''Con đừng lo lắng quá, thi hết sức là được, đi học mấy năm cũng là có trải nghiệm, dù sao sau này cũng có tập đoàn của gia đình, con muốn làm chức vụ nào cũng được hết.''
Mạc Hàn trề môi:'' Sao lời nói của ba với con lại khác như vậy. Trước kỳ thi ba còn doạ dẫm con không thi tốt thì sau này ba chỉ cho con làm lao công trong tập đoàn.''
'' Con trai như con so sánh với em gái không thấy mất mặt à. Con gái là để yêu thương chiều chuộng chứ không phải vất vả làm việc rồi thăng tiến gì hết. Nhà chúng ta không thiếu gì cả, chỉ thiếu ngừoi sau kế nghiệp ba thôi.''
Mạc Uyển Dư hôm nay rất vui, bữa cơm đầy đủ thành viên như này rất hiếm khi có được. Ba mẹ cũng ủng hộ cô thi vào đại học C.
''Từ đây lái xe đến đại học C cũng chỉ mất hơn một tiếng, không xa. Con học ở đó cũng dễ về thăm nhà, mọi người cũng có thể tới trường thăm con nữa.''
''Em con còn chưa biết có đỗ được không. Không phải ba mẹ lo hơi xa sao?''
Hậu quả của câu nói đó là Mạc Hàn bị ăn hai cái đập từ hai vị phụ huynh nhà mình
''Suốt ngày chỉ biết thiên vị.''
Mạc Uyển Dư hôm nay quyết định đi ngủ sớm, giữ tinh thần tốt để ngày mai phát huy hết khả năng. Thế nhưng lăn lộn trên giường mãi cũng không thể ngủ.
Điện thoại bỗng rung lên báo có tin nhắn mới, giờ này không biết giờ này còn có ai gửi. Tin nhắn chỉ vọn vẹn mấy chữ
[ Chúc em thành công ]
Tài khoản gửi đến là một tài khoản lạ. Cũng đã vài lần gửi tin nhắn cho cô vào những ngày quan trọng, nhưng chưa bao giờ tiết lộ danh tính, Mạc Uyển Dư có tra hỏi mấy lần nhưng không được, sau đó ngừoi kia có gưi tin nhắn cô cũng chỉ đọc chứ không trả lời lại.
Đặt điện thoại xuống, tay Mạc Khải Liêm lắc lắc ly rượu vang. Giờ này trong nước đã là đêm muộn, bé con chắc cũng đã ngủ rồi.
Trợ lý vào thông báo sắp tới giờ họp quan trọng, nếu bây giờ không đi sẽ muộn mất.
Mạc Khải Liêm đặt ly rựou xuống, với lấy áo khoác rồi đi ra ngoài. Thời gian này là thời điểm quan trọng để anh rời trụ sở chính về nước, vô cùng bận rộn. Dù muốn xuất hiện cổ vũ cô nhưng cũng chỉ có thể gửi một tin nhắn từ xa.
Kỳ thi đại học kết thúc, tâm trạng của Mạc Uyển Dư không vui vẻ lắm, khi thi cô không phát huy được hết khả năng, kết quả có lẽ không được tốt lắm.
Nhưng dù sao cũng thi xong rồi, mặc kệ thôi. Ba mẹ Mạc làm một bữa tiệc nhỏ chúc mừng cô kết thúc thời gian học sinh vất vả.
''Nhìn mặt con bé ỉu xìu vậy là biết làm bài không được tốt rồi.''
Mạc Hàn vẫn còn cố tình trêu chọc cô. Mạc Uyển Dư lườm anh
''Dù em có đỗ đại học hay không, ba mẹ bảo rồi sau này anh phải kiếm tiền để nuôi em.''
Mạc Hàn hết cười nổi:" Ba mẹ sinh ra con chỉ để làm lao động khổ sai cho nhà mình thôi à.''
"Con gái nhà mình không cần vất vả làm việc, nếu không anh trai như con cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi.''
''Thế sao mẹ lại phải làm việc, ba à, ba nên kiểm điểm bản thân đi.''
Ba Mạc ném cho Mạc Hàn một ánh mắt lạnh băng. Mạc Hàn rụt cổ vào, quay ra nhìn Mạc Uyển Dư, hai anh em cùng nhìn nhau cừoi tinh nghịch.
''Uyển Dư, nếu kết quả không được tốt, con có thể theo sở thích nhiếp ảnh của con mà. Con suy nghĩ lại về chuyện mở triển lãm cá nhân nhé.''
Mẹ Mạc ân cần nói, ba Mạc cũng gật gù đồng ý quan điểm này.
''Vâng, con sẽ suy nghĩ ạ.''