho dù mệt quá mức, rất muộn, đều vẫn chờ.
Đôi khi cô gái đó thực sự vẫn không online, anh vẫn chờ, đợi đến khi cô gái online, anh mới chịu đi ngủ.
Nước Mĩ và Trung Quốc, chênh lệch là mười ba giờ.
Sự chênh lệch mười ba giờ này, lại chịu chở tình yêu đích thực của một người với một người.
Mãi cho đến hai năm sau, một lần anh ta về nhà, nhìn thấy Lý Tình Thâm không bao giờ uống rượu đang nghiêng người tựa vào vách tường hôn mê bất tỉnh, bên cạnh có rất nhiều vỏ chai rượu.
Anh ta đi tới, mới biết được Lý Tình Thâm đang lên cơn sốt, tay chân luống cuống đưa anh tới bệnh viện, được chẩn đoán ra là bị dị ứng cồn rượu.
Mấy ngày sau đó, Lý Tình Thâm ăn vào cái gì thì nôn ra cái đó, thảm hại kinh khủng.
Vốn dĩ anh đã ít nói, càng lúc càng ít nói hơn.
Về sau, anh ta mới vô ý biết được, cô gái gọi là Lăng Mạt Mạt đó, yêu một cậu con trai.
Anh ta tưởng rằng Lý Tình Thâm đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, không ngờ rằng, sau khi anh khỏi bệnh, vẫn như cũ yên lặng chờ đợi trải qua mười ba giờ chênh lệch.
Về sau, Lý Tình Thâm lại say thêm một lần, một lần kia, là Lăng Mạt Mạt và người con trai cô yêu cuối cùng cũng ở cùng một chỗ.
Anh ta không có cách nào tưởng tượng, vào lúc cô gái đó vô cùng hào hứng hạnh phúc nói với anh, anh ấy trở thành bạn trai của em, đáy lòng của Lý Tình Thâm tới cùng là cảm nhận như thế nào!
Anh ta càng không có cách nào tưởng tượng, khi đau thương tràn đầy, đáy lòng đau đớn, lại trả lời cho cô một câu, vậy thì chúc em hạnh phúc, đáy lòng của Lý Tình Thâm, cảm nhận như thế nào!