Năm gia đình nhưng chỉ có bốn gia đình được đưa vào trung tâm cai nghiện ma túy, sau đó cai nghiện thành công hay không thì không có ghi chép lại, chỉ lưu lại hồ sơ cai nghiện bắt buộc.Điều khiến Yến Quy quan tâm là một gia đình khác không đến trại cai nghiện cưỡng bức, họ không thể đến trại cai nghiện cưỡng bức vì tất cả đều đã chết rồi.
Trong hồ sơ chỉ nói là bị giết chết, không nói nội dung cụ thể hơn, Yến Quy lại gọi điện làm phiền Trương Diên Húc gửi cho nàng hồ sơ vụ án giết người năm đó.Vụ án xảy ra cách đây hai mươi năm trước, đây là một gia đình có ba người, cha tên là Đào Khiêm, mẹ là Từ Bội Dung, con trai tên là Đào Tư Thành.
Năm đó đây là một vụ án thảm sát giết chết ba thành viên trong một gia đình, có bốn xác chết được tìm thấy tại hiện trường, ngoài Đào Khiêm, Tô Bội Dung còn có hai người khác một nam một nữ là vợ chồng người bạn của Đào Khiêm.Yến Quy khẽ cau mày, nàng đóng cửa phòng làm việc lại và gọi điện thoại cho Trương Diên Húc: "Hiện trường vụ án không tìm thấy thi thể của Đào Tư Thành.
Tại sao lại nói rằng là thảm sát chứ?"Trương Diên Húc giải thích: "Hung thủ đã thừa nhận sau khi bị bắt, hắn ta đã đưa Tào Tư Thành đi và giết chết ở bên ngoài."
"Vậy thi thể đâu?""Hung thủ nói rằng hắn đã ném nó xuống biển, lúc đó cảnh sát cũng tìm kiếm theo vị trí mà hắn nói nhưng kết quả khẳng định là không tìm được gì."
Yến Quy suy tư: "Nói cách khác là, Đào Tư Thành này thực sự là không rõ sống chết."
Trương Diên Húc nghe thấy ý của nàng: "Tại sao con lại đột nhiên quan tâm đến vụ án của hai mươi năm trước thế? Con còn nghi ngờ Đào Tư Thành chưa chết.
Gần đây con có tiếp xúc với ai không?"Yến Quy đeo tai nghe bluetooth, sau hai giây im lặng, nàng mới nói sự thật: "Con đang điều tra danh tính thật của T."
Trương Diên Húc giật mình: "Con có phát hiện gì sao?"Lần này Yến Quy không nói rõ ràng mà chỉ nói: "Hiện tại vẫn chỉ là suy đoán, phỏng đoán đơn thuần thôi.
Khi nào có kết luận và chứng cứ thì con sẽ nói cho chú biết ạ."
"Không phải."
Giọng điệu của Trương Diên Húc có chút nóng vội: "Không phải là chuyện không có kết luận và chứng cứ, một mình con điều tra cái này sao? Tiểu Nhậm bọn họ có biết không?"Yến Quy thành thật nói: "Họ không biết."
"Con! Đứa trẻ này, con không biết đây là một chuyện rất nguy hiểm sao?""Chú Trương chú yên tâm đi.
Con có chừng mực của mình."
"Như thế nào thì con cũng không giống như người có chừng mực ấy!"Yến Quy không tiếp tục dây dưa chuyện này với Trương Diên Húc nữa, mà lại dẫn câu chuyện về vụ án: "Hung thủ năm đó là ai?""Tài xế của Đào Khiêm.
Không đúng, hồ sơ đã gửi cho con rồi, con không tự xem sao?"Yến Quy nói: "Hắn nhận tội một cách vui vẻ như vậy sao?""Dấu vân tay của hắn ta có trên hung khí giết người có tại hiện trường, các vết t*ng trùng của hắn cũng được phát hiện ở đó, đó là bằng chứng không thể chối cãi được."
Ánh mắt của Yến Quy rơi vào phần điều tra hiện trường của hồ sơ vụ án, quả thật có đề cập đến việc hai người phụ nữa đã chết có quan hệ tình dục trước khi chết, và các vết t*ng trùng đã được trích xuất tại hiện trường.Hơn nữa.....Ánh mắt của Yến Quy đột nhiên trầm xuống, thi thể của bốn người chết tại hiện trường đều đã bị phá hủy, hai người nam bị cắt bộ phận sinh dục và âm đ*o của người nữ cũng bị hư hại.Đặc điểm quen thuộc này khiến Yến Quy soi máu, hai tay run run khi cầm máy tính bảng, ngón tay nhanh chóng lật lại thông tin trong hồ sơ vụ án, nhìn lướt qua vụ án.Trương Diên Húc ở đầu dây bên kia đột nhiên không nghe thấy tiếng của nàng liền gọi nàng hai lần liền.Yến Quy vừa xem tài liệu vừa trả lời ông ấy: "Chú Trương, chú còn việc gì phải làm không?"Trương Diên Húc: "....."
Không phải là con có việc nên gọi điện thoại cho chú sao?Ông ấy còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng làm việc của Yến Quy đã bị đẩy từ bên ngoài vào, nàng lập tức chặn lời của Trương Diên Húc: "Nếu không có chuyện gì thì con tắt máy trước đây ạ."
Nghe thấy âm thanh máy bận trong điện thoại, Trương Diên Húc nhớ lại đây là lần thứ hai Yến Quy tắt điện thoại như thế này rồi, ông ấy tức giận đến mức uống một ngụm trà thảo mộc để bớt giận.Trong giờ làm việc không gõ cửa mà vào phòng làm việc của nàng, ngoại trừ Cố Dĩ Di ra thì Yến Quy không thể nghĩ ra được ai khác nữa.
Quả nhiên, sau khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, khuôn mặt của Cố Dĩ Di xuất hiện trước mặt nàng.Yến Quy tháo tai nghe bluetooth xuống, ngồi xuống ghế đưa tay về phía cô.Cố Dĩ Di đóng cửa phòng làm việc, kéo cửa chớp trong phòng làm việc xuống, chắn mất tầm nhìn từ bên ngoài, cô đi tới chỗ Yến Quy, cúi người ôm nàng vào lòng.Yến Quy có chút không hài lòng với cái ôm hờ hững này, nàng vòng tay qua eo Cố Dĩ Di, đem cả người cô ôm vào lòng và ngồi trên đùi mình.Cố Dĩ Di cúi đầu nhìn nàng, cười nói: "Trong giờ làm việc, pháp y Yến đang làm gì thế?"Yến Quy chống cằm lên vai cô, nheo mắt thở dài: "Đi làm mệt quá, phải ôm bạn gái mới được."
Cố Dĩ Di véo tai nàng: "Vô lại."
Họ đã có vô số lần thân thiết nên hiểu rất rõ các bộ phận cơ thể của nhau rồi, Cố Dĩ Di biết nàng thích véo dái tai như thế và nàng sẽ cảm thấy rất thoái mái.Quả nhiên, Yến Quy thoải mái nheo mắt lại, toàn thân đều thả lỏng, nhẹ giọng nói: "Trong giờ làm việc bạn gái chạy tới tìm chị chắc chắn là nhớ chị rồi, đương nhiên là chị sẽ hưởng thụ một chút rồi."
Bạn gái tới tìm chị cũng có thé là vì chuyện công việc mà."
"Vậy em thật sự không nhớ chị sao?"Cố Dĩ Di bật cười, cúi đầu hôn lên trán nàng: "Nói dối thôi, em nhớ chị."
Yến Quy ngẩng mặt lên, lại cúi người hôn lên môi cô sau đó hỏi: "Vậy cũng là có chuyện công việc sao?"Cố Dĩ Di ậm ừ nhưng không đứng dậy khỏi vòng tay nàng, dùng ngón tay xoa xoa dái tai và nói: "Hôm nay các đồng nghiệp đội phòng chống ma túy đã phá hủy một hiện trường.
Họ đã thu giữ được một lô ma túy mới tại hiện trường này, và cũng đã khống chế được ông chủ ở đây.
Ông chủ là một người mềm mỏng, chưa thẩm vấn được bao lâu thì đã nói ra rất nhiều điều rồi, một trong những câu nói của ông ấy khiến cho đồng nghiệp đội phòng chống ma túy chú ý đến, nên đặc biệt liên lạc với chúng ta.
Khi ông chủ này thú nhận, ông ta đã để cập đến Triệu Tứ và thẩm mỹ viện Phong Quang."
Đôi mắt đang nhắm của Yến Quy chậm rãi mở ra, phần lớn vẻ uể oải trong mắt nàng đều đã biến mất, nàng bình tĩnh nhìn Cố Dĩ Di nói: "Tại sao ông ta lại nhắc tới Triệu Tứ?""Là chỗ của bọn họ có quan hệ với thẩm mỹ viện Phong Quang, Triệu Tư muốn mua một lô ma túy từ họ.
Tên loại ma túy mới này là "bột tuyết', hiện tại vẫn chưa biết thành phần cụ thể, theo như lời ông chủ nói, "bột tuyết" có tác dụng như ma túy tổng hợp và thuốc kích dục, những người sử dụng nó không chỉ có ảo giác mà còn có khoái cảm khi dùng ma túy, còn tạm thời cải thiện khả năng của họ về mặt đó nữa, nhưng khi sử dụng vài lần thì sẽ bị lệ thuộc, không chỉ là nghiện mà túy mà về mặt đó thì không uống thuốc thì sẽ không được, tức là không lên được."
Ánh mắt Yến Quy rũ xuống, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Loại "bột tuyết" này ngoài chỗ bọn họ ra còn chỗ nào khác có không?""Chỗ khác thì ông ta cũng không rõ, nhưng có một nơi chắc chắn có là câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim."
Nói đến đây, Cố Dĩ Di cúi đầu nhìn Yến Quy, thở dài nói: "Châu Hiên Thụy."
"Ừ."
Yến Quy nói: "Thuốc hắn ta đưa cho Lam Tịch có lẽ là loại "bột tuyết" này."
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Cố Dĩ Di cảm thấy hoảng sợ, cô nén lo lắng nói: "Câu lạc bộ của nhà Châu Hiên Thụy có liên quan đến T, T còn giúp đỡ Tô Liệt giết Châu Hiên Thụy, điều này là.....hắn không biết là người chết chính là người của hắn sao?""Châu Hiên Thụy không phải là cha hắn Châu Nham Tùng, trong mắt T hắn không đáng được nhắc tới.
Hơn nữa số thuốc và ma túy trong tay Châu Hiên Thụy hầu như đều là từ cha hắn ta, có lẽ là hắn ta đã móc ngoặc với Triệu Tứ.
Mà Tô Liệt liên lạc với Triệu Tứ có lẽ là cũng thông qua Châu Hiên Thụy.
Xét về việc cô ta có thể mời Châu Hiên Thụy một mình đi tới khách sạn chắc chắn Châu Hiên Thụy đã bị mê hoặc và rất thiếu dã tâm, trong khi Tô Liệt là một người thông minh lanh lợi, chỉ mất vài câu nói đã có thể lấy được đồ ra."
Cố Dĩ Di khịt mũi lạnh lùng chửi mắng: "Châu Hiên Thụy chính là một công tử ăn chơi ngu ngốc mà."
Sau khi mắng xong, Cố Dĩ Di lấy chiếc máy tính bảng mà Yến Quy đang cầm trên tay, dùng quyền cảnh sát để kiểm tra thông tin của câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim, ánh mắt dừng lại ở người phụ nữ quản lý trung niên và nói: "Người này, chị có biết không?"Yến Quy nhìn người phụ nữ trên màn hình, bà ấy tên là Khúc Vân, tóc ngắn, lông mày sắc nét, trong không dễ chọc."
Người này có chuyện gì chứ?"Ngón tay mảnh khảnh của Cố Dĩ Di nhấp đúp vào ảnh của Khúc Vân: "Hai ngày nay em đang điều tra bối cảnh của câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim."
Yến Quy ngạc nhiên nhìn cô.Cố Dĩ Di không nhìn được cười nói: "Nếu muốn vào thì cần tìm hiểu tình hình, em chỉ làm bài tập trước thôi.
Em nói chị này, em thật may mắn được thử là đội trưởng mật vụ, chị nghĩ rằng thậm chí em không có suy nghĩ hoặc sự chuẩn bị nào chứ?"Yến Quy sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên cười ra tiếng: "Không sai, chị biết Cố Dĩ Di em thật là lợi hại."
Cố Dĩ Di nói thêm: "Em đã kiểm tra qua các chủ tịch, tìm hiểu một số đặc điểm của họ, Khúc Vân là một bước đột phá."
"Ồ? Tại sao chứ?"Vẻ mặt của Cố Dĩ Di lúng túng không thể tả trong giây lát, nó thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng Yến Quy vẫn nắm bắt được, nàng nhìn người bạn gái trong vòng tay nghi ngờ.Cố Dĩ Di ho nhẹ và nhẹ nhàng nói: "Khúc Vân này, bà ấy thích phụ nữ, hơn nữa là một người kiểm soát sắc mặt nghiêm túc, nuôi rất nhiều người tình..."
Càng nói giọng cô càng trầm xuống, Yến Quy hiểu ra, nheo mắt nhìn cô."
Khụ!" Cố Dĩ Di vươn tay chặn tầm mắt của nàng: "Đừng nhìn em như vậy! Em chỉ xem cho biết thôi, hơn nữa điểm lợi dụng đột phá như vậy chắc chắn nhất định phải dùng rồi."
Yến Quy gỡ bàn tay đang chắn ngang mắt nàng, cười nửa miệng nhìn cô."
Còn nữa, Khúc Vân, người phụ nữ này rất dễ lợi dụng, thì tại sao lại không dùng? Chẳng lẽ chị muốn để em dùng thủ đoạn này để đến gần những người đàn ông đó sao?"Quả nhiên, khi nghe đến đây Yến Quy liền cau mày lại.Cố Dĩ Di lại đưa tay xoa dái tai nàng, vuốt tóc nàng: "Mọi chuyện đều là vì phá án thôi, chị yêu."
Tất nhiên Yến Quy hiểu điều này, nhưng nàng vẫn có chút không vui, lẩm bẩm nói: "Nếu biết sớm chị đã không để đội trưởng Nhậm cử người cung cấp thông tin đi rồi."
Biết nàng đang tức giận, Cố Dĩ Di bật cười: "Người đưa tin của cô ấy đã có mặt trên mạng xã hội từ sự việc lần trước rồi, nếu bây giờ xuất hiện thì sẽ không an toàn, không phải chị đã nói rồi sao, lần này đến câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim thì con gái sẽ thuận tiện hơn mà."
"Ừ."
Yến Quy im lặng, rồi hỏi: "Chị muốn đợi thêm một chút nữa, nhưng vì đã có manh mối trực tiếp chỉ ra ở đây thì chúng ta nên hành động càng sớm càng tốt.
Em thảo luận với đội trưởng Nhậm chưa, khi nào thì đi?""Tối ngày mai."
Yến Quy nhướng mày: "Được."
Cố Dĩ Di nhìn biểu hiện của nàng, nghiến răng nghiến lợi, ghé vào tai nàng nói: "Chị yêu, ngày mai khi trở về em sẽ để chị lái chiếc xe mà chị vẫn luôn muốn nhé."
Hai mắt Yến Quy sáng lên, chiếc xe này không phải là xe, đầu óc nàng lập tức linh hoạt hẳn lên.