Mục lục
Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại ca, đại tẩu, các ngươi cứ tiếp tục! Đệ... đệ chỉ là đi ngang qua haha..." Đế Thanh Hàn khóc không ra nước mắt, vừa lùi về sau vừa mếu máo.

Hiện tại hắn chỉ muốn cho chính mình một bạt tai, xem ngươi đi, lúc nãy đi trộm bảo bối không tốt sao, một hai phải nhìn náo nhiệt.

Giờ thì hay rồi, náo nhiệt thật đó, nhưng cũng đem bản thân đáp đi vào.

Mạc Túc liếc Đế Mặc Thần một ánh mắt, tự chủ trương ngồi xuống ghế sô pha, khoanh tay cười lạnh nhìn Đế Thanh Hàn:

"Hóa ra ngươi đã sớm biết tất cả mọi chuyện. Biện lý do dời đi sự chú ý của ta để ngươi có cơ hội dắt bọn nhỏ cùng đại ca ngươi hội hợp. Thật là khá lắm!"

"Đại tẩu... đệ thật sự không có... chuyện này chỉ là trùng hợp... đệ cũng vừa mới biết huynh ấy trở về." Đế Thanh Hàn mục trừng cẩu ngốc, liên tục xoa tay giải thích, ánh mắt âm thầm đá lông nheo, ra dấu cho ca ca của mình cứu giúp.

Cho dù thế nào thì cái nồi này hắn cũng không thể gánh được, đại tẩu nếu giận lây sang hắn, nhẫn tâm giấu hai đứa nhỏ đi thâm sơn cùng cốc, thì hắn biết đi đâu tìm ra cháu trai cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy nữa.

Mạc Túc làm sao có thể không thấy được động tác nhỏ của Đế Thanh Hàn, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo:

"Thứ nhất, ta không quan tâm hai người các ngươi diễn tuồng kịch gì, cũng chẳng có thời gian cùng các ngươi đáp diễn. Thứ hai, đừng gọi ta là đại tẩu, ta không phải đại tẩu của ngươi. Thứ ba, trời cũng không còn sớm nữa, đem bọn nhỏ giao ra, bọn họ còn cần phải nghỉ ngơi."

Đế Thanh Hàn bị nói đến nghẹn họng nhìn trân trối, căn bản không dám phát ra một âm thanh nào nữa.

"Hiện tại bên ngoài đều không an toàn, có kẻ ở trong tối muốn bắt cóc hai đứa nhỏ, khắp nơi đều là mai phục, ba mẹ con có thể đi đâu được. Chi bằng cứ ở lại đây đi!" Đế Mặc Thần cũng ngồi xuống đối diện với Mạc Túc, ánh mắt và giọng nói đều pha lẫn lo lắng.

Trước khi Giang Nguyệt và Phong hộ pháp điều tra ra và giải quyết hết chướng ngại, hắn sẽ không cho phép ba mẹ con lại xảy ra cớ sự như hôm nay.

"Không cần! Ba mẹ con ta ở đâu đi đâu, không tới phiên ngươi quản. Ngươi cũng quản không nổi!" Mạc Túc phóng ánh mắt như điện nhìn người đối diện, cười lạnh mỉa mai.

Mấy năm không thấy, vừa gặp đã muốn quản đến trên đầu nàng. Hắn cho rằng hắn là ai?

Đế Mặc Thần cũng không phải là kẻ có tính tình tốt, nhẫn nhịn từ nãy đến giờ đã là cực hạn, hắn bực bội vỗ bàn, ánh mắt âm trầm quỷ quyệt:

"Chuyện trước kia là ta sai, ta sẽ cố gắng bù đắp. Nhưng nữ nhân ngươi đừng không biết điều mà được nước lấn tới. Vì sự an toàn của hai đứa nhỏ, ta không cho phép ngươi dẫn bọn họ rời đi."

Nói đến chỗ này, thái độ của Đế Mặc Thần trở nên cứng rắn một cách dị thường.



Đế Thanh Hàn đứng đằng sau bất giác che mặt, trong lòng lộp bộp một tiếng thầm hô không xong, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ thấy Mạc Túc đứng phắt dậy, biểu tình trở nên nghiêm túc đến đáng sợ, nàng vừa móc ra mấy viên đen đen tròn tròn nắn ở trong tay, trước khi thuấn di thì để lại một lời tuyên thệ:

"Không giao ra đúng không? Được! Ta không tin san bằng xong cả cái Lâu Giang Các này mà ta không tìm được bọn họ."

"Đại ca... huynh mau đuổi theo ngăn cản, trong tay đại tẩu có mấy món đồ rất đáng sợ, nếu để đại tẩu dùng thật thì nhà của chúng ta sẽ bị nổ tung thành bình địa." Trơ mắt nhìn Mạc Túc biến mất trước mắt mình, Đế Thanh Hàn tim đập thình thịch không thôi, vội vã khóc lóc với người nào đó.

Hắn đột nhiên nhớ tới ban ngày, trong lúc chạy trốn cháu trai có dùng đến một quả cầu màu đen, kíp nổ chết một đám sát thủ.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, trong tay đại tẩu khẳng định là cũng có thứ đó.

Mà Đế Mặc Thần, chẳng cần đợi đệ đệ nhắc nhở, từ lúc Mạc Túc sử dụng lực lượng không gian hắn thì hắn đã nhận ra nàng chính là người ở bìa rừng ngày hôm đó, hắn nhanh chóng tròng lên mặt nạ, vận lên huyền lực đuổi theo.

Bất quá, trước khi đi vẫn dặn dò đệ đệ một tiếng:

"Thanh Hàn, đệ đi xem hai đứa nhỏ, bảo bọn họ ở yên trong phòng, tránh cho ngộ thương."

Đế Thanh Hàn chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể gấp rút chạy về phòng của hai đứa nhỏ.

Bất quá, giữa đường lại gặp gỡ Phong hộ pháp.

"Di? Tam công tử? Ngài có thấy chủ tử đâu rồi không? Thuộc hạ tìm ngài ấy có việc cần bẩm báo!"

Đế Thanh Hàn phất phất tay, nhướng mày nói:

"Hiện tại không có việc gì quan trọng hơn là bảo vệ sản nghiệp nhà mình. Ngươi đi thông tri người gia cố phòng hộ đại trận đi. Chủ tử ngươi đang cùng phu nhân của mình ve vãn đánh yêu, ngươi đừng xen vào."

"???" Phong hộ pháp nghệch mặt ra, trông buồn cười cực kỳ.

Cái quái gì thế, vế trước vế sau chẳng liên quan gì thế này?

"Cái kia... là ai dám cả gan đến Lâu Giang Các gây chuyện sao?" Phong hộ pháp phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ hỏi.

Thông thường, muốn khởi động phòng hộ đại trận chỉ có khi liên quan đến chuyện sống còn hoặc liều mạng với người ta.

Hắn điều tra xung quanh một vòng, cũng không thấy có kẻ nào khả nghi à nha!?

Đế Thanh Hàn vỗ vai, nhìn Phong hộ pháp bằng ánh mắt thương hại, lắc đầu cười thần bí:

"Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi. Trễ chút nữa sợ là không kịp đâu."

Hắn chỉ vừa dứt lời, bỗng nhiên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động như sơn băng địa liệt, khiến cho cả mặt đất đều rung chuyển.

Ầm vang!

Răng rắc!

"Đệt! Sao động tác của đại tẩu nhanh quá vậy!?" Đế Thanh Hàn trừng mắt, ngửa đầu nhìn lên, buông một câu chửi tục, cảm nhận được đại địa hơi chấn động, hắn và Phong hộ pháp phải nâng đỡ lẫn nhau mới có thể ổn định thân hình.



"Trời ạ! Nóc... nóc bị thủng một lỗ lớn!!!" Phong hộ pháp cũng khiếp sợ không kém, đập vào mắt là đỉnh nóc của Lâu Giang Các bị tạp ra thành một hố động, viền quanh cháy đen, rơi rụng lác đác vô số tài liệu khoáng thạch.

Nhìn chúng nó rơi xuống, Phong hộ pháp cảm thấy trái tim mình phảng phất đang nhỏ máu.

Khoáng thạch, hải sa thạch, hàn thiết ngàn năm,... đây đều là thứ quý hiếm và tốn tiền đó.

Đế Thanh Hàn mặc dù đã biết uy lực của hắc tử, nhưng khi lần nữa chứng kiến vẫn không chịu nổi trong lòng run rẩy.

Má ơi! Đại tẩu thật đáng sợ! Nói tạc là tạc liền, không mang theo chút hù dọa.

Hai người ở trong gió run rẩy, mà cơn giận của Mạc Túc vẫn chưa bình định và kết thúc được. Sau khi nổ xong cái nóc, nàng liền dàn trải ra xung quanh, mỗi nơi đều phóng một viên hắc tử, bất quá nàng vẫn còn có cân nhắc, mặt ngoài nhìn thê thê thảm thảm thế thôi, thực chất bên trong lại không chịu ảnh hưởng nhiều.

Nàng còn không có mất lý trí đến mức, con trai con gái của mình đều đang ở bên trong.

Nhưng mà, nhìn từ bên ngoài thì tình cảnh vẫn rất đồ sộ.

Bởi vì tiếng động rất lớn, nên xung quanh có khá nhiều quần chúng vây xem và chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

"Lâu Giang Các đây là đào mồ hốt mã của nhà ai sao, thế mà bị tạc cho thảm như vậy. Người đến cũng quá hung tàn rồi đi!"

"Khẳng định là nghé con mới sinh không sợ cọp, địa bàn của Lâu Giang Các mà cũng dám đụng vào. Thật là chán sống rồi. Ta dám cá cược hôm nay hắn không có mạng mà rời đi đâu."

"Nói thật! Thiên Nguyệt Thành hôm nay cũng thật là náo nhiệt. Vừa sáng thì Nguyệt Lâu bị cháy rụi, hiện giờ lại đến Lâu Giang Các bị tạp bãi. Cũng không biết đêm khuya sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây? Ngẫm lại vậy mà có chút kích động và chờ mong."

"Phong thủy hôm nay giống như không tốt lắm! Thôi thôi chúng ta tản ra đi, kẻo rước họa vào thân thì khổ..."

"..."

Đế Thanh Hàn và Phong hộ pháp chật vật trở về phòng của hai đứa nhỏ, lúc này bốn người đang mắt trông mong nhìn ra cửa sổ. Mạc Du Hồng chỉ tay ra ngoài, kinh ngạc hỏi:

"Di? Hình như là mẫu thân đến rồi. Nhưng mà sao người lại cùng thúc thúc đánh nhau thế kia?"

"Để mẫu thân phải dùng tới hắc tử, khẳng định vị thúc thúc kia đã làm điều gì đó khiến mẫu thân giận dữ. Chúng ta chỉ cần đứng xem và cổ vũ cho người là được rồi." Mạc Vân Long biết rõ nhưng không nói toạc, thậm chí trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa.

Hừ! Đáng đời phụ thân bị mẫu thân rượt đánh. Ai bảo người vậy mà uy hiếp trẻ con chứ!!!

"Vâng! Khẳng định là thúc thúc có sai trước đây, nên mẫu thân mới có thể tức giận như vậy!" Mạc Du Hồng vung lên tay nhỏ thành nắm đấm, hai má phồng lên như bánh bao, cặp mắt tràn đầy sùng bái xen lẫn tức giận.

Trong lòng của Mạc Du Hồng, mẫu thân tâm địa thiện lương, tuy rằng thường xuyên làm mặt lạnh, rất ít khi cười vui vẻ, nhưng chưa từng chủ động làm hại người nào. Chỉ khi đối phương có sai trước, mẫu thân mới có thể tra đòn phản kích.

Ân! Sự thật khẳng định là như vậy!

Đế Thanh Hàn nghe rõ cuộc trò chuyện của hai đứa nhỏ, âm thầm vỗ trán, trong lòng thay đại ca nhà mình điểm một loạt đèn cầy.

"Cái đó... Tam công tử... ngươi nói chủ tử và phu nhân ve vãn đánh yêu, là như thế này sao?" Phong hộ pháp ngước đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn một đen một trắng bay tới bay lui ở trên nóc nhà, người thì công kích, người còn lại dùng huyền lực hóa giải, thế nhưng mái ngói vẫn bị dư ba lan ra, khiến cho nổ tung ầm ầm.

Thoắt ẩn thoắt hiện, hai người vậy mà đánh lên có ba trăm hiệp. Tuy rằng Đế Mặc Thần chỉ hóa giải chiêu thức mà không đánh trả, thế nhưng trong lòng Phong hộ pháp vẫn dâng lên một tia ngạc nhiên và sùng bái.

Lúc sinh thời, hắn vậy mà chứng kiến có một nữ nhân ở dưới thủ hạ của chủ tử mà có thể chịu đựng được lâu như thế.



Chủ mẫu đại nhân uy vũ!

Sắc mặt của Đế Thanh Hàn hơi mất tự nhiên, sau đó nghĩ đến cái gì thì rung đùi cười giả lả:

"Phong hộ pháp ngươi chưa có ý trung nhân nên không thể nào hiểu được những hành động của người đang yêu là đúng rồi. Cổ nhân có câu, mắng là thương, đánh là yêu. Vậy nên đại ca và đại tẩu đây chỉ đang là bồi dưỡng, xúc tiến cảm tình."

"Thật vậy sao!?" Phong hộ pháp nghệch mặt ra, tuy rằng không quá tin tưởng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút đạo lý là thế nào?

"Tiểu gia ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, duyệt người vô số, đào hoa đứng chờ từ đầu nam đến cuối bắc còn chưa kể hết. Tin ta đi, không sao đâu." Đế Thanh Hàn nỗ lực vỗ ngực, cố gắng khẳng định quan điểm của mình.

Hắn càng nói, Phong hộ pháp càng thêm lung lay.

Đế Thanh Hàn không có phát hiện, hai đứa nhỏ lúc này âm thầm cười khúc khích, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Mà trên nóc, sau một hồi đại chiến ba trăm hiệp, Đế Mặc Thần rốt cuộc có cơ hội chế ngự được nữ nhân không an phận nào đó. Hắn đưa một tay ôm qua vòng eo nhỏ nhắn, cố ý siết chặt, tay còn lại ghì vai của người đối diện vào lòng mình, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ vang lên:

"Nửa cái Lâu Giang Các đều bị ngươi hủy hoại. Nguôi giận phần nào chưa? Chúng ta có thể ngồi xuống rồi bình tĩnh thương lượng mà."

Nữ nhân này trơn trượt như cá chạch, ngoài lực lượng không gian ra, chiêu thức vậy mà đều không kém, mỗi thức sắc bén như gươm giáo, hòng đưa đối thủ vào chỗ chết. Nếu không phải cảnh giới của hắn cao hơn nàng, e là phải bị lật thuyền trong mương.

"Buông tay!" Mạc Túc ngửa đầu, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hừng hực lửa giận.

Nam nhân đáng chết, vậy mà cũng dám chiếm tiện nghi của nàng.

Hắn cho rằng giam cầm như thế này, nàng liền hết cách rồi sao!?

Bỗng nhiên, Mạc Túc giơ lên khóe miệng cười một cách quỷ dị, đầu gối bốn mươi lăm độ giơ lên, đạp mạnh vào chỗ trung gian nào đó.

Đế Mặc Thần cảm giác lông tơ dựng đứng, kịp thời buông tay ra, lóe người lùi về sau, vì vậy tránh được một đòn trí mạng.

Ổn định thân hình, biểu tình dưới mặt nạ hơi biến đổi, hắn nhìn chằm chằm Mạc Túc, ngữ điệu hơi ai oán:

"Ngươi muốn mưu sát thân phu sao!?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK