Chương 118: Vũ khí của phụ nữ
Đám mặt sẹo thật sự phát hiện ra nhóm Chu Sa rồi sao?
Chưa!
Giống như lũ chó sủa lên để chứng minh tiếng sủa của mình lớn, đám mặt sẹo cũng như thế. Lúc này mặt sẹo rất hung hăng, đương nhiên, đám thuộc hạ bị gã áp chế cũng như thế, ông già đột nhiên vứt ra một đống đồ ăn nước uống, mọi thứ không còn như cũ nữa. Tuy đột nhiên bị âm thanh "pháo hoa" làm giật mình chạy loạn, nhưng lúc bọn chúng phản ứng lại, cũng không đuổi theo nhóm Giang Viễn Lâu mà điên cuồng vơ lấy đống đồ ăn, thiếu chút nữa làm mặt sẹo tức chết. May mà gã có súng, súng còn có đạn, cuối cùng gã mới có thể chỉnh đốn đám người kia, nhưng cũng mất đi dịp tốt đám người kia không biết chạy đi nơi nào rồi, mặt sẹo hận không thể cho đám ngu ngục này mỗi tên một viên đạn.
Mặt sẹo vừa dùng bạo lực vừa dùng súng đạn uy hiếp để chỉnh đốn đội ngũ và khống chế đồ ăn thức uống, nhưng trong lúc hoảng loạn thậm chí là điên cuồng này, lương thực bị tiêu hao hết một phần ba, khiến mặt sẹo tức chết. Gã lần nữa lại có ý định bỏ đám người này lại, có lẽ nên giữ lại một hai người, đám thỏ đế kia còn chạy nhanh hơn thỏ, nếu mình gã đơn độc sẽ thiệt thòi hơn đám người bọn họ. Gã hãm lại ý định này rồi sai khiến đám đàn em đuổi bắt nhóm Chu Sa, nhưng những cánh cửa này thật sự quá kì dị, mọi cánh cửa đều giống nhau, lúc trước có lão già dẫn đường còn tốt hơn một chút, bây giờ bọn chúng hoàn toàn như con ruồi, bay qua bay lại, có một căn phòng mà bọn chúng đi qua đi lại rồi lại đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, nhưng bọn chúng không biết. Có lẽ trùng hợp, âm thanh của hắn lại vang lên lúc nhóm Chu Sa phát hiện cơ quan, khiến nhóm Chu Sa hồn bay phách lạc, vội vàng đi vào đường hầm chưa hoàn toàn được mở ra.
Nhóm Chu Sa vội vã, nhanh chóng đến được cửa vào cung điện ngầm thật sự, nhìn thấy trống bỏi khát khao, đương nhiên, nhóm Giang Viễn Lâu không biết phiến đá ở bên cửa kia là trống bỏi, sau đó biết rồi liền phỉ nhổ, trống bỏi, không phải giống như cái đồ chơi của trẻ con sao? Một mặt trống hai mặt trống đều có búa nhỏ hoặc chuông, lắc khẽ là phát ra tiếng tùng tùng tùng sao... chỉ là đang vội, lúc nào rồi còn ngây ngẩn, mau chạy thôi.
Mà mặt sẹo ở "tầng trên" hét xong, nghe thấy âm thanh máy móc kì quái, tất cả bọn chúng đều nghe thấy, bọn chúng ngây ra, sau đó trong lòng hiểu ra: Cơ quan! Chắc chắn là cơ quan! Bọn chúng một lòng muốn rời khỏi nơi kì quái này, đều cầu thần khấn phật cầu xin đó là đường ra, dù mệt mỏi đến đâu cũng gắng gượng, thật sự còn để bọn chúng mò mẫm được lối vào của căn phòng đó. Nhìn thấy đường đi rộng mở, bọn chúng đều kích động, bọn chúng nhìn thấy đường sống, mặt sẹo thì nhìn thấy phát tài. Gã nhổ ngụm nước bọt, hung hăng nói: "Đám thỏ đế, xem ra có chút bản lĩnh đấy. Đi! Trong mắt gã lộ ra tia tham lam, thế là bắt Lão Trương xuống lối vào trước, sau đó là đầu đinh, Tú Tài, gã đi cuối cùng.
Ban nãy bọn chúng bị đám rắn dọa hoảng loạn, đặc biệt là Tú Tài và Jack bị rắn quấn, đi đường vô cùng cẩn thận, cộng thêm mệt mỏi những ngày này, nên tốc độ đi vô cùng chậm chạp.
Bên này, Giang Viễn Lâu Chu Tú Mẫn thúc giục đôi mắt đang phát sáng của Chu Sa nhanh chóng rời khỏi đây. Ông già nhích lên phía trước, đi nửa vòng quanh trống đá lớn kia, sau đó lộ ra sắc mặt kì quái, âm thanh cũng lắp bắp, "Cái... cái... cái này là thật sao? Da rắn ngàn năm? Cô..." Lão còn đang do dự nhìn Chu Sa, trên mặt lộ ra biểu cảm nghi ngờ, "Cô... cô là..." Hắn còn chưa nói xong, giống như bị chính mình dọa sợ, lộ ra biểu cảm sợ hãi. Chu Tú Mẫn đang định nói lúc nào rồi mà ông còn phát điên, hận không thể kéo Chu Sa đi, đột nhiên nghe thấy ông già nhắc tới "da rắn ngàn năm" liền khựng lại, đây là trống bỏi mà bọn họ vất vả tìm kiếm sao? Đây là trống bỏi? Bọn họ đều có một cảm giác hoang tưởng không thực tế, chiếc trống này không phải nằm trong mộ hoặc phòng chứa đồ bồi táng sao, sao lại để ở lối vào mộ chính?
"Đi trước đã!" Béo hoàn hồn, kéo lấy Chu Sa muốn rời đi. Chu Sa lại hất tay hắn ra, sau đó cướp lấy túi hành lí lớn trong tay hắn, lần lục một lúc, rồi lấy ra hai chiếc xà beng đưa cho Giang Viễn Lâu và Béo, "Đàn anh, bẩy trống lên."
"Chu Sa, không kịp đâu, chúng ta trốn trước đã." Béo hung dữ nhìn cô, ánh mắt Chu Sa kiên định, "Đàn anh, chúng ta sẽ không quay đầu, chỉ có thể nhân lúc này."
"Em..." Béo khựng người.
"Mẹ khỉ! Ngây ra đấy làm gì." Giang Viễn Lâu nhận lấy chiếc xà beng rồi làm khí thế tiến lên, cong lưng, chọc đầu nhọn xuống đất xuyên qua một mặt trống. Béo cắn răng, cũng làm theo, sống chết có số, hắn không tin Chu Nhạc hắn đoản mệnh như thế.
Ông già cũng tự động tự giác chạy đến phía trước quan sát tình hình, tạo thành một không khí vô cùng căng thẳng, "Bọn chúng xuống rồi... hình như... xuống rồi. Nghe thấy âm thanh rồi." Khiến bàn tay túa mồ hôi. Chu Tú Mẫn cắn răng, cảm thấy như có con dao nhọn đâm vào tim, cô ấy nghĩ: Lần đầu tiên nhìn thấy giày quân đội nhỏ ngu ngốc cho người ta cảm giác có chút nhút nhát, thật ra lại mạnh mẽ hơn ai hết. Cái mạng này, cầu xin Phật tổ phù hộ cho chúng con. Trong lòng cô ấy hoảng loạn cầu xin, thật sự hận không thể lui bước mà chạy.
Chiếc trống này vốn rất nặng, nếu muốn nâng lên ít nhất cần bốn năm người khỏe mạnh, nhưng không chống đỡ được uy lực "cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nâng được cả thế giới", Giang Viễn Lâu và Béo đang gắng sức cắm đầu xà beng vào trong, sau đó ngã xuống đất, phát ra âm thanh nặng nhọc. Chu Sa đã chuẩn bị xong, kịp thời chạy đến chui vào trong trống, Giang Viễn Lâu và Béo sống chết giữ một bên trống ngăn nó lăn đi, cũng không biết cô làm gì, ngược lại Chu Tú Mẫn đứng một bên nhìn thấy lớp da rắn bên trên chầm chậm bị rạch ra...
Sau đó âm thanh khẩn trương của ông già truyền tới, "Bọn chúng đến rồi!"
Thiếu chút nữa!
Còn thiếu một chút. Sau đó tiếng bước chân đã gần bên tai.
Vẫn thiếu một chút nữa.
Tiếng bước chân đã đến bên cạnh.
Chu Sa chui ra, trên tay cầm một mảnh da rắn.
Được rồi.
Sau đó đám mặt sẹo cũng xuất hiện.
Hai bên giáp mặt. Sau đó, Chu Tú Mẫn đột nhiên hét lên thảm thiết, sợ là âm thanh thảm thiết đó còn thảm thiết hơn trong nơi tối tăm đen đặc này. Tất cả mọi người ngẩn ra, sau đó Chu Tú Mẫn nhanh chóng kéo lấy Chu Sa và Giang Viễn Lâu bên cạnh, lẫm liệt hét lên...
"Chạy đi!"
Một tiếng chấn động!
"Vũ khí của phụ nữ, trước giờ đều là tiếng hét thảm thiết đáng thương!" Sau này Giang Viễn Lâu đã nói như thế.
Danh Sách Chương: