Mạc Uyển Dư chán nản nằm bò ở trên ghế sofa. Anh đang bận, cũng chỉ gửi cho cô một tin nhắn sau đó lại bận rộn với những cuộc họp.
Điện thoại trên bàn rung lên, là số của một ngừoi họ hàng xa. Dù ông bà Đinh không chấp nhận cô, nhưng Mạc Uyển Dư vẫn luôn liên lạc với một người họ hàng ở gần nhà ông bà Đinh. Hàng tháng cô gửi chút tiền, nhờ ngừoi kia chăm sóc ông bà giúp cô.
Hôm nay tự dưng liên lạc bất ngờ, Mạc Uyển Dư cảm thấy trong lòng bất an, cảm giác không tốt này làm cô ấn mãi mới ấn được nút nghe.
''Chú Đinh, có chuyện gì vậy ạ?''
''Mộc Mộc, ông bà cháu xảy ra chuyện rồi, cháu về ngay đi.''
Một tiếng nổ ầm ầm trong đầu, cô vội thay quần áo, cầm túi xách xuống vẫy một chiếc taxi. Báo địa chỉ xong cô giục tài xế:
"Chú à, có thể lái nhanh chút nữa không, cháu thật sụ gấp lắm.''
''Tôi lái như vậy là hết tốc độ cho phép rồi, nơi cháu muốn tới cũng phải mất mấy tiếng lái xe, bình thường thôi sẽ không nhận đâu.''
''Chú cứ lái nhanh nhất có thể đi, cháu sẽ trả thêm cho chú, cháu thật sự gấp lắm.''
''Được rồi, tôi sẽ tìm đường gần nhất cho cháu.''
Lúc này cô mới gọi lại cho người gọi là chú Đinh kia:" Rốt cuộc ông bà cháu có chuyện gì, họ bây giờ đang ở đâu.''
''Hai ngừoi đã được mọi ngừoi đưa về nhà rồi, cháu về sẽ biết.''
Sự thấp thỏm trong lòng càng dâng lên. Khi cô chạy tới cổng nhà, đã thấy rất nhiều người từ trong nhà ra ngoài sân.
Cánh cổng này Mạc Uyển Dư đã mơ ước được bước qua bao nhiêu lần, nhưng cô lại không thể tưởng tượng được, sau bao nhiêu năm, khi cô lại lần nữa đi qua lại là để nhận tin dữ của ông bà nội.
Chú Đinh thấy cô về tới thì quệt nước mắt đi tới
''Chú Đinh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?''
''Mộc Mộc cháu về rồi, xin lỗi chú không chăm sóc tốt cho ông bà cụ giúp cháu rồi.''
''Bao nhiêu năm nay chú giúp cháu rất nhiều rồi, chú đừng tự trách bản thân mình nữa. Chuyện này là sao vậy?''
''Ông cụ bị bệnh một thời gian rồi nhưng không cho ai biết, bà cụ vẫn một mình chăm sóc. Đến hôm nay thì không chống đỡ được nữa. Bà cụ đau lòng nên đã uống thuốc chuột đi theo ông cụ rồi.''
Mạc Uyển Dư không đứng vững nữa, ngã ngồi xuống mặt đất, từng hàng nước mắt nóng hổi cứ thế trào ra ngoài.
Mấy cô bác tới đỡ Mạc Uyển Dư dậy, đưa cô vào trong nhà.
Ngừoi dân trong thị trấn chất phác, vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau. Lúc này Mạc Uyển Dư về tới, họ đã chuẩn bị xong di ảnh và quan tài.
Mạc Uyển Dư nhìn lên hai bức di ảnh, miệng nở nụ cười chua sót, nước mắt không ngừng rơi ra.
Sự ra đi đột nhột không hề có một dấu hiệu nào báo trước khiến người khác trở tay không kịp. Ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối, hai ngừoi cũng không cho cô. Sự chán ghét của hai ngừoi chắc cũng chỉ đến mức vậy là cùng.
Từ trong nhà ra ngoài sân, mọi người bận rộn giúp cô chuẩn bị tang lễ cho hai ông bà. Mạc Uyển Dư thất thểu đi tới, chạm lên nắp quan tài lạnh ngắt, khóc không ra tiếng.
Một ngừoi cầm đồ tang đưa tới cho cô, Mạc Uyển Dư cũng không nhận lấy, chỉ đứng đó nhìn vào hai gương mặt già nua, không chớp mắt.
Người kia cũng không cố chấp, đặt bộ đồ ở bên cạnh rồi để không gian cho cô một mình, ổn định lại cảm xúc.