• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ thân thể đang ôm cô trong lồng ngực này, Ngu Điềm có thể cảm nhận được lồng ngực Ngôn Minh chấn động có quy luật khi anh nói chuyện, cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ trên người người đàn ông này, cũng cảm nhận được một loại dũng khí kề vai chiến đấu và sức mạnh.

“Ngu Điềm không thể nào là tiểu tam, cô ấy căn bản không có thời gian để lãng phí trên người chồng cô Trịnh Đình Phó, mấy buổi tối mà cô nói bọn họ thuê phòng kia, Ngu Điềm đều ở cùng tôi.”

Triệu Hân Hân hoàn hồn lại từ trong giây phút ngắn ngủi hoảng sợ, cô ta liếc mắt đánh giá Ngôn Minh, rất nhanh cười lạnh: “Anh? Anh có thể chứng minh cái gì? Anh là ai của cô ta? Vì bảo vệ cô ta mà nói dối…”

Ngôn Minh là ai? Ngu Điềm cũng khó có thể trả lời, là anh trai? Hình như cũng không phải, nhưng nếu là thân phận khác, vậy thì càng không đúng.

Dưới tình huống như vậy, Ngôn Minh tình nguyện đứng ra, đã đủ khiến Ngôn Minh cảm động.

Xã hội hiện nay, đánh tiểu tam dường như đã là một loại chính trị đúng đắn, có đôi khi thậm chí không cần bất kỳ chứng cứ xác thực này, chỉ cần một người vợ với hình tượng yếu đuối, bị hủy hoại, đã có thể kích phát bạo lực cá nhân với một nữ giới khác, bôi nhọ danh dự của đối phương.

Nếu không phải là người thân, bạn bè thân thiết thì chẳng ai muốn dính líu đến những chuyện không hay này.

Là bác sĩ của bệnh viện trực thuộc, Ngôn Minh khác những người qua đường không mang chút gánh nặng tâm lý nào, một khắc anh đứng ra kia, đã có nhân viên y tế quen biết nhìn về phía anh.

Ai lại muốn có đủ loại tin đồn lộn xộn trong đơn vị nơi mình công tác?

Ngu Điềm theo bản năng muốn giúp Ngôn Minh phủi sạch quan hệ, cô vội vàng nói: “Đây là anh trai tôi…”

Vừa rồi trong lúc hoảng loạn, điện thoại của Ngu Điềm đã bị đám người Triệu Hân Hân làm rơi xuống đất, Ngu Điềm vừa định làm sáng tỏ, vừa vén áo blouse trắng Ngôn Minh trùm lên đầu mình, muốn nhặt điện thoại lên báo cảnh sát.

Chỉ là lời của cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy Ngôn Minh mở miệng trước ngắt lời cô…

“Tôi là bạn trai của Ngu Điềm. Tôi không cần nói dối.”

Khóe miệng Ngôn Minh mím chặt, trầm mặt, ánh mắt sâu thẳm, mang theo một loại uy áp khó có thể tới gần.

Bạn trai?

Tim Ngu Điềm tức khắc nhảy lên.

Bởi vì dung mạo quá mức xuất sắc, Ngôn Minh gia nhập vào cuộc chiến này hiển nhiên đã khiến những qua đường vây xem càng nhiệt tình, mà ngoại trừ cái đó ra, còn có những đồng nghiệp của Ngôn Minh đi ngang qua, nghe được những lời này của anh, cũng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn qua.

Ngôn Minh nói rằng anh có bạn gái.

Kỳ lạ…

Bất lực, phẫn nộ và ấm ức trong lòng Ngu Điềm bỗng như tan biến chỉ trong phút chốc.

Chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng cùng với cảm xúc không biết sắp xếp như thế nào.

“Mấy tối hôm đó cô ấy đều ở cùng tôi, đặc biệt là thời gian hiển thị trong lịch sử trò chuyện của cô. Thời gian riêng tư của bạn gái tôi, chẳng lẽ cô còn có tư cách chỉ chỉ trỏ trỏ hơn cả tôi?”

Thanh âm Ngôn Minh lãnh khốc mà trấn định, vẻ mặt Triệu Hân Hân điên cuồng, nhưng anh cũng không hề lùi bước.

“Hiện giờ cô chạy tới bệnh viện gây sự, thứ nhất bị tình nghi gây rối trật tự công cộng, ảnh hưởng tới những bệnh nhân cần khám bệnh, bao vây đại sảnh bệnh viện, nếu như có người bệnh nào cần cấp cứu, cũng có thể bị chậm trễ bởi vì hành vi cản trở của mấy người.”

“Thứ hai chính là phỉ báng, bôi nhọ và công kích nhân phẩm của bạn gái tôi, tôi đã nhờ đồng nghiệp quay video lại, nhất định sẽ khởi kiện, tuyệt đối không dung túng cô, ở hiện trường nếu có người quay chụp video phát tán lên mạng xã hội, chúng tôi cũng sẽ đồng thời khởi kiện.”

Cũng là lúc này, Ngu Điềm cuối cùng đã nén được rung động trong lòng, cầm điện thoại lên gọi cảnh sát. 

So với vẻ tức giận cuồng bạo trên mặt Triệu Hân Hân, từ đầu đến cuối nét mặt của Ngôn Minh đều rất bình tĩnh, nhưng trong cảnh hỗn loạn này biểu tình trấn định của anh có vẻ đặc biệt hiếm thấy, Ngu Điềm như thuyền nhỏ gặp phải gió bão bị sóng biển tạ cho nghiêng ngả, cuối cùng cũng tìm được cảng tránh gió an toàn.

Anh vừa nói chuyện, không chỉ khiến đám người Triệu Hân Hân kinh sợ mà những người vây xem cũng hoảng sợ không kém.

Thái độ của anh rất rõ ràng, chỉ cần ai dám lan truyền video Ngu Điềm bị tấn công lên trên các phương tiện truyền thông thì đều sẽ bị kiện.

Toàn bộ quá trình, tay Ngôn Minh cũng chưa từng buông Ngu Điềm ra, anh bảo vệ cô ở phía sau người, như sợ cô phải chịu tổn thương.

Chỉ là Triệu Hân Hân hiển nhiên đã làm vào cố chấp, cô ta căn bản không thể nào nghe vào tai lời Ngôn Minh nói, rất nhanh đã nhắm vào anh mà uy hiếp, cô ta nhìn chằm chằm áo blouse trắng trên người Ngôn Minh: “Anh là bác sĩ của bệnh viện này?”

Triệu Hân Hân xác nhận xong, bắt đầu cuồng loạn gào lên: “Bác sĩ này vừa nãy đánh người! Bác sĩ đánh thai phụ! Bác sĩ bệnh viện trực thuộc đánh thai phụ! Mọi người mau phân xử giúp tôi!”

Tim Ngu Điềm nhảy loạn lên, căng thẳng chấn động, sợ hãi và lo lắng, không biết chính mình sẽ mang tới phiền phức như thế nào cho Ngôn Minh, cũng không biết chính mình và Ngôn Minh sẽ xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua đều không quan trọng.

Bởi vì có Ngôn Minh ở đây, anh luôn rất bình tĩnh, lý trí và đáng tin cậy.

Chỉ là rất nhanh, Ngu Điềm sẽ biết, Ngôn Minh cũng không hoàn toàn bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của anh.

“Thứ nhất, tôi không hề đánh cô, tôi chỉ ngăn chặn hành vi bạo lực của cô, là phòng vệ chính đáng và hợp pháp; thứ hai, cô nếu còn dám chạm vào cô ấy một lần nữa hay còn dám bịa đặt một chữ, tôi cũng không bảo đảm sẽ không đánh cô.”

Triệu Hân Hân như bắt được nhược điểm: “Xem đi! Bác sĩ này uy hiếp muốn đánh tôi!”

Ngôn Minh nhìn chằm chằm Triệu Hân Hân, gằn từng chữ một nói: “Bác sĩ tuyệt đối không thể đánh người, ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng không được đánh, nhưng trước khi là bác sĩ, tôi còn là người đàn ông của Ngu Điềm.”

Giọng anh lành lạnh: “Nếu bạn gái của mình cũng không bảo vệ được, nói gì đến chuyện đi bảo vệ bệnh nhân?”

“Trịnh Đình Phó-người bạn trai bảo bối của cô kia, khi gặp phải người nhà bệnh nhân trả thù, đã lựa chọn vứt bỏ lại Ngu Điềm, để cô ấy một mình bảo vệ bệnh nhi mà anh ta có trách nhiệm phải bảo vệ, để mặc cho tay Ngu Điềm bị thương, vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành một bác sĩ khoa ngoại ưu tú, mà tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào đều sẽ không bỏ rơi Ngu Điềm, sẽ không để cô ấy phải chịu nhục nhã và tổn thương. Đây là điểm khác nhau giữa tôi và Trịnh Đình Phó.”

Ngôn Minh nói tới đây, nhìn về phía Ngu Điềm, giọng nói trở nên dịu dàng chậm rãi: “Ngu Điềm, em có để ý không?”

Anh không nói nhiều, nhưng Ngu Điềm hiểu ý của anh.

Cô lắc đầu: “Em không ngại.”

Ngôn Minh không nói gì thêm nữa, anh thuận thế cầm tay phải của Ngu Điềm giơ lên: “Chỉ là bàn tay này, bảo vệ người bệnh, bị người nhà bệnh nhân chém bị thương, mà Ngu Điềm chưa bao giờ bởi vì chuyện này mà dây dưa với Trịnh Đình Phó, thậm chí chưa từng bắt đến hay bắt đối phương chịu trách nhiệm.”

“Bạn gái của tôi vốn tốt nghiệp đại học y tốt nhất thành phố Dung, là bạn cùng trường với tôi, thành tích xuất sắc, lập chí trở thành một bác sĩ khoa ngoại, nhưng vì tay bị thương nên mất đi cơ hội trở thành bác sĩ phẫu thuật ưu tú. Năm năm học y chính quy, biết bao tinh lực và tâm huyết, cứ như vậy mà phó mặc, nhưng cô ấy cũng không tự oán tự trách, càng không sống chết không tha người đã hại mình bị thương.”

“Dù sao không phải ai sau khi thấy được gương mặt thật của kẻ cặn bã cũng ôm khư khư không bỏ.”

“Trước đó Ngu Điềm chưa gặp được tôi, nhưng giờ có tôi ở cạnh, cô ấy không thể nào liếc mắt nhìn lại người chồng tốt Trịnh Đình Phó của cô, đừng chỉ nhìn vào một cái ID Wechat có “cá” mà đã tùy tiện bôi nhọ Ngu Điềm, đây rõ ràng là ăn vạ người thanh cao.”

Nghe những lời này xong, gương mặt Triệu Hân Hân càng thêm vặn vẹo, nhưng đối với lời Ngôn Minh nói, cô ta quả thật không thể phản bác.

Vốn cho rằng thân phận người vợ yếu đuối mang thai của cô ta có thể được dư luận trợ giúp, nhưng chỉ trong nháy mắt bọn họ đã đứng về phía Ngôn Minh và Ngu Điềm phản chiến.

Ngôn Minh lớn lên quá đẹp trai, lại nghề nghiệp bác sĩ đáng tự hào, bất kể là người nào vây xem nhìn thấy cũng cảm thấy có thể tìm được người bạn trai như vậy, sung sướng cười trộm còn không kịp, sao có thể có tâm tư đi ngoại tình.

Mà sự thật Ngu Điềm bị thưởng ở tay khiến cho quần chúng xung quanh bắt đầu ồn ào nghị luận…

“ Cô gái nhỏ thật đáng thương mà, mọi người nhìn thấy không, bàn tay kia, cảm giác như trước đó bị chém đứt luôn, cô bé này còn học y, điểm trúng tuyển đại học y rất cao, thời gian học lại lâu, việc học rất khó, gia đình bình thường muốn nuôi một bác sĩ đúng là không dễ dàng, thật đáng tiếc…”

“Hóa ra là bị chồng của thai phụ kia làm hại, tên đàn ông đó cũng phải thứ tốt lành.”

“Ngẫm lại cũng thấy đúng, ai lại tình nguyện tìm một người đàn ông có thể vứt bỏ mình bất cứ lúc nào khi gặp nguy hiểm? Người bạn trai bên cạnh cô gái nhỏ này rõ ràng đẹp trai và khiến người ta có cảm giác an toàn hơn!”

……………

Triệu Hân Hân thấy hướng gió dư luận đổi chiều, trong khoảng thời gian ngắn trên mặt cũng có chút không nhịn được, chỉ là tình thế phát triển đến bước này, cô ta vẫn không tin, không tin kẻ tiểu tam này không phải là Ngu Điềm.

Dù sao nếu không phải cô thì còn có thể là ai?

Triệu Hân Hân vốn cầm theo một xấp tờ rơi, cũng mang theo xúc động mới giết tới bệnh viện trực thuộc.

Trịnh Đình Phó tránh không gặp cô ta, cho tất cả phương thức liên hệ của cô ta vào danh sách đen, Triệu Hân Hân đổi số điện thoại nhắn cho đối phương vài câu tàn nhẫn, vừa đe dọa vừa dụ dỗ yêu cầu đối phương tiếp tục kết hôn với mình, gánh vác trách nhiệm, nhưng mà tất cả tin nhắn đều như đá chìm đáy biển.

Hết cách, Triệu Hân Hân nghĩ muốn tới bệnh viện Trịnh Đình Phó làm việc chặn đường anh ta, anh ta không chịu gặp, cô ta sẽ làm ầm lên, đi gặp lãnh đạo của anh ta, để bọn họ tạo áp lực cho Trịnh Đình Phó, khiến anh ta biết quay đầu là bờ.

Kết quả Trịnh Đình Phó không ra mặt giải quyết, nhưng cô ta lại bất ngờ biết được, Ngu Điềm vậy mà cũng ở trong bệnh viện này, càng khiến Triệu Hân Hân tin tưởng vững chắc vào phán đoán của mình…tiểu tam kia quả nhiên là Ngu Điềm! Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, xác suất này, còn có thể đụng mặt chính mình ở bệnh viện!

Tủi thân và bất lực khi không tìm thấy được Trịnh Đình Phó, phẫn nộ và không cam lòng khi bị phản bội, Triệu Hân Hân quyết định bắt lấy Ngu Điềm phát tiết một trận cho bõ tức.

Nhưng hôm nay, cũng nói cô không phải là tiểu tam?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK