Chương 42:
Chu Tú Mẫn rối bời mấy ngày liền, rồi không rối bời nữa.
Trong mấy ngày rối bời này, Chu Tú Mẫn cũng không dám nói với người khác nội tâm kì quái, như thể có tật giật mình. Cô ấy tới thư viện tìm một số sách tâm lí liên quan đến đồng tính, sau đó còn lên diễn đàn đăng bài:
"Mơ thấy hôn bạn tốt, tôi có phải đồng tính hay không? Người kia cũng là nữ ~ A a a ~"
Sau đó có rất nhiều người trả lời bài đăng của cô ấy, có người an ủi, "Không sao, tôi cũng từng mơ thấy, nhưng sau đó vẫn có bạn trai mà. Chỉ là mơ thôi!" Có người nói là "Đúng!", có người hỏi rõ tình huống: "Có muốn làm điều đó với bạn của cậu không? Có thể tiếp nhận không? Có thấy buồn nôn không?" Có người cổ vũ có người phản đối có người qua đường, mỗi người một ý. Chu Tú Mẫn lướt qua mười mấy câu trả lời, thiếu kiên nhẫn từ bỏ, cảm giác những người đó đều nói rất thừa thãi, không một ai đi vào trọng tâm. Nhưng "trọng tâm" là gì? Bản thân cô ấy cũng không xác định. Cô ấy cảm thấy rất mơ hồ nhưng không biết làm sao, như thể lọt vào mê cung, không làm sao tìm được lối ra. Cô ấy tức giận thoát khỏi bài đăng, phỉ nhổ bản thân vô vị đi cầu xin sự giúp đỡ từ một đám người không liên quan, có thể có kết quả gì chứ? Cô ấy quyết định sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc đó nữa.
Nhìn thấy Lâm Bội Linh và bạn gái, Chu Tú Mẫn rất lo lắng bản thân lại nằm mơ những giấc mơ kì quái, nếu thật sự nằm mơ, có lẽ cô ấy sẽ tìm một sợi dây vào nhà vệ sinh thắt cổ, còn may, không có, chỉ là mơ thấy bị quái vật đuổi theo. Chu Tú Mẫn tỉnh lại, lần đầu tiên cảm thấy thật ra "giấc mơ quái vật" cũng rất tốt.
Mấy ngày qua đi, Chu Tú Mẫn thả lỏng hơn chút, tưởng tượng bản thân dây dưa cùng bạn tốt là tạo nghiệp. Chu Tú Mẫn cảm thấy chất lượng giấc ngủ mấy hôm nay của mình giảm sút, lộ ra cả vành mắt đen.
Cô ấy về nhà. Mẹ Chu thấy không có ai, liền gọi vào phòng, hỏi cô ấy cùng Chu Paul là thế nào, Chu Tú Mẫn buồn rầu, đều tại tên Chu Paul kia, nếu không phải hắn, cô ấy cũng không thấp thỏm không yên. Cho dù loại chỉ trích này rất không có lí lẽ, nhưng Chu Tú Mẫn vẫn rất căm giận hắn. Cả tuần nay, cô ấy không thể nhìn thẳng vào mắt Chu Sa.
Chu Tú Mẫn nói không có gì, hắn tiễn con về nhà, hắn cũng về, cũng không gặp lại. Mẹ cô ấy không hoàn toàn tin lời, gặng hỏi, vậy có liên lạc không? Chu Tú Mẫn do dự một lát, Chu Paul quả thật có hẹn cô ấy, nhưng lúc đó tâm trạng cô ấy không tốt, liền từ chối, cô ấy mất kiên nhẫn nói không có. Cô ấy thật sự nổi nóng rồi, làm gì chứ, một người rồi hai người, chẳng qua là được một tên đàn ông mặt mũi sáng láng đưa về nhà, tại sao ai cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ấy? Mẹ Chu không muốn cô ấy qua lại với Chu Paul, bà nội lại muốn tác hợp cho hai người, một trái một phải, rốt cuộc muốn thế nào? Mẹ Chu nhìn thấy cô ấy tức giận, chỉ đành thở dài một tiếng, nói, mẹ vì muốn tốt cho con mà thôi, rồi lại lẩm bẩm mấy câu, "Con gái kết bạn phải cẩn thận một chút, đừng để người khác lợi dụng", rồi bảo cô ấy ra ngoài. Kết quả vừa ra khỏi phòng mẹ chưa bao lâu, lại bị bà nội gọi đến phòng. Chu Tú Mẫn đoán chắc chắn là vì chuyện của Chu Paul, rầu rĩ không thôi, nhưng lệnh của bà nội không thể chống lại, chỉ đành mệt mỏi qua đó. Quả nhiên, bà nội hỏi cô ấy cảm thấy Chu Paul thế nào, Chu Tú Mẫn có chút phiền phức nên nghĩ một đằng nhưng quằng một nẻo: Mặt trắng. Không thế nào cả!
Bà nội cô ấy nói, sao có thể nói người ta như thế. Hắn cũng là một chàng trai ưu tú, hai đứa cũng trạc tuổi nhau, chuyên ngành cũng tương đồng, chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói, nếu có thể, làm bạn với nhau cũng được, đối với con không phải là chuyện xấu gì cho cam.
Chu Tú Mẫn ghét nhất tính cách này của bà nội, kết bạn cũng phải xem lợi ích. Trước đây cô ấy không muốn chơi bời cùng nhóm Chu Thanh Hà, nhưng bà nội ép cô ấy đi, nói là phải giúp anh trai, giúp người nhà, làm bạn với họ cũng không có gì xấu. Cô ấy phiền muốn chết. Cô ấy biết bà nội muốn thân thiết với Bổn gia nhà họ Chu, nhưng trong lòng cô ấy không thích như thế, giống như cô ấy chỉ là một nước cờ, nếu không phải cô ấy có chút thiện cảm với Chu Paul, cô ấy đã sớm đen mặt. Miễn cưỡng nghe lời bà nội xong, Chu Tú Mẫn chào hỏi mẹ, nói dối giáo sư có việc đột xuất gọi về, rồi về nhà riêng.
Cả đoạn đường về nhà, cô ấy như người mất hồn, kết quả xe buýt đi qua khu nhà mình cũng không biết, đợi đến lúc phát hiện, xe đã trên đường hướng về trường học. Cô ấy nghĩ nghĩ, lười xuống bắt xe ngược về, trực tiếp đi đến trường học, dù sao cô ấy cũng chưa ăn cơm tối, đến nhà ăn trong trường ăn cũng được. Đồ ăn ở nhà ăn tuy không ra sao, nhưng vẫn ngon hơn đồ ăn bên ngoài khu nhà của cô ấy. Hơn nữa, cô cảm giác rất lâu rồi không vui vẻ ở cùng Chu Sa, bởi vì giấc mơ khốn khiếp kia, cô ấy rất lúng túng khi đối diện với cô, có lẽ cô thật sự cho rằng cô ấy đã hẹn hò với Chu Paul rồi.
Ôi!
Chu Tú Mẫn có chút ủ rũ mà thở dài, trong nhà không yên, ngay cả trường học cũng không thể ở. Cô ấy rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Chu Sa hỏi cô đã ăn cơm hay chưa, chưa ăn thì cùng đi. Kết quả đầu kia còn chưa bắt máy, ánh mắt cô ấy đã nhìn thấy Chu Sa đang tản bộ cùng Phương Tranh.
Lại nữa!
Again!
Lần trước là trùng hợp, lẽ nào hôm nay cũng trùng hợp?
Cũng quá trùng hợp rồi!
Chu Tú Mẫn căm ghét nhìn Phương Tranh, người này có ý gì chứ, suốt ngày dây dưa với Chu Sa? Cô nàng thích Chu Sa sao? Không phải trong lớp nói cô nàng có người yêu rồi sao? Muốn một chân đạp hai thuyền?
Đầu kia bắt máy, âm thanh nhẹ nhàng của Chu Sa vang lên, "Alo, Tú Mẫn? Sao thế?"
Sao thế sao thế? Chu Tú Mẫn rất bực bội, không có chuyện gì thì không được gọi điện sao? "Không có gì, làm phiền cậu à? Không tiện nói chuyện sao?"
"Không có gì!"
"Cậu đang làm gì đấy?"
"Vừa ăn cơm xong, đang đi tản bộ."
"Một mình sao?"
"Ừ, vừa nãy gặp Phương Tranh, đang cùng đi. Cậu ở đâu thế?"
"Không ở đâu cả!" Bực tức của Chu Tú Mẫn đột nhiên biến mất, thay vào đó là nỗi chán nản nồng đậm. Sự thành thật của Chu Sa đánh vào cô ấy, nếu Chu Sa nói dối, cô ấy sẽ có lí do để tức giận, nhưng...
Chu Tú Mẫn thở dài, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy Chu Sa quan tâm hỏi han: "Cậu sao thế? Không thoải mái sao?"
Không thoải mái đúng là không thoải mái, nhưng không phải cơ thể, mà là trong lòng. Chu Tú Mẫn buồn bã nói, "Không. Mình tùy tiện gọi điện thôi, không có chuyện gì đâu."
Cô ấy muốn đi đường khác, nhưng lại sợ ngộ nhỡ cô nhìn thấy, muốn đi ra cổng, đi được mấy bước lại không can tâm: Dựa vào cái gì chứ? Bọn họ tản bộ của bọn họ, mình đi ăn cơm của mình, có gì phải chột dạ? Không đúng, mình làm gì phải tránh mặt họ? Bọn họ đi đường họ, mình đi đường mình.
Đi!
Cô ấy vốn muốn đường đường chính đi đi qua mặt họ, kết quả bước chân vẫn vô thức rẽ đường khác, đi về một phía, men theo hồ mà đi.
Trường học của bọn họ, từ cổng trường đến khu giảng đường mất chừng bảy tám phút, có hai con đường dọc theo hai hồ nước lớn nhỏ, đường bên trái phong cảnh đẹp đẽ cây cối um tìm, được xưng là "con đường tình nhân". Đường bên phải thê lương hơn, chẳng mấy ai qua lại, thê thảm tới cùng cực, hai cái hồ tạo thành hình số 8, ở giữa có con đường nhỏ nối liền dẫn tới kí túc xá và nhà ăn. Tóm lại trên đường cơ man nào là mấy đôi yêu nhau, đối tượng hẹn hò các thể loại. Chu Tú Mẫn đi được mấy bước mới đột nhiên nghĩ ra, nếu bọn họ đột nhiên rẽ từ đường trong ra, vẫn phải chạm mặt nhau sao? Cô ấy càng thêm bực bội, rốt cuộc cô ấy đang làm gì chứ? Bệnh thần kinh! Bọn họ đi tản bộ mà thôi, cô ấy đi ăn cũng không được an toàn sao?
Không ăn nữa!
Cô ấy quay người ra về, trong lòng mắng bản thân thần kinh. Giày vò tới giày vò lui, thần kinh. Có bệnh, còn không nhẹ.
Chu Tú Mẫn về nhà, người đi làm đang ăn cơm tối, gọi đồ ăn ngoài, hai người chào hỏi nhau qua loa. Chu Tú Mẫn về phòng, buồn bực nằm trên giường, rõ ràng không làm gì, nhưng giống như làm rất nhiều chuyện cực nhọc. Mệt mỏi bỗng xông đến, cảm giác mệt mỏi chiếm lấy thần kinh, sau đó có chút đói bụng. Cô ấy đang muốn hỏi người đi làm có thực đơn đồ ăn ngoài hay không, đúng lúc Chu Paul gọi điện thoại đến. Chu Tú Mẫn do dự một lát mới nghe máy, Chu Paul hỏi cô ấy ăn gì chưa, chưa ăn thì hắn mời cô ấy ăn tối, nếu ăn rồi thì mời cô ấy đi xem phim. Chu Tú Mẫn đang đói, lại thêm vài phần đắn đo với chuyện của Chu Sa, do dự một lát liền đồng ý lời mời của Chu Paul, ăn cơm trước rồi đi xem phim.
Chu Paul mời khách vô cùng hào phóng, bình thường Chu Tú Mẫn hay cùng đám bạn có tiền đến những nơi thế này, hơn nữa gia đình có điều kiện, Chu Tú Mẫn cũng không lạ lẫm, tư thái rất đĩnh đạc. Nhưng vì trong lòng đang không quá vui vẻ, cũng không mấy nhiệt tình với Chu Paul. Chu Paul cũng chỉ cho rằng cô ấy đang làm kiêu, không quá để ý, luôn cẩn thận trò chuyện, ăn cơm xong, hai người đi xem phim, Chu Paul gắp cho cô ấy một con búp bê, chỉ vì một câu thích của cô ấy. Chu Tú Mẫn nhìn hắn rất biết lấy lòng, cũng nở nụ cười.
Xong phim xong, Chu Paul đưa cô về nhà, cũng không yêu cầu lên nhà ngồi chơi, đưa về rồi khách sáo tạm biệt, tối nay cũng không quá nhàm chán.
Chu Tú Mẫn về nhà, tắm gội xong liền ôm lấy điện thoại lên giường, lúc này mới phát hiện bảy cuộc gọi nhỡ của Chu Sa, cô ấy vội vàng gọi lại, "Chu Sa, sao thế? Xin lỗi, mình không để ý điện thoại."
"Ừ. Không có gì. Mình nghĩ cậu có chuyện gì nên gọi xem thế nào. Không có chuyện gì là được rồi. Mình cứ sợ cậu có chuyện, vừa nãy cậu nói chuyện điện thoại lạ lắm."
"Không có."
"Cậu vừa đi đâu đấy?"
"Không... không đi đâu. Ở nhà."
Chu Sa khẽ cười, "Nói dối. Chị Lưu Di nói nhìn thấy cậu và anh đẹp trai đi xem phim."
"..." Chu Tú Mẫn nhất thời không biết nói gì, trong lòng có cảm giác như mây mù đang tập hợp, cô ấy nhìn trộm người ta cùng Phương Tranh đi tản bộ, cố ý hỏi người ta đang làm gì, kết quả bị người ta hỏi ngược lại, cô ấy lại nói dối, còn bị người khác nhìn thấy.
Cô ấy sởn tóc gáy, cảm giác như bị báo ứng.
Điện thoại, đột nhiên im lặng.
"Chỉ là mình sợ cậu cười mình." Chu Tú Mẫn cuối cùng trúc trắc tìm một cái cớ.
"Sao thế chứ. Mình không có mà. Mình trước giờ đâu có cười cậu yêu đương. Chỉ là mình không nỡ. Tú Mẫn, có bạn trai rồi nhưng đừng quên mình nhé." Chu Sa khẽ nói, dường như dây dưa không nỡ, Chu Tú Mẫn nghe xong trong lòng không yên, mơ hồ đáp lại: "Không đâu."
Chu Sa nói: "Ừ. Ngủ sớm đi. Mình đọc sách đã."
Sau đó cúp điện thoại.
Chu Tú Mẫn ngây người nhìn cuộc điện thoại vừa kết thúc, trong lòng có trăm mối suy tư, cô ấy còn chưa nói tạm biệt.
Trước đây, đều là cô ấy cúp máy trước.
Dường như nội tâm cô ấy được giải thoát, dường như lại sầu muộn, dường như có chút thất vọng, dường như lại buồn bã... cảm giác gì cũng có.
Ngày hôm sau, giữa giờ giải lao buổi sáng, Chu Paul chuyển phát nhanh tới cho cô một bó hoa hồng, ánh mắt quần chúng ngưỡng mộ không thôi. Ánh mắt đám nam sinh cùng nữ sinh đều sáng rực vì bó hoa xinh đẹp này, trong mắt nữ sinh là ngưỡng mộ là đố kị. Nói không tự phụ là giả. Chu Tú Mẫn cười cười ôm bó hoa về lớp học, cô ấy vô thức tìm Chu Sa, Chu Sa đang ngồi yên lặng đọc sách. Chu Tú Mẫn không biết bản thân có dây thần kinh nào bị chập mạch, không chọc cô không được. Cô ấy đi đến phía trước, ngồi xuống cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: "Đẹp không?"
Chu Sa thoáng nhìn một cái, "Đẹp!"
"Tặng cậu đấy."
"Không cần!"
"Tại sao chứ? Không phải cậu nói đẹp sao?" Chu Tú Mẫn mở to mắt, "Mình không muốn mang về, tóm lại là cho cậu."
Chu Sa lạnh lùng nói: "Không muốn thì vứt vào thùng rác. Đừng vứt cho mình, mình không cần."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn bị nghẹn.
"Rõ ràng là thích, tại sao cứ giả vờ dửng dưng. Nếu đã nhận rồi thì mang về mà cất, cần gì đạo đức giả như thế."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn đột ngột đứng lên, mặt tức xì ra khói, cô ấy có nằm mơ cũng không nghĩ tới Chu Sa sẽ nói như thế. Đạo đức giả?
Nhưng cô ấy đúng là đạo đức giả.
Giống như một người bị chọc đau, Chu Tú Mẫn thẹn quá hóa giận, cô ấy hung hăng đứng lên, ôm theo bó hoa rời đi, tiết cuối cùng cũng không thèm lên lớp.
Lúc đi qua thùng rác, cô ấy hung hăng ném bó hoa đi. Cô ấy thề, sau này sẽ không dây dưa với giày quân đội nữa.
Chị đây là giày ba lê, sao nhất định phải ở chung một chỗ với giày quân đội cơ chứ.
Danh Sách Chương: