• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Điềm cuối cùng cũng hiểu được đương sự trong vụ việc này là ai.

Cô không thèm để ý sống chết của Trịnh Đình Phó, chỉ cảm thấy may mắn không phải là Ngôn Minh.

Nhưng Ngu Điềm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Triệu Hân Hân đã phát điên lên.

Ánh mắt Triệu Hân Hân vốn mang theo sự cố chấp không đúng lắm, thấy Ngu Điềm, càng cuồng loạn hơn, cô ta túm lấy Ngu Điềm, lớn tiếng gào lên với những người xung quanh: “Mọi người phân xử giúp tôi xem! Chính con ả này, là tiểu tam phá hoại gia đình của tôi, cả ngày tìm chồng tôi nói chuyện mờ ám không nói, còn câu dẫn chồng tôi, làm hại trong lúc tôi mang thai chồng tôi ngoại tình, tôi là một thai phụ đã lớn bụng, chịu đựng nôn nghén, kết quả không ngờ tới có người thời cơ chen vào.”

Cô ta vừa kịch liệt lên ái vừa khóc lóc thảm thiết: “Lãnh đạo bệnh viện nhất định phải ra mặt làm chủ cho tôi, tìm Trịnh Đình Phó nhà tôi nói chuyện cho rõ ràng, khiến anh về nhà chịu trách nhiệm với tôi và đứa nhỏ…”

Ngu Điềm nghĩ tới nghĩ lui không đoán được, chính mình bị cho là có hành vi “tiểu tam”, thế mà lại là “chen chân” vào giữa Triệu Hân Hân và Trịnh Đình Phó.

Quả thật là lời nói vô căn cứ, Trịnh Đình Phó có dán tiến lên khắp người dâng tới trước mắt cô cũng không thèm!

Ngu Điềm không thể nhịn được nữa: “Tôi và Trịnh Đình Phó, căn bản chưa từng liên lạc, tôi câu dẫn anh ta kiểu gì?”

Người vây xem ngày càng nhiều, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ Ngu Điềm, rơi vào đường cùng, Ngu Điềm chỉ có thể móc điện thoại ra, đưa ra giao diện nhắn tin với Trịnh Đình Phó, muốn tự mình chứng mình trong sạch: “Tự cô xem đi.”

Đáng tiếc Triệu Hân Hân căn bản không tin: “Đừng có giả vờ nữa, lịch sử trò chuyện đều có thể xóa được, mày đã xóa sạch rồi đi. Tao đã in lịch sử trò chuyện nửa đêm của hai người ra rồi! Nửa đêm hôm qua trước 11 giờ, mày còn hẹn chồng tao ra ngoài thuê phòng!”

Triệu Hân Hân vừa nói vừa quăng đống tờ rơi lên mặt Ngu Điềm.

Ngu Điềm cắn chặt quai hàm, cầm tờ rơi kia lên xem, phát hiện trên đó là ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện dày đặc, bên cạnh còn có ghi từng câu lên án của Triệu Hân Hân, mà ở phía cuối, cô ta còn thêm cả ảnh chụp của Ngu Điềm vào, nhưng cả trang, đều cố gắng làm mờ đi Trịnh Đình Phó, như thể anh ta là thư sinh thành thật bị hồ ly tinh quyến rũ.

Sai không phải là anh ta, mà là ả hồ ly tinh xấu xa kia.

Nhưng rõ ràng trong ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện, Trịnh Đình Phó đáp lại sự khiêu khích của đối phương một cách lộ liễu không kém.

Đây rõ ràng là câu chuyện ruồi bọ và trứng thối bắt nhịp với nhau.

Ngu Điềm là một người qua được không hiểu sao bị cuốn vào “tình yêu” thối hoắc này.

“Đây không phải là Wechat của tôi, người này cũng không phải tôi, cô chưa tìm hiểu rõ ràng thì đừng có bôi nhọ lung tung.” Ngu Điềm nỗ lực bình tĩnh lại, muốn thuyết phục Triệu Hân Hân: “Thời gian cô mang thai gặp phải loại chuyện chồng mình ngoại tình quả thật đáng thương, nhưng con mắt nào của cô thấy đối phương nói chính mình là Ngu Điềm? Tự cô xem cho kỹ, tài khoản Wechat của tôi không giống với người này, căn bản không phải cùng một cái!”

“Mày cho rằng tao ngu à? Wechat bình thường mày dùng đương nhiên là nick chính, vì quyến rũ chồng tao mà lập nick phụ, trong nick chính của mày không có lịch sử trò chuyện cùng với chồng tao, cũng không chứng minh được nick phụ của mày sạch sẽ! Dùng nick phụ còn không phải vì đề phòng tao phát hiện sao?”

Triệu Hân Hân trừng mắt nhìn Ngu Điềm, khóe mắt nhìn muốn nứt ra: “Mày xem đi, ID nick phụ này tên là ‘Cá bơi trong nước’, Đình Phó bình thường đều kiêu ả là Cá Nhỏ, không phải mày thì là ai? Bạn bè xung quanh mày, không phải đều gọi mày là Cá Nhỏ à? Bên cạnh Đình Phó, cũng chỉ có một mình mày họ Ngu, còn da mặt dày tà tâm không chết với anh ấy!”

Ngu Điềm cuối cùng cũng hiểu rõ.

Triệu Hân Hân vẫn luôn tràn ngập địch ý với Ngu Điềm, coi Ngu Điềm thành kẻ địch giả tưởng, bởi vậy một khi gặp phải nick phụ “Cá Nhỏ”, liền xem đó thành bằng chứng, dù sao muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do, ngoại hình của Ngu Điềm, nhìn qua cũng có vẻ giống hồ ly tinh.

“Xinh đẹp vậy mà làm tiểu tam…”

“Haiz, cô gái bụng to kia thật đáng thương.”

“Bây giờ đều như vậy cả, bác sĩ nam rất có giá, loại con gái tâm thuật bất chính này nhiều lắm, liều mạng muốn trèo lên cao, thật không biết xấu hổ, cũng không biết cha mẹ dạy dỗ thế nào.”

……………

Bản tính con người ở đâu cũng đều thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, quần chúng đôi khi cũng không quan tâm sự thật, chỉ chú ý tới sự việc có thể tạo thành cảm xúc gì.

Triệu Hân Hân là một thai phụ yếu thế chịu khổ do chồng ngoại tình vừa đáng thương vừa yếu đuối, trời sinh đồng tình với kẻ yếu, khiến cho quần chúng vây xem dựa trên tình cảm đều đồng loạt đứng về phía Triệu Hân Hân, chỉ trích Ngu Điềm.

Triệu Hân Hân ưỡn bụng nhỏ, cảm xúc mất khống chế lại bắt đầu gào khóc, còn có quân đoàn chị em sống chết túm chặt lấy Ngu Điềm, giống như đang ở trên đường phố, hận không thể cắm cho Ngu Điềm một cái bảng hiệu “Tiểu tam đê tiện”, để cô phải chịu tiếng xấu muôn đời.

Mà xung quanh đã bắt đầu có người cầm điện thoại lên quay video chụp ảnh.

Ngu Điềm không phải chưa từng xem những video đánh ghen với tiểu tam đó, nhưng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có ngày lưu lạc tới mức này, bị tội danh bủa vây.

Cô muốn giải thích, nhưng Triệu Hân Hân lại cười lạnh làm lơ.

Lúc đầu trong lòng không có gì phải hổ thẹn nên cô rất bình tĩnh, nhưng giờ phút này bị quần chúng kích động bao vây và Triệu Hân Hân mất kiểm soát, Ngu Điềm cũng bắt đầu thấy hơi sợ.

Cô có cảm giác bất lực mổ bụng lấy phấn hết đường chối cãi, không biết nên tự chứng mình trong sạch của mình như thế nào, mỗi câu của Triệu Hân Hân đều ngắm chuẩn, thậm chí còn bóc trần vết sẹo của Ngu Điềm trước mặt mọi người…

“Mọi người nhìn xem tay của cô ta, cái tay kia bị thương, là tàn tật, là vấn đề của mình cô ta, kết quả lại lợi dụng cái tay kia, giả vờ yếu đuối để được chồng tôi đồng tình, nếu không phải cô ta là người tàn tật, chồng tôi sao có thể thương hại mà để ý đến cô ta? Ngược lại cô ta lại không biết xấu hổ, nhân cơ hội thuận gậy bò lên! Thừa dịp tôi mang thai, cả ngày gửi tin nhắn cho chồng tôi, hại chồng tôi phạm sai lầm, cặp kè với cô ta, để cho cô ta sai khiến!”

“Cô ta thì sao, vất vả lắm mới leo lên được chồng tôi là bác sĩ có tiền đồ đã vào biên chế, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sao có thể dễ dàng buông tay? Dù sao với loại người tàn tật như cô ta, lại là gia đình bình thường, nghe nói trong nhà cha mất sớm, là gia đình đơn thân, loại điều kiện này, còn có thể tìm được người tốt hơn chồng tôi sao?”

Không biết có phải mất cân bằng nội tiết do mang thai nên vẻ mặt Triệu Hân Hân phẫn nộ vì bị phản bội nhìn qua có chút vặn vẹo, cảm xúc của cô ta kích động như chọi gà, liên tiếp xả ra mọi công kích muốn nhục mạ Ngu Điềm, lại không hề nhắc tới người đàn ông ngoại tình ẩn mình trong cuộc, như thể vụ ngoại tình này đều chỉ là vở kịch một vai của bên nữ.

Người bình thường mãi mãi không thể nói lý với kẻ điên.

Ngu Điềm muốn tránh đi, nhưng đám bạn thân của Triệu Hân Hân kia ỷ vào người đông thế mạnh, túm chặt lấy Ngu Điềm không buông, có người cố ý vén tóc Ngu Điềm lên, định dùng điện thoại quay lại, sau đó là tay của Ngu Điềm.

Bọn họ ủ mưu muốn quay bàn tay bị thương của Ngu Điềm, khiến cho phải cô nhục nhã.

Trong trận tai bay vạ gió này, lúc đầu Ngu Điềm còn hy vọng vào vận may có thể nói chuyện rõ ràng, nhưng đến giây phút tuyệt vọng tứ cố vô thân này, cô lại như chìm sâu vào vũng bùn, trên bờ đứng đầy người, nhưng không một ai tình nguyện đưa tay ra giúp đỡ, thậm chí đeo lên mình mặt nạ màu sắc khác nhau, muốn vây xem đám Triệu Hân Hân lấy cô tế trời, trả lại cho thế gian công bằng và chính nghĩa.

Bôi đen và nhục mạ còn có thể chịu đựng, nhưng ý đồ muốn lan truyền diện mạo của Ngu Điềm, càng quá đáng hơn là vạch trần vết thương và khiếm khuyết trên tay cô, điều này làm Ngu Điềm tức tới phát run.

Quả thực không khác gì điên cuồng giẫm đạp tôn nghiêm của cô trên mặt đất.

Mà Triệu Hân Hân hiển nhiên còn ngại chưa đủ, đám bạn của cô ta sau khi tóm được Ngu Điềm, cô ta liền lấy tư thế của vợ cả và người thắng cuộc, giơ tay lên với Ngu Điềm…

“Hôm nay tao phải cho cái đồ tiện nhân như mày vài cái tát!”

Nội tâm Ngu Điềm là phẫn nộ, hoang mang và bất lực.

Cô không biết mình đã làm sai cái gì.

Vì sao cô lại gặp phải loại người như Trịnh Đình Phó, vì sao cô lại xui xẻo gặp phải người nhà bệnh nhân hành hung, vì sao tay cô lại bị thương, vì cớ sự gì mà cho tới bây giờ, cô vẫn bị liên lụy, trở thành vật tế trong sóng gió ngoại tình của Trịnh Đình Phó.

Những cảm xúc tiêu cực vốn không muốn nhớ lại kia, lúc này đây tựa như sóng thần ầm ầm lao tới càn quét hết tất cả.

Những oán hận, không cam lòng, phẫn nộ đó, kèm theo cảm giác bất lực và nhục nhã giờ phút này, với khí thế dời non lấp biển bao trùm lấy Ngu Điềm.

Sự dũng cảm và kiên cường của Ngu Điềm không bị cản trở trong một môi trường có trật tự, nhưng cô không ngờ tới mình sẽ gặp phải loại tình huống này.

Bây giờ Ngu Điềm mới nhận ra, cô không có cách nào bảo vệ chính mình trước bạo lực tập thể.

Một khi bị chụp lên đầu cái mũ tiểu tam tranh giành tình cảm, thậm chí không có bất kỳ ai chịu đứng ra ngăn chặn trận bạo lực và nhục mạ tới từ một phía này.

Ngu Điềm tránh không thoát, chỉ có thể nhận mệnh, cô gần như nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái tay kia của Triệu Hân Hân đáp xuống, cầu nguyện cho linh hồn mình thoát ly khỏi thể xác, để bản thân có thể tê liệt mà đối diện với sự sỉ nhục trước mắt, bảo vệ lòng tự trọng sắp sụp đổ.

“Tránh xa cô ấy ra!”

Thế nhưng đau đớn trong dự đoán không hề xuất hiện, lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói trầm thấp cứng rắn, mang theo lửa giận cùng ý lạnh thấu xương vang lên cắt ngang một màn này, ngăn lại hành vi bạo lực của Triệu Hân Hân.

Ngu Điềm mở mắt, nhìn thấy gương mặt tức giận, lạnh lùng của Ngôn Minh.

Anh bẻ tay Triệu Hân Hân, hoàn toàn không có chút lưu tình nào đối với thai phụ này, thờ ơ trước tiếng kêu đau đớn xin tha của Triệu Hân Hân, thẳng tay hất cô ta sang một bên, lực đạo rất lớn, Triệu Hân Hân liên tục lùi về phía sau vài bước.

Sau đó anh trầm mặt đi về phía Ngu Điềm, nhìn đám bạn thân của Triệu Hân Hân đang đè chặt Ngu Điềm: “Các người tự mình đi, hay để tôi mời các người đi?”

Thân hình Ngôn Minh cao lớn, lạnh mặt khí thế bức người, mấy người bạn thân đi theo Triệu Hân Hân tới, đều là loại chó cậy thế chủ bắt nạt kẻ yếu, giờ phút này nhìn thấy Ngôn Minh, theo bản năng buông lỏng tay đang giữ chặt Ngu Điềm.

Gần như ngay lập tức, Ngu Điềm bị tay Ngôn Minh kéo về bên cạnh người anh.

Ngôn Minh luôn ôn hòa bình tĩnh, Ngu Điềm từng hận thái độ lúc nào cũng yên lặng, trấn định tựa như biển rộng của anh thấu xương, cô tức anh vĩnh viễn sẽ không vì người khác mà mất khống chế cảm xúc, giống như một vị thần cao cao tại thượng không bao giờ dao động.

Nhưng mà giờ phút này, trên mặt Ngôn Minh hiếm khi xuất hiện lửa giận khó có thể dập tắt và cảm xúc tàn nhẫn gần như mất khống chế.

Anh nhìn hàng người Triệu Hân Hân: “Các người ai dám động vào cô ấy?”

Ngôn Minh vừa nói vừa cởi áo blouse trắng ra, trùm lên đầu Ngu Điềm, che mặt cô lại, dựng cho cô một túp lều tránh bão tạm thời, tránh cho bị camera từ bốn phương tám hướng quấy nhiễu.

Tầm mắt Ngu Điềm bị cản trở, trước mặt chỉ nhìn thấy một màu trắng thuần sạch sẽ, khứu giác cũng như bị che lấp, chỉ còn lại mùi hương thuốc sát trùng lưu trên quần áo của Ngôn Minh, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy an tâm như hiện tại.

Sau đó cô được một người gắt gao ôm vào trong ngực.

Là lồng ngực của Ngôn Minh.

Tác giả có lời muốn nói: 

Tới rồi, tới rồi, yên tâm đi, bác sĩ Ngôn sẽ bày tỏ thẳng thắn. Bởi vì rất nhanh anh ấy sẽ phát hiện ra được mình chỉ là đơn phương có bạn gái thôi…(Cười chết)

Lam Quỳnh: Cố gắng dịch hết chương này trong vòng 3 tiếng. Vì mình muốn đợi xem trước khi Ngôn Minh tới, Ngu Điềm sẽ túm tóc tạt tai, tát tới tấp Triệu Hân Hân, ít nhất cũng phải khiến cho cô ta không dễ chịu, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thấy đâu. Không biết có phải vì chương này tác giả muốn trải đường cho Ngôn Minh anh hùng cứu mỹ nhân hay không mà biến Ngu Điềm thành một người không có chút kỹ năng cầu cứu hay tự cứu nào. Cùng chờ đợi ở chương tiếp theo xem hai người song kiếm hợp bích có thể hả giận không nhé!

Hy vọng các bạn nữ sẽ không gặp phải chuyện máu chó như thế này, nhưng nếu xui xẻo gặp phải cũng đừng hoảng loạn. Tự thanh minh là cần thiết, nhưng giải thích không có tác dụng mà còn nhận ra bản thân rơi vào thế yếu thì phải lập tức báo cảnh sát, ghi lại bằng chứng quyền lợi hợp pháp của mình bị xâm phạm. Bởi vì không phải ai cũng có một anh bạn trai như thần binh giáng thế giống Ngôn Minh. Trong lúc đợi cảnh sát tới, tận lực phòng vệ chính đáng và kéo dài thời gian, nếu dọa sợ đối phương hoặc thức tỉnh được những người xung quanh giúp đỡ thì càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK