Cánh cửa phía sảnh từ từ mở ra, bóng người với chiếc váy cưới trắng tinh, xuất hiện như thiên thần giáng thế, xinh đẹp động lòng người.
Mạc Uyển Dư đi tới, nhẹ nhàng bước lên bậc thang thấp, đi lên con đường dẫn cô tới bến bờ hạnh phúc.
Ba mẹ Mạc ngồi bên dứoi, hai mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gạt gì đó đang vướng trên mắt.
Ba Mạc nhìn cô con gái bé bỏng của mình lẻ loi bước đi, đáng lẽ ông sẽ là ngừoi được cô khoác tay, đưa cô trên quãng đường gả cho người cô yêu, nhưng nay lại chỉ có thể ngồi dứoi dõi theo từng bước chân cô.
Ông vẫn còn nhớ, ngày bé khi mới đón cô tới nhà họ Mạc, cô bé xinh đẹp nhưng ánh mắt vừa tò mò xen lẫn sợ hãi nhìn ngó xung quanh. Dù mọi ngừoi có quan tâm cô ra sao, cô cũng sợ hãi, lúc nào cũng chỉ rúc vào lòng ông với vợ ông, không muốn nhìn thế giới này.
Cũng may, tình yêu thương của họ đã có thể giúp cô lớn lên, trở thành một con ngừoi tốt đẹp, là niềm tự hào của hai ngừoi.
Mạc Uyển Dư bước qua hai bậc thang, nhẹ sải từng bước về phía Mạc Khải Liêm, ánh mắt cô nhìn anh sáng rực rỡ, bao nhiêu yêu thương đều không chút che giấu trong giờ phút này.
Mạc Uyển Dư cảm thấy mình là ngừoi hạnh phúc nhất trên đời này, kể từ sau biến cố ấy, từ khi bắt đầu cuộc sống mới tại nhà họ Mạc, tất cả những gì ngừoi nhà dành cho cô chỉ có yêu thương và ngọt ngào, không hề có chút đau khổ nào.
Mạc Uyển Dư nhớ tới ba mẹ ruột, ông bà nội ruột của mình, trong lòng thầm nhủ 'mọi ngừoi hãy yên tâm nhé, hiện tại con đang rất hạnh phúc, con nhận được rất nhiều tình thương từ mọi người, cũng nhận được tình yêu không gì sánh được từ người đàn ông mà con yêu. Mọi người có thể thanh thản được rồi'.
Cô không kiềm chế được cảm giác hạnh phúc, xen lẫn mất mát này, nước mắt cứ vậy thi nhau trào ra. Có phải những người ruột thịt của cô cũng đã trở về tham gia hôn lễ của cô không.
Mạc Khải Liêm nhìn cô từng bước đi tới, anh không thể đợi được tới khi cô đi hết con đường này, cũng không muốn nhìn cô phải tự đi một mình.
Anh sải bước nhanh tiến về phía cô trước con mắt kinh ngạc của mọi người và của cả cô dâu, anh đi tới cừoi thật tươi với cô, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên hôn nhẹ một cái, rồi dẫn cô đi hết phần đường còn lại.
Anh nói:" Trong cuộc sống có nhiều thứ quan trọng hơn cả tiền tài, vật chất. Thứ quý giá nhất đối với anh là bên cạnh anh có những ngừoi để anh có thể dùng sự trân thành của mình mà đối đãi, đối xử tốt với ngừoi ấy, quan tâm ngừoi ấy. Và thật hạnh phúc nếu như anh cũng sẽ nhận lại được những điều này từ ngừoi ấy. Điều anh chắc chắn, từ khi anh mừoi ba tuổi đã bắt đầu có suy nghĩ này, từ đầu tới cuối, người ấy mà anh muốn vẫn mãi luôn là em. Đinh Mộc, cảm ơn em đã chấp nhận anh, cuộc đời sau này, mong được em bao dung.''
Mạc Uyển Dư càng khóc nức nở hơn, bàn tay anh nhẹ ôm lấy mặt cô, xoa đi những giọt nước mắt đang mãi không chịu ngừng lại.
Mạc Uyển Dư nấc nhẹ, nhìn thẳng vào mắt Mạc Khải Liêm:'' Em nói cho anh chuyện này nhé.''
Cô ra hiệu cho Mạc Khải Liêm cúi thấp xuống, anh cười cưng chiều rồi cũng theo ý cô.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai làm anh tê dại, mùi thơm từ tóc cô lan toả khắp xung quanh, cô nói: ''Chồng ơi, em có thai rồi.''