Chương 43:
Chu Tú Mẫn về đến nhà, ngã lên chiếc giường lớn, chầm chậm cuộn tròn người lại, không bật đèn. Ánh sáng trong phòng dần dần tối lại, có cuộc gọi đến, cô ấy không tiếp, có âm báo tin nhắn vang lên, cô ấy cũng không xem, đầu óc lúc này trống rỗng, không ngừng hiện lên khuôn mặt và lời nói lạnh lùng của Chu Sa, đến cô cũng nói cô ấy đạo đức giả.
Không thể tha thứ, khó mà tha thứ được.
Chu Tú Mẫn tức giận, nhưng không thể phát tiết, cẩn thận suy nghĩ, nhưng không thể ngăn cản bản thân đau lòng.
Đau lòng.
Cô dựa vào cái gì mà làm tổn thương cô ấy, dựa vào cái gì? Bởi vì cô ấy đối xử tốt với cô, cô ấy tốt với cô thì cô có thể tùy tiện làm tổn thương cô ấy sao? Bọn họ không phải là bạn tốt sao? Ngoài miệng thì nói không để ý cô có bạn trai, chỉ là cô ấy nhận hoa... một bó hoa mà thôi... liền mỉa mai châm chọc, ngay cả "đạo đức giả" cũng nói ra được, thì được tính là gì? Rõ ràng bản thân cô cũng có rất nhiều kẻ theo đuổi, dựa vào cái gì cô ấy có người theo đuổi lại bị cô phỉ nhổ? Lẽ nào chỉ có cô mới có quyền hưởng thụ cảm giác được theo đuổi, còn cô ấy giả vờ một chút đã bị nói là đạo đức giả? Cô thì không đạo đức giả? Rõ ràng rất nhiều người theo đuổi lại làm điệu bộ "cái gì tôi cũng không biết", cô ấy không tin cô không biết Phương Tranh có ý với mình, biết rồi còn cùng cô nàng đi tản bộ, cô không đạo đức giả chắc?
Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng khó giữ bình tĩnh, càng khó giữ bình tĩnh càng khó chịu.
Chu Tú Mẫn quyết định, cô ấy sẽ không để tâm đến Chu Sa nữa, cho dù cô có cần xin cô ấy tha thứ, cô ấy cũng quyết không tha thứ.
Quá đáng hận!
Càng hận hơn là, Chu Sa cũng không có ý xuống nước xin lỗi, Chu Tú Mẫn hận nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi giày quân đội thảm thiết, thiếu chút nữa mua một đôi về rạch nát.
Mấy hôm nay, hai người không nói chuyện với nhau chứ đừng nói tới đi cùng. Chu Tú Mẫn bày ra tư thế chiến tranh lạnh. Chu Sa thì sao? Người ta lạnh nhạt với cô, cô không hiểu sao, cô nói ra những lời ấy, cũng đã nghĩ tới kết quả không hay ho, tự nhiên sẽ không tự kiếm chuyện khiến bản thân không vui. Ngoài vẻ mặt có chút lạnh lùng bên ngoài, mọi người cũng không nhìn ra biểu hiện khác thường từ cô ấy. Có lẽ người không chịu ảnh hưởng nhất chính là cô, mỗi ngày đúng giờ lên lớp, hết giờ ra về, đói thì ăn cơm khát thì uống nước. Còn những người khác thi nhau thì thầm to nhỏ, mở to mắt chờ xem náo nhiệt. Ngày hôm đó tuy âm thanh nói chuyện của cô không quá lớn nhưng tai của người bên cạnh cũng không chỉ trang trí cho vui, nghe hết rồi. Những lời đó truyền đi, rất nhiều người cảm thấy lớp trưởng không chịu được Chu Tú Mẫn nữa nên nổi nóng, còn một số ít lại nói, ghen rồi ghen rồi. Rất nhiều người cảm thấy Chu Tú Mẫn quá thẳng thừng, sớm muộn cũng bị người ta ghét bỏ, mà "sớm muộn" cuối cùng cũng đến, tuy muộn hơn "dự đoán" chút ít. Rất nhiều người cười trên nỗi đau khổ của người khác, cảm thấy Chu Tú Mẫn đáng đời. Đám nữ sinh cảm thấy Chu Sa nói rất đúng, Chu Tú Mẫn chính là đang làm màu, rõ ràng hận không thể nói cho cả thiên hạ biết, nhưng lại làm bộ "ôi chao, đáng ghét, người ta không muốn nhận", khiến mọi người không chịu nổi. Chỉ có đám nam sinh ngửi được hương vị của hũ giấm bay qua, hương vị này không chỉ bay tới từ Chu Sa, mà là toàn thể nữ sinh...
Hai người chiến tranh lạnh, người xung quanh được dịp nhiều chuyện, ngày trước chẳng ai dám nói gì. Chu Tú Mẫn tính khí vốn bộp chộp, bây giờ càng như bao thuốc súng, lửa lên là nổ, ai cũng không dám chọc, ngay cả nam sinh "chuyển giới" nghịch ngợm cũng không dám chọc vào. Miệng lưỡi độc địa của Chu Tú Mẫn lừng danh khắp chốn, cô ấy muốn cãi nhau, sẽ không quan tâm đang ở đâu, không mắng chết đằng ấy quyết không phải họ Chu. Lần trước mấy cô nữ sinh lớp khác là một ví dụ, đến bây giờ vẫn bị người ta lấy ra làm trò cười. Chu Sa nhìn có vẻ tốt tính, nhưng đã là con người, ai mà không nổi nóng, bình thường càng dễ nói chuyện một khi tức giận sẽ càng đáng sợ, bọn họ không muốn tiếp nhận hậu quả này. Hơn nữa, trong một số tình huống nhất định, ví như thành tích học tập của cô tốt, đằng ấy có thời gian cùng học không? Thi cuối kì vở ghi, đánh dấu quan trọng, đề thi thử của cô, đằng ấy có muốn không? Ví như cô rất nổi tiếng, có một đám người ủng hộ cô, ngay cả hiệu trưởng cũng nhớ tên cô, các giáo sư trong lớp yêu thương cô, ngay cả ông thầy họ Liêu khó dây cũng nói nhận cô làm học trò. Người nổi tiếng như thế, đừng nói không có chuyện gì không thể đắc tội, có chuyện càng nên tránh xa. Vì những chuyện nhàm chán mà chọc giận người ta, liệu có đáng không? Không đáng! Cho nên thái độ của các bạn học trong lớp cũng rất tế nhị, lên lớp coi như không có chuyện gì, chỉ đợi đến khi tan học mới ngầm tám chuyện. Mọi người rất quan tâm tiến triển của câu chuyện: Rốt cuộc bao lâu thì làm lành, hay là cắt đứt triệt để?
Nam sinh có ý với Chu Sa cảm thấy: Cơ hội đến rồi!
Người đẹp đang buồn rầu, nên tận dụng thời cơ, mẹ hổ không ở đường rộng thênh thang, cho nên gần đây Chu Sa đến thư viện, rất "ngẫu nhiên" gặp được người xa lạ dịu dàng khẽ cười chào hỏi mình. Có lẽ gặp qua rồi, cô cũng không nhớ, với người không có hứng thú, cô vốn không để tâm. Dựa theo những lời cô nói với Chu Tú Mẫn trước kia chính là: "Học tập rất bận, không có tinh thần (cút đi)!"
Bình thường Chu Sa là một người có kỉ luật, tuy không đồng ý với quan điểm của đối phương, nhưng cũng rất ít khi tranh chấp với người khác, hôm đó cũng không biết làm sao, nói năng rát họng như thế, nhưng nói xong cũng không thấy hối hận... Thật ra có hối hận một chút, chỉ là không có hối hận đến mức muốn xin lỗi. Trong lòng cô không thoải mái, bó hoa đó rất chướng mắt, hơn nữa Chu Tú Mẫn lại đến chọc tức cô, cô cảm thấy rất đáng ghét, sau đó Chu Tú Mẫn còn giả bộ nói "không muốn, cho cậu", khiến cô thực sự tức giận. Sau đó...
Biến thành thế này!
Cô nghĩ nghĩ, thật ra có chút buồn rầu. Chu Tú Mẫn vốn là người như thế, không phải cô không biết, bình thường cô đều cười cười cho qua, nhưng hôm đó cô thấy Chu Tú Mẫn nhận hoa liền cảm thấy bực bội không vui. Cô đã cố ý làm như không thấy, nhưng Chu Tú Mẫn vẫn cố tình đến chọc cô, cô đột nhiên nổi điên. Sau đó nghĩ lại những lời đó, cảm thấy bản thân thật quá quắt, thật không giống cô thường ngày. Cô biết Chu Tú Mẫn vứt hoa đi rồi, bởi vì một cô gái ở phòng kí túc xá trước phòng cô ôm theo một bó hoa hồng lớn về, nói nhặt được trên đường, một bó hoa hồng lớn vậy, chỉ có thể là của Chu Tú Mẫn, không thể là của ai khác. Chuyện này là Lưu Di nói cho cô biết, Lưu Di còn than thở lãng phí đau lòng, cô nàng còn nói nếu bạn trai cô nàng tặng một bó hoa hồng to như thế, cô nàng lập tức không nói hai lời liền gả cho người ta chứ đừng nói đến vứt, ngay đến cả cành cả lá cũng giữ lại ép thành hoa khô lưu lại vĩnh viễn. Thế nên mỗi khi cô nàng gọi điện thoại cùng bạn trai, mọi người trong kí túc xá đều gào lên bảo hắn mua hoa hồng tặng Lưu Di.
Chu Sa biết, chắc chắn Chu Tú Mẫn tức giận rồi, còn rất tức giận, rất tức giận, đến hoa cũng vứt đi rồi.
Quả nhiên.
Sắc mặt của cô ấy nói với cô, cô ấy sẽ không, và không có khả năng xin lỗi.
Cho nên hai người không nói không rằng chiến tranh lạnh.
Chu Tú Mẫn lạnh lùng với cô, cô nhịn, thật ra không có Chu Tú Mẫn ở bên cạnh nghịch ngợm cùng gây chuyện vô cớ, cô càng có nhiều thời gian học bài...
Thế nhưng, đây chỉ là những lời cô tự an ủi bản thân, thật ra trong lòng cô rất buồn. Không phải vì tình bạn của hai người lạnh nhạt, mà là... mà là... cô cũng không biết nói thế nào, chỉ là bứt rứt không vui. Nhìn bộ dạng cô cũng không khác gì bình thường, mỗi ngày nên làm gì thì làm đó, nhưng người nhìn xa trông rộng có thể nhìn ra cô không vui, nghĩ gì đó rồi rất hay cau mày, ánh mắt cũng không sáng rực vui vẻ như ngày thường.
Phương Tranh là một người nhìn xa trông rộng.
Cô nàng nhìn thấy Chu Sa ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa dịu dàng – Tây Bắc mùa này, cái lạnh giá của mùa đông dần được thay thế bằng mùa xuân ấp ám tươi đẹp, là số ít ngày trời đẹp trong năm, cơn gió lành lạnh, thời tiết cũng không khó chịu, đặc biệt thích hợp du xuân, hoặc yêu đương – khẽ chiếu lên sườn má trắng bóc mềm mại của cô. Gió khẽ thổi qua những lọn tóc mai, cô cúi đầu, giống như đang đọc sách, sau đó lộ ra biểu cảm ngẩn ngơ, những lọn tóc nhẹ nhàng bay lên trong ánh nắng mơ màng, giống như khung cảnh đẹp đẽ được nhiếp ảnh gia ghi lại, khiến người ta không nỡ chuyển dịch tầm mắt.
Có kẻ to gan, đến trò chuyện với cô trước cả Phương Tranh.
"Hi! Cậu là Chu Sa lớp Khảo cổ à?" Nam sinh cao to vạm vỡ hùng hổ ngồi xuống trước mặt Chu Sa, phá tan sự im lặng cô độc của cô, Chu Sa khẽ nhăn mày. Phương Tranh cảm nhận được cô không vui, một người mang tâm sự đang thẫn thờ rất không hi vọng có người tới làm phiền, đặc biệt là, thái độ của người này rất suồng sã. Phương Tranh lạnh lùng nhìn xem hắn chết thế nào, cô nàng cảm thấy Chu Sa là một người dễ tiếp xúc, nhưng không đại diện cho cô là kẻ ngốc, nhiều người theo đuổi như thế đều bị đánh bay, cũng không phải chỉ do Chu Tú Mẫn, hoặc ít ra là cô nàng cho là vậy.
"Cậu rất nổi tiếng, làm bạn nhé. Mình là Lư Chí Hùng lớp Thương mại 5."
Thương mại và Tài chính là đại gia.
Nụ cười lạnh của Phương Tranh càng sâu, đợi xem chuyện vui, kết quả câu nói của Chu Sa khiến cô nàng không cười nổi.
"Đây là thư viện, xin đừng lớn tiếng ồn ào được không? Tôi không muốn làm bạn với cậu. Xin đừng làm phiền tôi!" Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo thái độ lạnh lùng, vừa mở miệng lập tức đã giáo huấn người, không chừa chút thể diện cho người trước mặt, nhưng người nọ cũng không thể chê trách, tuyệt chiêu, tuyệt đối là tuyệt chiêu. Phương Tranh suýt chút nữa muốn vỗ tay khen ngợi, hay lắm. Hừ, đáng đời. Làm bộ khí khái bộc trực cái gì, thật sự coi mình là đại gia thì ghê gớm lắm đấy, Phương Tranh khinh thường.
Vị tên Lưu Chí Hùng kia đỏ mặt, giọng nói của Chu Sa rất nhỏ nhẹ, nhưng những người xung quanh lại nghe rất rõ ràng. Không ít người ở đằng xa cũng ngóng xem, mọi người nhìn chằm chằm, tuy loại "chằm chằm" này cũng không hẳn chằm chằm như thế, thật sự khiến hắn mất mặt vô cùng, "Này, cậu cũng làm kiêu quá nhỉ. Không phải chỉ là làm bạn thôi sao? Làm bộ cái gì chứ?"
"Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt, có thể để tôi yên tĩnh một lát không? Nếu không tôi đi là được." Âm thanh của Chu Sa không đổi, nhưng sắc mặt quả thật khiến mọi người cảm nhận được tâm tình âm u của cô. Người kia ngẩn người, rốt cuộc cũng không phải người thân quen, liền có chút lúng túng, miễn cưỡng nói: "Được rồi, xin lỗi, lần sau có cơ hội thì làm quen sau."
Chu Sa cười nhạt, khẽ nói, "Ừ!"
Người kia triệt để ngẩn ngơ một lúc, ném lại một câu "Cậu thật là kì quái" rồi rời đi. Những người khác thấy cuộc vui đã tàn, ánh mắt lại hướng về trong sách. Chu Sa lại chìm vào thế giới của mình, trang sách rất lâu chưa lật sang trang tiếp theo.
Buổi chiều không có tiết, thư viện là nơi tiêu hao thời gian tốt nhất, chăm học có thể đọc sách, không chăm học có thể đọc truyện, ngủ, hoặc là ngồi ngẩn ngơ cũng được. Phương Tranh vừa đọc sách vừa nhìn Chu Sa, hoặc cũng có thể nói là quan sát. Lâm Bội Linh hỏi cô nàng, có phải thích lớp trưởng (Chu Sa) hay không, cô nàng cật lực phủ nhận, cũng không cho là vậy, cô nàng cảm thấy Lâm Bội Linh là người lấy bụng ta đo bụng người, lúc nào cũng cho là mình đúng, thật sự không phải như thế, chẳng qua là cô nàng...
Có một chút thiện cảm, hoặc có thể nói là hiếu kì.
Cô nàng là người có người yêu rồi nha.
Phương Tranh nghĩ trong lòng như thế, vô thức lấy điện thoại ra xem hình của bạn gái. Lúc đầu còn rất nhớ nhung, một ngày không gặp như cách ba thu, nhưng nhớ mãi nhớ mãi cũng không quá nhớ nữa, cho dù nghỉ đông không về gặp nhau, cô nàng cũng không có cảm giác gì đặc biệt, bây giờ đến gọi điện thoại cũng không còn quá hứng thú.
Mắt thấy Chu Sa thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi thư viện cũng lập tức dọn đồ rồi đi theo. Phương Tranh đuổi theo Chu Sa đến cửa thư viện, cô nàng gọi, "Lớp trường..."
Chu Sa quay đầu, chào hỏi một câu. Phương Tranh hỏi về kí túc xá sao? Chu Sa nói, ừ, thế là hai người cùng đi. Phương Tranh đặc biệt quan tâm tới chuyện của cô và Chu Tú Mẫn, đi rất lâu mới thận trọng hỏi, "Nghe nói cậu quyết định làm học trò của giáo sư Liêu?"
Chu Sa cũng không hỏi nghe ai nói, trực tiếp gật đầu,"Ừ!"
"Tại sao?" Rất nhiều người nghi ngờ Chu Sa nói thích thời Tấn vì giáo sư Liêu nghiên cứu chuyên sâu thời Tấn, mục đích là để giáo sư yêu thích, làm học trò của một giáo sư nổi tiếng như thế so với các giáo sư bình thường khác có tiền đồ hơn nhiều. Nhưng vẫn nói không thông, học sinh như Chu Sa, rất nhiều giáo sư muốn cướp về tay, khoa bọn họ, ngọa hổ tàng long rất nổi tiếng, giáo sư chỉ có nổi tiếng hơn mà không kém. Hơn nữa giáo sư Liêu tính tình cổ quái, theo ông thầy này chưa chắc đã tốt đẹp hơn các giáo sư khác. Phương Tranh cũng không phải tùy tiện hỏi, câu hỏi này đã suy nghĩ chín chắn.
"Tôi thích thời Tấn!"
"Tại sao chứ?"
Chu Sa cười cười, "Thích rồi nhất định phải có lí do sao?"
"Cũng không hẳn, nhưng phải có nguyên nhân, không phải nói 'không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cũng không có nỗi hận nào vô cớ vô duyên' sao?"
"Ừm... nói như thế, có nhiều nguyên nhân lắm. Nhiều quá, nói không rõ. Có lẽ là thích sự hỗn loạn của triều đại này."
Phương Tranh cười lên, "Đây không giống lời của cậu."
Chu Sa ngạc nhiên nhìn cô nàng, "Vậy cậu cảm thấy cái gì mới giống lời tôi?"
"Không biết nữa, chỉ là cảm thấy không giống."
Chu Sa ủ rũ cười cười, "Lời con người có thể nói ra miệng, ai mà biết được, bao gồm cả bản thân."
Phương Tranh cảm thấy những lời đó để ám chỉ, chính là ám chỉ việc cô nói Chu Tú Mẫn đạo đức giả? Cô nàng cẩn thận hỏi: "Gần đây hình như cậu không vui, vẫn ổn chứ?"
Chu Sa nói không sao, cảm ơn.
Phương Tranh do dự một lát, trực tiếp nói ra những lời trong lòng, "Cậu và Chu Tú Mẫn có mâu thuẫn à? Chu Tú Mẫn cô gái này... nói sao nhỉ, cậu đừng quá để ý. Vui lên đi!"
"Để ý? Tại sao tôi phải để ý?" Chu Sa sắc bén hỏi, "Cậu cũng cảm thấy tôi đố kị sao? Các cậu đều như nhau..." Cô nói "các cậu" là trần thuật, mà không phải nghi vấn hay phản vấn. Điều đó khiến cho Phương Tranh muốn bà tám cũng có chút lúng túng, "Không có. Sao thế chứ. Chúng tôi không nghĩ như thế. Cậu nói thế, chẳng qua là nói ra bản chất của người ta mà thôi, Chu Tú Mẫn vốn rất ép người quá đáng, cậu tốt tính mới chịu được cậu ta... đổi lại là tôi..." Cô nàng nhún vai, nói năng loạn xạ, ý tứ đủ rõ ràng, "Quá cao ngạo... không tốt."
Chu Sa nhìn cô nàng, thật thà: "Cậu ấy không cao ngạo, tính cách của cậu ấy vốn như thế. Nhưng vì các cậu không thể cao ngạo nên mới cảm thấy cậu ấy cao ngạo. Cậu ấy là một người rất tốt rất tốt, cậu đừng nói xấu cậu ấy trước mặt tôi. Tôi không thích như thế. Cảm ơn cậu an ủi tôi. Tôi có hẹn gặp mặt với đàn anh Giang rồi, tôi đi trước đây, tạm biệt." Cô nói xong quay người rời đi, nhưng bóng lưng ấy, nhìn thế nào cũng giống như đang tức giận. Phương Tranh ngây ngốc nhìn cô, cảm giác bất lực, cô nàng có lòng tốt, nhưng lòng tốt không đến nơi đến chốn, người ta đã không cảm kích còn giáo huấn một trận, cô nàng cảm thấy oan ức.
Lòng dạ phụ nữ, quả là như mò kim đáy bể.
Hoặc là nói, lời của Lâm Bội Linh có lẽ là sự thật.
Cô và cô ấy, có ẩn tình!
Danh Sách Chương: