Chương 13:
Giáo sư Chu Nhân Mỹ, biệt danh Chu Mỹ Đích hay Chu Điều Hòa, đừng nói đến Đại học Tây Hoa, khắp Chu Thành tiếng tăm hiển hách có ai không biết ông.
Nghe nói năm đó có mấy tên lưu manh trêu chọc nữ sinh bên ngoài đại học Tây Hoa, hai sinh viên khoa Khảo cổ trên đường thấy chuyện bất bình liền ra tay nghĩa hiệp, kết quả đối phương cậy người đông xông lên đánh bọn hắn, một người bị đánh còn một người chạy đi tìm cứu binh – hai người đó là sinh viên của Chu Mỹ Đích – đám sinh viên vừa nghe chuyện liền bỏ cả giờ học, kéo nhau đi trả thù. Đúng lúc Chu Điều Hòa đi qua, nhìn thấy đám sinh viên khí thế hùng hổ, hỏi: "Chà chà, sao thế? Xảy ra chuyện gì, sao không lên lớp?" Sinh viên của ông kể lại sự việc, Chu Điều Hòa nhíu mày, nắm chặt đôi giày thối dưới chân, "Đi! Đánh chết mẹ chúng nó!"
Kết quả xông vào đánh nhau một trận với đám lưu manh ngoài cổng trường, giáo sư già lên trước, đám học trò lần lượt theo sau, đánh cho mấy tên lưu manh tả tơi. Giáo sư đánh người xong còn chưa hết bực, càng nghĩ càng tức giận, sau đó áp giải mấy tên lưu manh vào trường. Người đông khí mạnh, hơn nữa đám sinh viên kia đều là thanh niên quanh năm suốt tháng dầm mưa dãi nắng, cái đám cả ngày chỉ biết đàn đúm ăn chơi liệu có ai là đối thủ của bọn hắn? Vị giáo sư già nắm chặt đôi giày thối, đánh cho mấy tên đó thành đầu lợn, vừa đánh vừa chửi: "Cho mày học thói xấu! Cho mày giở trò lưu manh! Cho mày đau lòng bố mẹ!"
Kết quả mấy đồng chí trong đồn Công an được phái đến sửng sốt. Người ta vừa đến liền nhìn thấy, ôi chao, đánh nhau. Được rồi, bắt lại! "Bắt hết về đồn" còn chưa nói xong, kết quả phát hiện thầy giáo dẫn theo đám học trò đi đánh nhau, còn là giáo sư đại học, chuyện mới mẻ nha, liền hỏi: "Một vị giáo sư tốt như thầy, sao lại chạy đi đánh nhau?"
Kết quả Chu Mỹ Đích ngầu lòi thổ ra một câu văn cổ: "Thụ tử khi nhân, bất đả bất hành!" (Ranh con bắt nạt người, không đánh không được!) Sau này những người có mặt ở hiện trường lúc đó nhớ lại, ngất ngây nói: Mẹ nó thật là, buồn cười chết mất.
Cho nên mới nói, Giang Viễn Lâu và Béo nghe thấy tiếng hô bắt cướp liền xắn tay áo muốn làm việc nghĩa, quả thật cũng là lịch sử lâu đời của khoa, là một truyền thống lương thiện tốt đẹp.
Đồng chí ở đồn Công an xử lí thế nào? Được rồi, người ta đường đường là một phần tử tri thức cấp cao, đám học trò cũng đều lương thiện thuần khiết, còn đám kia là gì, đều là một đám đàn ông cặn bã ức hiếp phụ nữ. "Được rồi, sau này không thể làm như vậy, có chuyện gì thì phải báo cảnh sát." Đồng chí cảnh sát châm trà rót nước mời thuốc, hầu hạ Chu Điều Hòa ân cần, sau đó nói thêm mấy câu liền thả người.
Nhưng sự cũng đã rồi, mặt mũi trường biết giấu vào đâu, giáo sư dẫn theo học trò đi đánh nhau còn ra thể thống gì? Trường học làm bộ muốn xử phạt Chu Mỹ Đích, muốn ông kiểm điểm sâu sắc, kết quả phụ huynh không làm, nói một thầy giáo tốt như vậy, muốn bảo vệ học trò, có giáo viên tốt như thế dạy dỗ, phụ huynh mới có thể yên tâm, nếu đám lưu manh kia bắt nạt con họ thì còn ai quan tâm, như thế không được, đánh đám lưu manh kia hay lắm, xem sau này ai còn dám bắt nạt sinh viên Đại học Tây Hoa. Sau đó thật sự không còn ai dám bắt nạt sinh viên Đại học Tây Hoa nữa, bình thường cũng chỉ xảy ra chút mẫu thuẫn nhỏ, đều là người khác tránh trường họ.
Tại sao ư?
Chính là vì "ác danh" của Chu Mỹ Đích.
Mấy vị phụ huynh cầm đầu, liên hiệp với hơn trăm vị phụ huynh khác kiến nghị lên nhà trường không xử phạt Chu Mỹ Đích, giáo sư Chu là người thầy tốt, bọn họ quyết không đồng ý chuyện xử phạt. Trường học cũng không muốn xử phạt, đáp ứng để dẹp yên mấy vị phụ huynh, ngay cả phê bình Chu Mỹ Đích cũng thôi, ngược lại lãnh đạo bộ Giáo dục gọi Chu Điều Hòa đến, hung hăng mắng một trận, nói, thầy đã từng này tuổi, còn dẫn học trò đi đánh nhau còn ra thể thống chứ? Nói, có thật muốn đánh, thì cũng để đám thanh niên trẻ tuổi lên trước, thầy xem thế có tốt hơn không. Nói, thầy xem xương cốt lão hóa rồi, sau này ít chen chỗ náo nhiệt thôi, nếu không sau này thầy đề nghị đi thám hiểm khảo cổ, nhất định không phê chuẩn. Những lời đó là do vị Thứ trưởng nào đó trong Bộ truyền ra, vô cùng đáng tin.
Từ đó về sau, Chu Điều Hòa trở thành một nhân vật tiếng tăm.
Cho nên, một người tiếng tăm như thế, dạy học có đặc điểm hay có cách nào ứng phó không?
Các bạn học sinh kính cẩn cầu xin hướng dẫn Giang, hướng dẫn Chu chỉ điểm này nọ, hướng dẫn Giang và hướng dẫn Chu thành thật nói với bọn họ: Chăm chỉ. Nhớ phải chăm chỉ!
Đám sinh viên thấy giáo sư lợi hại như thế, trong lòng đều thấp thỏm đứng ngồi không yên. Kết quả giáo sư rất tốt, không nói nhiều, chỉnh micro, giảng bài, thỉnh thoảng còn kể vài câu chuyện khảo cổ khiến đám sinh viên vô cùng hứng thú, xóa bỏ đi tính cảnh giác đề phòng của đám đám học. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, giáo sư còn rất tâm lí, biết học trò rất bận, bài tập về nhà cũng cực kì ít.
Hướng dẫn Giang làm mặt "ta vốn hiền từ" nói với đám sinh viên: Viên đạn bọc đường của kẻ địch mới là thứ đáng sợ nhất, các bạn nhỏ, cẩn thận, phải cẩn thận, nếu không mấy đứa không được sống yên ổn đâu.
Đám sinh viên: "Hướng dẫn, anh đừng có dọa bọn em!"
Giang Viễn Lâu lộ ra vẻ mặt chua xót, "Mấy đứa đợi mà xem", nghĩ đến năm đó, đều là máu và nước mắt.
Giáo sư Chu sau hai tuần lên lớp, cuối cùng "ban phát" bài tập.
Đề bài nhìn rất đơn giản, còn có thể tự chọn:
Ngụ ý, triều đại xuất hiện, vật dụng đại diện cho hoa văn vàng bạc.
Phương pháp nhận dạng các loại đồ đồng, trọng tâm lấy ví dụ về các loại sử dụng trong nghi lễ.
Trường phái và tác gia Thư họa.
Văn hóa tôn giáo được thể hiện và những ảnh hưởng trong văn hóa chôn cất.
Nhưng, nội dung không hề đơn giản, kiến thức liên quan quá rộng, nội dung lại nhiều, sinh viên lớn tiếng gào khóc, "Giáo sư ác quá!" Giáo sư Chu cười híp mắt: "Chỉ cần mấy đứa chăm chỉ, làm không tốt tôi cũng không trách. Nhưng mấy đứa nhất định phải làm chăm chỉ, nếu không..." Nếu không thì sao, không có nói, nhưng những lời phía sau không nói cũng biết: Tóm lại sẽ không có quả ăn!
Thời gian hoàn thành là một tuần. Giang Viễn Lâu và Béo hùa nhau, hẹn một tuần sau đến xem náo nhiệt, nhìn đám người mới sắp dẫm vào vết xe đổ của bọn hắn ngày trước, trong lòng cảm thấy thật là... sung sướng!
Thời hạn một tuần không quá ngắn, nhưng ba năm ngày đầu qua đi, thời gian bỗng trở nên cấp bách vô cùng. Thế là, đám sinh viên đến thư viện đào bới sách, lên mạng tìm tài liệu các loại, có người lợi hại hơn, trực tiếp đi lên Taobao* mua bài. Một trận bận rộn qua đi, bài tập cũng miễn cưỡng nộp lại, giao cho lớp trưởng, hù, vứt bỏ được một tảng đá lớn.
Từ đầu đến cuối, thật sự chăm chỉ làm bài chỉ có một người, ngay cả Chu Tú Mẫn cũng lên mạng tìm tài liệu, cô ấy rất tự tin vào bản thân, tuy lên mạng tìm tài liệu, nhưng đã được cô ấy "lĩnh hội thấu đáo" cùng "tận tâm kết hợp", cho dù không phải tuyệt nhất, tối thiểu cũng xếp hạng ưu.
Cô ấy đem bài tập nộp cho Chu Sa. Chu Sa lặng lẽ nhận lấy, sau đó đặt lên đống bài tập trên bàn. Chu Tú Mẫn liền rời đi.
Chu Tú Mẫn đang nhàm chán lướt Weibo*, Chu Sa đứng trước mặt cô ấy. Chu Sa trước mặt khác hẳn với Chu Sa đi đôi giày quân đội khi mới gặp gỡ, lúc này cô mặc một chiếc quần jean xinh xắn, bên trên là chiếc áo phông, được cách điệu bằng mấy hàng cúc trên cổ, rất xinh xắn, nhìn chẳng khác nào một cô gái thành thị ăn mặc thời thượng hợp mốt trên đường, nào có nửa điểm nghèo túng, chẳng trách đám phụ nữ kia đố kị. Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ, nâng mày, "Gì thế?"
Biểu cảm của Chu Sa có chút quẫn bách, giọng điệu cũng căng thẳng, "Cái kia... tôi xem qua bài tập của cậu..."
Chu Tú Mẫn ngạc nhiên nhìn cô, "Tại sao cậu lại xem bài tập của tôi?"
"Tôi..." Chu Sa nhất thời đông cứng, "Cái kia... bài tập của cậu sai rồi, bên trong có mấy cái ví dụ sai." Cô tránh không trả lời, đem bài tập của Chu Tú Mẫn đặt lên bàn, chỉ vào một số ví dụ bên trên, "Ví dụ như phái Hoàng Thuyên, bọn họ phụ trách cung đình, tranh vẽ đều là chim quý thú hiếm, dị hoa kì thạch trong cung, nét bút thẳng thớm, lên màu phóng khoáng, thế nên phong cách của họ sao có thể mới mẻ trang nhã, tình ý nhu hòa như thật được? Phong cách vẽ của bọn họ phải là phú quý, hoa lệ, tả thực mới đúng."
"Không phải chứ? Tôi lên mạng tìm tài liệu mà?" Chu Tú Mẫn cũng không tính toán việc cô xem bài tập của cô ấy, cúi đầu nhìn vào chỗ cô chỉ. Ngón tay kia vừa mảnh vừa dài, móng tay cắt gọn, hiện ra một màu hồng nhạt mềm mại, vì dùng sức ấn lên bàn, lại tăng thêm một phần hồng hào, một thứ màu sắc đẹp đẽ, làn da lại trắng như tuyết, khiến thị giác cảm nhận được "mềm mảnh dài đẹp". Cô ấy tự cảm thấy ngón tay mình cũng không đến nỗi, nhưng cũng không tinh tế đẹp đẽ như thế này, tự nhiên mất hồn hai phút...
"Máy tính cũng sai mà!"
Chu Tú Mẫn cười phì một cái, "Xem ra cậu rất tự tin!"
Chu Sa đỏ mặt, "Không phải... tôi... tóm lại, chỗ này không đúng!"
"Này, không phải cậu làm cả bốn đề đấy chứ?" Chu Tú Mẫn không để tâm bài tập làm đúng hay sai, trong lòng cô ấy có tâm lí "cậu có cố gắng hơn nữa cũng không chính xác bằng máy tính!", như thể không muốn thảo luận với cô, liền chuyển chủ đề.
Chu Sa lắc lắc đầu, "Không có, đề cậu chọn tôi không làm!"
"Vậy làm sao cậu biết tôi làm sai?" Chu Tú Mẫn không nhịn được mà hỏi.
"Trước đây tôi đọc qua sách liên quan đến họ, nên nhớ rõ."
"Đọc qua liền nhớ rõ? Cậu đọc từ khi nào?"
"Tôi không lừa cậu! Ví dụ trong đây đều bị bóp méo, trên mạng... trên mạng toàn những thứ lộn xộn, không thể tin được, đều là đồ sao chép!"
Chu Tú Mẫn tuy giỏi ngắm đồ cổ, thậm chí có thể thay người khác giám định, nhưng về phương diện Họa thư, cô ấy thật sự không giỏi, nghe cô nói với bộ dạng nghiêm túc như thế, liền có chút dao động , "Không phải cậu phải nộp bài tập rồi sao?"
"Tôi có thể nộp muộn một chút, tóm lại giáo sư cũng không quy định thời gian, muộn chút cũng không quan hệ gì."
Chu Tú Mẫn nhớ lại mình từng đối đãi với người như thế mà người còn nhiệt tình như vậy, tự nhiên có chút lúng túng, cô ấy ngại ngùng nói, "Tôi không quen thuộc về phương diện này, cậu có thể nói với tôi sai chỗ nào không?"
Chu Sa nhìn thấy cô ấy tin tưởng mình, rất vui vẻ, liền cười nói: "Có thể chứ! Đợi lát tan học cậu sửa đi, sửa xong tôi mang đi nộp."
Chu Tú Mẫn nói, "Đừng chạy qua chạy lại nữa, chuyển qua đây cùng làm với tôi. Tan học cậu giúp tôi sửa!"
"Được!"
Một bạn học bên cạnh nghe được họ nói chuyện bèn nói, "Lớp trưởng, cậu cũng xem hộ tôi có chỗ nào sai không nhé!"
Chu Sa nói được. Sau đó đem đồ dùng của mình cùng chồng bài tập của lớp tới ngồi cạnh Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn đang sửa chỗ sai mà cô vừa nói ban nãy, Chu Sa nhìn bài tập của bạn học kia, xem xong liền nói với đối phương, sai hết rồi, ví dụ và tài liệu bên trong đều sai.
Bạn học kia bèn ô ô van xin: "Lớp trưởng, không phải cậu làm ba đề sao? Thừa ra hai đề cho tôi mượn chép đi!"
Chu Sa do dự: "Nhưng như vậy không hay..."
Bạn học kia cười hi hi, "Đại học có mấy ai không chép bài? Được rồi! Được rồi! Lớp trưởng cậu tốt bụng nhất, nghe nói giáo sư Chu kiểm tra bài tập, thái độ rất nghiêm khắc, cậu không thể thấy chết không cứu chứ? Tôi làm đề tài Tôn giáo chôn cất, miêu tả họa tiết phiền phức muốn chết."
"..." Chu Tú Mẫn vừa sửa xong chỗ sai, im lặng không nói gì, trợn mắt, cô ấy cá một mao tiền, giày quân đội chắc chắn sẽ cho.
"Nhưng mà..."
"Được rồi, cứ vui vẻ quyết vậy nhé. Là bài này đúng không? Cảm ơn lớp trưởng!"
...
*Taobao: là trang mạng mua sắm trực tuyến của Trung Quốc tương tự như eBay, Amazon có trụ sở tại Hàng Châu, Chiết Giang và được vận hành bởi Tập đoàn Alibaba.
* Weibo: Sina Weibo là một trang mạng xã hội của Trung Quốc, tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng.
Danh Sách Chương: