Chương 157: Cảnh tượng ngọt ngào (Ngoại truyện 4)
"Giáo sư Trịnh!"
Sau khi tan tiết, trên hành lang, Chương Anh gọi Trịnh Quảng Quảng đang muốn về văn phòng. Trịnh Quảng Quảng nhàn nhạt quét qua hắn một cái, ánh mắt mạnh mẽ ấy khiến Chương Anh nói không thành lời.
"Không có chuyện gì? Vậy tôi đi đây." Nhìn thấy Chương Anh không động đậy, Trịnh Quảng Quảng lười biếng quay người muốn rời đi. Chương Anh ấp a ấp úng mở lời, "Em nghe nói Oa Oa đang ở nhà giáo sư?"
"Nghe ai nói?" Trịnh Quảng Quảng lạnh lùng quét qua hắn một cái, Chương Anh bối rối tới mức nói không lên lời.
"Cô Chương sợ phiền đến giáo sư, muốn đón Oa Oa về."
Trịnh Quảng Quảng trầm ngâm. Người cũng cứu rồi, sau này thế nào cô vẫn chưa nghĩ tới. Uyển Uyển là người nhà họ Chương, quay về nhà họ Chương cũng không có gì để bàn cãi, nhưng, ý của cô ấy thì sao? Cô trầm ngâm, không nói gì, cũng không biểu thị phản đối. Chương Anh nhìn cô không tỏ thái độ, liền vội vàng rút một tấm thiệp mời trong tập tài liệu đưa cho cô, "Cô Chương muốn mời giáo sư ăn bữa cơm. Thời gian cụ thể do giáo sư tự quyết định." Trịnh Quảng Quảng nhận lấy nhàm chán lật lật, mặt không cảm xúc. Chương Anh gật gật đầu tỏ ý, vội vàng nhấc chân rời đi. Một khoảng thời gian dài ở đại học Tây Hoa tự mình mắt thấy tai nghe, hắn coi như cũng biết Trịnh Quảng Quảng lợi hại đến mức nào, hắn cũng giống như đại đa số các giáo viên khác, nếu không cần thiết, quả thật hắn không muốn qua lại với cô, ví như ánh mắt ban nãy, thật khiến người ta nuốt không trôi.
Trịnh Quảng Quảng về văn phòng, đột nhiên giật mình bừng tỉnh. Cũng không gọi cho số điện thoại trên tấm thiệp mời. Chỉ là thỉnh thoảng liếc một cái, giống như có thể thấy được một bó hoa.
Chu Mỹ Đích thấy cô nhìn tấm thiệp mời kia thất thần, vô thức đùa giỡn, "Sao thế, Tiểu Trịnh nhận được 'viên đạn màu đỏ' rồi à? Chúc mừng em!"
Trịnh Quảng Quảng trợn mắt nhìn ông, "Không có chuyện đó đâu ạ!" Liền tiện tay vứt thiệp mời vào trong ngăn bàn, lười không muốn nghĩ.
Trịnh Quảng Quảng có chút rối bời, một bên là quay về "không có gì đáng bàn", một bên là nghi vấn "như thế thật sự ổn chứ?"
Mãi đến khi bị những lời của Chu Tú Mẫn phá vỡ: "Giáo sư, cô thật không có trách nhiệm... tại sao cô không giữ lại... cô ấy quay về chỗ đó liệu có thể hạnh phúc không?"
Sau đó Chu Sa cho cô một liều thuốc kích thích: "Giáo sư cứng rắn thay cô ấy quyết định đi ạ!"
Được rồi, thế là vui vẻ cứng rắn thay cô ấy quyết định!
Gọi điện thoại cho cô chủ Chương xong, Trịnh Quảng Quảng cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người thư thái hẳn ra. Đúng rồi, tính cách của mẹ già quả nhiên không hợp với cô. Mạnh mẽ dứt khoát mới là bản tính của cô.
Cô nói dẫn Oa Oa đi ăn cơm, nghe đứa trẻ ngốc nghếch này hỏi một câu, "Vậy mặc chiếc váy nào ạ?" sau đó ngượng ngùng đỏ mặt, Trịnh Quảng Quảng vui vẻ không thôi, cô nghĩ: Có lẽ nuôi một đứa con cũng không tệ.
Thế là Trịnh Quảng Quảng ôm theo tâm thái đó, bắt đầu cuộc sống "nuôi con" vui vẻ. Một đứa trẻ vô cùng mong manh, đến mạng mẽo cũng không biết dùng. Trịnh Quảng Quảng mua sách giáo khoa cho cô ấy, sau đó cầm tay dạy dỗ, làm thế nào lên mạng, làm thế nào tìm kiếm thứ mình muốn, chỉ ra thất bại trong cách giáo dục của mẹ Trịnh, Weibo, hay những diễn đàn kì quái gì đó, Trịnh Quảng Quảng liền bỏ qua, tóm lại, sau này bản thân thành thục rồi chắc chắc có thể tìm hiểu được, còn đăng kí tài khoản QQ cho cô ấy, bên trong chỉ có duy nhất cô là bạn bè. Cô mua cho cô ấy một chiếc di động, người đầu tiên liên lạc cũng là cô... Sau đó đứa trẻ này bắt đầu lúng túng, cảm thấy khó xử "chỉ vào không ra", đề nghị phụ trách việc nhà. Cô muốn để cô ấy tự tại, cũng không thể không đồng ý. Mới đầu nhìn dáng vẻ chân tay loạn xạ của cô ấy, cô cảm thấy có chút khủng bố, sau đó càng ngày càng thuần thục, ngay cả nấu cơm cũng ngày càng ra hình ra dạng. Cảm giác mỗi ngày về nhà, có người đợi mình cùng ăn cơm tối cũng không tệ. Trịnh Quảng Quảng thật lòng cảm thấy Oa Oa đáng yêu, yên tĩnh, ngoan ngoãn, ngọt ngào xinh đẹp, trước nay cô khó ở chung với người khác, không chỉ những người khác nói như thế, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như thế, nhưng ở chung với Oa Oa hoàn toàn không có vấn đề gì xảy ra, Oa Oa không khiến cô có cảm giác chướng mắt, ở chung với cô ấy, cô còn rất vui vẻ, thậm chí cho rằng nếu cô ấy nói năng tùy tiện một chút cũng có thể tiếp nhận được...
Đương nhiên Oa Oa sẽ không như thế!
Giống như bố mẹ cảm thấy hưng phấn khi con mình từng bước học a a, cô cũng cảm thấy vui vẻ nói không thành lời khi sức khỏe của Oa Oa dần hồi phục – tâm trạng giống như trồng cây thu được quả - khoảng thời gian này, người chăm sóc cô ấy đều là cô, ngay cả thuốc thang, đa phần là cô sắc, nửa đêm thuốc sẽ làm cô ấy đau đớn đến lăn lộn trên đất, người ôm lấy cô ấy, an ủi cô ấy, cổ vũ cô ấy cũng là cô. Trịnh Quảng Quảng không muốn khoe khoang như tiểu nhân được lợi, nhưng, sự thật là: Uyển Uyển bình phục được là nhờ có cô!
Chí ít, là nhờ có cô nên mới bình phục nhanh như thế!
Nếu để mẹ Trịnh đăng Weibo, có lẽ sẽ có cảm giác "tôi cùng con gái khiêu chiến với bệnh tật, lợi hại quá."
Rất nhanh, kì nghỉ lại đến. Trịnh Quảng Quảng vốn tính toán sẽ về nhà, nhưng trong điện thoại vô tình nghe thấy mẹ Trịnh để lộ kế hoạch "xem mắt" gì đó, liền nhanh chóng gạt bỏ ý định kia. Sắp xếp nhiệm vụ cho Chu Tú Mẫn và đám sinh viên xong, cô dẫn Oa Oa đi Hải Nam lánh nạn. Cô có người bạn sở hữu căn biệt thự bên bờ biển đầy đủ trang thiết bị bên đó, bọn họ có thể ở đó vui đùa, đọc sách, ngắm biển, nhìn mặt trời lặn.
Người bạn đó của cô lái xe thể thao vàng chói rất hoang dại đến đón bọn họ. Nhìn thấy giáo sư Trịnh Quảng Quảng trước giờ cô quạnh một mình đột nhiên dẫn theo một cô gái, vô cùng sửng sốt, "Bạn học Trịnh, lúc nào thì cậu có con gái lớn chừng này thế?"
Trịnh Quảng Quảng: ...
Trịnh Quảng Quảng nói để lại xe, cậu có thể lăn đi!
Người bạn đó níu lấy cô: "Đừng mà, cậu phải nói cho tôi, nếu không tối nay tôi không ngủ được mất. Đây là ai?"
Trịnh Quảng Quảng: "Con gái tôi."
Người bạn kia: ...
Người bạn đó chưa chết tâm, "Cầu xin cậu đó. Nếu không tôi thật sự không ngủ nổi." Hiếu kì hại chết người. Nhưng thật sự quá hiếu kì, Trịnh Quảng Quảng lại dẫn người đi du lịch chung, điều này dường như không thể nào. Người bạn kia đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ như "tận thế, đây là đồ ăn dự trữ", Trịnh Quảng Quảng là người có khả năng làm chuyện này! Không thể trách hắn suy nghĩ lung tung.
"Liên quan rắm gì đến tôi!" Trịnh Quảng Quảng lạnh lùng phì mũi, người bạn này nhất thời bị nghẹn.
Người bạn này không thu hoạch được tin tức gì từ Trịnh Quảng Quảng, liền chuyển sang bắt chuyện với Oa Oa đang ngồi yên lặng, "Người đẹp, em tên là gì?"
"Uyển Uyển ạ."
"Ồ, Uyển Uyển, tên này nghe hay ghê. Em và giáo sư Trịnh Quảng Quảng có quan hệ gì?"
Oa Oa thành thật nghĩ nghĩ, "Em và giáo sư ở chung ạ."
"Pằng!" Người bạn này như đụng phải dây điện. Nà ní? "Hai người ở chung?" Hắn vội vàng phanh xe, quay đầu nhìn Oa Oa... con ngươi muốn lòi ra rồi.
Oa Oa kì quái không hiểu nhìn hắn, gật đầu. Trịnh Quảng Quảng bực bội, "Chuyên tâm lái xe của cậu đi. Nếu có chuyện gì tôi nghiền cậu ra làm nước sốt thịt.
Người bạn kia hoảng hốt làm biểu cảm như gặp ma, "Không thể nào, ai có thể chung phòng với cậu ta trên một tuần chứ?"
"Hồi đại học, ở kí xá của bọn họ, toàn bộ nữ sinh đều không chịu nổi nửa tháng, sau đó cậu ta tự túc chuyển ra ngoài ở!"
Người bạn kia nhịn không được liên tục phỉ nhổ, Trịnh Quảng Quảng nguy hiểm híp mắt lại, "Từ Nhất Chu, những tháng ngày gần đây cậu sống tốt quá nhỉ?"
Người bạn tên Từ Nhất Chu bỗng rét run, lập tức yên lặng ngậm miệng lái xe. Trịnh Quảng Quảng nói với Oa Oa, "Đừng quan tâm đến hắn, bệnh thần kinh."
Từ Nhất Chu: ... Có thể để ý tới tôi đang ngồi bên cạnh không?
Từ Nhất Chu đưa bọn họ đến biệt thự bên bờ biển của mình, phong cảnh biệt thự trang nhã, còn có một bãi cát tư nhân, rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Từ Nhất Chu sớm đã chuẩn bị một chiếc xe để ở biệt thự cho bọn họ sử dụng, hắn dẫn hai người đến rồi... rồi... rồi bị đuổi đi.
Vì Trịnh Quảng Quảng nói: "Cậu phiền phức quá, đi đi."
Từ Nhất Chu: ... Rốt cuộc ai mới là chủ nhà, ngã!
Hắn không dám chống lệnh Trịnh Quảng Quảng, cho dù hai người là thanh mai trúc mã, nhưng hắn bị Trịnh Quảng Quảng bắt nạt đã thành thói quen. Trịnh Quảng Quảng vừa hét lên, hắn liền lặng lẽ rơi lệ.
Từ Nhất Chu lặng lẽ rơi lệ đi rồi. Oa Oa nghi hoặc nhìn hai người "tương tác" giống như đấu võ mồm, ngạc nhiên vì giáo sư cũng "hoạt bát" như thế.
Ngày thứ nhất, Từ Nhất Chu mời bọn họ ăn cơm.
Ngày thứ hai, Từ Nhất Chu cử người đem đến một bàn sushi ngon lành.
Ngày thứ ba, là món ăn kiểu Mỹ.
...
Trong một bữa cơm trưa nào đó, cuối cùng Oa Oa cũng không nhịn được mở miệng hỏi, "Giáo sư..." làm biểu cảm muốn nói lại thôi, Trịnh Quảng Quảng nâng mày.
"Ừm?"
Oa Oa cẩn thận nhìn cô, "Chú kia thích cô ạ?"
Chú? Trịnh Quảng Quảng cân nhắc cách gọi này, Từ Nhất Chu nhất định nghe xong chắc chắn muốn khóc, nhưng khuôn mặt Oa Oa như búp bê Pháp, cộng thêm giọng điệu đơn thuần, ánh mắt hiếu kì thuần khiết, Trịnh Quảng Quảng cảm thấy vô cùng thỏa đáng. Cô nâng mày nhìn Oa Oa, "Tôi già không?"
Oa Oa lắc đầu.
"Vậy em sẽ gọi tôi là thím sao?"
Liên tục lắc đầu.
"Cho nên, tôi sẽ không thích hắn." Cô bình thản nói, làm biểu cảm đương nhiên "chú hợp với thím, tôi không phải, đương nhiên sẽ không thành đôi".
Dường như Oa Oa hiểu ra một chút gật đầu, lại tiếp tục lộ ra vẻ mặt không hiểu, nhưng cô ấy chỉ duy trì vẻ mặt không thể lí giải một lúc, lại cúi đầu ăn cơm, không hỏi thêm gì nữa. Trịnh Quảng Quảng nhìn cô ấy trộm cười, cô và Từ Nhất Chu cũng coi là thanh mai trúc mã, nhưng nếu hai người ghép lại thành đôi, có lẽ sẽ nôn ọe đến chết mất. Đứa trẻ này sao có thể nghĩ ra chuyện kì quái này chứ?
Lại vào một buổi trưa. Oa Oa đến siêu thị tiện lợi gần nhà mua đồ. Trịnh Quảng Quảng ở trong phòng làm đồ gốm, đột nhiên nghe thấy tiếng phanh gấp, cùng với đó là âm thanh quát mắng, cô nhăn mày, đột nhiên nghĩ tới Oa Oa ra ngoài rất lâu chưa quay lại, không có chuyện gì xảy ra chứ? Vội vàng đứng dậy rửa sạch tay rồi ra ngoài.
Cảnh tượng trước cửa: Oa Oa hoang mang đứng ở một góc bên bãi cỏ, một người đàn ông hung hăng chỉ tay vào mũi cô ấy mắng mỏ, ngón tay kia sắp chọc vào chiếc mũi mịn màng của Oa Oa, bên cạnh có một đống người đang khiêng máy quay, xe đẩy, tấm phản quang quây xem, nhìn dáng vẻ giống như tổ quay phim đang ghi hình, mà không biết Oa Oa làm sao lại đắc tội với bọn họ rồi chịu mắng nhiếc.
Nơi người đàn ông đang chỉ tay mắng mỏ Oa Oa chính là phim trường quay cảnh nam chính biết trong lòng nữ chính có người khác liền tức giận phóng xe rời đi, bối cảnh đương nhiên là ở một khu biệt thự hào hoa, vì muốn tạo hiệu ứng chân thật, tốc độ lái xe cũng rất nhanh, kết quả đột nhiên xuất hiện một cô gái, tóc dài mặc đồ trắng dọa chết người, thứ đòi mạng nhất chính là bên trong túi đồ của cô ấy còn có một con dao bị rơi ra do hoảng sợ, khiến cho chiếc xe sang mà bọn hắn mượn tới xước một mảng lớn, chuyện này không được rồi, nhìn xem, chiếc xe sang này trên triệu tệ đấy...
Tổ quay phim nhanh trí lập tức đẩy trách nhiệm lên cô gái đột nhiên xuất hiện này, muốn phụ huynh cô ấy đến bồi thường, người phụ trách ngoại giao của tổ quay phim nhìn thấy Oa Oa ăn mặc bình thường, dáng vẻ lúng túng, liền không khách sáo mắng cô. Tóm lại cũng không phải nhân vật ghê gớm.
"Đi đường không mang theo mắt à, có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không? Phụ huynh của cô đâu?" Người đàn ông hung dữ hỏi.
Oa Oa bị hắn ép hỏi sợ hãi co vai lại, Trịnh Quảng Quảng lập tức phát hỏa, cái thứ gì chứ, dám bắt nạt người của cô!
"Có chuyện gì?" Trịnh Quảng Quảng mạnh mẽ nhịn lại bực tức mở miệng. Trước tiên phải nắm rõ đầu đuôi câu chuyện.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Trịnh Quảng Quảng một cái, có lẽ cảm thấy Trịnh Quảng Quảng rất có "dáng vẻ", giọng điệu liền hòa hoãn hơn, "Dao của con cô rạch xước xe chúng tôi mượn rồi. Đây là xe sang mấy trị giá mấy trăm nghìn tệ, xe này xước một chút là phải sơn lại toàn bộ, cô phải chịu trách nhiệm." Người đàn ông kia chỉ vào một đống "hung khí" tán loạn trên mặt đất nói, trong đó có một con dao dọc giấy.
Trịnh Quảng Quảng cúi đầu nhìn Oa Oa, khẽ hỏi, "Không sao chứ?"
"Giáo sư, em..." Oa Oa làm biểu cảm như muốn giải thích nhưng quá căng thẳng nên không thốt lên lời, Trịnh Quảng Quảng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô ấy, khẽ an ủi, giọng nói vô thức mềm mại, "Không sao. Tôi hiểu. Đừng lo."
Ba câu sáu chữ khiến Oa Oa bình tĩnh lại. Cô ấy yên lặng cúi đầu không tiếp tục muốn giải thích.
"Được. Tôi đền. Bao nhiêu tiền?" Trịnh Quảng Quảng sảng khoái hỏi, Oa Oa nghe xong vội vàng ngẩng đầu, "Giáo sư..." Trịnh Quảng Quảng vỗ vỗ mặt cô ấy an ủi bảo cô ấy bình tĩnh đừng nóng vội.
"Sơn lại toàn bộ chắc khoảng một đến hai trăm nghìn."
"Được." Trịnh Quảng Quảng về phòng lấy điện thoại và danh thiếp của Từ Nhất Chu, đưa danh thiếp cho người đàn ông kia. "Đến tìm người này để bồi thường, bất cứ lúc nào cũng được. Không vấn đề gì chứ?"
Người đàn ông kia vui vẻ gật đầu, người có tiền đúng là "càng có tiền càng ngu ngốc". "Không vấn đề."
"Được. Các người thảo luận xong chuyện bồi thường rồi. Sau đây thảo luận đến việc bồi thường chúng tôi."
Người đàn ông nghe xong, ngẩn người. Những người khác cũng thế. "Cái gì cơ?" Người đàn ông kia phát ra một tiếng sửng sốt.
"Đầu tiên, khu biệt thự này, cấm lái xe. Trước ngôi biệt thự này ít nhất có ba máy quay, tôi nghĩ có thể thưởng thức kĩ thuật lái xe của các người từ mọi góc độ đấy. Thứ hai, đây là đoạn đường tư nhân, các người không có giấy phép đã tiến vào, tôi có thể quy thành xâm nhập bất hợp pháp, nếu là ở nước ngoài, tôi có thể dùng súng bắn chết các người mà không cần ngồi tù. Thứ ba, các người xâm nhập phạm pháp vào địa bàn của chúng tôi, dọa sợ đứa trẻ của tôi, phí tổn thương tinh thần tôi cũng không cần nhiều, năm trăm nghìn là được. Nếu không tôi báo cảnh sát... Ừm, vừa nãy tôi về phòng đã báo cảnh sát rồi. A, đến rồi..." Âm thanh vừa dứt, liền nhìn thấy hai chiếc xe của bảo vệ tiến tới, bảy tám đồng chí bảo vệ được huấn luyện nhanh chóng xuống xe, "Xảy ra chuyện gì thế?"
Người của tổ quay phim: "..."
Trong tổ quay phim có người nhanh trí vội tiến lên phía trước nói không sao, hắn xin lỗi Trịnh Quảng Quảng, "Hiểu lầm, hiểm lầm thôi. Chúng ta có gì từ từ nói, hiểu lầm. Hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Trịnh Quảng Quảng đột nhiên nâng tông giọng, "Nhưng tôi không thấy có gì là hiểu lầm, ban nãy có người chỉ vào mặt cô bé mắng chửi, lẽ nào lẽ tôi hoa mắt. Bảo vệ, trói bọn họ đi. Tôi sẽ tố cáo bọn họ."
"Thưa cô... cô ơi... chuyện này coi như bỏ qua nhé, chúng tôi không cần cô bồi thường. Cô hãy bỏ qua cho chúng tôi." Một người đàn ông bụng phệ bất động nãy giờ nhìn giống đạo diễn, thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến cầu xin.
Trịnh Quảng Quảng hừ một tiếng, "Bỏ qua cho các người? Được, ban nãy không phải các người muốn tống tiền tôi một hai trăm nghìn sao? Tôi cũng không cần nhiều, bồi thường tổn thất cho tôi một trăm nghìn tệ, tôi sẽ không tính toán nữa. Nếu không đợi thư của luật sư đi."
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ nhìn cô, không dám tin chuyện nhỏ này có thể mời luật sư... cũng không phải ở nước ngoài, chuyện nhỏ như rụng lông gà cũng có thể mời luật sư.
Trịnh Quảng Quảng gọi điện thoại nói mấy câu, sau đó đưa cho người đàn ông bụng phệ, người đàn ông bụng phệ nghi ngờ nhận lấy, trong điện thoại truyền đến giọng nói hiền lành của một người đàn ông: "Xin chào, tôi là luật sư Trương Chính Vĩ của văn phòng luật sư Chính Đức, cô Trịnh muốn tố cáo các vị xâm phạm tư gia trái phép, cố ý làm tổn hại thân thể cùng nhiều tội danh khác, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến nơi cùng các vị tiến hành bàn bạc."
Người đàn ông bụng phệ ngẩn ra, văn phòng luật sư Chính Đức là văn phòng luật sư nổi tiếng khắp thành phố. Mẹ kiếp, bọn họ định lợi dụng nhưng lại đụng nhầm lên nhân vật khủng khiếp nào rồi. Mãi đến khi vị luật sư tiếng tăm kia xuất hiện trước mặt hắn, hắn vẫn không dám tin...
Mà sau đó, Trịnh Quảng Quảng đưa Oa Oa về phòng xua tan khí lạnh, uống nước mận mát để giải khát.
Lúc này Oa Oa mới nói rõ với cô: "Là bọn họ đột nhiên lái xe tới, em mải nhớ tới giáo sư nên không để ý, đợi lúc em để ý đến thì nó đã đi tới trước mặt em, em chỉ có thể lùi ra sau mà quên mất túi đồ, liền tuột tay làm rơi."
"Không cần giải thích. Vốn không phải chuyện của em. Em nghĩ tới tôi làm gì?"
Oa Oa ngượng ngùng cười cười, "Không có gì ạ! Em nghĩ lúc về sẽ điêu khắc tượng cho giáo sư."
Trịnh Quảng Quảng vui vẻ, "Điêu khắc? Em làm được sao?"
Oa Oa ngượng ngùng, "Không phải đâu, chỉ là làm chiếc cốc, bên trên vẽ giáo sư thôi ạ."
Trịnh Quảng Quảng mím môi cười thành tiếng.
"Không được sao ạ?"
"Được!"
"Giáo sư, thật muốn bắt họ phải bồi thường sao ạ?"
"Đương nhiên."
"Bọn họ có bồi thường không ạ?"
"Có. Bọn họ giàu lắm, bóc lột một chút, cho em tiền tiêu vặt."
Oa Oa cười cười nhìn cô, "Em không cần. Cho giáo sư đó."
Trịnh Quảng Quảng cười cười không tranh luận cùng cô ấy. "Lần sau đừng để người khác chỉ vào mặt mắng chửi, ai dám đối xử với em như thế, em bẻ tay hắn, xảy ra chuyện gì tôi đến bồi thường, biết chưa?" Cô nghĩ lại ngón tay ban nãy sắp chọc vào chiếc mũi mịn màng của cô ấy, Trịnh Quảng Quảng tức giận không thôi, vội vàng dặn dò cô ấy không có lần sau.
Oa Oa nghĩ nghĩ, "Hình như không tốt lắm ạ."
Trịnh Quảng Quảng nhăn mày "Không có 'hình như'. Tôi không cho phép người khác bắt nạt em"
Oa Oa ngọt ngào tôn kính nhìn cô, nghĩ nghĩ, gật đầu, "Vâng ạ!"
Trịnh Quảng Quảng cảm nhận được ánh mắt đó vô cùng hưởng thụ. Cô cười lên, nụ cười dịu dàng, "Nhớ kĩ là được."
Oa Oa yên lặng nhìn cô, đột nhiên nhớ tới cảnh hoàng hôn yên tĩnh buổi chiều tối bên bờ biển: Dịu dàng, nồng thắm, đặc biệt tươi đẹp.
Danh Sách Chương: