Dọc đường Tề Tư Hạo cũng không nhàn rỗi, luôn miệng chỉ dạy cho Cao Mân cách theo đuổi Ngôn Minh, lại còn rất ra dáng bậc thầy.
Đáng tiếc tên này có động cơ không thuần khiết, đưa ra toàn chủ ý xấu------
“Theo quan sát của tôi, đàn anh Ngôn Minh không thích người quá tích cực chủ động, anh ấy thích kiểu yên lặng chờ đợi, cô biết anh ấy là bác sĩ, bình thường rất bận, yêu cầu đối với nửa kia chỉ có mong muốn đối phương là một người ôn nhu hiền huệ, có thể làm hậu phương vững chắc, để anh ấy có thể yên tâm công tác.”
“Trước đó tôi nói chuyện với anh ấy, có thăm dò qua, anh ấy thể hiện rõ ràng không thích người khác theo đuổi một cách rầm rộ, bởi vì kiểu con gái như vậy quá biết làm việc, có lẽ sẽ hay đòi hỏi, không giống người có thể thầm lặng hy sinh. Nếu yêu đương với kiểu con gái này, tương lai sự nghiệp phát triển sẽ càng bận, đến lúc đó đối phương không thể thấu hiểu …”
“Vậy nên tôi kiến nghị cô không nên theo đuổi anh ấy quá rõ ràng, cứ đi theo kịch bản lâu ngày sinh tình, ở bên cạnh dịu dàng làm bạn, cuối cùng nước ấm nấu ếch, một lần thu phục luôn anh ấy!”
Ở bên kia Wechat Cao Mân vẫn không hề hay biết về dụng tâm hiểm ác của Tề Tư Hạo, cực kỳ cảm kích gật đầu liên tục: “Tề Tư Hạo, anh thật tốt!”
“……….”
So với Ngu Điềm ở bên cạnh cạn lời, Tề Tư Hạo mặt không đỏ tim không đập: “Bạn bè đều hay khen ngợi tôi sống giống Lôi Phong, nếu không sao Wechat của tôi lại để tên là ‘Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt’ chứ? Chính là bởi vì danh tiếng trong vòng bạn bè!”
Cậu ta hướng dẫn từng bước nói: “Cô nên tiếp cận đàn anh Ngôn Minh như thế nào, tôi đều đã nghĩ xong giúp cô rồi! Cô đấy, ngày thường tới bệnh viện cũng đừng có mà tìm anh ấy nữa, tìm nhiều anh ấy sẽ thấy phiền, mỗi lần cô cứ lấy tôi ra làm cái cớ đi, nói là bạn bè tới tìm tôi chơi, hiện tại tôi cũng đang công tác ở khoa mắt, cô tìm tôi không phải cũng có thể nhìn thấy anh ấy sao?”
“Chỉ cần gặp được thì còn khó tiếp xúc sao? Thường xuyên qua lại như thế, anh ấy sẽ hiểu biết hơn về cô, nhận ra điểm tốt của cô!”
…………..
Cao Mân ở đầu bên kia Wechat hoàn toàn bị thuyết phục, hơn nữa còn hẹn ngày mai tan làm tới bệnh viện trực thuộc tìm Tề Tư Hạo cùng nhau ăn tối, Tề Tư Hạo cũng gật đầu cái rụp, nhận lời chắc chắn sẽ kéo theo Ngôn Minh, tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ cho Cao Mân.
Sau khi cúp điện thoại, người đặc biệt tốt là Tề Tư Hạo quay qua nhìn Ngu Điềm.
“Chuyện bà đổi đầu tôi, nếu đi theo trình tự pháp luật thì chính là xâm phạm quyền hình ảnh, theo lý thuyết tôi có thể kiện bà đó biết không?”
Tề Tư Hạo làm bộ làm tịch đại phát từ bi nói: “ Nhưng nể mặt tình bạn của chúng ta, loại chuyện này thôi thì bỏ đi, nhưng là bạn bè, bà cũng nên báo đáp tôi.”
Ngu Điềm lập tức biện giải: “Vừa rồi ăn nướng tôi là người trả tiền.”
Tề Tư Hạo trừng mắt nhìn Ngu Điềm: “Chuyện này có thể dùng tiền bạc để giải quyết sao? Bà đem gương mặt anh tuấn mà tôi lấy làm tự hào đi đổi, đây là sỉ nhục nhân phẩm!”
“……….” Ngu Điềm hết nói nổi: “Vậy ông muốn tôi bồi thường như thế nào?”
“Ngày mai bà giúp tôi giải quyết Ngôn Minh.” Tề Tư Hạo vừa nói vừa làm động tác cắt cổ: “Dùng sinh lực của bà tiêu diệt Ngôn Minh, nhưng không được để anh ấy xuất hiện trước mặt Cao Mân.”
“Nhưng tôi không có lý do gì để đi mà.” Ngu Điềm hơi giãy giụa: “Anh ấy có vẻ không hài lòng lắm với ảnh tôi PS, vẫn không nên nhảy ra chọc tức người ta thì hơn…”
Tề Tư Hạo tự tin nói: “Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ mưa to, bà tới đưa ô cho Ngôn Minh. Bà cũng biết chỗ anh ấy để xe khá xa, đi tới đó cũng phải mất một đoạn đường, trời mưa to rất khó bắt xe.”
Vậy cũng đúng.
Ngu Điềm hỏi: “Nhưng biết đâu anh ấy mang ô thì sao?”
“Không đâu, anh ấy tuyệt đối sẽ không có ô.”
“?”
Tề Tư Hạo hơi hơi mỉm cười: “Nếu anh ấy có mang, tôi sẽ lén trộm.”
“………..”
Ngu Điềm muốn khiến cho người bạn này của mình bỏ ác hướng thiện: “Hành vi này của ông không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội đâu. Rất không có đạo đức đấy!”
“Đây là cái gì! Tôi là vì đại nghĩa quốc gia.”
Tề Tư Hạo không biết xấu hổ tiếp tục nói: “Quốc gia hiện nay đang bị già hóa dân số, gen của tôi tốt như vậy, không thể bị tiêu diệt được. Vậy nên tôi quyết định vì nước hy sinh thân mình, truyền lại nhiễm sắc thể, cần phải tìm đối tượng không phải sao? Anh Ngôn Minh của bà không có ý với Cao Mân, cũng không nên làm lỡ dở con gái nhà người ta!”
“………...”
“Hơn nữa chuyện đổi đầu kia, anh ấy cướp mất thân thể của tôi. Đàn anh chỉ mất mỗi ô, còn tôi là mất đi tấm thân quý giá này nha!”
“…………”
***
Vì lúc ăn nướng có uống bia nên Ngu Điềm không xem lời Tề Tư Hạo nói là thật, cho đến buổi chiều tan tầm ngày hôm sau, cô nhận được Wechat của Tề Tư Hạo.
Cậu ta trực tiếp gửi tới ảnh chụp một cái ô.
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [Ô đã trộm, Cao Mân tôi cũng dẫn đi rồi.]
Ngu Điềm trừng mắt nhìn điện thoại, trợn mắt há hốc mồm, cô thật sự không ngờ Tề Tư Hạo lại tâm cơ âm hiểm đến vậy, ngoài mặt giả làm người tốt lừa gạt Cao Mân tới nơi khác “tình cờ gặp gỡ” Ngôn Minh, sau lưng lại trộm mất ô của anh.
Ngu Điềm nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ, cuối cùng không thể không thở dài, cầm hai cái ô, chấp nhận số phận mà đi ra cửa.
Dù sao cũng không thể để Ngôn Minh bị ướt mưa!
Ngu Điềm bắt xe tới bệnh viện nhưng lúc xuống xe, cô liền hối hận.
Bởi vì ở cổng bệnh viện, cô đã nhìn thấy Ngôn Minh.
Rõ ràng với gia thế của anh có thể mặc đồ cao cấp hoặc ít nhất cũng là nhãn hiệu xa xỉ có tiếng, nhưng lúc này Ngôn Minh chỉ mặc một bộ quần áo hết sức bình thường, giống như mọi nhân viên văn phòng khác, thậm chí còn tùy tiện hơn.
Nhưng dù vậy Ngu Điềm vừa nhìn một cái đã có thể nhận ra anh trong đám đông đang tụ tập ở cổng vào bệnh viện.
Có một số người sinh ra đã như hạc giữa bầy gà.
Ngôn Minh không chỉ có ngoại hình cực đẹp mà quan trọng hơn nữa là trông anh rất cao, khí chất xuất chúng.
Cửa vào bệnh viện ồn ào nhốn nháo, có người nhà bệnh nhân đang sốt ruột chờ đợi, bệnh nhân hoặc uể oải hoặc đang ầm ĩ kích động, bác sĩ ra vào bận rộn, trong đám người lộ ra vô vàn sắc thái buồn bã chết lặng, quan tâm lo lắng, bi thương rơi lệ.
Nhưng Ngôn Minh vẫn là người đặc biệt nhất.
Vẻ mặt anh dịu dàng thương xót, với gia thế của anh không cần lựa chọn công việc vất vả như vậy, nhưng Ngôn Minh cũng bao giờ vì vậy mà khoe khoang, anh luôn văn nhã nội liễm, giơ tay nhấc chân đều mang theo ưu nhã cao quý, mặc dù so với hai từ cao quý mà nói, quần áo anh đang mặc quá tùy ý, nhưng lại không thể che giấu được khí chất quanh người.
Đứng ở góc độ của Ngu Điềm, trong làn mưa mịt mù, mọi cảnh sắc xung quanh đều trở nên ảm đạm phai màu, chỉ có anh là vai chính sở hữu ánh hào quang nổi bật nhất, như trời sinh đã khiến người ta khó có thể dời mắt, không có cách nào phớt lờ sự tồn tại của chàng trai tuấn tú này.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang lo lắng hỏi anh chuyện gì đó, Ngôn Minh rất ôn hòa kiên nhẫn trả lời.
Mặc dù không phải người trong cuộc, nhưng ngay đến cả Ngu Điềm cũng cảm thấy biểu cảm của Ngôn Minh giống như giọt nước chảy chậm, không vội vàng gấp gáp nhưng dòng chảy lại cuồn cuộn không ngừng, gột rửa đi hết tất thảy mọi lo lắng mệt mỏi trong tim người đối diện.
Đi đến gần hơn, Ngu Điềm cuối cùng cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.
Cô gái xinh đẹp kia có lẽ là bệnh nhân của Ngôn Minh.
“Bác sĩ Ngôn, có thể cho em xin Wechat không? Sau khi hồi phục nếu có tình huống gì xảy ra em có thể liên hệ với anh…”
Nhìn biểu cảm và ánh mắt của cô gái này, Ngu Điềm cũng biết được đối phương đang giả bộ nói khéo để xin được Wechat của Ngôn Minh.
Nhưng ngoài dự liệu của Ngu Điềm, Ngôn Minh không dễ gì cho cô tài khoản Wechat nhưng lúc này lại tự nhiên hào phóng đưa cho người ngoài, thậm chí còn không do dự một chút nào.
Ngu Điềm mím môi, đột nhiên hơi không vui.
Công bằng mà nói cô gái này thật sự rất xinh đẹp, nhưng…
Ngu Điềm cầm ô che mưa, nghiêng người nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt kính của tòa nhà văn phòng đối diện.
Trên đó hiện ra gương mặt của cô.
Ngu Điềm hậm hực mà trừng mắt với tấm kính, lần đầu tiên hoài nghi vẻ đẹp của chính mình.
Vậy nên có phải do vẻ ngoài của mình không hợp ý Ngôn Minh không? Trước đây anh hết lần này tới lần khác cự tuyệt, sau đó cô phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới lấy được phương thức liên lạc của Ngôn Minh.
Phải biết rằng, bất kể là Cao Mân hay cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt đều có thể lấy được Wechat của Ngôn Minh một cách dễ dàng.
Ngu Điềm giờ phút này đang đứng trước cầu thang của bệnh viện, Ngôn Minh và cô gái xinh đẹp kia đứng phía trước nói chuyện chỉ cách cô có mấy bậc thang.
Bệnh nhân nữ trẻ tuổi sau khi thêm Wechat thì có vẻ càng hăng hái, cô ấy dịu dàng nói: “Bác sĩ Ngôn, anh có mang ô không? Mưa lớn như vậy, em nghe nói xe của anh để ở bãi đỗ xe cách khá xa bệnh viện, em che mưa giúp anh nhé, vừa hay cũng tiện đường.”
Giây phút này Ngu Điềm hối hận tới cực điểm.
Cô cảm thấy bản thân đúng là tự mình đa tình.
Mặc dù bị Tề Tư Hạo trộm mất ô, nhưng Ngôn Minh cũng hoàn toàn không lo phải dầm mưa đi tới bãi đỗ xe.
Có rất nhiều người sẵn sàng che ô cho anh, đối xử rất tốt với anh.
Căn bản không tới lượt cô lo lắng.
Ngược lại là cô, bởi vì đột nhiên nhận được điện thoại của Tề Tư Hạo, sợ Ngôn Minh thật sự bị ướt mưa, nên vội vã chạy tới đây, còn không kịp thay một bộ váy đẹp đẽ, chỉ là kiểu vải bông, mặc dù rất thoải mái nhưng không phải là váy dài thục nữ.
Thậm chí vì khi nãy vội xuống xe nên trên váy có dính nước bùn, trên nền vải màu vàng trông rất nổi bật.
Cũng may Ngu Điềm đang cầm ô nên hoàn toàn che khuất mặt mình, Ngôn Minh vẫn đang nghiêm túc nói chuyện với nữ bệnh nhân xinh đẹp kia.
Dù sao không ai phát hiện ra mình, Ngu Điềm quyết định quay đầu rời đi, coi như bản thân chưa từng tới không phải được rồi sao?
Nhưng cô vừa định xoay người đi xuống dưới bậc thang thì đã nghe thấy chất giọng lạnh lùng của Ngôn Minh.
“Ngu Điềm.”
Giọng của anh rất bình thản, tự nhiên: “Tôi ở chỗ này.”
Nói xong, Ngôn Minh quay người nhìn bệnh nhân nữ: “Cảm ơn ý tốt của cô.”
Anh chỉ chỉ Ngu Điềm: “Tôi có người tới đón rồi.”
Ngu Điềm bị gọi lại có chút ngây người, cô hơi nâng ô lên, cuối cùng cũng thấy rõ được mặt Ngôn Minh.
Anh nhìn qua rất nghiêm túc, không để ý tới bệnh nhân nữ kia sau khi bị từ chối còn đang thất vọng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới chỗ Ngu Điềm.
Mà khoảnh khắc Ngu Điềm nâng ô lên, tầm mắt của vị bệnh nhân nữ kia cũng chuyển tới đây.
Khi nhìn rõ mặt Ngu Điềm, trên mặt cô ấy không còn là cảm giác hụt hẫng nữa mà là từ bỏ, chấp nhận số phận.
Ngu Điềm còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Minh đã đi tới bên cạnh cô, vươn tay ra: “Đưa ô cho tôi.”
Vẻ mặt Ngôn Minh vẫn bình tĩnh trấn định, nhưng không hiểu vì sao Ngu Điềm bị anh nhìn như vậy lại căng thẳng, luống cuống tay chân. Cô mang theo một cái túi lớn, rõ ràng có để một cái ô nữa bên trong nhưng lúc này trong túi lại như biến thành động không đáy, cô lục tìm nửa ngày cũng không thấy ô đâu, chỉ thấy mỗi kẹp tóc, kem dưỡng da tay.
Trời mưa càng lúc càng lớn, vì cô tìm mãi không thấy ô nên Ngôn Minh đành bất đắc dĩ che chung ô với cô.
Dưới tán ô nho nhỏ, Ngu Điềm và Ngôn Minh cách nhau rất gần.
Cô cuối cùng cũng cảm thấy mùa mưa ở thành phố Dung vừa nóng vừa ẩm, có lẽ do trời mưa nên áp suất thấp kèm theo không khí oi bức mà Ngu Điềm tưởng chừng như bị thiếu oxy, tim đập ngày càng nhanh.
Nhưng càng khẩn trương, cô lại càng không tìm thấy ô.