• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Uyển Dư muốn vào cửa hàng tiện lợi mua thêm đồ ăn sáng, vậy nên Cao Phong đứng chờ cô ở phía ngoài cửa.

Mạc Uyển Dư chọn mấy gói bánh nhỏ, lại lấy thêm một chai nước trái cây tới quầy tính tiền, mà không để ý có ngừoi đằng sau nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô. Khi thấy số tiền lấp ló từ trong ví cô, ánh mắt hắn ta sáng rực lên.

Nghĩ cô chỉ có một mình, hắn ta theo cô ra ngoài cửa. Vừa ra tới phía ngoài, hắn nhào tới muốn cướp chiếc ví trên tay cô.

Mạc Uyển Dư vốn khả năng phòng vệ cũng có chút kiến thức, cô vội cầm chặt chiếc ví, giằng co với tên cướp.

Cao Phong thấy vậy vội vàng lao tới, nhưng cậu còn chưa tới nơi đã thấy Mạc Uyển Dư co chân đạp vào hạ bộ tên kia một cái.

Vừa giằng co vừa tấn công nên lực trên chân cô không lớn, lại còn đạp lệch nên không mấy đau đớn.



Nhưng tên kia thấy Cao Phong dáng người cao lớn đang lao tới, hắn sợ hãi đẩy Mạc Uyển Dư ngã mạnh ra phía sau rồi chạy mất, ví cũng không cướp được.

Cao Phong vội đỡ Mạc Uyển Dư dậy, nhưng cái mông và lưng vừa đập xuống đường đau đớn, cô kêu 'a' lên một tiếng.

Buổi sáng sớm không có mấy ngừoi trên đường nên tren cướp cứ vậy mà chạy thoát được. Cao Phong cũng chẳng chút để ý xem tên kia đã chạy thoát chưa, cả khuôn mặt chỉ đang lo lắng vì thấy Mạc Uyển Dư cau mày đau đớn.

''Có đứng dậy được không. Để tớ cõng cậu?''

Mạc Uyển Dư vịn vào cánh tay rắn chắc của cậu, mượn lực đứng dậy

''Hơi đau một chút, không sao, tớ tự đi được.''

Cao Phong áy náy:''Xin lỗi, đáng lẽ tớ không nên đứng xa như vậy, nếu tớ cùng cậu vào trong thì chuyện này đã không xảy ra.''

''Tớ bị cướp sao lại là lỗi của cậu được chứ. Tớ không sao, có thể tự đi.''

Mạc Uyển Dư vào lớp học thì đã thấy Lạc Phi Phi đã tới từ trước đó



''Cậu sao vậy?''-Lạc Phi Phi thấy dáng đi của cô không bình thường thì lo lắng hỏi

''Vừa bị cướp, bị hắn đẩy ngã một cái dập mông thôi, không sao cả.''

''Cướp giật thời nay lộ liễu vậy, dám cướp giữa phố khi đang ban ngày ban mặt nữa. Cậu chắc chắn không sao chứ, để tớ đưa cậu đi khám một lượt cho yên tâm.''

''Ngã dập mông một cái thì sao mà phải khám, tới bác sĩ lại cười vào mặt cho, không sao đâu.''

Mạc Uyển Dư thấy vết thương không nghiêm trọng, cô không đến nỗi yếu ớt như thế.

Nhưng rồi một bọc thuốc được đặt ở mặt bàn trước mặt, hoá ra vừa rồi Cao Phong chạy đi mua thuốc cho cô

''Đau thì nhớ dùng thuốc, tớ đã ghi hết cách dùng trong đó, đừng có cậy mạnh mà cắn răng nhịn đau.''

Lạc Phi Phi nhìn Cao Phong đi khuất rồi mới nhìn túi thuốc trước mặt Mạc Uyển Dư

''Sao Cao Phong biết cậu bị thương vậy?''

''Lúc sáng mình bị cướp trước cửa hàng tiện lợi, Cao Phong đứng ở trước cửa chạy tới đỡ tớ.''

''À, Cậu có thấy Cao Phong đối xử với cậu rất đặc biệt không?''- Lạc Phi Phi đã chú ý thấy từ lâu, chỉ có Mạc Uyển Dư ngốc nghếch không nhận ra mà thôi.

''Bạn bè đối xử với nhau như vậy là bình thường mà. Lần trước cậu say, cậu ấy còn cõng cậu đoạn đường dài như thế về nhà. Chẳng lẽ đều là đặc biệt à?''

Lạc Phi Phi không nghĩ vậy, trực giác của cô nhạy bén như loài thú vậy. Chắc chắn Cao Phong có ý gì đó với Mạc Uyển Dư.

Lạc Phi Phi nhìn cô bạn của mình, vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu, con bé này đúng chẳng tinh ý gì cả. Tên kia không biết bao giờ mới chịu thẳng thắn bày tỏ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK