Đế Mặc Thần cả người không có sức lực ngã quỵ trên mặt đất, rõ ràng tóc đã bạc trắng, da thịt nhăn nheo, nhưng hắn lại cười, biểu cảm vui vẻ khi chứng kiến vẻ mặt hoảng loạn của Mộ Dung Càn bên ngoài trận.
“Vì sao… vì sao tình huống sẽ ra nông nỗi như thế này? Đế Mặc Thần, không phải ngươi có nắm chắc sao? Ngươi không phải tự nhận mình rất cường đại sao?”
Mạc Túc ngồi bệt dưới đất, nàng không quan tâm vẻ mặt tái nhợt của chính mình, mà vội vã đỡ lấy nam nhân để hắn dựa vào người mình, trách cứ hỏi.
Đế Mặc Thần thầm nghĩ những giây phút cuối đời của hắn có thể dựa vào A Túc mà chết, âu cũng là một loại may mắn, cho nên hắn thản nhiên tựa đầu vào vai nàng, quyến luyến ngửi lấy hương thơm dịu nhẹ xen lẫn mùi máu tươi trên người nàng. Trái tim có một khắc trở nên cực kỳ bình yên, khiến hắn quên hết những hận thù ngang trái, những đau khổ loạn ly thời trẻ.
Như những đôi phu thê tầm thường tựa đầu vào nhau, tâm sự những chuyện vụn vặt ngày thường, hắn nỉ non nói:
“A Túc, người cho dù có cường đại thế nào cũng sẽ gặp phải việc ngoài tầm kiểm soát. Mà sự xuất hiện của ngươi và hai đứa nhỏ chính là một bất ngờ mà ta vĩnh viễn cũng không thể ngờ tới… khụ… ta đã có kế sách chu toàn, muốn từ từ suy yếu thế lực của Ma Điện, sau đó diệt trừ Mộ Dung Càn. Đáng tiếc… trời không chiều lòng người…”
Hắn nói trong đứt quãng, cuối cùng còn hộc ra một ngụm máu tươi, sự già cả xảy ra trên người càng thêm kịch liệt.
Mạc Túc thông qua trận pháp cũng thấy được sự thay đổi của Mộ Dung Càn. Chỉ thấy hắn trở nên điên cuồng ôm đầu, biểu tình vặn vẹo thay đổi liên tục. Càng đáng sợ hơn là, cảnh giới của hắn bắt đầu ngã xuống, từ Thần Huyền đỉnh tuột dốc lao nhanh.
Thần Huyền bát phẩm… Thần Huyền ngũ phẩm… Thần Huyền nhị phẩm…
Kim Huyền cửu phẩm… Kim Huyền lục phẩm… Kim Huyền tam phẩm…
Sau đó là Mặc Huyền!!!
Không chỉ Mộ Dung Càn, mà đứng chung một thuyền kết nối với hắn bằng Huyết Tế Trận như Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê cũng bị ảnh hưởng nặng nề, tu vi không ngừng lùi lại. Cảnh giới của Mộ Linh Khê thậm chí hạ xuống đến Lam huyền.
Ánh mắt Mạc Túc mạnh mẽ co rụt lại, trong lòng rung động mênh mông.
Thời gian chi lực… quả nhiên danh bất hư truyền!
Nhưng mà, sự trả giá của kẻ thù lại đánh đổi bằng sinh mệnh của Đế Mặc Thần khiến nàng không thể vui vẻ dù chỉ một chút.
Nguy hiểm đã hạ thấp, nhưng chỉ sợ biến cố còn sẽ phát sinh, cho nên nàng không dám triệt hồi không gian thứ nguyên thả bọn nhỏ ra. Mạc Túc nhất tâm nhị dụng, một lòng duy trì không gian lực lượng, một lòng lại gắt gao chú ý trạng thái của Đế Mặc Thần, thấy cảnh giới của Mộ Dung Càn đã đại ngã xuống Mặc Huyền, nàng bắt lấy cánh tay của hắn, cau mày nói:
“Đế Mặc Thần! Đủ rồi, mau dừng lại đi! Nếu còn tiếp tục, ngươi thực sự sẽ chết!”
Đế Mặc Thần đã cảm thấy mí mắt trầm trọng tựa ngàn cân, nhưng hắn vẫn cố sức nhướng mày đáp:
“A Túc… thời gian chi lực… là mẫu thân truyền lại cho ta… đáng tiếc ta học nghệ không tinh… chỉ có thể mượn dùng… chưa thể khống chế tuyệt đối… ta không dừng lại được nữa rồi… A Túc… ta… ta thật sự rất thích ngươi… muốn ở bên cạnh ngươi… khụ khụ… cả đời…”
Mạc Túc choàng tay qua eo hắn, hốc mắt có thứ gì dường như muốn chảy ra, nàng lắc đầu, giọng điệu nghẹn ngào nói:
“Không! Đây không phải sự thật! Đế Mặc Thần, ngươi nếu thích ta thì cố gắng lên. Ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể học được cách khống chế thời gian! Nếu ngươi chết đi, ta sẽ không chút do dự mang theo bọn nhỏ tái giá, hoàn toàn quên đi ngươi!”
Đế Mặc Thần lưu luyến nhìn Mạc Túc một hồi, nghe nàng nói xong không những không giận mà còn bật cười đáp nhẹ:
“Khá tốt!”
Nói đoạn, hai mắt hắn hoàn toàn nhắm nghiền, một cánh tay vô lực buông xuống.
“Không!!!”
Mạc Túc ôm chặt hắn, ngơ ngẩn thì thào một tiếng, trong một khắc đó nàng cảm giác tim mình dường như trở nên trống rỗng, phảng phất bị mất đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Nhiệt ý trong hốc mắt vỡ òa ra, hóa thành hai hàng thanh lệ chảy dọc xuống gò má.
Hai đời người, nàng lần đầu biết khóc, còn khóc vì một người tưởng chừng như không quan trọng.
“Chủ tử!”
Bên ngoài, tám vị hộ pháp cũng đỏ hốc mắt, bi thống mà kêu lên. Bọn họ tựa như người điên vậy, điên cuồng giết chết người của Ma Điện, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể hóa giải nỗi hận thù trong lòng bọn họ.
Ưng Vệ cũng gia nhập ở trong đó, bọn họ mang theo sự kính ý cùng nỗi niềm khó tỏ, muốn vì Đế Mặc Thần báo thù.
Cũng do bọn họ vô năng, không thể bảo hộ chủ tử chu toàn.
Đế Mặc Thần có thể làm được đến mức này, hoàn toàn đạt được sự kính trọng tối cao của bọn họ. Người nam nhân này dùng sự xuất hiện bá đạo chen vào cuộc sống nhạt nhẽo của chủ tử, khiến trái tim vốn chai sạn cô độc của chủ tử trở nên ấm áp kỳ lạ. Hắn bảo hộ nàng, không tiếc cả mạng sống.
Đám người Ưng Vệ không dám tưởng, trên trần đời này còn sẽ xuất hiện người thứ hai giống với Đế Mặc Thần. Càng không dám tưởng tượng, chủ tử sẽ trở thành bộ dáng gì khi hắn chết đi?
Trong khi Mạc Túc còn bi thống chưa thể thoát ra, thì Mạc Nhất đã bay thẳng đến chủ chiến trường, nhất cử đả thương Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê. Sau đó xách lấy cổ áo của Mộ Dung Càn, chưởng phong tập kích vào ngực của hắn.
Phốc!
Máu tươi vẩy ra hóa thành những đóa hoa của sự chết chóc, Mộ Dung Càn liên tiếp hộc ra máu tươi, ánh mắt lại gắt gao nhìn Mạc Nhất, tựa như người điên lẩm bẩm không ngừng:
“Ta không cam lòng, vì cái gì Mộ Dung Quang có thể thừa kế gia chủ chi vị? Mà ta lại không thể. Ta rõ ràng cũng là dòng chính, vì cái gì trong mắt các ngươi chỉ có hắn?”
“Mộ Dung gia… các ngươi trục xuất ta đi, có một ngày trong tương lai, các ngươi nhất định sẽ hối hận! Trục xuất chi thù, ta nhất định đem Mộ Dung gia san bằng thành bình địa, vĩnh viễn xóa tên khỏi Huyền Nguyệt đại lục này.”
“Ha ha… ta tìm được cấm thuật… chỉ cần ta tu luyện thành công, đột phá đến Hoàng Tôn cảnh, thì tất cả những người đã từng khinh thường ta, nhục mạ ta đều phải cúi đầu xưng thần!”
“…”
Mạc Nhất không quan tâm Mộ Dung Càn cùng Mộ Dung gia có ân oán ra sao, nhưng người này xác thật là mối họa lớn, nên sớm diệt trừ mới tốt.
Nghĩ vậy, đáy mắt Mạc Nhất xẹt qua một tia sát ý, năm ngón tay câu thành trảo, hướng đỉnh đầu của Mộ Dung Càn mà chụp xuống.
Đúng lúc này, giữa đại địa chồng chất vết thương, xác người ngã rạ lại hiện lên một tầng thanh quang.
Cùng lúc đó, Mạc Túc rốt cuộc tinh bì lực tẫn, duy trì không được không gian thứ nguyên. Nàng cùng Đế Mặc Thần đồng thời ngã xuống ở cùng một chỗ.
Bọn nhỏ hiện ra, Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng hốt hoảng chạy lại, kinh hoàng ra tiếng:
“Phụ thân, mẫu thân!”
Quan tâm tình huống của cha mẹ, cho nên hai đứa nhỏ không thấy được, người vốn nên hôn mê trên lưng Thạch Miểu lại bất chợt mở bừng mắt.
Ánh mắt mở, lục quang bộc phát ra, một cỗ lực lượng cường đại quét ngang toàn trường.