Trải qua gần một ngày hôn mê, Bạch Phong Hoa rốt cuộc cũng mở bừng mắt, đập vào ánh mắt là hai bên rèm giường được vắt lên gọn gàng, xà nhà bằng gỗ nâu bóng đặt ngang phía trên, khoảng cách ba bốn mét, cao ráo và thông thoáng.
Con ngươi hiện lên mê mang và nghi hoặc, Bạch Phong Hoa cứng đờ nghiêng đầu nhìn ra ngoài, khàn khàn thì thào:
"Có ai không... nước..."
"Ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh!" Động tác cầm chung trà hơi khựng lại, sau đó lấy một cái ly khác đổ đầy nước, Giang Nguyệt đứng lên cầm theo ly nước lại gần phía giường, cất giọng lạnh lùng nói.
"A Nguyệt..." Đợi thấy rõ người trước mặt là ai, Bạch Phong Hoa nhịn không được hơi giật mình, ánh mắt hiện lên lúng túng và xấu hổ.
"Uống nước trước đi!" Giang Nguyệt đưa ly nước cho Bạch Phong Hoa, rũ mắt nói.
"Cảm ơn!" Bạch Phong Hoa vội vã chống người ngồi dậy, bất quá trong quá trình lại động đến vết thương sau lưng, khiến cho nàng không khỏi hít một hơi khí lạnh, động tác cương ở tại chỗ.
Giang Nguyệt thô bạo đè lại bả vai của nàng, khẩu thị tâm phi nói:
"Đừng có nhúc nhích! Vết thương nứt ra có người lại trách ta chăm sóc không chu toàn, thật là đời trước thiếu nợ ngươi..."
Mắt thấy biểu tình của Giang Nguyệt quá đáng sợ, Bạch Phong Hoa ấp úng nói:
"Cái đó... để tự ta uống... thì được rồi!"
"Há miệng!" Giang Nguyệt liếc xéo người sau một cái, bực bội thốt ra tiếng, đưa ly nước lại kề bên miệng.
Bạch Phong Hoa giật mình không kịp phòng bị, hơn nữa thế nằm bất lợi, khiến cho nước không chỉ tràn ra khóe miệng mà còn xộc lên tới mũi.
"Khụ! Khụ! A Nguyệt... từ... từ từ!" Bạch Phong Hoa vừa ho sặc sụa, vừa nỗ lực ra hiệu, sắc mặt đỏ tới tận mang tai.
Phong hộ pháp vừa đẩy cửa vào, thình lình thấy được cảnh này, không khỏi nhanh hơn bước chân, giật lấy cái ly trong tay Giang Nguyệt, nhíu mày nói:
"A Hoa nàng vừa mới tỉnh, có hiểu lầm gì thì đợi nàng khỏi hẳn rồi giải quyết. Ngươi vội vã gì chứ?"
Giang Nguyệt thẳng lưng đứng lên, bĩu môi trợn mắt:
"Thật là vừa nhắc tào tháo thì tào tháo xuất hiện ngay lập tức. Làm hộ hoa sứ giả nữa cơ đấy! Làm ơn, nàng nói khát nước, bổn cô nương chỉ hỗ trợ đút nước cho nàng uống có được chưa?"
Phong hộ pháp khẽ vuốt mũi, nhăn mày phản bác:
"Có ai đút nước cho người khác mà giống giết người như ngươi không? Thật không có một chút nào dịu dàng của nữ nhân cả."
Giang Nguyệt nhét mạnh cái ly vào tay Phong hộ pháp, rồi chống nạnh nói:
"Phải! Bổn cô nương đây không dịu dàng, cho nên ngươi tự đi mà đút, tự chăm sóc người bệnh đi ha! Hừ!"
Nói rồi, Giang Nguyệt mang sắc mặt đen sì lì, ngúng nguẩy đi ra ngoài.
Mẹ kiếp! Tên Lục Phong chết tiệt lại nói nàng không phải nữ nhân.
Tức chết người mà!!!
"Ấu trĩ!" Phong hộ pháp nhìn theo bóng dáng Giang Nguyệt rời đi, lắc đầu buồn cười.
"Tính tình của A Nguyệt vẫn hào sảng thẳng thắn như vậy, nhiều năm đều không thay đổi một chút." Bạch Phong Hoa khàn khàn nói, khóe miệng mỉm cười nhìn theo, ánh mắt tràn đầy hoài niệm.
Phong hộ pháp chép miệng, ánh mắt hiện lên lo lắng hỏi:
"Tính! Đừng nói tới nàng nữa. A Hoa, ngươi thấy trong người sao rồi, còn chỗ nào là khó chịu không?"
Bạch Phong Hoa giơ tay đỡ lấy bả vai trái, lắc đầu cười khổ:
"Ngoại trừ vai trái còn đau một chút, thì những nơi khác đều không đáng ngại."
Nghe đến đây thì Phong hộ pháp cùn yên tâm mà thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, cất giọng nói:
"Còn may là độc của ngươi được giải trừ một cách kịp thời, hiện tại chỉ cần an ổn tĩnh dưỡng vài ngày là có thể khỏi hẳn."
Đáy mắt lướt qua tia sáng, Bạch Phong Hoa lúng túng hỏi:
"Độc trên mũi tên... chẳng lẽ là... chủ tử ngài ấy???"
Hiện tại, Bạch Phong Hoa cũng nhớ tới, Lục Phong là người đi theo thân cận nhất của Đế Mặc Thần, cơ hồ là như hình với bóng.
Chẳng lẽ chủ tử đã trở về rồi?
Nghĩ vậy, hơi thở của Bạch Phong Hoa có chút nôn nóng dồn dập, thậm chí là kích động lo âu.
Phong hộ pháp nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, nói:
"Trước khi được đưa đến đây, thì vết thương và độc trên người ngươi đã được xử lý tốt. Chủ tử chỉ là người triệt hạ sạch sẽ số tàn dư cuối cùng. Muốn nói cảm ơn, ngươi còn phải cảm ơn nữ hài đã thay ngươi giải độc kia."
Đến hiện tại, hắn còn có chút không thể tin tưởng, một đứa bé sáu tuổi lại có bản lĩnh nghịch thiên đến vậy.
Nói đến cùng, vẫn là huyết mạch quyết định trí tuệ, chỉ có thể nói gen di truyền của chủ tử quá bá đạo.
"Nếu vậy, thì chủ tử đã gặp được hai đứa bé kia, bọn họ thật sự là...?" Bạch Phong Hoa cố nén đáy lòng trời long đất lở, kinh ngạc hỏi.
Phong hộ pháp gật đầu khẳng định, ánh mắt còn hiện lên chút vui mừng:
"Ừ! Bọn nhỏ thật là con ruột của chủ tử. A Hoa, lần này ngươi đã lập công lớn rồi!"
Nếu không phải Bạch Phong Hoa trước tiên phát hiện, hơn nữa còn dùng mệnh để bảo vệ suốt cả đoạn đường, thì hậu quả gì sẽ xảy ra, cả bọn họ lẫn Đế Mặc Thần đều không thể biết được.
Bạch Phong Hoa lại không có như trong tưởng tượng mà vui vẻ, nàng rũ mắt, biểu tình chùng xuống, thì thào:
"Hậu quả gây ra của bảy năm về trước, ta còn chưa tạ tội với chủ tử, thì làm sao có mặt mũi nhận phần công lao này. A Phong, nhờ ngươi nói với chủ tử một tiếng, khi nào vết thương lành hẳn, ta nhất định đến trước mặt ngài ấy, khấu đầu tạ tội."
Phong hộ pháp nhấp môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, nói:
"A Hoa, chuyện của bảy năm về trước, không hẳn là lỗi của ngươi, hà cớ gì phải làm mình khổ sở như vậy!?"
Bạch Phong Hoa lắc đầu, biểu tình kiên quyết chắc nịch:
"Không! Là lỗi do ta quá sơ suất, mới khiến chủ tử bị thương nặng, hôn mê nhiều năm như thế, làm ngài ấy bỏ lỡ rất nhiều chuyện, ngăn cản một nhà bốn người không thể trùng phùng."
"Ai... A Hoa ngươi đừng tự trách nữa. Có lẽ là ông trời cố tình trêu đùa người, hiện tại hài tử đã tìm được, chủ mẫu tương lai xem ra cũng không tệ lắm, chúng ta cũng không cần vì chuyện chung thân đại sự của chủ tử mà phát sầu nữa." Phong hộ pháp khoanh tay, nhún vai nói.
Bạch Phong Hoa bật cười ra tiếng, tâm tình xuống dốc vì câu nói đùa của Phong hộ pháp mà được vơi đi phần nào, vì thế nàng cũng nổi lên trò đùa dai:
"Đừng vui vẻ quá sớm, dựa theo những gì ta quan sát và phân tích, thì mức độ oán hận của chủ mẫu tương lai đối với chủ tử là rất sâu đậm. Cho nên chủ tử muốn truy thê... hành trình khá là gian nan à!"
Phong hộ pháp sắc mặt tối sầm, nhớ đến bộ dạng rách nát hiện tại của Lâu Giang Các, đột nhiên cảm thấy lời này của Bạch Phong Hoa quả là chân lý.
Lửa giận của chủ mẫu đại nhân, phải dùng bao nhiêu cái sản nghiệp mới có thể bãi bình được đây?
Ba phút mặc niệm cho ngài nha, chủ tử!
Đúng lúc này, một tiếng chuông ngân thật lớn xuyên qua mọi ngóc ngách truyền vào tai của Phong hộ pháp và Bạch Phong Hoa khiến cho hai người đồng thời biến đổi sắc mặt.
"Không tốt! Có kẻ ngoại lai đột nhập vào Lâu Giang Các. A Hoa ngươi ở trong phòng đừng đi đâu hết, ta phải đi xem tình huống thế nào." Phong hộ pháp nhíu mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dặn dò Bạch Phong Hoa một tiếng.
"Ừ! Ngươi đi đi, cẩn thận!" Bạch Phong Hoa đáp lại, ánh mắt dồn dập lo lắng.
Nếu không phải trong người còn có vết thương, nàng khả năng đã đứng lên cùng Lục Phong kề vai chiến đấu.
Thật là hoài niệm đoạn thời gian cùng nhau vào sinh ra tử đó.
Phong hộ pháp nhanh nhẹn đi đến bên ngoài tra xét, nửa đường bắt gặp Giang Nguyệt cũng đang dẫn người thám thính tình hình. Vì vậy hai người liếc nhau, cùng hành động, bất quá thần sắc của Giang Nguyệt như cũ tối tăm thối hoắc.
Phong hộ pháp âm thầm vuốt cánh mũi của mình, trong lòng cảm thán.
Nữ nhân một khi giận lên, biểu tình quả là đáng sợ!
Chuông cảnh báo xao vang càng ngày càng lớn, đoàn người tập hợp ở tầng cao nhất, thông qua cửa sổ lớn nhìn xuống dưới, sau đó phát hiện một ngươi nam nhân khoác y phục dạ hành, mặt mang mặt nạ dữ tợn, động tác nhanh nhẹn đạp lên mặt tường của Lâu Giang Các, bước chân liến thoắng nhẹ nhàng, phảng phất là giẫm trên đất bằng.
Đoàn người còn mắt sắc phát hiện, hai tay hắn nắm một sợi dây thừng, mà đầu còn lại của sợi dây được cột chặt vào một ám khí ghim mạnh ở cửa sổ lầu sáu.
Lâu Giang Các có kết cấu đặc biệt, kể từ tầng sáu trở xuống đều có cửa sổ, mà từ lầu bảy trở đi thì như một khối hộp vuông, khắp nơi phong bế, mặt ngoài tường trơn nhẵn, không có vật gì có thể bám vào được.
Bởi vậy cho nên, người này chỉ có thể xuống tay từ lầu sáu.
Bất quá, mỗi tầng bên ngoài của Lâu Giang Các đều thiết trí cơ quan ngầm và chuông cảnh báo, cho nên mới có thể nhanh chóng phát hiện kẻ đột nhập.
Giang Nguyệt sắc mặt tối tăm đứng ở cửa sổ, đáy mắt phát lạnh nhìn xuống phía dưới, kích động huyền lực hô lớn:
"Các hạ là ai, có biết hành động trèo tường nhà người khác vào đêm hôm khuya khoắt là rất mất lịch sự hay không?"
Người mặc y phục dạ hành động tác không đình, ngược lại còn nhanh hơn, một bên kích động huyền lực nói:
"Tại hạ có việc gấp cần tìm người, cho nên mới mạo muội dùng cách này. Mong các chủ thứ lỗi cho!"
Giang Nguyệt và Phong hộ pháp cảm nhận được huyền lực mạnh mẽ kia, con ngươi hơi co rụt lại.
Kim Huyền cao thủ!
Cảnh giới không thua gì bọn họ.
Giang Nguyệt híp mắt cười lạnh, âm trầm phát ra tiếng:
"Ngay cả việc tìm lý do mà các hạ cũng không chịu dụng tâm một ít. Tìm người? Lâu Giang Các có người nào để các hạ phải tìm bằng được trong đêm khuya?"
Nói thẳng ra là tiến đến quấy rối! Mà đối với kẻ quấy rối, nàng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Phong hộ pháp ôm kiếm, lạnh lẽo nói:
"Lặp lại lần nữa, giờ này Lâu Giang Các không tiếp khách, mong các hạ rời đi cho. Nếu như cố chấp quấy rầy, chúng ta sẽ thực thi biện pháp mạnh."
Người mặc y phục dạ hành hơi khựng lại, bất quá tiếp theo lại hành động như thường, không vì lời uy hiếp này mà sợ hãi, dõng dạc nói:
"Ta thật là tới tìm người, chỉ cần gặp được nàng, các ngươi liền sẽ biết!"
Quái lạ, không phải nói chủ nhân của Lâu Giang Các là một nữ tử sao, hiện tại có tiếng nam nhân là sao thế này, hơn nữa quyền uy còn không hề nhỏ
"Cố chấp ngu muội, thiên la địa võng, phóng!" Giang Nguyệt ngoắc môi cảm thán một câu, sau đó phất tay hạ lệnh cho thủ hạ.
Ngay tức khắc, mấy chục tên ẩn vệ nhanh chóng cầm lên vũ khí, đưa vào huyền lực, đồng loạt hướng xuống phía dưới mà bắn ra.
Loạch xoạch!
Vút!
Vô số mũi nhọn ám khí xé gió trong đêm đen, cuộn trào huyền lực, bao bọc thành một cái kén to lớn, từ phía trên ập xuống dưới, tựa như là mưa bom bão đạn.
"Mẹ kiếp!"
Người mặc y phục dạ hành không nghĩ tới Giang Nguyệt vậy mà nói xong liền ra tay, không cho một chút thời gian giảm xóc.
Hắn lúc này đã vượt lên tới lầu bốn, treo mình ở ngoài cửa sổ, cho nên vũ khí nhanh chóng bao phủ và tiếp cận lấy hắn.
Chi chít rậm rạp, tựa như là lọt vào tổ ong vò vẽ vậy.
Hắn thít chặt dây thừng, mượn lực đạp mạnh vào tường, thực hiện động tác cá chép lộn người trên không trung, hiểm hiểm tránh thoát được một đợt ám khí vây công.
"Người này có chút tài năng!" Phong hộ pháp thấy rõ màn vũ đạo đẹp mắt của người phía dưới, nhịn không được cảm thán một câu.
"Tiếp tục phóng!" Giang Nguyệt sắc mặt đông lạnh, hờ hững ra lệnh.
Chưa từng có ai, hoàn toàn có thể tránh thoát hoàn toàn thiên la địa võng của Lâu Giang Các.
Các ẩn vệ không nói một lời, động tác càng lúc càng nhanh, liên tục phóng thích ám khí nối đuôi nhau, huyền lực không cần tiền dường như mà bùng nổ, sáng lạn cả một góc trời.
Người mặc y phục dạ hành ban đầu còn ứng đối tự nhiên, bất quá khi ám khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng bịt kín hết đường lui thì hành động của hắn cũng bắt đầu trở nên gian nan hơn, dây thừng bị ám khí sát qua tước mỏng gần phân nửa, còn hắn thì treo mình lắc lư giữa không *****, **** thế thập phần hiểm hóc.
Phong hộ pháp nghiêng người nhìn đồng hồ cát ở góc tường, vuốt cằm nói:
"Vậy mà kiên trì được gần hai khắc chung!"
Giang Nguyệt đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, sắc mặt càng lạnh lùng hạ lệnh:
"Thi hành tuyệt sát đi!"
Mệnh lệnh vừa chấm dứt, chỉ thấy các ẩn vệ chuyển đổi phương vị cho nhau, đồng loạt thay đổi vũ khí. Nếu lúc nãy là mũi ám khí dài bằng nửa cây dao găm, thì lúc này đây, vũ khí rút ngắn vô số lần, nhỏ như tế châm, nếu không nhìn kỹ hoàn toàn có thể bỏ mặc trong không khí.
Mỗi người ẩn vệ nắm trong tay một khối nam châm hút lớn, trong đó rậm rạp đều là tế châm sắc bén.
Tuyệt sát là khi, tế châm cùng lúc phát động, hàng ngàn hàng vạn mũi kim như chốn không người, làm lơ sức gió, chịu đựng được huyền lực, trong một giây bịt kín đối thủ, tiến hành tàn sát.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, chiêu này một khi phát ra, thì người phía dưới có là đại la thần tiên cũng sẽ bị trát thành cái sàng.
Ngay ở lúc các ẩn vệ đã chuẩn bị phóng thích ảo ảnh kim châm, thì cuối hành lang bỗng chốc truyền đến một tiếng hô lớn:
"Dừng tay!"
(Tác giả: Mọi người đoán xem là ai đến nào?)