Ngôn Văn Hoa cũng biết chính mình hơi đường đột, dù sao đã sớm chia tay với mẹ của đối phương, nhưng giờ phút này tâm tình của ông thực thê lương, sống đến tuổi này rồi, đời sống tình cảm của mình chẳng có chút khởi sắc nào không nói, ngay đến cả tình duyên của con trai cũng chưa đâu vào đâu, sắp 30 tuổi rồi, lại qua thêm mấy năm nữa sẽ là đầu bốn, cũng không biết lúc còn sống ông có thể được bế cháu trai hay cháu gái không.
“Cá Nhỏ, cháu đang đợi ai sao?” Ngôn Văn Hoa hơi uể oải, nhưng vẫn không nhịn được muốn tìm người nói chuyện cùng: “Nếu không có việc gì, có thể trò chuyện với chú một lát không?”
Ngu Điềm quả nhiên ngẩn người, nhưng cô không từ chối Ngôn Văn Hoa: “Không có việc già ạ, chú Ngôn, cháu không đợi ai cả, chú đang gặp phải chuyện phiền phức gì sao?”
Ngôn Văn Hoa cũng không biết vì sao, nhưng bình thường, ở trước mặt cấp dưới và nhân viên, ông luôn muốn gắn mình với hình tượng quyết đoán, có thể tự mình đảm đương một phía, không thể nào lộ ra một mặt phiền não và yếu đuối, nhưng hiện giờ ở trước mặt Ngu Điềm lại cảm thấy rất thoải mái, nhẹ nhõm.
“Haiz, Ngôn Minh nếu hiểu chuyện tri kỷ được giống như cháu, bằng lòng ngồi tâm sự với chú thì tốt rồi.”
Ngôn Văn Hoa thở dài: “Vẫn là sinh con gái tốt, đứa con trai này của chú, đúng là một đống thật xấu.”
“Nhưng cháu cảm thấy con người của anh Ngôn Minh rất tốt ạ.” Ngu Điềm có vẻ không đồng ý, nghiêm túc nhìn Ngôn Văn Hoa: “Anh ấy vẫn có rất nhiều điểm tốt.”
Ngu Điềm thật lòng nghĩ vậy, hôm nay cô và Ngôn Minh hẹn gặp nhau ở nhà, bình thường bọn họ cũng đều trải qua cuối tuần ở nhà Ngôn Minh. Đôi khi cô bận học, Ngôn Minh sẽ ngồi bên cạnh lật xem tài liệu mới nhất về phương diện khoa mắt, lúc phát hiện ra vấn đề hoặc bắt gặp được ý tưởng mới có thể thảo luận với nhau. Nếu là thời gian thư giãn giải trí thì hai người sẽ cùng nhau nằm dựa trên sofa xem tivi.
Đương nhiên, rất nhiều chuyện, vì đang ở nơi riêng tư nên cũng sẽ thuận theo tự nhiên, ví dụ như khi trong phim đang chiếu tới cảnh hôn, Ngu Điềm và Ngôn Minh ngồi trên sofa cũng sẽ quay ra hôn nhau, thông thường khi phim chiếu tới một nửa, trên sofa đã không còn người nào, Ngu Điềm và Ngôn Minh đã về tới trên giường.
Loại chuyện này, tựa như nước chảy thành sông.
Bầu không khí đã tới rồi, cứ tự nhiên như vậy mà làm, Ngu Điềm cũng không phản cảm.
Điều duy nhất khiến cô buồn bực đó chính là tên Ngôn Minh này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Chỉ vì một câu oán trách chưa có lần nào xem được hết phim của mình mà tối hôm qua Ngôn Minh liền lôi kéo chính mình tới sofa, dụ dỗ Ngu Điềm dùng các loại phương thức khác nhau “xem xong” một bộ phim, đáng giận nhất chính là, khi bộ phim kết thúc Ngôn Minh còn chưa đã thèm.
Chiều nay, Ngu Điềm theo thường lệ tới nhà Ngôn Minh, cô có một ca bệnh muốn thảo luận với Ngôn Minh, nhưng vì đột nhiên thèm thấy thèm đồ ngọt nên thuận miệng nói hơi nhớ món bánh sữa dừa nổi tiếng trên mạng của cửa hàng ở góc đường dưới nhà Ngôn Minh. Kết quả Ngôn Minh không nói hai lời xuống dưới xếp hàng đi mua.
“Đợi anh 15 phút nữa, chắc là sắp đến lượt anh rồi.”
Nhìn thấy tin nhắn của Ngôn Minh, Ngu Điềm cũng không nhàn rỗi, cô quyết tâm xuống tầng, mua hai ly cà phê, bánh kem sữa dừa quá ngọt, kết hợp với cà phê đắng nhẹ, hương thơm thuần khiết, ngọt mà không ngấy, càng có cảm giác phong phú.
Chỉ là không ngờ tới sẽ gặp được Ngôn Văn Hoa ở quán cà phê.
Vì một ít chuyện ngoài ý muốn nên tuy rằng Ngôn Minh nói rất lâu rồi không gặp phụ huynh, nhưng luôn trời xui đất khiến không thể gặp được, hiện tại khó khăn lắm mới hẹn được ngày mai, nhưng…
Nhưng Ngu Điềm không nghĩ tới trước đó sẽ gặp Ngôn Văn Hoa.
Ngôn Văn Hoa đã từng là đối tượng tái hôn tiềm năng của mẹ mình, chưa bao giờ khiến cho Ngu Điềm khẩn trương và bối rối, nhưng hiện giờ thân phận thay đổi, đối phương sắp biến thành ba của bạn trai mình, Ngu Điềm lại có chút luống cuống tay chân.
Cô không biết có nên công khai thân phận của mình trước hay không, nhưng làm sao để tìm cơ hội nói rõ lại làm khó cô, bởi vì Ngôn Văn Hoa đang cực kỳ nhập tâm vào việc trách mắng con trai không hiểu chuyện…
Căn cứ vào bổn phận của một người bạn gái, Ngu Điềm vài lần muốn nói tốt cho Ngôn Minh, chỉ là vừa mở miệng đã bị Ngôn Văn Hoa tức tới khó thở mà ngắt lời.
“Ưu điểm? Cá Nhỏ, có lẽ do con là đàn em của Ngôn Minh, ở trường học nghe được rất nhiều ‘sự tích huy hoàng’ của nó nên mới sinh ra một loại sùng bái học bá với nó thôi. Nhưng trên thực tế, nếu thật sự tiếp xúc với nó cháu sẽ phá hiện, nó có một đống tật xấu.”
“Cháu cho rằng thành tích của nó vì sao lại tốt vậy? Còn có thể nhảy lớp? chính là bởi vì lạnh tim lạnh phổi, không có hứng thú với khói lửa nhân gian bình thường. Ba mươi tuổi rồi đến bạn gái cũng không có! Còn lừa chú nói cái gì mà mỗi cuối tuần đều ở nhà cùng bạn gái, con gái hiện giờ có ai thích ở lì trong nhà không? Không ra ngoài mua sắm, ăn uống, dạo chơi? Chú thấy chắc là nó đang nuôi thú cưng điện tử! Còn bạn gái à? Không có con gái bình thường nào sẽ như vậy!”
“………….”
Ngu Điềm vừa định giải thích mình chính là bạn gái của Ngôn Minh, giờ chỉ biết trầm mặc.
Ngôn Văn Hoa lại không cảm thấy có gì kỳ lạ, tự bày tỏ nỗi khổ trong lòng: “Chú cũng không phải loại người cổ hủ, yêu cầu môn đăng hộ đối, liên hôn chính trị- thương mại*, chú chỉ hy vọng đối phương là một cô gái có bằng cấp bình thường, làm người thông minh, cơ trí nhưng giờ ngẫm lại, chú cảm thấy chính mình yêu cầu quá cao rồi. Có cô gái thông minh, lanh lợi nào lại muốn chọn Ngôn Minh?”
“Ngôn Minh bình thường chỉ mặc vài bộ quần áo ở nhà, đi làm thì mặc áo blouse trắng, xe lái cũng không đắt, thậm chí còn không cho tài xế của chú lái Lamborghini tới bệnh viện tìm nó, nhưng xã hội hiện nay, khiêm tốn cũng không phải đức tính gì tốt đẹp, chỉ dựa vào thu nhập của bác sĩ cỏn con đó, công việc còn bận rộn, có cô gái thông minh nào lại muốn gả cho nó? Đương nhiên phải thể hiện một chút thực lực của gia đình phía sau lưng rồi!”
Ngôn Văn Hoa càng nói càng giận: “Còn lừa chú nói đã tìm được một cô bạn gái đang đi học! Điểm này đúng là rất sát với thực tế, cũng chỉ có sinh viên còn đang đi học mới ngốc nghếch cho rằng có chồng làm bác sĩ là một lựa chọn tốt.”
Ngôn Văn Hoa rất chân thành, nhìn Ngu Điềm, thành thật nói: “Cá Nhỏ, chú cũng xem cháu như một nửa người nhà, mặc dù không ở bên với mẹ cháu, nhưng có vài câu thật lòng, chú vẫn muốn nói. Ngàn vạn lần đừng nên tìm đàn ông là bác sĩ, bận đến mức không nhận người nhà. Mấy lần chú bị tiêu chảy, viêm dạ dày cấp tính, bảo Ngôn Minh đi truyền nước với chú, kết quả thằng nhóc đó đột nhiên có bệnh nhân xảy ra chuyện, trực tiếp bỏ chú lại chạy mất, còn dõng dạc nói với chú, bệnh viêm dạ dày này của chú, nó đi rồi cũng không chết được, nhưng nếu người bệnh không có nó thì không giữ được mắt…”
“Mặc dù chú hiểu lý lẽ, nhưng nó như vậy là đang nói tiếng người sao? Nó mà nói vậy với bạn gái, ai mà chịu nổi?”
Ngu Điềm không nhịn được: “Nhưng chú ơi, chú có nghĩ tới hay không, người ở bên Ngôn Minh cũng sẽ hiểu được tính chất công việc của anh ấy, không ngại những việc này, luôn ủng hộ anh ấy.”
Ngu Điềm nói tới đây, bắt đầu điên cuồng ám chỉ: “Ví dụ như cháu, là sinh viên y, xem như là một nửa người cùng ngành với Ngôn Minh, sẽ hiểu được anh ấy, thậm chí vì cùng là người chuyên nghiệp nên sẽ càng tán thưởng anh ấy, cảm thấy anh ấy có thể vì người bệnh mà làm tới bước này, cực kỳ không dễ dàng, thật sự vô cùng có y đức…”
“Hơn nữa, trước đó Ngôn Minh lạnh lùng, có thể là chưa tìm được đúng người thì sao ạ? Nếu gặp được cô gái mình rất yêu, anh ấy sẽ không thể nào bỏ rơi người ta trong lúc ốm đau, bệnh tật…”
Đáng tiếc câu này của Ngu Điềm, hiển nhiên không an ủi được Ngôn Văn Hoa, ông buồn bã nói: “Cho nên chú không phải là người quan trọng với nó sao? Gặp được cô gái mình thích thì dốc lòng chăm sóc, còn cha già thì có thể tùy tiện lừa gạt?”
“…………….”
Ngôn Văn Hoa lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Cá Nhỏ, cảm ơn cháu đã nói chuyện với ông chú già này. Chú biết tính tình cháu tốt, cũng là người thông minh, nhanh nhẹn, còn là sinh viên y có thể hiểu được công việc bận rộn của bác sĩ. Haiz, đừng trách chú nói linh tinh, chú chỉ cảm thấy đáng tiếc, nếu cháu là con dâu tương lai của chú thì tốt rồi.”
Hai mắt Ngu Điềm sáng rực, đây chính là cơ hội tốt để mình nói rõ thân phận!
Cô nhanh chóng quyết định bày tỏ thái độ nói: “Vậy cháu liền làm con dâu tương lai của chú nhé!”
Câu này vừa nói ra, quả nhiên khiến Ngôn Văn Hoa ngẩn người, nhưng rất nhanh, ánh mắt ông lại trở nên ảm đạm, cảm kích nhìn về phía Ngu Điềm: “Cá Nhỏ, cảm ơn cháu đã an ủi chú, chú thực sự rất vui.”
“Nhưng chú cũng biết, cháu và Ngôn Minh không thể nào.” Ngôn Văn Hoa nói đến đây, không để ý tới Ngu Điềm đang trợn mắt há hốc mồm, thở ngắn than dài nói: “Tuy không biết Ngôn Minh có thích kiểu người như cháu hay không, nhưng Ngôn Minh nhà chú công tác ở khoa mắt nhưng mắt lại mù. Trước kia chú hỏi nó muốn tìm đối tượng như thế nào, để chú giúp nó tìm, nó nói nó muốn tìm người trông bình thường một chút, như vậy mới nên nhà nên cửa, nó cho rằng những cô gái lớn lên xinh đẹp thích ra ngoài chơi, nên không dễ chấp nhận nó bận rộn làm việc…”
Có chuyện này???
Ngu Điềm cảm thấy hơi buồn bực: “Lời này của anh ấy không phải là kỳ thị con gái xinh đẹp sao? Cũng không phải tất có những cô gái xinh đẹp đều thích ra ngoài chơi?”
Ngôn Văn Hoa ngẩng đầu nhìn Ngu Điềm một cái, cũng thấy ngại: “Vậy nên chú mới nói mắt của nó không tốt. Tóm lại, lúc trước chú muốn giới thiệu đối tượng cho nó, như nó lại mâu thuẫn với con gái xinh đẹp, nên có lẽ con dâu tương lai của chú sau này là một người có diện mạo bình thường…”
“……………..”
Chuyện này đúng thật là quá đáng!
Ngu Điềm trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho tốt, như bất luận thế nào cũng không thể trực tiếp thẳng thắn nói mình là bạn gái của Ngôn Minh…
Cũng là lúc này, cửa quán cà phê bị đẩy ra, Ngu Điềm theo giọng nói nhìn lại, mới phát hiện Ngôn Minh đã mua xong bánh kem sữa dừa, nhìn thấy tin nhắn nói đi tới quán cà phê của Ngu Điềm nên đi tới.
“Lát nữa sẽ có mưa rào sấm chớp, sao còn tự mình xuống tầng mua cà phê?” Ngôn Minh cũng không nhìn thấy Ngôn Văn Hoa ngồi quay lưng về phía mình đầu tiên, chỉ nhanh chống cầm lấy cà phê trong tay Ngu Điềm, dịu giọng nói: “Lần sau muốn uống cà phê thì nói với anh là được, anh mua xong bánh kem thì tiện thể giúp em mua luôn rồi mang lên tầng…”
“Ngôn Minh?”
Ngôn Minh bị âm thanh quen thuộc này gọi đến sửng sốt, anh nhìn về phía người tới: “Ba? Sao ba lại ở chỗ này?”
Ngôn Văn Hoa mở to hai mắt nhìn, xoay người về phía Ngôn Minh, sau đó lại nhìn Ngu Điềm: “Cá Nhỏ, cháu hẹn Ngôn Minh có việc gì à?”
“Chú…”
Khi Ngu Điềm đang xấu hổ hết sức, Ngôn Minh đã cầm tay cô trước, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô đi về phía trước: “Vốn dĩ ngày mai muốn giới thiệu cho hai người làm quen, nhưng nếu hôm nay ba đã tới rồi thì vừa hay gặp mặt với thân phận mới luôn.”
“Ngu Điềm, bạn gái con, con dâu tương lai của ba.”
???
Trong mắt Ngôn Văn Hoa toát ra vẻ hoài nghi hết sức rõ ràng, như hoàn toàn chưa kịp phản ứng: “Con đang nói cái gì? Cá Nhỏ không phải…”
Ngu Điềm rất ngượng ngùng, Ngôn Minh lại tương đối bình tĩnh: “Cô ấy không phải là em gái có quan hệ huyết thống với con, con cũng chưa từng coi cô ấy là em gái.”
Ngôn Văn Hoa sửng sốt nửa ngày, nhưng rất nhanh, trong ánh mắt không tràn ngập vui mừng, mà là phẫn nộ: “Sao còn có thể tìm Cá Nhỏ tới đây diễn kịch, muốn lừa gạt ba. Đúng là tức chết mà, xem mắt có cái gì không tốt, con định làm người cô đơn tới 70-80 tuổi cũng không có con sao?”
“………….”
“Ba, Ngu Điềm là bạn gái của con, không phải diễn, là sự thật.” Ngôn Minh cũng có chút bất đắc dĩ: “Chuyện này có gì không thể tin được? Bạn bè của con đều nói chúng con rất xứng đôi.”
Ngôn Văn Hoa rất nhanh tìm được lỗ hổng: “Nhưng không phải con nói bạn gái con còn đang đi học à? Cá Nhỏ không phải đang làm truyền thông sao? Con nói dối cũng nên viết nháp trước đi!”
“Ngu Điềm quay lại trường học rồi, định đi theo con đường học thuật, hiện giờ đang là nghiên cứu sinh.”
Ngôn Văn Hoa vẫn cả kinh không có cách nào tin tưởng, ông nhìn mắt Ngu Điềm, lại nhìn chằm chằm Ngôn Minh, như muốn từ trên mặt của anh tìm được dấu vết nói dối: “Không phải trước kia con nói không muốn tìm người xinh đẹp à?”
Kết quả đối với chất vấn như vậy, Ngôn Minh còn rất bình tĩnh, người đàn ông này đúng lý hợp tình nói: “Ngu Điềm xinh đẹp sao? Con không cảm thấy.”
Đừng nói là Ngôn Văn Hoa, lời này vừa thốt ra, ngay đến cả Ngu Điềm cũng nhíu mày không vui.
Đây là ý gì hả?
Nhưng ngay lúc Ngu Điềm định nổi giận, lại nghe thấy Ngôn Minh tự nhiên nói: “Ngu Điềm căn bản không xinh đẹp, cô ấy là đặc biệt xinh đẹp. Con đúng thật không muốn tìm người đẹp, vậy nên con mới tìm một người đặc biệt xinh đẹp.”
Ngôn Văn Hoa quả thực bị logic cường đạo của Ngôn Minh làm cho tức chết: “Lúc trước rõ ràng con nói muốn tìm người có diện mạo thanh tú bình thường là được.”
Ngôn Minh chỉ hơi nhướng mày, bình tĩnh trả lời: “Ba, ba cũng là đàn ông, loại lời này mà ba cũng tin?”
“……………”
Thấy ánh mắt Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm, còn có những động tác tiếp xúc tay chân không thể nào là giả và bầu không khí thân mật giữa Ngôn Minh và Ngu Điềm, cuối cùng Ngôn Văn Hoa cũng phản ứng lại kịp.
Ngôn Minh nói là sự thật.
Nó và Ngu Điềm thật sự là bạn trai bạn gái.
Bởi vậy ông gặp được Ngu Điềm ở quán cà phê ngoài tiểu khu nhà Ngôn Minh, cũng không xem như là ngoài ý muốn.
Ngôn Minh vậy mà có đối tượng, chuyện này khiến Ngôn Văn Hoa cực kỳ vui vẻ.
Đối tượng là Ngu Điềm, điều này càng khiến ông ấy hài lòng hơn 100 lần.
Chỉ là thằng nhóc này vậy mà giấu kín như vậy, mình và mẹ người ta không thành, thằng nhóc này lại mưu mô xảo quyệt lừa được con gái nhà người ta tới tay.
Ngôn Văn Hoa hơi tức giận, nhưng cũng có chút buồn cười.
Ông cảm thật chính mình hiện tại cuối cùng không cần phải lo lắng nữa. Chẳng trách con trai mình có thể tỏa sáng ở khoa mắt, đôi mắt này biết nhìn xa trông rộng, cực kỳ sáng suốt.
Niềm tin đối với mối quan hệ giữa Ngôn Minh và Ngu Điềm càng được củng cố khi Ngôn Văn Hoa đi theo Ngôn Minh và Ngu Điềm trở về nhà, nhìn Ngôn Minh nhập ngày sinh của Ngu Điềm để mở cửa.
Ngôn Văn Hoa là người cẩn thận, trước khi hẹn hò với mẹ Ngu Điềm đã dụng tâm tìm hiểu sinh nhật của con gái đối phương.
Đợi vào phòng, càng không cần Ngôn Minh phải giải thích.
Trong phòng nơi nơi đều có vết tích của Ngu Điềm, notebook hồng nhạt cô vứt bừa, dép lê được sắp xếp gọn gàng, còn có ảnh chụp chung của cô và Ngôn Minh tự nhiên được bày đầy phòng khách…
Hết thảy không cần nói cũng biết.
Ngôn Văn Hoa cuối cùng cũng vui lên.
Ông lập tức tìm cớ rời đi…
“Ngày mai gặp lại, không thể kéo dài thêm nữa, chú phải nhanh chóng đi mua đồ là quà cho hai mẹ con Cá Nhỏ. Sau này là người một nhà, hơn nữa còn phải tìm bạn bè am hiểu phong thủy và chiêm tinh để tính ngày lành tháng tốt, khi nào tổ chức hôn lễ cho hai đứa, còn cần phải nghiên cứu trình tự hôn lễ…”
Khi Ngu Điềm còn đang trợn mắt há hốc mồm, Ngôn Văn Hoa đã bước đi vững vàng, mặt mày vui vẻ hồng hào.
Ông ấy vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Ngu Điềm và Ngôn Minh.
Ngôn Minh ngạc nhiên khi hai người tình cờ gặp được nhau: “Trước khi anh tới, ba anh đã nói gì với em?”
Ngu Điềm nghĩ nghĩ, giản lược nói: “Chú nói anh có một đống tật xấu.”
“Chỉ có người mắt mù mới tìm anh làm bạn trai.”
“Căn dặn em ngày vạn lần không được tìm đối tượng là bác sĩ.”
“Còn nói anh không thích người đẹp.”
……………
Ngôn Minh quả thực buồn cười không còn lời nào để nói: “Ba của anh thật sự là ba ruột sao? Ông ấy rốt cuộc hy vọng anh có thể kết hôn hay là hy vọng anh cô độc đến già vậy?”
“Là ba ruột của anh.” Ngu Điềm ngại ngùng trừng mắt muốn trêu tức Ngôn Minh: “Đã tính toán tới sắp xếp trình tự hôn lễ rồi. Nghĩ cũng xa quá.”
“Không xa.” Ngôn Minh ghé sát vào mặt Ngu Điềm, hôn lên má cô: “Thẳng thắn mà nói, ông ấy nghĩ còn không xa bằng anh.”
?
“Ông ấy chỉ nghĩ tới bước chuẩn bị hôn lễ, còn anh đã thỏa sức tưởng tượng tới sau khi chúng ta kết hôn sẽ sinh mấy đứa, nếu là con gái thì đặt tên là gì, nếu là con trai thì sẽ như thế nào, mỗi đứa nên theo học sở thích nào, nên chọn trường tiểu học…”
Ngôn Minh nói xong, bế ngang Ngu Điềm lên: “Được rồi, ăn bánh kem, uống cà phê nào. Cơm no rượu say, gia tăng nhiệt lượng, sau khi ăn xong chúng ta nên vận động một chút.”
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Còn về tương lai, đặc biệt là chuyện sinh con, dù anh không vội, cũng tôn trọng ý kiến của em, nhưng hiện giờ không sinh cũng không ảnh hưởng tới việc chúng ta tập thực hành trước các bước trong quá trình tạo người.”
“Sau này lúc thật sự muốn sinh con, cũng có thể quen tay hay việc.”
Ngu Điềm không thể không đỏ mặt vùi đầu vào lòng người đàn ông vô lại này.
Cô hối hận đã ăn bánh kem.
Nhưng ăn ké chột dạ, bánh kem phải xếp hàng rất lâu mới mua được đều bị cô ăn hết rồi, Ngu Điềm cũng không thể không biểu hiện một chút.
Vậy…
Xem ra chỉ đành có qua có lại…