Gần như ngay khi bọn họ quay trở lại sân vận động, Ngu Điềm và Ngôn Minh đã bị người chặn lại.
“ Tôi tìm cậu khắp nơi, còn tưởng cậu âm thầm bỏ trốn mất rồi chứ. Đi thôi, khách mời diễn thuyết ngay lập tức sẽ lên khán đài ngồi.”
Ngu Điềm ngẩng đầu, phát hiện người tới chính là bạn của Ngôn Minh trước đó đứng bên cạnh nhìn anh buộc dây giày cho cô với vẻ mặt suy tư.
Đối phương lại tò mò liếc nhìn Ngu Điềm vài lần, sau đó nhìn Ngôn Minh dò hỏi, có vẻ như đang chờ anh giới thiệu: “Vị này là …?”
Ngôn Minh mắt nhìn thẳng, ngữ khí bình tĩnh: “Không cần giới thiệu, không thân quen, sau này cậu cũng sẽ không gặp.”
“ Không thân mà cậu buộc dây giày cho người ta à?”
“………..”
Ngôn Minh nghẹn họng không nói chuyện, Ngu Điềm lại rất nhiệt tình nhân cơ hội tự mình giới thiệu: “ Xin chào! Em là Ngu Điềm, em gái của anh Ngôn Minh, anh có thể gọi em là Cá Nhỏ.”
Đối phương ngẩn người, nhìn về phía Ngôn Minh: “Cậu có em gái? Trước kia sao chưa từng nghe nhắc tới? Anh em bên họ hàng nhà cậu không phải đều là nam sao?”
Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm, mặt vô cảm nói: “Ngu Điềm, ‘em gái’ thất lạc hai mươi mấy năm của tôi.”
“………”
Sau đó anh quay đầu, chỉ vào người bạn kia, giới thiệu đơn giản với Ngu Điềm: “Tưởng Ngọc Minh, bạn bè không quan trọng lắm của tôi.”
“………”
“Được rồi, tôi phải lên sân khấu đây.” Ngôn Minh vốn phải đi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tưởng Ngọc Minh: “Giúp tôi trông chừng cô ấy.”
Ngôn Minh vừa đi, Tưởng Ngọc Minh liền gấp không chờ nổi muốn hóng hớt, anh ta hạ giọng nói: “Em có phải là người theo đuổi Ngôn Minh không?”
“Thẳng thắn mà nói, người theo đuổi Ngôn Minh vẫn luôn có rất nhiều, nhưng hầu như đều bị cậu ta lấy thái độ lạnh lùng khuyên lui, em là người đầu tiên mà anh biết có thể khiến cậu ta thừa nhận thân phận ‘em gái’, cậu ta vậy mà còn cúi người buộc dây giày cho em! Bốn bỏ lên năm hai người cách ngày kết hôn không còn xa nữa! Anh rất tán thưởng em đấy, vô cùng có nghị lực! Chúng ta thêm Wechat đi, về sau bên cạnh Ngôn Minh có ong bướm khác anh nhất định sẽ thông báo cho em trước tiên!”
Ngu Điềm và Tưởng Ngọc Minh trao đổi phương thức liên lạc, sau đó quyết định làm sáng tỏ.
“ Em thật sự không phải người theo đuổi anh Ngôn Minh, em xem anh ấy như anh trai…”
Ngu Điềm giải thích đơn giản chuyện mẹ mình và ba của Ngôn Minh đang xem mắt, kết quả vừa dứt lời, liền thấy Tưởng Ngọc Minh dùng một loại vẻ mặt ‘Em thật sự chưa thấy qua chuyện đời’ để nhìn mình.
“ Anh trai em gái yêu đương rất bình thường, đạo lý hiển nhiên! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Em yên tâm, tư tưởng của anh rất tiến bộ. Hai người không có quan hệ huyết thống, cho dù trên danh nghĩa có là anh em đi chăng nữa nhưng nếu yêu thì cũng chỉ là anh em trá hình, tuy có chút cảm giác cấm kỵ, nhưng đôi khi cấm kỵ mới là đẹp. Không cần để ý ánh mắt người đời, dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực! Anh ủng hộ hai người!”
Ngu Điềm có chút buồn bực, Ngôn Minh là một người đứng đắn, luôn theo khuôn phép, sao lại có một người bạn như vậy.
Cô hiếu kỳ nói: “Anh cũng tốt nghiệp trường này ạ? Là bạn học của anh Ngôn Minh?”
“ Đúng vậy.” Tưởng Ngọc Minh cười nói: “Bọn anh còn là đồng nghiệp, anh vừa mới du học trở về, mấy hôm trước đã nhậm chức ở bệnh viện trực thuộc.”
Ngu Điềm có hứng thú với cái này: “Anh làm việc ở khoa nào ạ? Đi du học ở đâu?”
Tưởng Ngọc Minh có chút thẹn thùng: “Khoa chỉnh hình.”
Anh ta còn tri kỷ bổ sung: “Anh vừa mới từ nước Đức trở về.”
“………..”
“Sau này có gặp vấn đề gì liên quan tới khoa chỉnh hình, có thể tới tìm anh.”
Khoa chỉnh hình nước Đức* à… Vẫn là thôi đi…
* Khoa chỉnh hình nước Đức (德国骨科): là một cụm từ thông dụng trên mạng xã hội, xuất phát từ một tin đồn trên Weibo. Nam nữ chính trong câu chuyện là một đôi anh trai và em gái ruột có quan hệ loạn luân bị cha mình bắt ngay tại trận, người anh bị cha đánh gãy chân. Thông qua mạng lưới thông tin phát triển, anh ta cuối cùng đã chọn một khoa chỉnh hình đáng tin cậy ở Đức để điều trị, sau đó vết thương ở chân đã được chữa khỏi. Từ đó ‘khoa chỉnh hình nước Đức’ được cư dân mạng dùng để trêu chọc những người có khuynh hướng yêu chiều và kiểm soát em gái hoặc dùng để chỉ những cơ sở y tế điều trị các vết thương do loạn luân. (trích nguồn Baidu)
**
Lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường, mặc dù có một số cựu sinh viên thành đạt được mời lên phát biểu với tư cách khách mời nhưng do thời lượng phát biểu có hạn nên mọi người đa phần đều không dài dòng, chủ yếu là lãnh đạo nhà trường nói về triển vọng tương lai phát triển của Đại học Y.
Rất nhanh, lễ khai mạc kỷ niệm thành lập trường đã kết thúc, thời gian còn lại có thể tham gia các hoạt động kỷ niệm do các câu lạc bộ trong trường tổ chức.
“ Sắp đến giờ ăn rồi, hay là đi ôn lại chút kỷ niệm ở nhà hàng Phù Thủy Xứ OZ trong trường đi?”
Nhà hàng mà Tưởng Ngọc Minh nhắc tới rất nổi tiếng ở Đại học Y thành phố Dung, được mở ở tầng trên cùng của nhà ăn sinh viên trong khuôn viên trường, thiết kế tận dụng ánh sáng mặt trời trên nóc nhà, cảnh quan xung quanh được trang trí như một khu vườn nhỏ, cây cối xanh tươi thấp thoáng hoa cỏ mọc từng um tùm, chủ nhà hàng còn nuôi ba con mèo Xiêm hoạt bát. Lúc điều hòa tỏa ra không khí mát lạnh, nơi này tựa như chốn bồng lai tiên cảnh dưới hạ giới.
Ngôn Minh không tỏ ý kiến, vừa định cất bước đi theo Tưởng Ngọc Minh thì thấy đối phương gọi Ngu Điềm lại.
“Cá Nhỏ, anh và anh trai em tính cùng nhau đi ăn cơm, em cũng đi nhé.”
Bạn bè của Tề Tư Hạo khá nhiều, trước lễ kỷ niệm thành lập trường bị kéo đi giúp đỡ công việc sau hậu trường, cậu ta vừa liên lạc với Ngu Điềm qua Wechat nói sẽ tới ngay, sau đó sẽ cùng cô đi ăn.
Ngu Điềm có chút ngượng ngùng: “Em còn có một người bạn nữa đi cùng, đã hẹn sẽ cùng nhau ăn trưa, em có thể gọi cậu ấy đi cùng không?”
Tưởng Ngọc Minh cực kỳ nhiệt tình: “Có thể, em là em gái của Ngôn Minh, cũng là em gái của anh, bạn của em chính là bạn của anh, dù sao cũng học cùng trường, sau này hơn phân nửa là làm việc trong cùng một hệ thống y tế, quen biết chút cũng tốt.”
**
Nhiệt tình của Tưởng Ngọc Minh khi nhìn thấy Tề Tư Hạo thân cao mét tám đã hoàn toàn bị dập tắt.
Cũng may Tề Tư Hạo rất biết ăn nói, một tiếng đàn anh hai tiếng đàn anh đã dỗ Tưởng Ngọc Minh vui vẻ.
Tề Tư Hạo cũng thể hiện không ít trước mặt Ngôn Minh, có thể được nhìn thấy Ngôn Minh ngoài đời thực, cậu ta cuồng vỗ mông ngựa tới sắp thành tinh rồi.
Ngôn Minh thật ra cũng chưa nói gì, vẫn là dáng vẻ khách khí lãnh đạm, chỉ nhìn Tề Tư Hạo vài lần.
Nhưng bọn họ đều là sinh viên tốt nghiệp Đại học Y, từ chuyện ký túc xá nam dọa ma cho đến có biến thái rình trộm nhà tắm công cộng, nói tới mức Ngu Điềm không chen miệng vào được.
Trong khoảng thời gian ngắn Ngu Điềm cảm thấy hơi buồn chán bèn lấy điện thoại ra, cô chụp một bức ảnh món creme brulee trước mặt, sau đó đăng lên vòng bạn bè cùng với ảnh chụp lễ kỷ niệm thành lập trường.
Chỉ là không ngờ tới, cô đăng xong không bao lâu thì Cao Mân đã gửi tin nhắn tới.
Mân Mân: [ Em Ngu Điềm, chị vừa hay đang ở gần trường em, chị tới tìm em chơi nha.]
Ngu Điềm nhìn Ngôn Minh ngồi ở bên cạnh mình một cái, đang không biết phải uyển chuyển từ chối như thế nào thì đã thấy tin nhắn khác của Cao Mân.
Mân Mân: [ Chị nhìn thấy anh trai em từ hình ảnh phản chiếu trên chiếc muỗng bên cạnh món creme brulee, hai người có đang ở cùng nhau không? Có tên nhà hàng trên khăn ăn bên cạnh, đợi chị năm phút, chị tới ngay.”
“………..”
Được rồi, xem ra chính là vì Ngôn Minh mà tới.
Cao Mân nói năm phút đúng thật là năm phút, Ngu Điềm thậm chí còn chưa kịp phá vỡ chủ đề của ba người để thông báo cho Ngôn Minh, Cao Mân đã vội vã xuất hiện trong nhà hàng.
Cô ấy có vẻ ngoài thanh tú, nhưng ăn mặc rất có phong cách, cả người khí chất rất tốt, là kiểu con gái đi ở trên đường cũng có tỉ lệ người quay đầu rất cao.
Cao Mân tự nhiên hào phóng cười với bọn họ một cái, bộ dáng rất kinh ngạc: “ Mọi người đông vui vậy à. Cá Nhỏ nghe nói em ở gần đây nên bảo em tới tìm em ấy chơi, em còn tưởng chỉ có mình em ấy.”
Cao Mân nói tới đây, ra vẻ rất tự nhiên nhìn Ngôn Minh, hơi mím môi: “Ngôn Minh anh cũng ở đây à.”
Ngôn Minh lạnh nhạt chào hỏi lịch sự với Cao Mân, sau đó mặt mày vô cảm liếc nhìn Ngu Điềm, hiển nhiên là muốn hỏi tội.
Ngu Điềm không có cách nào giải thích, chỉ có thể căng da đầu, xấu hổ liều mạng uống nước.
Cũng may Tưởng Ngọc Minh rất nhiệt tình bắt chuyện với cùng Cao Mân, ngược lại cũng không buồn tẻ.
Chỉ là Tề Tư Hạo bình thường luôn hoạt ngôn giờ phút này lại có vẻ yên tĩnh khác thường, cậu ta hơi căng thẳng, giống như Ngu Điềm đang liều mạng uống nước, ánh mắt cậu ta cũng không ngừng liếc nhìn về phía Cao Mân một cách kỳ lạ.
**
Bữa ăn này cũng không tiếp tục lâu, cuối cùng kết thúc do Ngôn Minh và Tưởng Ngọc Minh liên tục nhận được điện thoại của bệnh viện phải chạy về tăng ca.
Cao Mân cố ý tới đây nhưng không nói được vài câu với Ngôn Minh nên trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Ngu Điềm vừa định an ủi cô ấy rồi nói lời tạm biệt thì thấy Tề Tư Hạo nãy giờ không nói câu nào bỗng như xác chết vùng dậy, nhiệt tình dạt dào.
“Cô là Cao Mân phải không? Tôi là bạn tốt nhất của Ngu Điềm – Tề Tư Hạo, cũng là đàn em của Ngôn Minh.”
Trên mặt Tề Tư Hạo lộ ra biểu tình đáng tin cậy: “ Có phải cô muốn theo đuổi anh trai Ngu Điềm đúng không?”
Cao Mân ngẩn người, bị Tề Tư Hạo hỏi thẳng như vậy có chút thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu.
“Tôi sẽ giúp cô.”
Tề Tư Hạo ngữ khí chân thành vỗ ngực: “Tôi sắp sửa làm việc cùng một bệnh viện với đàn anh Ngôn Minh.”
Tề Tư Hạo liếc nhìn Ngu Điềm một cái: “ Dù sao Cá Nhỏ cũng không làm việc cùng một chỗ với đàn anh Ngôn Minh, còn không rõ động thái của anh ấy bằng tôi.”
Cao Mân hơi do dự.
“Nếu nói tôi muốn giúp cô vì cô là bạn của Cá Nhỏ, cô chắc chắn sẽ không tin.” Tề Tư Hạo thẳng thắn nói: “Tôi cũng không lừa cô, trong chuyện này tôi cũng có mục đích riêng.”
“Cô gái mà tôi theo đuổi luôn yêu thầm đàn anh Ngôn Minh. Chỉ cần đàn anh Ngôn Minh còn độc thân một ngày, cô ấy sẽ không từ bỏ. Vừa hay cô cũng muốn theo đuổi đàn anh Ngôn Minh. Nếu cô và anh ấy thành đôi, tỷ lệ theo đuổi thành công của tôi không phải cũng sẽ tăng lên sao?”
Tề Tư Hạo ngượng ngùng cười nói: “Cho nên tôi muốn hợp thành liên mình với cô, theo đuổi người mình thích.”
Lời này vừa nói ra, Cao Mân quả nhiên không hề do dự, nhìn về phía Tề Tư Hạo trong mắt tràn ngập tín nhiệm.
Hai rất nhanh trao đổi phương thức liên lạc, sau đó chào tạm biệt.
**
Cao Mân vừa đi, Ngu Điềm liền chặn đường Tề Tư Hạo.
Cô mặt mày vô cảm chất vấn: “Nói thật đi.”
Cao Mân không hiểu rõ Tề Tư Hạo nhưng Ngu Điềm lại rất rõ, kiểu người như Tề Tư Hạo sao có thể lương thiện đến thế.
“Có nhớ cô gái khiến tôi vừa gặp đã yêu không?”
Tề Tư Hạo mặt mày hớn hở: “ Chính là cô ấy.”
???
Tề Tư Hạo vui vẻ rạo rực nói: “Xem ra mùa xuân của tôi sắp đến rồi.”
“ Hiện tại cô ấy không quen tôi nên mới không biết tôi tốt, trong lòng còn nhớ nhung Ngôn Minh, tôi tha thứ cho cô ấy. Nhưng rất nhanh thôi, cô ấy nhất định sẽ thấy được mị lực của tôi, bỏ tà theo chính.”
Ngu Điềm sợ ngây người: “Cho nên vừa rồi ông bịa chuyện có người muốn theo đuổi, muốn kết liên minh Cao Mân? Giả vờ giúp chị ấy theo đuổi Ngôn Minh?”
Tề Tư Hạo gật đầu: “Như vậy mới có thể khiến cô ấy hạ thấp phòng bị, nhanh chóng đi vào nội tâm của cô ấy.”
“………..”
“Trước tiên trở thành bạn bè với Cao Mân, sau đó chờ khi Cao Mân theo đuổi Ngôn Minh thất bại thương tâm muốn chết, tôi sẽ xuất hiện bên cạnh an ủi cô ấy, cho cô ấy một bờ vai để dựa vào, tận dụng khoảng trống, cuối cùng thành công leo lên.”
Tề Tư Hạo nói tới đây, nhìn Ngu Điềm: “Bà phải giúp tôi.”
Cậu ta ra vẻ chính nghĩa nói: “Bà cũng thấy rồi đấy, anh Ngôn Minh của bà vốn không hề thích cô ấy, người ta chỉ chuyên tâm sự nghiệp, căn bản không có loại dục vọng thế tục này, tôi đây là việc làm của Lôi Phong, giúp anh Ngôn Minh của bà được như ước nguyện, để anh ấy có thể không bị những chuyện bên ngoài quấy rầy, chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp, bước lên đỉnh cao.”
“………..” Ngu Điềm cạn lời: “ Ông không cảm thấy bản thân như vậy rất trà xanh sao? Hơn nữa còn âm hiểm xảo trá? Sao ông dám chắc Cao Mân không thể theo đuổi được Ngôn Minh? Biết đâu người ta thuộc kiểu lâu ngày sinh tình thì sao?”
Tề Tư Hạo không hề để bụng: “ Tôi đây là đang tối ưu hóa và phân bổ tài nguyên, anh Ngôn Minh của bà căn bản không hiểu cái tốt của Cao Mân. Anh ấy nhìn tôi còn nhiều hơn nhìn cô ấy!”
Ngu Điềm rất muốn phản bác.
Cô cảm thấy đào góc tường của Ngôn Minh, ngăn cản hoa đào tiềm tàng của người ta là không có đạo đức.
Nhưng cũng là lúc này, cô nhận được tin nhắn Wechat của Ngôn Minh.
[Bao nhiêu tiền khiến cô bán tôi cho Cao Mân?]
Ngu Điềm rất ấm ức: [Em thu tiền…]
Cô gửi xong, vừa định tiếp tục gõ chữ giải thích, lại có tin nhắn tiếp theo của Ngôn Minh.
Anh gửi cho cô một tin nhắn chuyển khoản.
Ngôn: [Lần sau đừng bán tôi nữa, tôi tự mình chuộc thân.]
Ngu Điềm vốn muốn từ chối, nhưng lại trượt tay ấn nhận.
Sau khi nhận, cô mới biết Ngôn Minh chuyển cho cô 5000 tệ.
Gần như ngay lập tức, Ngu Điềm chuyển tiền lại cho anh. Nhưng Ngôn Minh lại nhấn trả lại.
Tới tới lui lui vài lần, số tiền Ngu Điềm đã nhận cũng không thể trả lại.
Một Chú Cá Nhỏ: [ Anh Ngôn Minh, số tiền này nhiều quá, em không thể nhận. Nhiều như vậy, em nhận sẽ thấy bất an.]
Ngôn: [Cô có thể yên tâm nhận lấy, dù sao giá trị con người tôi vĩnh viễn cũng không dừng ở con số này.]
“………..”
Ngu Điềm cảm thấy, Tề Tư Hạo vẫn nên cướp hoa đào của Ngôn Minh đi.
Tác giả có lời muốn nói:
[Rạp hát nhỏ]
Tưởng Ngọc Minh: Khoa chỉnh hình nước Đức! khoa chỉnh hình nước Đức chính quy! Ông đi qua bà đi lại, xin đừng bỏ lỡ!