Ở giữa đứng một vị lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào xám tro khuôn mặt đầy lo lắng che chở cho một người thanh niên khoác trường sam màu nguyệt bạch. Mặt sau còn có vài người tùy tùng cầm lấy kiếm tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn những tên sát thủ áo đen. Trang phục của những tên tùy tùng đều cùng một màu, trên cổ áo và tay áo thống nhất thêu ký hiệu những đám mây trắng, cho nên vừa nhìn đã biết ngay là người của đại gia tộc.
Lão giả đứng thẳng lưng, từ trong ánh mắt lộ ra khí thế uy nghi tỏa định tên sát thủ cầm đầu, không giận tự uy hỏi:
"Các ngươi là người nào? Là do ai phái tới?"
Tên sát thủ cầm đầu hừ lạnh một tiếng, thanh âm khàn khàn nói:
"Chớ có hỏi điều dư thừa, chỉ cần biết có người mua tánh mạng của các ngươi. Đi xuống địa ngục mà hỏi diêm vương đi!"
Nói, không đợi lão giả làm ra phản ứng, sát thủ cầm đầu ra hiệu cho đồng bọn nháy mắt xông lên. Sát khí tung hoành tàn sát bừa bãi, chủy thủ trong tay bọn chúng lóe lên hàn quang, phảng phất là tử thần đến câu hồn người.
Lão giả phất tay hừ lạnh: "Ngông cuồng tự đại!"
Lão giả nói nhỏ với thanh niên bên cạnh một tiếng: “Thiếu chủ, cẩn thận!” rồi phi thân xông lên, huyền lực phun trào như suối tụ tập nơi bàn tay, sau đó không nói hai lời đập một chưởng này đến đám sát thủ đang hô hào xông tới.
Cảnh giới của lão giả đã đạt tới Mặc huyền ngũ phẩm.
Mà mười mấy người sát thủ được mời tới này, cảnh giới đều sàn sàn ở Mặc huyền nhất, nhị phẩm.
Nhưng mà người của bọn chúng nhiều, phối hợp cho nhau vậy mà có thể đánh ngang tay với lão giả.
Phải biết rằng cảnh giới càng lên cao thì càng khó luyện. Mỗi một phẩm cấp đều đã thể hiện sự khác biệt, như là hồng câu khó vượt qua. Giữa hai người đang đối chiến, nếu người còn lại hơn nhau một phẩm là có thể trực tiếp giây giết đối phương. Trừ phi là một số thiên tài, có được công pháp chiến kỹ cao cấp, hoặc là người trải qua sống chết, kinh nghiệm dã chiến phong phú thì mới có thể vượt cấp chiến đấu. Nhưng đó là số ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ánh mắt của tên sát thủ cầm đầu lóe lên sự kinh ngạc, thật không hổ là người của thập đại gia tộc, chỉ một trưởng lão mà cảnh giới đã không thể khinh thường được. Nhưng mà như vậy, còn chưa đủ làm cho hắn sợ hãi.
Hắn lạnh lùng hô một tiếng: "Kết trận!"
Tức khắc, mười mấy sát thủ áo đen đạp bộ pháp như tàn ảnh thay đổi phương vị cho nhau, cuối cùng hình thành một Địa Sát Trận. Huyền lực dũng mãnh buông xuống, Địa Sát Trận hóa thành lồng giam sát khí, mạnh mẽ vây chặt lão giả ở bên trong.
Sắc mặt của lão giả trở nên ngưng trọng, híp mắt để lộ ra một tia hung ác nhìn chằm chằm vách tường tạo nên từ huyền khí này. Trong lòng hắn không khỏi ão não, những người này quả nhiên là có chuẩn bị mà đến. Nghĩ như vậy, động tác trên tay lại không dám chậm trễ, một lần nữa tụ tập huyền khí vào lòng bàn tay, nhốt đánh vào nơi trung tâm của Địa Sát Trận. Bị cường lực va chạm mà Địa Sát Trận chỉ hơi hơi rung động, sau đó lão giả cảm nhận được khí thế của nó đột nhiên mạnh hơn.
Lão giả trợn tròn mắt không thể tin tưởng, tại sao lại như thế?
Dư quang nhìn đến tên cầm đầu đã tiếp cận thiếu chủ nhà hắn, lão giả sốt ruột không thôi, bèn hét lớn vọng ra:
“Thiếu chủ, mau chạy đi!”
Đông Phương Hạo Hiên cũng biết tình huống hiện tại rất bất lợi cho mình, giữa lúc còn đang do dự thì tên sát thủ cầm đầu đã bôn tập mà đến cách trước người của hắn ba mét, chĩa chủy thủ sắc nhọn về phía trước rồi cười khẩy:
"Đông Phương thiếu chủ muốn chạy thật à? Lẽ nào ngài nhẫn tâm bỏ rơi tùy tùng đắc lực của mình vậy sao?”
Đông Phương Hạo Hiên mím môi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sát thủ cầm đầu.
Lúc này lão giả lại vọng ra tiếng:
“Thiếu chủ, ngài mau đi trước đi! Đừng nghe hắn nói nhảm, lão phu còn có thể ứng phó được!”
Sát thủ cầm đầu cười lạnh, tàn nhẫn nói:
“Thật là chủ tớ tình thâm nghĩa trọng. Đáng tiếc! Hôm nay một người trong các ngươi cũng đừng mong rời khỏi đây. Đông Phương thiếu chủ, đắc tội rồi!”
Dứt lời, sát thủ cầm đầu đem chủy thủ ném văng ra, sát ý mãnh liệt, phương hướng là ngực của Đông Phương Hạo Hiên.
Đông Phương Hạo Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt ảnh ngược hình dáng mũi dao sắc lạnh với khoảng cách ngày càng gần, mà hắn lại chẳng may may động dung, nhìn không thấy sợ hãi hay là e dè.
“Bảo hộ thiếu chủ!”
Mấy tên tùy tùng liếc nhau, đồng loạt hô lớn khẩu hiệu, lần lượt dời bước lên trên, đem Đông Phương Hạo Hiên bảo vệ phía sau.
Ánh mắt của sát thủ cầm đầu hiện lên khinh miệt, hắn phất tay áo, một luồng xung lực hùng mạnh sượt qua không khí mang theo những cây đinh nhỏ ám khí bắn đến hộ vệ tùy tùng, làm cho bọn họ nháy mắt ngã trái ngã phải, kêu la oai oái.
Sắc mặt của Đông Phương Hạo Hiên bỗng chốc khó coi vài phần, tức giận nói:
“Thủ đoạn đê tiện!”
Sát thủ cầm đầu chỉ cười khằng khặc, âm u nói:
“Giãy dụa cũng vô dụng thôi, Đông Phương Hạo Hiên, mau chóng nạp mạng đi!”
Hắn đã không có kiên nhẫn, thời gian đã kéo dài quá rồi, hắn lo lắng sẽ sinh biến cố.
Chủy thủ mãnh liệt xông tới, lần này không có ai thay thế Đông Phương Hạo Hiên chắn tai nạn nữa.
Đông Phương Hạo Hiên trầm mặc rũ mắt, biểu tình u ám. Hắn hít sâu một hồi, huyền lực nhanh chóng thuyên chuyển, một cỗ lực lượng như sóng ngầm dần hội tụ, như là sự bình yên trước cơn giông bão.
Nhưng sát thủ nhìn bộ dáng ũ rủ này của Đông Phương Hạo Hiên lại cho rằng hắn nhận mệnh, trong lòng không khỏi khinh thường.
Là ai đồn đãi Đông Phương Hạo Hiên chính là thiên tài trăm năm có một. Theo hắn thấy cũng bất quá như thế mà thôi.
Chủy thủ xẹt qua không khí, mang theo khí thế xuyên vân đoạn nhật, từ từ tiếp cận ngực của Đông Phương Hạo Hiên.
Mà Đông Phương Hạo Hiên cùng lúc đó ngẩng đầu lên, trong mắt sóng gió mãnh liệt, tựa như một con dã thú sắp thoát ra khỏi lồng giam.
Đúng lúc này, một tiếng "tranh" vang lên một cách chói tai.
Ngay cả Đông Phương Hạo Hiên và sát thủ cầm đầu đều kinh ngạc nhìn chủy thủ bị định trụ ở không trung.
Đinh đinh đang đang!
Theo sau đó là hai tiếng chuông bạc vang lên một chuỗi âm thanh dài dòng kì quặc như là gọi hồn người. Lực lượng vô hình cuộn trào văng ra, trong phút chốc đã đem Địa Sát Trận nghiền ép cho sụp đổ.
Phốc! Phốc! Phốc!
Mười tám tên sát thủ áo đen đồng loạt ngã nhào trên đất, mặt mũi đều là máu tươi, nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Mười tám tên Mặc huyền cao thủ, trong nháy mắt bị giây giết.
Lão giả còn đang nghĩ cách như thế nào mới có thể thoát ra Địa Sát trận này, đột nhiên trận pháp sụp đổ làm cho hắn hoang mang trong nháy mắt. Sau đó nghĩ đến cái gì, hắn lại nhanh chóng di dời trở về bên cạnh Đông Phương Hạo Hiên, ánh mắt cảnh giác nhìn sát thủ cầm đầu.
"Thiếu chủ! Người không sao chứ?" Lão giả quan tâm hỏi, lại thấy ánh mắt của Đông Phương Hạo Hiên không ở nơi này, vì vậy cũng liền dõi mắt nhìn theo.
Tên sát thủ cầm đầu từ lúc ban đầu khiếp sợ, sau đó dùng ánh mắt đỏ đậm đầy thù hận nhìn một chiếc xe ngựa không biết đã đậu ở nơi đó từ lúc nào, thanh âm mất khống chế mà rống lên:
"Ai? Là kẻ nào thích lo chuyện bao đồng? Đi ra đây cho ta."
Đông Phương Hạo Hiên cùng lão giả cũng tò mò nhìn qua.
Y theo tình huống vừa rồi, thì chủ nhân của chiếc xe ngựa này đã ra tay cứu giúp.
Đông Phương Hạo Hiên âm thầm đem huyền lực rút trở về, sắc mặt cũng từ từ trở nên lạnh nhạt bình đạm, chỉ là ánh mắt dấy lên sự tò mò hứng thú.
Sau đó, cả ba người nhìn thấy một tiểu nữ hài mặc váy hồng, đầu tóc thắt bím từ trên xe nhảy xuống, bên cạnh còn đi theo một xa phu đội nón rơm.
“A Nhất thúc thúc, sao thúc lại ra tay rồi? Tiểu Hồng còn nhìn chưa đã ghiền mà. Chúng ta xen vào việc người khác như thế, e là không tốt lắm đâu? Thúc thúc nhìn xem, khuôn mặt của vị đại ca kia sắp đen tới nơi rồi, có phải là tức giận sắp ngất xỉu hay không?” Mạc Du Hồng nghiêng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn thoáng qua sát thủ cầm đầu, nhíu mày tỏ vẻ quan tâm hỏi.
Mạc Nhất vỗ trán, có một chút vô lực giải thích:
“Tiểu Hồng, chúng ta đây là thay trời hành đạo, cứu người gặp nguy nan chứ không phải xen vào việc người khác. Nếu thúc thúc không ra tay thì vị thúc thúc đẹp trai kia chắc chắn sẽ chết. Tiểu Hồng nỡ trơ mắt nhìn soái ca chết trước mặt mình sao?”
Mạc Du Hồng nghiên đầu, làm bộ suy nghĩ, ánh mắt lại sáng lên hỏi:
“Tức là, vị đại ca mặt đen kia là người xấu? Đúng rồi, chỉ có người xấu thì diện mạo mới xấu như vậy. Còn vị thúc thúc đẹp trai kia chắc chắn là người tốt. A Nhất thúc thúc làm quá đúng luôn.”
Mạc Nhất nghẹn cười bơm thêm một câu:
“Đúng vậy, vị đại ca mặt đen kia bởi vì quá hung dữ cho nên mới không dám dùng diện mạo thật để gặp người. Sau này tiểu Hồng gặp phải loại người như hắn, nhớ tránh xa mười thước nghe chưa?”
“Dạ, tiểu Hồng biết rồi ạ!” Mạc Du Hồng ngọt ngào gật đầu, cười đến khóe mắt cong cong.
Một lớn một nhỏ ngang nhiên đối thoại, không biết vị đại ca áo đen nào đó đã tức đến mức sắp tắt thở.
Tên sát thủ cầm đầu thở hổn hển, chỉ vào tiểu Hồng rồi mắng:
“Nhãi con mất dạy ở đâu ra, khôn hồn thì chạy nhanh. Nếu không cho dù ngươi có là trẻ con thì ta đều giết!”
Mạc Du Hồng nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo của Mạc Nhất, òa khóc cáo trạng:
“A Nhất thúc thúc, người xấu mắng tiểu Hồng, còn đòi giết tiểu Hồng nữa. Sao vị đại ca người xấu này có thể nhẫn tâm giết một đứa bé đáng yêu như tiểu Hồng chứ. Tiểu Hồng có làm nên tội gì đâu?”
Thẻ người xấu - sát thủ áo đen: “…”
Một ngụm mắng hắn là người xấu, ngụm thứ hai lại chê hắn xấu. Hắn có thù với con nhóc này sao?
Mạc Nhất cảm thấy có chút đau đầu, bèn ngồi xổm xuống, vỗ đầu Mạc Du Hồng, thanh âm cứng ngắc nói:
“Tiểu Hồng không khóc, không cần để ý tới hắn, có A Nhất thúc thúc ở đây, không ai có thể đụng đến một cọng lông của ngươi!”
Dứt lời, hắn trừng mắt nhìn tên sát thủ, lạnh băng nói:
“Chỉ bằng một câu hù dọa này thôi, đã đủ cho ngươi chết ngàn lần rồi! Nói đi, muốn chết như thế nào?”
Tên sát thủ cũng không vừa, hắn trừng mắt phẫn hận nhìn trở lại:
“Ta lại sợ ngươi quá cơ! Có ngon thì đến đây giết ông này. Còn không thì biến đi chỗ khác, đừng cản trở ông đây ám sát nhiệm vụ mục tiêu!”
Mạc Nhất cười lạnh một tiếng: “Đây là chính miệng ngươi nói đấy, đệ bát tinh tú của Sát Thủ Các, đến lúc đó thì đừng khóc lóc cầu xin, gọi cha gọi mẹ. Cho dù ngươi gọi ta là ông nội thì ta cũng không tha đâu.”
“Ngươi…” Tên sát thủ cầm đầu không ngờ một người xa phu vậy mà lại biết danh hào của hắn. Cho nên trong thời gian ngắn, hắn có chút kiêng kị.
Nhưng nhiệm vụ hôm nay, hắn đã lấy được thù lao, dù thế nào cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Đông Phương thiếu chủ, ngài đừng làm khó xử sát thủ như ta nữa. Ngài cũng biết Sát Thủ Các bọn ta một khi đã nhận thù lao thì sẽ chân trời góc biển đuổi giết, không chết không ngừng. Hay là, ngài tự kết liễu đi cho đẹp cả đôi đàng!” Sát thủ cầm đầu quyết định lấy lui làm tiến, bởi vì có Mạc Nhất cắm một chân vào, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện ra tay.
Đông Phương Hạo Hiên thấy hắn cố chấp như vậy thì trầm mặc, tưởng đâu chuyện này cứ vậy đi qua, ai ngờ…
“Người kia mua mạng của ta bao nhiêu? Ta nguyện ý trả lại gấp đôi?” Đông Phương Hạo Hiên cò kè mặc cả.
Ngay cả Mạc Nhất đều phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Người này…
Tên sát thủ nhất thời có chút do dự, cuối cùng giơ hai ngón tay lên.
Đông Phương Hạo Hiên nhướng mày: “Hai trăm vạn lượng bạc?”
Tên sát thủ suýt nữa thì hộc máu, nghiến răng nghiến lợi:
“Hai trăm vạn lượng hoàng kim! Đông Phương thiếu chủ, ngươi quá coi thường mạng của mình rồi!”
“Vậy tức là ta phải trả lại ngươi gấp đôi? Bốn trăm ngàn lượng?” Đông Phương Hạo Hiên hỏi lại.
“Đúng vậy!” Tên sát thủ cầm đầu cắn chặt răng nói.
“Nhưng mà thiếu chủ, chúng ta không mang nhiều tiền như vậy?” Lão giả đứng bên cạnh không khỏi nhíu mày nói.
Đông Phương Hạo Hiên có chút khó xử. Hắn xác thật không mang nhiều tiền.
Lúc này, có một bàn tay nhỏ khẽ khều hắn, hắn cuối đầu nhìn xuống thì ngạc nhiên khi thấy tiểu cô nương đang dùng ánh mắt to tròn nhìn hắn, cười khúc khích:
“Người tốt thúc thúc, tiểu Hồng có tiền, tiểu Hồng có thể cho thúc thúc mượn trước. Chúng ta ghi giấy nợ, khi nào đến kinh thành thì thúc thúc trả lại cho tiểu Hồng được không?”
Mạc Nhất khóe miệng run rẩy, muốn kêu lại đã không kịp nữa rồi.
Con nhóc này, một khi thấy soái ca là vậy. Cho dù nhà có tiền cũng không thể ăn xài phung phí dưỡng trai bao như vậy chứ?
Các ngươi mới gặp mặt lần đầu tiên đó?
Thẻ người tốt - Đông Phương Hạo Hiên nghe vậy thì cũng sững người, hắn bật thốt lên:
“Tiểu nha đầu, chúng ta mới gặp nhau lần đầu, ngươi cho thúc thúc mượn số tiền lớn như thế, sẽ không sợ ta mang nó rồi chạy sao?”
Mạc Du Hồng ngửa đầu nghi hoặc:
“Tại sao thúc thúc phải làm vậy, ngài không phải là người tốt sao? Người tốt thì sao có thể lừa tiền cướp sắc của tiểu Hồng được…”
Khụ!
Mạc Nhất, Đông Phương Hạo Hiên, lão giả và ngay cả tên sát thủ đều bị bốn chữ “lừa tiền cướp sắc” của Mạc Du Hồng làm cho dở khóc dở cười.
Mạc Nhất vuốt vuốt mũi, xấu hổ nói:
“Đồng ngôn không cố kỵ, Đông Phương công tử không cần để trong lòng!”
Đông Phương Hạo Hiên mỉm cười một chút, cánh tay đưa ra hơi khựng lại, sau đó hạ xuống vuốt mái tóc mềm mại của tiểu nữ hài với cảm giác mới lạ:
“Không sao, rất đáng yêu!”
Mạc Du Hồng cười khúc khích, chộp lấy bàn tay của người trước mặt, hỏi:
“Vậy người tốt thúc thúc có mượn không?”
Đông Phương Hạo Hiên không đành lòng nói chữ không, tuy chỉ là lần đầu gặp nhưng đã làm hắn yêu thích đứa nhỏ này không buông tay.
Cũng không biết là con cái nhà ai?
“Vậy tiểu Hồng cho thúc thúc mượn đi!” Đông Phương Hạo Hiên rũ mắt nhìn ngũ quan như thiên sứ của đứa nhỏ, ôn nhu nói.
Mạc Du Hồng ánh mắt lóe lên một mạt giảo hoạt, luyến tiếc buông tay của Đông Phương Hạo Hiên ra, sau đó nhìn thoáng qua tên sát thủ, nói một câu công đạo rồi chạy tót lên xe ngựa:
“Người tốt thúc thúc đợi tiểu Hồng một chút nha, tiểu Hồng đi lấy tiền. Còn vị đại ca người xấu này, người kiên nhẫn một chút, không được ức hiếp người tốt thúc thúc nữa!”
Thẻ người xấu - tên sát thủ áo đen: “…”
Được rồi, ở đây hắn xấu nhất!