Mục lục
Chu Sa Nhiễm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100: Có chuyện gì từ từ nói
Nước mắt có rơi nhiều thế nào cũng có lúc ngừng lại, thương tâm cũng như thế. Ánh mắt của những người qua đường nhìn cô ấy kì quái, có mấy người tốt bụng còn tới hỏi "cháu không sao chứ?" Cuối cùng Chu Tú Mẫn phát giác bản thân mất khống chế làm ra chuyện mất mặt, hoảng loạn bỏ đi, vội vã hòa vào dòng người không có đích đến, cảm giác như đứa trẻ mồ côi bị cả thế giới bỏ rơi, nhưng lại không đúng, thế giới không bỏ rơi cô ấy, là cô ấy tự xa rời thế giới. Cô ấy biết, chỉ cần cô ấy gọi, Chu Sa sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cô ấy, dịu dàng an ủi cô ấy, giống như người sai là Chu Sa, còn người chịu uất ức là cô ấy. Chu Sa trước giờ luôn là người tình cảm dịu dàng ân cần, nhưng người cô ấy không muốn gặp nhất, lại là cô. Huống hồ những lời văn nghệ đạo đức giả không phù hợp với cảm xúc hiện tại. Cô ấy nên cảm thấy bi thương đau đớn, hận không thể nhảy lầu tự vẫn, nhưng cô ấy không có. Ngược lại cô ấy thả lỏng, im lặng, hoang mang, lại thở phào một cái giống như bản thân được giải thoát khỏi "nhục mạ" mà hai bên mang đến. Loại "nhục mạ" này đương nhiên không phải theo nghĩa đen, mà là áp lực cô ấy phải chịu, áp lực từ người nhà, áp lực từ bản thân. Nhưng để giữ thể diện, để tỏ ra bản thân là người bị hại, không thể không diễn dáng vẻ bi thương trầm ngâm. Cho nên Chu Tú Mẫn càng hận bản thân. Cô ấy hận suy nghĩ này, sau đó lại không thể khống chế đi nghiên cứu mổ xẻ chúng để ngược đãi chính mình, giống như trong linh hồn có một con quỷ tồn tại, giống như ngược đãi bản thân có thể khiến tâm lí bên ngoài của cô ấy thoải mái hơn.
Không biết vật vờ trông như con ngốc mất bao lâu, cuối cùng Chu Tú Mẫn cũng mệt rồi. Cô ấy chán nản bắt tắc-xi về nhà riêng, cảm thấy bản thân giống như nữ chính trong mấy bộ phim ba xu, giả vờ bản thân đáng thương. Cô ấy dùng đủ mọi cách để cười nhạo bản thân. Chu Tú Mẫn rút chìa khóa định mở cửa, đột nhiên nhìn thấy Chu Sa đứng trước cửa lớn, trái tim như hồ nước lặng đột nhiên bị quăng lựu đạn, nước bắn tung tóe, mạnh mẽ trào lên, lại như có kích động muốn quay người nhấc chân chạy đi. Nhưng đây không phải phim ba xu, nữ chính chạy đến chỗ nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay nam chính, giả dối một vòng, cuối cùng lại tìm về chỗ cũ, hà tất? Hôm nay không gặp, ngày mai không gặp, sẽ có một ngày phải gặp, chỉ là, cô ấy còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí, cho nên bước chân của cô ấy có chút chần chừ, cụ thể biểu hiện ở việc cô ấy ngẩn người không động đậy. Chu Sa vốn đang nhìn điện thoại, ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy cô ấy, dường như muốn lập tức nhào đến, thật sự nhào đến, Chu Tú Mẫn chưa kịp phản ứng, cô đã đứng trước mặt cô ấy, cho nên khi ánh mắt cô ấy đột ngột nhìn thấy khuôn mặt Chu Sa liền giật mình một cái.
"Tú Mẫn... cậu đi đâu thế? Cậu... cái đó... mình..." Âm thanh của Chu Sa không giấu được lo lắng, nhưng cái miệng ngốc ấy không nói thành lời. Chu Tú Mẫn thầm hít sâu một cái, nói bản thân phải bình tĩnh, biểu hiện bình thường một chút, đừng ưỡn ẹo như con ngốc, nhưng cô ấy không nói được lời nào, cúi đầu, giống như cô gái nhỏ đang chịu uất ức.
"Tú Mẫn... cậu... mình..." Chu Sa căng thẳng nhìn cô ấy, thấy cô ấy không nói gì, càng căng thẳng, "Cái đó... cậu đừng buồn được không? Thật sự không có chuyện gì." Cô cẩn thận muốn an ủi nói, "Phương thuốc... phương thuốc trong tay mình, vốn không có tác dụng gì, hơn nữa, cả đời này mình cũng không thể kiếm số tiền lớn như vậy. Trong thôn sửa đường, mình cũng không gửi về được bao nhiêu, như thế này, có thể sửa đường rồi, đúng lúc chú không đủ tiền. Có thể sửa là tốt rồi. Cho nên cậu đừng quá buồn được không? Đến lúc sửa xong đường rồi đi về sẽ tiện hơn, cậu... đến lúc đó cậu về cùng mình được không? Cái đó... chúng ta... mình... mình.... mình làm đồ ăn ngon cho cậu, cậu thích ăn... cái đó..." Cô nhìn thấy Chu Tú Mẫn chầm chậm ngẩng đầu, có chút không thốt ra lời, căng thẳng quan sát cô ấy, giống như biết bản thân không lanh lợi, không biết nói chuyện, sợ nói sai gì đó khiến cô ấy tức giận, giống như đang chuẩn bị xin lỗi. Cho nên hoang mang cô quạnh trong Chu Tú Mẫn liền biến thành buồn bã: Hình như vai diễn ngược rồi.
"Tú Mẫn..." Chu Sa cẩn thận nhìn cô ấy, nhỏ tiếng nài nỉ: "Đừng tức giận được không?"
"Mình không tức giận." Chỉ là mình cảm thấy có lỗi với cậu, trong lòng Chu Tú Mẫn nghĩ.
"Vậy cũng đừng buồn nhé. Thật không sao mà. Với mình mà nói, cậu... chuyện sửa đường trong thôn quan trọng hơn cái này rất nhiều."
Chu Tú Mẫn biết cô muốn nói, cô ấy quan trọng hơn phương thuốc rất nhiều, nhưng lại sợ nói ra khiến cô ấy càng buồn bã càng áp lực, nên vội vàng đổi lại, cho nên buồn bã cúi đầu không nói.
"Vừa nãy cậu đi đâu? Mình không tìm được cậu, nên ở đây chờ. Cậu có mệt không? Nếu không chúng ta đi dạo phố, không phải bọn mình sắp đi Mẫn Xuyên sao, có cần mua gì không? Nhóm Đản Đản mua rất nhiều đồ ăn, hay là chúng ta cũng chuẩn bị một ít?"
"Ừm... ừ." Chu Tú Mẫn ấp úng đáp lại, cô ấy biết cô tìm chuyện để nói chẳng qua là muốn cô ấy yên lòng.
Chu Sa mừng rỡ cười cười, nắm lấy tay cô ấy, "Vậy đi bây giờ hay lát nữa? Hay là cậu muốn mua gì? Mình đi mua cho cậu."
"Đói rồi!"
Chu Sa vội vàng nói vậy chúng ta đi ăn cơm, kéo cô ấy đến trạm xe buýt, cũng không chờ xe đến, liền bắt một chiếc tắc-xi đến trung tâm thành phố tới một nhà hàng gần nhất. Người phục vụ mang thực đơn đến, đặt thực đơn trước mặt Chu Tú Mẫn, cô ấy ngây ngốc cúi đầu, cũng không có ý định động vào, Chu Sa cân nhắc đến khẩu vị của cô ấy, gọi thêm một món canh, dặn người phục vụ làm nhanh một chút. Người phục vụ thấy hai người đẹp, thái độ đặc biệt ân cần, quả nhiên không mất bao nhiêu thời gian đã dọn đồ ăn lên. Chu Sa đưa bát đũa cho cô ấy, lại thấy dáng vẻ phiền muộn của cô ấy, thật hận không thể tự mình đút cho cô ấy ăn. Cô nhỏ tiếng tha thiết gọi một tiếng: "Tú Mẫn... ăn thôi!" Chu Tú Mẫn mới cầm đũa lặng lẽ ăn. Chưa được mấy miếng, đột nhiên điện thoại của Chu Sa vang lên, thì ra là ngân hàng gọi điện hỏi cô ấy có muốn làm thẻ VIP hay không, Chu Sa vội vàng từ chối cúp máy. Chu Tú Mẫn nghe được, có chút chần chừ mở miệng: "Các cậu... thôn các cậu... sửa đường cần bao nhiêu tiền?"
Chu Sa sửng sốt, "Mình không để ý, không biết cần bao nhiêu tiền nữa."
Chu Tú Mẫn cúi đầu xuống bát, "Vậy gọi điện về hỏi trưởng... chú cậu đi. Tốn bao nhiêu, rồi cộng thêm năm trăm. Mình góp năm trăm. Coi như một chút lòng của mình. Số dư, phải hứa với mình, không được tùy tiện cho người khác, phải để phòng thân biết không?"
"Tú Mẫn..." Chu Sa muốn nói tiền lúc trước cậu đưa vẫn còn, chưa dùng tới, cô nghĩ nghĩ lại gật đầu, "Được!"
Chu Tú Mẫn thở phào một cái, dường như cảm giác tội lỗi vơi bớt đi bởi tiền bạc, cô ấy gật gật đầu, lại lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Một lúc sau, cô ấy lại nói, "Bây giờ gọi luôn đi."
Chu Sa lập tức gọi. Trưởng thôn đương nhiên không thể nghe điện thoại, đó là điện thoại trên thị trấn. Chu Sa liền nhờ người nhận điện thoại kia chuyển lời cho trưởng thôn, đúng lúc vừa có người trong thôn Chu Sa lên thị trấn, nghe điện thoại liền chuyển lời về cho trưởng thôn. Đến tối trưởng thôn gọi điện thoại cho Chu Sa, hỏi cô có chuyện gì, Chu Sa hỏi ông sửa đường cần bao nhiêu tiền, trưởng thôn lại lắc đầu, "Cái này khó nói, sửa đường cũng khoảng mấy trăm nghìn, trong thôn cũng không đủ tiền, bây giờ người trong thôn tự sửa, sửa từng chút từng chút một cũng có ngày sửa xong." Chu Sa liền hỏi, "Mấy trăm nghìn là mấy trăm ạ?"
Trưởng thôn trầm ngâm: "Khoảng năm sáu trăm. Bây giờ vật liệu đắt đỏ, một bao xi măng cũng mười mấy đồng. Cháu hỏi cái này làm gì? Chuyện trong thôn cháu đừng quan tâm, chăm chỉ học hành đi, trong thôn chỉ có mỗi cháu học đại học, cháu không thể để chúng ta mất mặt. Chăm chỉ học hành, chăm chỉ học hành." Ông lặp đi lặp lại, như là đang an ủi cô, bảo cô đừng nghĩ lung tung, ông biết đứa trẻ này là người chất phác, muốn để dành tiền gửi về có thể không thiết ăn uống.
"Chú, vậy kêu người sửa đi. Ngày mai cháu đi gửi tiền cho chú. Ở đó hơi xa, có thể tiền về chậm một chút. Qua hai ngày nữa chú hẵng đi kiểm tra nhé."
Giọng trưởng thôn đột nhiên gấp gáp, "Cháu nói linh tinh gì thế. Cháu đừng gửi tiền. Lần trước đã gửi mấy nghìn rồi, cháu có tiền ăn không? Cho dù làm cái gì... cái gì... cái gì kiêm chức kiếm được tiền, cũng giữ lại mà tiêu. Cũng không kiếm được bao nhiêu, cháu giữ lại, đừng gửi, mua gì ngon bồi bổ cơ thể, đừng để người ta nói nông thôn chúng ta nghèo không có nổi cơm ăn. Được rồi, không có chuyện gì thì ta cúp máy đây." Sau đó cúp điện thoại. Chủ quầy điện thoại cười cười nghe bọn họ nói chuyện, trưởng thôn liền nói với ông chủ, đứa trẻ ngốc, làm gì không làm lại cứ nặng lòng với thôn quê. Ông chủ biết ông nói ngược lại với suy nghĩ, cười híp mắt nói ra lời trong lòng của trưởng thôn: Đây là phúc của các anh, một đứa trẻ vào được đại học nổi tiếng, còn hiếu thuận, không quên nguồn gốc, bao nhiêu người không làm được. Được rồi, như thế vừa lòng quá rồi, đừng nghĩ nữa.
Trưởng thôn cũng có chút đắc ý, "Ôi, đứa trẻ này, chính là như thế."
Hai ngày sau, lại có người chuyển lời cho ông, bảo ông đến ngân hàng kiểm tra xem tiền đã về chưa, nói Chu Sa gửi tiền cho ông, trưởng thôn hờn trách nhưng vẫn đi kiểm tra. Kết quả đến ngân hàng trên thị trấn kiểm tra, cả người ngẩn ra, đếm đi đếm lại con số trên tay mấy lần, sau đó hỏi nhân viên ngân hàng có phải máy hỏng đánh sai không, nhân viên nhân hàng nói với ông ấy: Không sai. Là con số này. Bọn họ đã xác nhận rồi. Trưởng thôn không vui mà lại tức giận, tức đến tận ruột gan, chạy tới tiệm tạp hóa quen biết vay mấy trăm đồng của ông chủ, không thèm về nhà, lập tức bắt xe lên thành phố. Vất vả mới đến được Chu Thành, lại tất tả hỏi đường đến đại học Tây Hoa, may mà gặp được một bạn sinh viên trong trường, người ta thấy ông già cả, lại chen chúc trong dòng người ngược xuôi trên xe, liền mua vé rồi đích thân dẫn ông đi. Nghe ông nói muốn tìm Chu Sa khoa Lịch sử, liền vỗ đùi đến "bốp" một cái, nói cháu biết, ôi chao, cháu gái ông ạ? Trưởng thôn bèn thăm dò hỏi: "Vậy nó ở trường có tốt không?"
Bạn học kia nghĩ, "tốt không" có lẽ hỏi về thành tích, liền gật đầu, "Tốt quá đi ấy ạ, năm nào cũng xếp nhất toàn trường. Giáo sư nước ngoài đến đều do cậu ấy dùng tiếng Anh tiếp đón. Người nổi tiếng trong trường chúng cháu đấy ạ."
Trưởng thôn nghe người ta khen cô, còn khen tới mức này, trong lòng an tâm hơn nhiều, vui vẻ cười khà khà. Bạn học kia lại nói: "Không ngờ trong thôn ông lại cởi mở đến thế, giao du với nữ sinh cũng không phản đối, ông tuyệt ghê, rất cởi mở."
Trưởng thôn được tâng bốc có chút say sưa, cười khà khà nói: "Có gì phải phản đối, cùng ai chẳng tốt."
Bạn học kia nhìn ông đầy sùng bái, "Ông, tuyệt vời!" Hắn giơ ngón cái, "Tư tưởng này của ông, rất nhiều người có văn hóa giáo dục cũng không theo kịp."
Trưởng thôn cười hi hi lộ ra những nếp nhăn trên mặt, lại hỏi: "Cháu nói xem người kia là ai?"
"Chu Tú Mẫn đó. Ông biết không ạ? Cũng là người nổi tiếng trong trường bọn cháu. Người đẹp. Rất xinh."
"Ồ ồ ồ!" Trưởng thôn ra sức gật đầu, "Biết biết. Cô ấy từng đến thôn của ta rồi, người rất tốt, chỉ là có chút yếu ớt."
Lại còn gặp cả phụ huynh rồi à? Bạn học kia bội phục muốn chắp tay hành lễ, thế là hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, vui vẻ nói chuyện suốt một đường đến cổng đại học Tây Hoa. Trưởng thôn vốn mang theo một chút tức giận, nhưng lại được cậu bạn kia tâng bốc cộng thêm tán thưởng Chu Sa, cũng thả lỏng ít nhiều, nhưng vẫn tức giận, sợ số tiền kia không rõ lai lịch, làm chuyện phạm pháp gì đó mà có được, nhưng vẫn kiên quyết tin tưởng Chu Sa sẽ không làm chuyện như thế. Bạn học kia làm người tốt đến nơi đến chốn, dẫn ông đến lớp Khảo cổ. Chu Sa không ở lớp. Đám sinh viên lớp Khảo cổ nghe nói tìm lớp trưởng, lại còn là một...ừm...ông lão giản dị, bèn suy nghĩ: Lẽ nào là bố? Chú? Bác? Ông nội... của lớp trưởng? Tóm lại là người thân gì đó? "Òa" vây lại xung quanh, nhiệt tình hỏi: "Ông ơi, ông có quan hệ gì với lớp trưởng ạ?" Nghe nói là bậc cha chú của lớp trưởng đại nhân, từ ngàn dặm xa xôi mới đến, lập tức có người xung phong đi tìm lớp trưởng, những người khác thì hiếu kì vây quanh nói chuyện với ông, hỏi thôn bọn họ thế nào, có đặc sản gì, đến tìm lớp trưởng sao lại không thông báo trước để lớp trưởng đi đón, nói Chu Thành rất đẹp, đến rồi nên đi thăm thú, buổi trưa mời ông đi ăn... Trưởng thôn bị một đám trẻ vây quanh, đầu óc mơ màng bởi những tiếng nói chuyện của đám trẻ, ông nghe người ta nói người thành phố kiêu ngạo không dễ tiếp xúc, nhìn những đứa trẻ này, tốt lắm mà. Ông không biết đó là vì Chu Sa có duyên, nếu không chắc chắn sẽ khó tiếp xúc.
Bạn học nhanh chóng tìm được Chu Sa, Chu Sa nghe thấy chú đến, kinh ngạc, chạy nhanh về, bạn học trong lớp lại tận mắt nhìn thấy lớp trưởng của bọn họ ngạc nhiên và vui vẻ như đứa trẻ gọi một tiếng "chú" giòn tan, cảm động đến những người ở hiện trường. Có bạn học nói: Tóm lại tôi cảm thấy rất cảm động. Hồi cấp hai tôi có một người bạn, cũng từ quê lên, người nhà đem quần áo lên cho hắn, nhưng lúc đó khuôn mặt hắn nhìn như bố chết, khiến người ta rất phản cảm. Lớp trưởng của chúng ta rất chân thành, thật thà.
"Ừ ừ ừ!" Trưởng thôn gật đầu đứng lên, Chu Sa vui vẻ chạy đến, "Chú, chú đến sao không gọi điện thoại để cháu đi đón? Chú ăn cơm chưa ạ? Chú đói không? Để cháu xin giáo viên nghỉ một hôm, cháu đưa chú đi ăn."
Trưởng thôn thấy đông người, cũng không tiện hỏi chuyện tiền bạc, bèn gật gật đầu, Chu Sa gọi điện nói rõ tình hình với giáo sư tiết sau, rồi vẫy tay với các bạn trong lớp, vui vẻ dẫn trưởng thôn tới nhà ăn ở kí túc xá. Đợi đến nơi vắng người, trưởng thôn mới ngăn cô lại: "Đừng vội. Cháu nói rõ chuyện số tiền kia cho ta biết đã. Sao cháu lại có nhiều tiền như thế? Không phải là làm chuyện không quang minh chính đại gì chứ?"
Chu Sa ngẩn ra, liều mạng lắc đầu, "Không có ạ, chắc chắn không phải."
"Vậy cháu lấy đâu ra nhiều tiền như thế?" Khuôn mặt trưởng thôn trầm lại. Chu Sa đang định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng Chu Tú Mẫn gần đó, "Chu Sa... Chu Sa..." thì ra Chu Tú Mẫn quay về lớp học, nghe nói chú Chu Sa đến tìm, cô ấy vốn linh hoạt, biết chắc chắn là chuyện tiền nong, hỏi ra biết bọn họ đi ăn cơm, nhanh chóng đuổi theo, đám bạn học trong lớp cười đùa "Gặp phụ huynh nha."
Chu Sa đáp lại, "Tú Mẫn, ở đây."
Chu Tú Mẫn chạy đến, nhìn thấy trưởng thôn liền cung kính gọi, "Cháu chào trưởng thôn ạ!"
Trưởng thôn nghiêm túc gật gật đầu, Chu Tú Mẫn cũng không đợi ông có phản ứng, liền hỏi: "Trưởng thôn đột nhiên đến đây có phải là vì chuyện Chu Sa gửi tiền về sửa đường không ạ?"
Trưởng thôn nghe nói hai bọn họ rất thân, nên cũng không cảm thấy kì quái khi cô ấy biết chuyện này, gật gật đầu, Chu Tú Mẫn cố ý cười cười, "Trưởng thôn, có phải chú lo lắng Chu Sa dùng phương pháp kì quái gì để kiếm được số tiền lớn như thế, không yên tâm nên mới vội vàng đến đây hỏi cho rõ không ạ? Chú đừng vội, Chu Sa không làm chuyện xấu gì, chỉ là cậu ấy bán phương thuốc của người bố làm bác sĩ cho nhà cháu, tiền là nhà cháu trả cho cậu ấy, tuyệt đối không phạm pháp. Đều tại Chu Sa ngốc, không nói rõ, làm chú không yên tâm phải chạy đến đây một chuyến."
Trưởng thôn cũng là người trải qua thế sự, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Tú Mẫn, giống như muốn tìm ra kẽ hở nào trong lời của cô ấy. Chu Tú Mẫn lại nói, "Không tin cháu dẫn chú đến nhà cháu, cháu bảo người lớn trong nhà nói chuyện với chú."
Trưởng thôn nghi ngờ nhìn Chu Sa, Chu Sa bạt mạng gật đầu, "Vâng ạ!"
"Phương thuốc đó đáng tiền thế sao? Tới mấy trăm nghìn?" Trưởng thôn nhất quyết không tin. Chu Sa và Chu Tú Mẫn gật đầu. Chu Tú Mẫn nói, "Trưởng thôn, ở đây cái gì cũng đắt, phương thuốc bí truyền càng đắt."
Trưởng thôn nghĩ một lát, đoán chừng người lớn trong nhà cô ấy không thể cùng bọn họ nói dối, cũng không sợ phiền phức, hiên ngang nói: "Được. Đi gặp phụ huynh của cháu."
Chu Tú Mẫn ngây người, "Được ạ. Chúng ta đi luôn. Cháu gọi điện thoại cho anh trai cháu bảo anh ấy đợi chúng ta." Chu Tú Mẫn gọi điện thoại ngay trước mặt ông: "Anh, em dẫn chú của Chu Sa đến gặp anh. Ông ấy muốn hỏi rõ chuyện mua bán phương thuốc. Anh ở cửa hàng chờ bọn em. Bọn em đến bây giờ đây."
Chu Kính Thanh kì quái, "Hả, em nói cái gì?" Chu Tú Mẫn đã cúp máy. Chu Tú Mẫn nói với thôn trưởng, "Vậy chúng ta đi thôi. Đến lúc đó bảo anh cháu mời cơm."
Thôn trưởng nhìn cô ấy đường hoàng đĩnh đạc, còn thật dẫn đi gặp phụ huynh, có chút bán tín bán nghi, nhưng vẫn kiên trì đến tận nơi xác nhận, gật đầu, "Vậy phiền cháu."
"Đừng khách sáo ạ!"
Thế là ba người ra ngoài cổng trường bắt xe buýt, sau đó chuyển sang tắc-xi đến Trân Bảo Hiên. Chu Sa và trưởng thôn ngồi phía sau, Chu Tú Mẫn ngồi trước, lên xe báo địa chỉ xong bèn bạt mạng nhắn tin cho Chu Kính Thanh nói rõ đầu đuôi câu chuyện, sau đó dạy hắn nói thế nào: Nói nhà mình có một xưởng sản xuất thuốc, cho nên cần phương thuốc có thể sản xuất nhiều loại thuốc mới kiếm tiền. Cô ấy còn dọa nạt: Không biểu hiện tốt, nói sai thoại, giết không tha.
Chu Kính Thanh: "..."
Chu Kính Thanh nghẹn lời, lại cảm thấy cuối cùng cũng tìm được cơ hội đễ dỗ dành tổ tông nhỏ của hắn, vội vàng mặc bộ quần áo tây đứng đắn đi đến tiệm, dặn dò giám đốc nhân viên trong tiệm đợi cô chủ dẫn người đến, có bao nhiêu nhiệt tình, tôn kính, lễ phép, phải thể hiện bấy nhiêu nhiệt tình, tôn kính, lễ phép, biểu hiện không tốt bị trừ lương. Cho nên lúc Chu Tú Mẫn dẫn Chu Sa và trưởng thôn bước vào Trân Bảo Hiên, liền nhận được đối đãi nhiệt tình hơn cả khách VIP, tất cả mọi người cúi đầu chín mươi độ đều tăm tắp, cùng hô vang "Hoan nghênh quý khách". Thôn trưởng bị cảnh tượng này dọa giật mình. Một vị giám đốc đi lên phía trước, "Ôi chao, đây là ông nội Chu sao ạ? Chào ngài. Mời ngài theo tôi, tổng giám đốc của chúng tôi đang ở văn phòng chờ các vị."
Trưởng thôn: "..." Trưởng thôn buồn bực, ai là ông nội Chu?
Giám đốc dẫn bọn họ đến phòng làm việc của Chu Kính Nhân. Chu Kính Thanh nhìn thấy vội vàng nhiệt tình đến bắt tay, "Ông nội Chu đúng không ạ? Chào ông chào ông. Mời ngồi mời ngồi."
Trưởng thôn: "..." Trưởng thôn cẩn thận nói: "Tôi họ Trương."
Chu Kính Thanh: ... Chu Kính Thanh lúng túng vỗ vỗ đầu, "Thật ngại quá, thật ngại quá, ông Trương, thật ngại quá, tôi cho là ông cùng họ với Chu Sa, không khỏi thất lễ, thật ngại quá."
Một lát sau có người mang đến ấm trà ngon nhất trong tiệm thường để tiếp khách quý. Chu Kính Nhân liền bưng tới làm tư thế mời, "Ông Trương, mời dùng trà. Tôi nghe Tú Mẫn nói, ông muốn biết chuyện Chu Sa bán phương thuốc cho chúng tôi đúng không? Ông Chương, cái đó... bán rồi, ông không đồng ý, chúng tôi cũng không thể trả lại. Xưởng thuốc của chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu rồi, ân huệ là ân huệ, nhưng làm ăn vẫn là làm ăn, ông nói đúng không?" Chu Kính Thanh làm bộ như thật, giống như thật sự sợ trưởng thôn hối hận. Đồng thời khẽ động não: Bọn hắn cũng có thể suy nghĩ đến vấn đề này, không phải nhà họ Chương cũng đầu tư xưởng thuốc sao? Sau này hắn cũng không xuống đất nữa, làm nghề này cũng được. Nói không chừng càng kiếm được tiền. Hắn quyết định đợi Chu Kính Nhân trở về, hai anh em bàn bạc một phen.
Trưởng thôn nhìn thấy người ta sở hữu một nơi rộng lớn thế này, một cửa tiệm lát vàng lát đá long lanh, một ông chủ lớn khí thế như thế, trong lòng đã tin là thật, ông hỏi, "Tôi muốn hỏi số tiền kia..."
"Tiền? Ông Trương, giá tiền này cũng không thấp." Chu Kính Thanh vội vàng lên tiếng, "Tuy không phải quá cao, nhưng cái giá này thật đã sòng phẳng. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải một mình tôi có thể quyết được, đã... đã giá ấy rồi... tôi cũng không thể đề nghị chi thêm tiền." Chu Kính Nhân diễn kịch rất đạt, một bộ "tôi rất khó xử, không thể thêm tiền." Trưởng thôn ấp úng, "Không phải, tôi không phải đến đòi thêm tiền, tôi muốn biết, vậy... vậy phương thuốc kia đáng tiền thế sao? Trước đây khi còn sống, tôi cũng từng nghe bác sĩ nhắc tới, cũng không thấy ông ấy đặc biệt giữ kín, thứ đó quý giá đến vậy sao?"
Chu Kính Thanh: "..." Chu Kính Thanh kéo lên da mặt, "Ông Trương, thời đại thông tin, thông tin là tiền bạc, tiền bạc..." Hắn muốn nói tiền bạc là tất cả, lại bị Chu Tú Mẫn lạnh lùng liếc một cái, nhanh chóng ngậm miệng.
"Nói như thế, tiền Chu Sa gửi vào tài khoản của tôi để sửa đường là tiền có nguồn gốc rõ ràng? Thật sự là của các anh đưa? Thật bán

1 2 »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK