“Ngươi thử vận dụng huyền lực không phải sẽ biết!?” Mạc Túc nhìn hắn, cười nói.
Đông Phương Hạo Hiên, năm đó đã từng là thiên chi kiêu tử, tư chất kinh tài tuyệt diễm, mới mười tuổi đã đột phá vào Tử huyền cảnh giới, từng vang danh một thời.
Chỉ tiếc, cây cao đón gió, bởi vì tư chất của hắn đưa tới ghen ghét đố kị, bị người hãm hại trúng độc, mười năm tới nay hắn không thể tiếp tục tu luyện đề cao cảnh giới, bởi vì chỉ cần vận dụng huyền lực, toàn thân hắn sẽ đau như thiên đao vạn quả.
Tuy rằng không thể thường xuyên sử dụng huyền khí, nhưng không đại biểu cho cảnh giới của hắn sẽ mất đi, mà vẫn yên tĩnh nằm ở đó.
Người đứng đằng sau hại hắn cũng rất có ý tứ, tuyệt đối là đố kị hắn mới sử dụng loại thủ đoạn này. Tư chất của ngươi kinh diễm thì thế nào, Tử Huyền cao thủ thì thế nào, còn không phải là một tia huyền lực cũng phát không ra?
Đại loại là thế này. Người đằng sau muốn chứng kiến Đông Phương Hạo Hiên thống khổ vạn phần, từ từ rơi xuống vực sâu bùn lầy, bị người đời giẫm đạp.
Người kia sẽ ở trong tối hả hê đắc ý, từ từ chiếm hết những thứ vốn có của Đông Phương Hạo Hiên.
Mạc Túc không cần suy nghĩ sâu xa cũng biết, bút tích này là thường xuất hiện ở các đại gia tộc, không ngoài tranh giành quyền lực địa vị.
Năm đó ở Mạc gia nàng cũng chứng kiến rất nhiều, nếu không phải tâm tư của nàng không đặt ở nơi đó, khẳng định cũng bị quấn vào vũng nước sâu kia.
Mà Đông Phương Hạo Hiên nghe lời của Mạc Túc, thử đụng chạm đến cái tầng lực lượng mà bấy lâu nay hắn không dám đi sờ mó. Có lẽ là tâm lý ám ảnh trong thời gian dài, ý thức của hắn vậy mà đứng ở trước cánh cửa kia hồi lâu không dám tiếp xúc. Sau khi hít sâu một hơi, hắn mới thử quấy đục tầng lực lượng kia.
Huyền khí sắc tím bị lôi kéo đột nhiên bùng nổ, có lẽ đã lâu rồi im lìm không bị đánh thức nên có vẻ táo bạo và nóng nảy phi thường. Chúng nó nhanh chóng vọng động lên, tràn từ đan điền ra ngoài, giống như cự thú thoát khỏi lồng giam vui sướng chạy dọc theo kì kinh bách hải, tưới mát cho những kinh mạch khô cằn héo rút quá đỗi.
Cảm giác này... cảm giác này!
Đông Phương Hạo Hiên kích động đến phát run, ánh mắt phụt ra mãnh liệt ánh sáng. Hắn nhanh chóng bật người ngồi dậy, kích động ôm lấy nữ tử trước mặt, hắn muốn cùng nàng chia sẻ niềm vui này:
“Mạc cô nương! Cảm ơn ngươi! Thật sự cảm ơn ngươi đã cho ta thấy được hi vọng. Ha ha! Ta lại có thể tu luyện rồi!”
Bỗng nhiên bị người ôm lấy, Mạc Túc có trong nháy mắt sửng sờ, sau đó thì ánh mắt hơi chùng xuống. Năm ngón tay ở bên người hơi câu lại, sát khí nhẹ khởi.
Trong khi Mạc Du Hồng kinh ngạc trợn tròn mắt, thì Mạc Vân Long đã nhận ra mùi nguy hiểm, vội vã kéo đai áo của Đông Phương Hạo Hiên, ánh mắt không vui nói:
“Đông Phương thúc thúc, người bình tĩnh lại, đừng thừa cơ hội mà ăn đậu hũ của mẫu thân ta!”
Mạc Du Hồng cũng đúng lúc này khép miệng lại, ánh mắt cùng tiểu hắc miêu chạm vào, cả hai hiểu ý cùng rùng mình, nàng nhanh chóng phối hợp nam hài kéo đai áo bên còn lại của Đông Phương Hạo Hiên kéo ngược ra phía sau, gấp gáp nói:
“Đông Phương thúc thúc, thúc đừng kích động, mau mau ngồi xuống.”
Đông Phương Hạo Hiên vốn còn đang hưởng thụ trong vui sướng, bất thình lình bị kéo rồi ấn xuống giường, khuôn mặt dại ra ngơ ngác một hồi.
Mạc Túc sắc mặt lạnh lùng, năm ngón tay ở bên hông khẽ buông lỏng.
Mạc Du Hồng nhìn thấy cái này, khẽ ôm chặt tiểu Hắc miêu, thì thầm:
“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!”
Mạc Vân Long cũng thở phào một hơi, gương mặt hơi đen liếc Đông Phương Hạo Hiên, nghĩ thầm.
Đông Phương thúc thúc, ngươi nên cảm ơn ta và tiểu Hồng, kịp thời kéo ngươi thoát khỏi ma trảo, mẫu thân bình sinh ghét nhất là người khác giới đụng chạm. Mà lúc nãy bọn họ rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm.
Đông Phương thúc thúc, ngươi chơi lửa nha!
Mà lúc này Đông Phương Hạo Hiên rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nhớ lại hành động vừa rồi của mình, cộng thêm động tác của hai đứa nhóc. Thần sắc của hắn hơi đỏ lên.
Quan sát thấy sắc mặt đông lạnh của Mạc Túc, hắn mới giật mình ho khan, lắp ba lắp bắp nói:
“Khụ! Xin lỗi Mạc cô nương, vừa rồi là tại hạ kích động quá nên mới thất thố như vậy, mong cô nương bỏ qua cho.”
Mạc Túc hơi nghiêng người, lạnh lùng nói:
“Độc đã giải trừ, Đông Phương công tử tịnh dưỡng một hồi đi, ta sẽ thông báo cho hai vị trưởng lão lên đây chăm sóc. Chúng ta còn có việc, cáo từ!”
Đông Phương Hạo Hiên nghe vậy sửng sốt, hỏi:
“Cô nương đi trước Thiên Nguyệt sao?”
“Đúng vậy!” Mạc Túc sóng mắt khẽ nhúc nhích, bình đạm trả lời.
Đông Phương Hạo Hiên nói không ra lời thất vọng hay là gì khác, hít sâu một hơi rồi nho nhã cười:
“Vậy chúc cô nương thượng lộ bình an. Tại hạ sẽ về trước Đông Phương gia tộc, hi vọng sẽ sớm gặp lại cô nương ở Thiên Nguyệt. Đến lúc đó, ta sẽ trả toàn bộ thù lao cho cô!”
“Ừ! Tiểu Long, Tiểu Hồng! Đi!” Mạc Túc lễ phép gật đầu một tiếng, sau đó gọi hai đứa nhỏ đi theo.
“Đông Phương thúc thúc bảo trọng nha! Tiểu Hồng sẽ nhớ ngươi lắm!” Mạc Du Hồng chẹp chẹp miệng, trái lương tâm mà nói.
Kỳ thật, nàng càng nhớ tiểu Độc trên người hắn hơn, nhưng mà bị hút hết rồi. Đi đâu tìm tân tiểu Độc đây?
Mạc Du Hồng âu sầu.
Mà Đông Phương Hạo Hiên lại nhìn theo bóng dáng của ba mẹ con, ánh mắt hơi ưu tư.
Lần này ly biệt, cũng không biết khi gặp lại sẽ là tình trạng gì.
Ba ngày sau, sáng sớm.
Bốn người Mạc Túc, Mạc Nhất cùng với hai đứa nhỏ đã thấy được tường thành nguy nga tráng lệ.
Cánh cổng cao chót vót, mặt trên viết ba chữ rồng bay phượng múa.
Thiên Nguyệt thành.
Bọn họ cuối cùng cũng tới được trung tâm của Thiên Nguyệt vương triều.
Hai bên cánh cổng đứng hai hàng vệ binh, mỗi người có thân hình cao lớn, giáp phục chỉnh chu, khuôn mặt hung thần ác sát.
Trước mặt bọn họ bài hai hàng đội ngũ thật dài, hiển nhiên muốn vào thành là phải có thân phận chứng minh dành cho người bản xứ, hoặc là thông hành lệnh bài dành cho các khách mời từ các nước bên ngoài.
Đặc biệt là thời điểm này, kiểm tra càng thêm nghiêm ngặt.
Mạc Túc đứng từ xa, nhìn cổng thành nguy nga cao lớn, ánh mắt sâu kín phức tạp.
Trong trí nhớ, năm đó nguyên chủ là bị người trục xuất từ bên cửa hông ra ngoài, vật tùy thân ngoài mấy bộ quần áo thô sơ thì không còn trang sức đáng giá nào khác. Rốt cuộc là bị biếm vì thứ dân, những trang sức hoa lệ trong cung kia đều nhất nhất bị thu hồi.
Có lẽ bọn họ đều không nghĩ tới, khi cách nhiều năm, nàng sẽ lại quang minh chính đại mà đi từ cổng chính trở về đi?
Khẽ nhếch môi, nàng mang theo hai đứa nhỏ đứng xếp hàng, chờ tới lượt bọn họ.
Mạc Nhất banh ra một phen dù cho bọn họ che nắng, thời điểm hiện tại chính là ánh nắng gắt gao nhất, nàng có thể chịu được, nhưng hai đứa nhỏ chưa chắc đã chịu được.
“Chủ tử...” Mạc Nhất phóng nhẹ thanh âm, định nói gì đó.
Mạc Túc lắc lắc đầu, ra hiệu bảo:
“Từ giờ trở đi, ngươi sửa lại gọi ta tiểu thư là được. Nơi này người nhiều, gọi chủ tử quá mức gợi người chú ý. Chúng ta tới nơi này là có chính sự. Nếu không cần thiết không cần bại lộ thân phận!”
Mạc Nhất nghĩ nghĩ, sau đó sửa miệng: “Tiểu thư!”
Dù sao nàng cũng là Mạc gia đại tiểu thư, tuy rằng không thường ở Mạc gia, nhưng bối phận vẫn còn đó. Gọi tướng quân, chủ tử, hay tiểu thư cũng không có gì khác nhau.
Mạc Nhất cũng lại không so đo nhiều.
Rốt cuộc, chờ không lâu lắm, liền tới phiên bốn người bọn họ.
Mạc Nhất tự động di chuyển lên phía trước, móc ra một khối hình lệnh bài hình trăng non, đưa cho thủ vệ.
Thủ vệ kiểm tra lệnh bài cẩn thận, sau đó thoáng nhìn qua Mạc Túc, thấy nàng còn dắt theo hai hài tử, cho rằng là nào đó quyền quý gia đình thân nhân, cũng không hỏi nhiều liền trả lại lệnh bài cho bọn họ đi qua.
Mạc Nhất thu lại lệnh bài, khẽ thì thầm với Mạc Túc:
“Cũng không biết tên A Cửu kia làm đâu ra lệnh bài, vậy mà dễ dàng cho qua như thế. Hại ta hồi hộp muốn chết.”
Mạc Túc nhìn hắn cười nói:
“Có thể làm ra lệnh bài chân thật như vậy, hẳn là A Cửu đã trụ vững gót chân ở Thiên Nguyệt. Quả nhiên nhiệm vụ này ta giao cho hắn là đúng.”
Mạc Nhất gãi đầu, lầm bầm lầu bầu:
“Tên kia không ấn lẽ thường ra bài. Thật là bội phục hắn.”
Mạc Túc sờ cằm, nhịn không được tán thưởng:
“Trong số ba mươi sáu người, tính cách của hắn là khó định tính nhất, giảo hoạt như một cái thương nhân. Cho nên những việc ngầm trong tối này, giao cho hắn không thể phù hợp hơn. Đương nhiên, các ngươi cũng không tệ, mỗi người có một cương vị riêng, hỗ trợ lẫn nhau.”
“A Nhất biết mà, chỉ là lâu lắm không gặp đông đủ mặt, có chút nhớ!” Mạc Nhất hàm hậu cười, gãi đầu.
Mạc Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
“Đợi hành trình lần này ở Thiên Nguyệt xong, bảo bọn họ trở về tụ họp một chuyến. Coi như phóng vài ngày nghỉ phép!”
“Tiểu thư anh minh!” Mạc Nhất vội vã cảm tạ, trong lòng đắc ý. Đợt nghỉ phép này, hắn phải cho mấy tên kia xuất huyết thật đậm mới được.
Bởi vậy mới nói, ở gần gũi chủ tử cũng dễ dàng thổi gió bên tai, lợi ích thật nhiều, cho bọn họ đỏ mắt chết.
Dù sao vị trí này của hắn, không ai có thể thay thế được, hắc hắc!
Mạc Nhất trong lòng cười trộm.
Bước vào Thiên Nguyệt thành một khắc, Mạc Túc trong lòng dâng lên vô hạn cảm xúc.
Cũng không phải cảm xúc của nàng, mà là cảm xúc còn tồn đọng của nguyên chủ.
Nguyên chủ từ nhỏ là công chúa, chịu lễ nghi ước thúc nên bị cấm túc ở trong cung, rất ít có cơ hội ra ngoài.
Chỉ là năm đó bị trục xuất, nguyên chủ ở trên đường không ngừng ghi tạc khung cảnh vào trong đầu, thề phải đem nó khắc sâu ghi nhớ.
Cho nên, cảnh vật nơi này đối với nàng mà nói, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Nhưng không thể không nói, Thiên Nguyệt thành không hổ là ngũ quốc đứng đầu, quả thật là náo nhiệt, khắp nơi ngựa xe như nước, dân cư đông đúc, hàng quán nhộn nhịp.
Bất tri bất giác, lại làm cho nàng nhớ tới cuộc sống khi còn ở tinh tế.
Viêm Tinh Đế Quốc cũng là dân cư đông đúc, gấp mấy lần ở nơi này. Cả tinh cầu có mấy trăm triệu vạn dân, bọn họ đều rất đáng yêu lại thân thiện.
Cũng không biết người nơi này như thế nào?
“Oa! Mẫu thân, nơi này thật náo nhiệt nha!”
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng ánh mắt sáng lên nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng còn luôn miệng khen ngợi.
Bọn họ còn là lần đầu tiên được đi ra ngoài chơi, ở Viêm Tinh Thành sinh hoạt là tốt, nhưng cũng sắp mau đem bọn họ nghẹn hỏng rồi.
Hiện giờ có cơ hội ra chơi, bảo sao hai đứa nhỏ không cao hứng!
Mạc Túc cũng tùy bọn họ, dù sao có nàng nhìn theo, không đến mức xảy ra chuyện.
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng dắt tay nhau đi ở hai bên vệ đường, thấy cái gì mới lạ đều sẽ mua.
Hai đứa nhỏ phát rồ mà mua sắm, dù sao trong tay bọn họ có tiền.
Dần dần, người xung quanh cũng phát hiện hai đứa nhỏ điên cuồng hành vi, ánh mắt trở nên không giống nhau.
Lại nhìn hai đứa nhỏ mua những cái đó đồ vật, bọn họ ánh mắt thỏa thỏa mà ghen tị.
Này hai cái bại gia tử ở đâu ra tới?
Nhưng mà đợi bọn họ thấy được đi ở phía sau đứa nhỏ Mạc Túc cùng Mạc Nhất, ánh mắt sôi nổi rùng mình, không dám động nổi lên xấu xa tâm tư.
Vừa nhìn quần áo của hai người kia, cùng với một thân sắc bén khí chất, hiển nhiên là không phải người bình thường, bọn họ vẫn là không đi trêu chọc mới tốt.
Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt ghen tị hận dõi theo hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ này cũng quá phá sản. Cư nhiên mua nhiều như vậy không đáng giá tiền đồ vật.
Hai đứa nhỏ điên cuồng mua sắm, khổ sở công việc rơi xuống Mạc Nhất trên đầu, bởi vì hắn có trách nhiệm xách đồ.
Mạc Nhất lại là ai oán lại là hoài niệm Mạc Ngũ tên kia, nếu như có tên kia ở đây, nhiệm vụ này sao có thể rơi xuống trên đầu hắn.
Mạc Túc nhìn thấy, ánh mắt lóe lóe, trong mắt hơi hơi gợn sóng nhộn nhạo một tia vui vẻ, sau đó nhanh chóng trở về bình thường, mau đến không người bắt kịp.
“Mẫu thân, chúng ta đói!”
Mua sắm đã đời, hai đứa nhỏ dắt tay nhau trở về, xoa xoa cái bụng nhỏ, ánh mắt ngập nước nhìn nàng.
Mạc Túc nhìn bọn hắn bộ dáng này tức khắc trong lòng mềm nhũn, xoa đầu bọn hắn, nói:
“Tiểu quỷ! Chơi đã rồi đi! Mẫu thân dắt các ngươi đi ăn!”
Hai đứa nhỏ ánh mắt sáng lên, tùy theo mỗi bên kéo tay nàng đi phía trước.
Mạc Nhất nghe thấy, nghĩ tới cái gì, tranh thủ cơ hội nói:
“Tiểu thư, ta nghe nói Thiên Nguyệt thành có một tòa tửu lầu rất nổi tiếng, nằm cách đây cũng không xa lắm, nghe đồn đồ ăn cũng được lắm, hẳn là hợp khẩu vị của hai đứa nhỏ!”
Mạc Túc vuốt cằm gật đầu: “Vậy còn chờ gì nữa, mau đi thôi!”
Bốn người nhanh chóng di chuyển bước chân, quải cong mấy ngã tư đường, rốt cuộc gặp gỡ Thiên Nguyệt thành đệ nhất tửu lầu.
Nó nằm ở vị trí góc ngã tư đường, lấy tên Nguyệt Lâu, xây dựng thành ba tầng lầu, khung cảnh thoáng mát thanh u, Mạc Túc nhìn sơ qua bên ngoài, coi như tạm vừa lòng.