Hắn nghiêng người sang một bên chừa lối đi cho Mạc Túc, đầu cúi thấp, không dám nhìn trộm lung tung.
"Các ngươi không cần thông tri trước sao!?" Mạc Túc híp mắt nhìn, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng qua lớp tường dày đặc bắn thẳng đến bên trong, nàng vẫn bình chân như vại, không vọng động tiến vào.
Thiếu niên hơi len lén nhìn Mạc Túc bằng ánh mắt kì dị, sau đó nhanh nhẹn giải thích:
"Ngài có điều không biết, quy củ ở tầng lầu này cực kì nghiêm ngặt, tiểu nhân làm công việc lặt vặt như thuộc hạ là không có tư cách bước lên nơi này, và không được phép gặp mặt chủ nhân. Nhưng bởi vì hôm nay có ngài mang đến Tử Kim Lệnh, nên tiểu nhân cũng được hưởng lây chút đặc quyền. Nhưng để tận mặt gặp chủ nhân thì tiểu nhân không có cái gan đó!"
Chu quản sự đã nói với hạ nhân bọn họ, ngày gần đây có nhân vật lớn trụ lại ở Lâu Giang Các, địa vị còn vượt qua cả Các chủ, cho nên phàm là làm việc gì, bọn họ cũng phải xét nét cẩn thận, tuyệt đối không thể vượt qua ranh giới.
Nói thật, lúc dẫn đường Mạc Túc lên đây, trái tim hắn dường như không còn là của mình nửa rồi. Vừa hưng phấn kích động, lại vừa nơm nớp lo sợ.
Cả đời này, chỉ sợ có ngày hôm nay sẽ là ngày vĩnh viễn khó quên trong kiếp sống ăn tằm nhả tơ của hắn.
"Vậy được rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta không làm khó ngươi nữa!" Mạc Túc liễm mắt, che dấu đi thần sắc phức tạp, phất tay đuổi người.
Thiếu niên như được đại xá, trút một hơi thở nhẹ nhàng, sau đó chạy vội trở ra cầu thang, thỉnh thoảng ngó nghiêng lại đây bằng ánh mắt triền miên lưu luyến.
Đợi hắn đi rồi, Mạc Túc mới lắc đầu cười, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ.
Căn phòng không bật đèn, nhưng bởi vì là hoàng hôn nên ánh ráng chiều thông qua cửa sổ hắt tiến vào, nhuộm lên một màu nhạt ấm áp và huyễn hoặc. Gia cụ đơn giản, chỉ có ghế sô pha hai mặt đâu vào nhau, trên bàn có mấy tách trà đã nguội lạnh từ lâu. Xung quanh bốn bức tường, treo đều là tranh phong cảnh.
Mạc Túc vừa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt chính là như thế, khiến cho nàng hơi nhíu mày.
Không có người!?
Nhưng bất chợt sau đó, Mạc Túc lại nghe thấy mấy tiếng sột soạt và sau đó là tiếng nước róc rách chảy xuôi.
Thật sự không phải cố ý, Mạc Túc chỉ là nương theo thanh âm nhìn qua, vậy mà một loạt phong cảnh tươi đẹp từ sau bức bình phong bị nàng ẵm trọn vào trong đáy mắt.
Giữa làn hơi nước mù sương, một thân hình cường tráng như ẩn như hiện, làn da khỏe khoắn màu lúa mạch, dáng người lực lưỡng thon dài, kết hợp với cơ bắp cuồn cuộn khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng nhịn không được mà điên đảo.
Mạc Túc tự nhận mình là nữ hán tử, duyệt qua vô số nam nhân, nhưng cũng không thể không tán thưởng, người trước mắt này là một cực phẩm.
Bất quá, nhìn trộm người khác tắm rửa là không tốt, nên Mạc Túc đã kịp thời sai khai tầm mắt, nhìn ra cửa sổ.
Nhưng cho dù thế, người bên trong vẫn nhạy bén tinh tường nhận ra trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một hơi thở khác lạ. Hắn nheo lại ánh mắt, bộc lộ ra một cỗ sắc bén tàn nhẫn, giọng nói vang lên một cách âm trầm lạnh lẽo:
"Ai đang ở ngoài!?"
Nói rồi, hắn bỗng chốc phóng ra một đạo huyền khí, vơ lấy y phục khoác lên người mình, mặc cho tóc dài ướt đẫm xõa tung sau vai, đạp nền đất bước ra tấm bình phong.
Mạc Túc nghe thấy tiếng bước chân, chuyển dời tầm mắt nhìn lại, sau đó đôi con ngươi co rụt một cách mạnh mẽ.
"Ngươi..." Mạc Túc chỉ mới thốt ra một chữ, thình lình bị cơn đau đầu ập tới khiến cho sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vô số kí ức bị lãng quên dưới đáy lòng bất chợt bùng dậy như hồng thủy mãnh thú. Đau đớn, bất lực, hận ý nùng sâu, những cảm xúc chôn giấu của nguyên chủ còn sót lại giờ phút này hoàn toàn bùng nổ, vậy mà trong phút chốc tựa như muốn đánh sập cả tinh thần đài mạnh mẽ của Mạc Túc.
Không phải người đối diện quá hấp dẫn quá quyến rũ, mà bởi vì gương mặt quen thuộc hiển lộ ra ngoài kia...
Người nam nhân này... chính là nguồn căn gây ra vô số bất hạnh liên tiếp của nguyên chủ trong quá khứ!!!
Mà Đế Mặc Thần cũng hoàn toàn khiếp sợ không kém, dỡ bỏ cái vẻ lạnh lùng trầm uất thường ngày, biểu cảm lúc này của hắn tràn đầy ngây ngốc và mờ mịt.
Hắn biết nàng sẽ tới, nhưng ai nói cho hắn biết, hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này!?
Hơn nữa, nàng làm sao mà lên được đây, còn vào tận phòng hắn?
Bất chợt, hắn nghĩ tới người đệ đệ lo chuyện bao đồng, e cho thiên hạ không loạn nào đó, đáy mắt hiện lên mưa rền gió dữ.
Đế Thanh Hàn áp sát lỗ tai vào cửa phòng, cố ý nghe lén động tĩnh bên trong, nhưng bất chợt một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho da gà hắn không khỏi dựng đứng lên. Hắn xoa xoa tay, thầm nghĩ.
Kì quái! Nơi này kín cổng cao tường, gió lạnh là từ đâu ra?
Mắt thấy Mạc Túc vậy mà còn ôm đầu quỳ sụp dưới đất không nói lời nào, Đế Mặc Thần mạc danh có chút luống cuống tay chân lại gần, trong lòng hiện lên một chút thương tiếc, hắn hỏi:
"Ngươi... ngươi không sao chứ!?"
"Đừng chạm vào ta!" Mạc Túc ngửa đầu lên gầm nhẹ một tiếng.
Đế Mặc Thần cũng thấy rõ hiện trạng của nàng, trên trán gân xanh nổi lên, mồ hôi nhễ nhại, còn cặp mắt thì đỏ ngầu, nhìn hắn y hệt như là nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Đế Mặc Thần sửng sốt, đơ người ra trong chốc lát.
Không vì gì khác, ánh mắt sắc bén cộng thêm biểu tình lạnh lùng bất cần này, hắn dường như đã gặp qua ở đâu đó!?
Cho nên vì suy nghĩ miên man, Đế Mặc Thần cũng không để ý thái độ gắt gỏng cau có của Mạc Túc dành cho mình.
"Ngươi đứng lên trước, bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện có được không?" Sau khi nghĩ không ra nguyên cớ, Đế Mặc Thần đành tạm vứt nghi hoặc ra sau đầu, trở lại dáng vẻ lạnh lẽo, ánh mắt bình thản nhìn Mạc Túc.
Vừa hay, Mạc Túc cũng đã tiếp thu xong phần kí ức còn lại của nguyên chủ, chậm rãi hồi phục cảm xúc của chính mình, nàng đứng thẳng người, ánh mắt bình đạm, nhưng khóe môi lại treo một mạt cười lạnh:
"Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả! Hai đứa nhỏ đâu, thả bọn họ ra đây!"
Tuy rằng nàng lo vật lộn với kí ức và cảm xúc của nguyên chủ, nhưng không đại biểu nàng bỏ hết sự cảnh giác từ bên ngoài.
Từ biểu tình và cách nói chuyện của người nam nhân này, Mạc Túc dám khẳng định.
Hắn đã nhận ra nàng là người năm đó, thậm chí còn biết đến sự tồn tại của hai đứa nhỏ.
Đế Mặc Thần giương mắt nghiêm trang nhìn Mạc Túc một hồi lâu, bỗng nhiên nói:
"Chuyện năm đó ta thật sự không phải cố ý. Gây ra nhiều tổn thương cho ngươi là lỗi của ta. Ta xin lỗi, ta sẽ bù đắp!"
"Không cần!" Mạc Túc thẳng thừng cự tuyệt, âm sắc phiếm hàn băng.
Đế Mặc Thần trong lòng hơi giận, nhưng nghĩ đến hậu quả gián tiếp do mình gây ra nên không phát tác, vẫn nhẫn nại nói:
"Ta cũng có nỗi khổ riêng, thật sự không biết đến sự tồn tại của mẹ con các ngươi. Hiện tại biết được, ta nhất định tận lực chăm sóc, không thể để bọn nhỏ cô độc bơ vơ được!"
Mạc Túc khoanh tay đứng thẳng, làm lơ dụ hoặc đến từ người nam nhân đối diện, cười mỉa mai:
"Là ai cho ngươi tự tin, dám khẳng định bọn nhỏ là con của ngươi?"
Buồn cười thật, lý do gì mà hắn lại dám phát ngôn, không biết đến sự tồn tại của nguyên chủ?
Nam nhân đi lầu xanh tìm hoan nhạc vui ca, còn nhớ rõ mình từng ân ái với cô hoa khôi nào. Đằng này hắn nói hắn không nhớ rõ?
Đầu có thể không nhớ, nhưng bản năng của nửa thân dưới cũng không nhớ luôn à?
Kể chuyện hoang đường gì đây?
Đế Mặc Thần nhìn nữ tử tràn đầy phòng bị và gai góc ở đối diện, bỗng nhiên tiến lên vài bước, đưa tay sờ soạng khuôn mặt mình, nở nụ cười:
"Chỉ bằng khuôn mặt này, ta cũng đã đủ khẳng định. Ngươi đừng cố tình trốn tránh nữa!"
Mạc Túc nhịn không được trừng mắt, không nghĩ tới người đối diện vậy mà có thể vô sỉ và lưu manh tới mức này.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì!?" Mạc Túc nheo lại đôi mắt, sắc bén nhìn người đối diện, tinh thần lực đã âm thầm thăm dò vào không gian, sờ soạng ra vũ khí.
Đối với tên cặn bã, thì nên dùng biện pháp nào để tiêu diệt mới tốt?
Đế Mặc Thần ánh mắt chợt lóe, cảm giác quen thuộc lại nảy sinh lên trong lòng.
Giống! Ánh mắt này thực sự quá giống với người ở bìa rừng hôm đó.
Rốt cuộc có phải là nàng hay không?
Cũng không biết là bản năng thôi thúc hay là vì gì khác, Đế Mặc Thần đạp cước bộ tiến lại ngày càng gần Mạc Túc, môi mỏng hơi gợi lên, nhả khí u lan, nội dung nói ra lại như ngũ lôi oanh đỉnh:
"Muốn ngươi!"
Ngay khi tiếng nói kết thúc, thì cánh cửa bên ngoài bỗng chốc mở ra, kèm theo một tràng ho khan sặc sụa.
Mạc Túc chưa kịp chửi người nào đó ba chữ "bệnh thần kinh" đã bị tiếng động này khiến cho phiền lòng, vì vậy không vui nhìn ra cửa.
Đế Mặc Thần cũng âm trầm nhìn ra, muốn xem xem là kẻ nào phá hoại chuyện tốt của mình.
Cảm nhận được hai tầm mắt như điện đặt lên người mình, thân hình Đế Thanh Hàn bỗng chốc cứng đờ, chống hông đứng lên, ánh mắt xoay chuyển đầy chột dạ, cười hề hề:
"Khụ! Đại ca, đại tẩu... các ngươi... các ngươi cứ tiếp tục. Đừng để ý tới đệ làm gì... ha ha!"
Nói rồi, định co giò, nhấc chân bỏ chạy.
Đùa cái gì vậy, lúc này không chạy còn đợi khi nào?
Tôn thần và bà la sát kết hợp, tình huống của hắn chỉ biết càng thảm.
Đáng tiếc, nguyện vọng của hắn là không thể thực hiện được.
Bởi vì, Đế Mặc Thần và Mạc Túc đồng thời nhếch khóe môi, âm trầm kêu ra tiếng:
"Đứng lại!"
Đế Thanh Hàn nhìn biểu cảm hầu như là giống nhau của hai người, không khỏi run bần bật trong gió.
Thôi xong!