Người say thích càn quấy, Ngu Điềm cũng không ngoại lệ, cô ngây người một lát liền bĩu môi: “Dỗ em đi. Anh nói dối giỏi thật đấy.”
“………..” Ngôn Minh xoa xoa giữa chân mày, không định tiếp tục dây dưa với con ma men này.
Nhưng anh không nói lời nào, Ngu Điềm lập tức nổi giận: “Anh xem đi! Quả nhiên là qua loa có lệ với em! Em vừa bảo anh nói dối, anh còn không thèm phản bác lại luôn!”
“Không nói dối, cô rất đẹp.” Ngôn Minh khi đối mặt với những ca đại phẫu khó cũng chưa từng bị ép đến đường cùng như vậy, chỉ có thể phản bác theo yêu cầu của Ngu Điềm: “Không dỗ cô, tôi dỗ cô làm gì? Cô có phải vợ của tôi đâu.”
Lần này Ngu Điềm cuối cùng cũng dừng lại, cô yên lặng không nói, nhìn qua có vẻ dần trầm mặc.
Ngôn Minh nhẹ nhàng thở ra, cho rằng Ngu Điềm đã hơi tỉnh rượu, cảm xúc của cô đã ổn định trở lại.
Phố bar vẫn thật náo nhiệt, nhưng gió đêm đã bắt đầu mang theo hơi lạnh, mặt cỏ ướt sương.
Thời gian không còn sớm.
Ngôn Minh đứng dậy, sau đó đưa tay về phía Ngu Điềm vữa còn đang ngồi ngây ngốc bên bờ hồ: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Thật ra sau khi đưa tay ra, Ngôn Minh đã hối hận.
Như vậy có vẻ quá thân mật.
Đêm nay anh tiếp xúc quá gần với Ngu Điềm, nhưng bọn họ thậm chí đã chẳng còn quan hệ gì.
Đây là lần cuối cùng.
Cô uống quá nhiều, chính mình có nghĩa vụ đưa cô về nhà an toàn, đây là chuyện mà một người đàn ông bình thường có phong độ nên làm.
Ngôn Minh dời mắt đi, không nhìn tay mình và mặt Ngu Điềm, trong lòng tự nhủ… kéo cô ấy dậy, sau đó mang lên xe, đưa cô ấy về tận nhà, sau đó kết thúc.
Chỉ là đợi một lúc, tay anh vươn ra vẫn không nắm lấy được một cái tay khác.
Ngôn Minh hơi cau mày, nhìn xuống xem, mới phát hiện Ngu Điềm đang ngửa đầu nhìn mình chăm chú, bắt gặp ánh mắt của Ngôn Minh, cô càng ngẩng đầu cao hơn, để lộ cần cổ trắng nõn mong manh ra trước mặt Ngôn Minh, như một chú nai ngây thơ không sợ chết đem cổ của mình bày ra trước miệng hổ.
Cũng là lúc này, Ngôn Minh mới phát hiện, men say đã bốc lên mặt Ngu Điềm.
Lúc này, gương mặt trắng tuyết của cô đã đỏ bừng vì hơi men, trung hòa với màu da tạo nên một màu hồng phấn như hoa anh đào, đôi mắt trở nên ướt át giống như nai con hồn nhiên, bởi vì chưa từng nhìn thấy nhân loại nên không hề sợ hãi, to gan tiến vào trong tầm mắt của thợ săn.
Nhưng Ngu Điềm say, Ngôn Minh lại không say.
Cô trở nên dũng cảm, không biết không sợ, cũng quên mất khoảng cách xã giao an toàn và phép lịch sự, nhưng mà Ngôn Minh không thể, anh né tránh cái nhìn của Ngu Điềm, binh bại như núi đổ mà quay mặt đi.
Đáng tiếc Ngu Điềm không có chút tự giác nào.
Cô giống như đang chơi xấu mà ngồi trên bãi cỏ, hoàn toàn ngó lơ bàn tay của Ngôn Minh, chỉ nhìn chằm chằm anh, lộ ra biểu cảm bất lực, vô lại.
“Em không đứng dậy nổi.”
Cô nhìn thẳng Ngôn Minh, không sợ chết nói: “Váng đầu, không có sức.”
Ngôn Minh xoa mi tâm: “Ngu Điềm, đã khuya rồi, cô muốn ngồi một mình ở đây sao?”
Đáng tiếc người say rượu không có lý trí, ý định thuyết phục cô của Ngôn Minh hoàn toàn không có tác dụng.
Ngu Điềm chậm chạp gật đầu với Ngôn Minh: “Ừm. Nơi này thật mát mẻ, em buồn ngủ quá.”
Cô trông có vẻ rất buồn ngủ, vừa nói đến đây, mí mắt thật sự muốn khép lại, rất muốn ngủ trên cỏ, thậm chí còn vẫy vẫy tay qua loa với Ngôn Minh: “Tạm biệt, ngủ ngon, em muốn ngủ.”
Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm đuổi mình đi, quả thực tức đến mức bật cười.
“Cô không thể ngủ ở chỗ này, mau đứng dậy, tôi đưa cô về nhà.”
Ngôn Minh không thể không cúi người, một tay kéo Ngu Điềm, một tay ôm lấy eo cô, muốn đỡ cô đi, nhưng Ngu Điềm rất lười. Mặc dù có thể mượn lực đi đường nhưng cô thậm chí còn lười nhấc chân, chỉ biết dồn tất cả trọng lực lên người Ngôn Minh.
Ngôn Minh trừng cô, cô liền nhìn anh với ánh mắt vô tội, cánh môi đỏ thắm như hoa hồng khẽ hé, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo vẻ vô lại cùng ngây thơ: “Không đi nổi.”
Ngôn Minh chẳng còn cách nào khác.
Trong thời gian ngắn như vậy, Ngu Điềm lại trượt xuống từ trên người Ngôn Minh, sau đó muốn quay trở về trên mặt cỏ.
Cô nằm dài trên bãi cỏ chơi xấu nói: “Em không đi, hoặc là anh cõng em.”
Ngôn Minh không cần suy nghĩ liền cự tuyệt: “Không được.”
Anh vừa định cổ vũ Ngu Điềm tự đi, kết quả liền nghe thấy Ngu Điềm nhìn chằm chằm anh nói: “Ồ, thật ngại quá, quên mất, anh lớn tuổi hơn em, dù sao cũng già rồi, eo chắc là không tốt lắm, không cõng được em.”
“…………”
Ngôn Minh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, chỉ có thể hạ người ngồi xuống.
“Lên đi.”
Anh quay đầu lại kéo tay Ngu Điềm: “Tuổi của tôi vẫn còn trẻ lắm, tôi cõng cô, cõng được, trên mặt đất lạnh.”
**
Mặc dù quá trình tốn chút thời gian nhưng cuối cùng Ngôn Minh vẫn thành công cõng Ngu Điềm lên.
Khiến anh cảm thấy an ủi được một chút đó chính là Ngu Điềm rất nhẹ, anh bước đi cũng không cần gắng sức, chỉ là bãi đỗ xe cách nơi này hơi xa, cần phải đi qua mấy con phố.
Ngu Điềm từ sau khi bò lên lưng anh thì mơ màng sắp ngủ, không hề làm ầm ĩ, Ngôn Minh cũng chỉ có thể nhận mệnh mà cõng cô đi về phía trước.
Nhưng Ngôn Minh không ngờ tới là, thời điểm đi tới quảng trường nơi phố xá sầm uất, Ngu Điềm ở trên lưng vốn đang ngoan ngoãn yên tĩnh lại đột nhiên tỉnh dậy.
Chỉ là tỉnh, không phải tỉnh táo.
Tư duy của cô rõ ràng vẫn còn bị rượu cồn khống chế, tư thế ngẩng đầu tùy ý, những sợi tóc rủ xuống không ngừng lọt vào cổ áo Ngôn Minh, cộng thêm động tác mơ mơ màng màng của của Ngu Điềm càng giống như đang đùa dai với Ngôn Minh.
Ngôn Minh nhìn không được cảnh cáo nói: “Ngu Điềm, đừng lộn xộn.”
Ngu Điềm quả nhiên bất động, mặt cô càng đỏ hơn, trong mắt mang theo men say, vùi mặt vào vai Ngôn Minh, môi cách sườn mặt Ngôn Minh gần đến mức anh có thể cảm nhận được không khí xung quanh bị tiếng nói của cô làm cho dao động.
Giọng cô trở nên mềm mại vô hại: “Sao lại chậm thế.”
Nghe Ngu Điềm lẩm bẩm vài lần, Ngôn Minh cuối cùng mới nghe rõ cô đang oán giận cái gì…
“Không phải nói lái xe đưa em về nhà sao?” Cô rầm rĩ nói: “Kỹ thuật lái xe của anh như vậy không được đâu, lái quá chậm.”
Ngu Điềm vừa nói vừa chỉ lung tung những người đi xe đạp trên đường: “Còn chậm hơn cả xe đạp, anh có được không vậy hả Ngôn Minh?”
Sau khi uống say cô hiển nhiên chẳng còn gì che giấu, không như ngày thường gọi “anh Ngôn Minh”, mà gọi thẳng tên hai chữ “Ngôn Minh”.
Ngôn Minh mím môi, không so đo với ma men, chỉ đơn giản giải thích: “Ngu Điềm, còn chưa tới bãi đỗ xe, tôi đang cõng cô đi.”
Đáng tiếc Ngôn Minh căn bản không nghe vào tai lời anh nói, cô vẫn đang bận lải nhải kỹ thuật lái xe của Ngôn Minh quá kém, lái chậm như rùa.
“Nhưng trước đây ngồi xe anh cũng không thấy anh lái xe kém như vậy mà.” Mặc dù say nhưng Ngu Điềm hình như ở phương diện kỳ lạ nào đó vẫn còn giữa lại một chút năng lực tự hỏi và lý trí, cô cố gắng vắt hết óc phân tích: “A! Em biết rồi! Có phải anh đổi xe rồi không? Xe này không được!”
Đại khái là vì nghiệm chứng suy nghĩ của mình, cô còn vỗ vỗ cái “xe” mình đang ngồi là Ngôn Minh.
“Ngồi lên tương đối thoải mái, ghế ngồi mềm mại, còn có thể sưởi ấm, nhưng sao lại chạy chậm thế nhỉ?”
Ngôn Minh quả thật không biết phải tức giận thế nào, anh định giải thích, nhưng Ngu Điềm say chỉ biết đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cô bắt đầu thúc giục.
“Ngôn Minh, anh lái nhanh lên, dẫm chân ga, anh nhìn xem phía trước cũng làm gì có xe…”
Ngu Điềm ríu rít ghé vào đầu vai Ngôn Minh bắt đầu “chỉ huy”, rất có xu thế nếu Ngôn Minh không làm theo lời cô nói thì sẽ không chịu để yên.
Ngôn Minh mím môi, từ bỏ việc giải thích với Ngu Điềm, chỉ bình tĩnh nói theo lời cô: “Đường này giới hạn tốc độ.”
Ngu Điềm kiêu ngạo nửa ngày nghe xong lập tức ngoan ngoãn trở lại, cô rất nhanh chấp nhận lý do thoái thác này: “Được rồi.”
Loại thời điểm này, quả nhiên chỉ có thể dùng ma pháp đánh bại ma pháp.
Thế nhưng Ngôn Minh chỉ vừa mới thở dài nhẹ nhõm thì Ngu Điềm trên lưng anh lại dựng đầu dậy: “Em biết vì sao anh lái xe chậm rồi, xe phía trước sao cứ luôn chặn đường chúng ta vậy?”
Ngôn Minh nhìn theo ánh mắt Ngu Điềm, làm gì có xe nào, chẳng qua chỉ là một cặp đôi nhỏ đang vừa đi vừa ôm hôn tình tứ.
“Anh đổi làn đi!”
Ngôn Minh lần này bình tĩnh hơn nhiều, mặt anh vô cảm giải thích: “Đây là đường tuyến chính, không thể chuyển làn.”
Ngôn Minh quả nhiên im lặng vài giây, nhưng rất nhanh cô đã nghĩ là ý tưởng xấu: “Vậy anh nhấn còi đi! Xe phía trước đi quá chậm, thật sự không có đạo đức công cộng, còn tiếp tục nữa kiểu gì cũng tắc đường!”
Ngu Điềm mặc dù có chút say nhưng giọng nói lại không hề nhỏ, cứ như vậy nói qua nói lại vài câu, mấy người đi ngang qua bên cạnh Ngôn Minh đều quay đầu lại nhìn anh.
Ngôn Minh chống lại những ánh mắt tò mò, hiếu kỳ của người qua đường, mắt nhìn thẳng, ngữ khí vẫn trấn định như cũ: “Còi xe hỏng rồi.”
“A…” Ngu Điềm quả nhiên phát ra âm thanh chán nản, sau đó lại tích cực nói: “Vậy em kêu giúp anh!”
Nói xong, cô liền chuẩn bị lên giọng: “Làm…”
Ngôn Minh nhanh tay lẹ mắt ngăn cô lại: “Cô đừng kêu, nhỡ khiến người ta bị giật mình dễ xảy ra tai nạn.”
Ngu Điềm biết nghe lời phải mà ngừng lại, nhưng vẫn không phục nói thầm: “Sao lại hỏng rồi, có lầm không vậy Ngôn Minh, còi xe cũng hỏng, đây là cái xe nát gì, xe cũ của anh đâu?”
Ngôn Minh đã không còn cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý nào, thậm chí còn có thể mặt không đổi sắc đối đáp trôi chảy, anh lời ít ý nhiều nói: “Bán rồi.”
Tiếc là Ngu Điềm uống quá nhiều nên không thuận theo từ bỏ: “Vì sao anh lại bán xe trước đi, đổi thành cái xe nát hiện tại?”
“Không có tiền.”
Ngôn Minh chỉ thuận miệng nói, nhưng không ngờ tới lời này vừa nói ra, Ngu Điềm còn đang ồn ào bỗng chốc liền im bặt.
Cô ngoan ngoãn yên lặng nằm trên vai Ngôn Minh. Lúc anh cho rằng cô vì say mà ngủ mất thì lại nghe thấy giọng Ngu Điềm…
“Xin lỗi.”
Thanh âm Ngu Điềm nghẹn ngào như sắp khóc: “Không ngờ tới vì quyên góp mười vạn cho buổi đấu giá kia mà anh còn phải bán cả xe…”
Trong lòng Ngôn Minh dâng lên cảm giác không nói nên lời, vừa muốn an ủi Ngu Điềm, mười vạn không đủ đến ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của anh, lại nghe cô nói…
“Xe bán rồi thì thôi, lái hỏng cũng không sao, nhưng Ngôn Minh, anh nhất định phải hứa với em, xe có thể bán nhưng người thì không được bán, biết không?”
“Em biết anh lớn lên rất tuấn tú, nhưng vẫn phải giữ vững giới hạn…”
“…………”
Ngôn Minh cảm thấy bản thân không nên dễ dàng cảm động trước Ngu Điềm.
Không đáng.
Nhưng lúc anh đang định bỏ qua chút rung động nhỏ bé trọng lòng thì lại nghe Ngu Điềm tiếp tục nói…
“Nếu anh không có tiền thì có thể tìm em, em cho anh tiền…”
Cô say quắc cần câu, hoàn toàn quên mất mặc dù công việc của Ngôn Minh không coi là ngành kiếm được nhiều tiền, nhưng gia cảnh giàu có, anh đã thắng ngay ở vạch xuất phát, từ khi sinh ra đã có quỹ riêng, căn bản không cần để ý tới chút tiền lương kia… kẻ có tiền có cấp bậc như anh, thời điểm lựa chọn nghề nghiệp căn bản không cần phải suy xét tới thu nhập, chỉ cần quan tâm tới thứ mình thích và cảm giác giá trị nhân sinh.
Ngôn Minh cuối cùng vẫn không nhịn cong khóe môi: “Cô cho tôi tiền? Cô có thể cho tôi bao nhiêu? Hiện tại cô đến nuôi chính mình còn chưa xong, còn muốn nuôi tôi sao?”
“Em không ăn nhiều lắm, anh cũng ăn ít đi một chút, em cảm thấy vẫn nuôi nổi.”
Không ngờ tới Ngu Điềm rất nghiêm túc phản bác, cô ghé vào trên lưng Ngôn Minh, dù trong lúc mơ màng, tính tình biến lớn nhưng bộ dạng vẫn rất khôn khéo.
Ngôn Minh nghe cô nói rau xanh hiện giờ bao nhiêu tiền một mớ, các loại thịt dê bò lợn gà cá bao nhiêu tiền một cân, khi nào siêu thị và chợ thực phẩm giảm giá, chỗ nào bán trái cây vừa rẻ vừa tươi.
Chủ đề con buôn như vậy, nếu đổi thành người khác nói, có lẽ sẽ trở nên rất tục tằng, nhưng Ngu Điềm lại không giống, lúc cô nói đến đây, dáng vẻ cực kỳ đắc ý, giọng điệu tràn đầy khoe khoang. Từ cửa kính bên đường, Ngôn Minh nhìn thấy đôi mắt của cô sáng lấp lánh.
Giống như một con cún con khoe khoang về việc đuổi theo cái đuôi của chính mình.
Có chút ngốc, nhưng cũng có chút đáng yêu.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, ánh trăng mông lung, mọi thứ đều mờ ảo, con phố xa hoa trụy lạc. Những chàng trai cô gái kết thành từng nhóm đi trên đường, trên mặt mang theo vẻ nhiệt huyết và khát vọng tuổi trẻ.
Tiếng còi xe nhộn nhịp, tiếng ve kêu râm ran, tiếng người qua đường ồn ào.
Còn có tiếng tim đập ngày càng vang trong ngực Ngôn Minh.