Không chỉ đi mà trên đường đi cô còn gửi cho định vị hiện giờ cho Nhậm Du Nhiên nữa.Chiếc Ducati Diavel màu đen tuyền đi theo phía sau chiếc Maybach không xa lắm, từ trung tâm thành phố sôi động đến ngôi làng ven đô thưa thớt dân cứ, chiếc Maybach rẽ vào một ngõ nhỏ không có camera giám sát, Cố Dĩ Di nhìn chiếc mũ bảo hiểm một lượt, ở chỗ này ngay cả camera giám sát giao thông cũng không có nữa.Đầu xe máy quay một đường cong đẹp mắt rồi rẽ vào con ngõ nhỏ, Cố Dĩ Di bóp phanh dừng lại ở lối vào của con ngõ, chiếc Maybach rộng rãi đã dừng lại, mở cửa xe ra, tài xế và những người ngồi ghế lái phụ đều mặc vest đen, những vệ sĩ cao to đeo kính râm đen.Cố Dĩ Di cởi mũ bảo hiểm, cho tay phải vào túi quần, lấy điện thoại di dộng ra liếc nhìn một cái, rõ ràng là chưa kịp chặn tín hiệu lại mà? Cô nhướng mày, bình tĩnh gửi một tin nhắn khác để chia sẻ định vị của mình đi."
Cảnh sát cố đúng là một người táo bạo, đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để gửi tin nhắn sao."
Cửa sau của chiếc xe Maybach được mở ra, một người đàn ông bước ra khỏi xe, mỉm cười với Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di biết con người này, cô chống một chân xuống đất nói: "Chủ tịch Đồng đưa tôi đến đây để nói cái gì thế? Tôi xin chăm chú lắng nghe."
Từ Tinh Dịch mỉm cười, đẩy kính xuống và nói: "Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, mời cảnh sát Cố lên xe, chúng ta tìm một chỗ khác để nói chuyện."
Cố Dĩ Di lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Thật sự xin lỗi, tôi không có thói quen lên xe của người khác, bạn gái tôi mà biết thì sẽ rất tức giận đó."
Ánh mắt Từ Tinh Dịch có chút cân nhắc, hỏi: "Bạn gái của cô là ai?"Khuôn mặt của Cố Dĩ Di đột nhiên trùng xuống."
Có phải là Sở Ngôn không? Hay là Yến Quy?" Từ Tinh Dịch dừng lại một lúc, sau đó lại nói: "Không đúng, tôi quên mất, Sở Ngôn đã chết rồi đã nguội lạnh rồi."
Vẻ mặt của Cố Dĩ Di ảm đạm và đáng sợ, cô nhìn chằm chằm và Từ Tinh Dịch, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Từ người tốt không muốn làm lại muốn tìm chỗ chết sao?"Từ Tinh Dịch không sợ cô nổi giận, giọng điệu càng ngày càng trở nên khiếm nhã, thậm chí còn có chút khoái trá: "Cô sẽ không vô duyên vô cớ mà giết chết tôi chứ? Cô sẽ không làm thế! Bởi vì cô là một cảnh sát có nguyên tắc."
Hắn ta rất thích nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Cố Dĩ Di, chỉ cần biểu cảm của cô càng tức giận, càng phẫn nộ thì khoái cảm mà hắn đạt được càng nhiều.
Những người cảnh sát này đều giống như Du Trấn Viễn, giả nhân giả nghĩa và đáng chết!"Nhưng cảnh sát Cố có biết không? Người có nguyên tắc quá, sẽ....khổ đấy!"Từ Tinh Dịch vừa dứt lời thì hai tên vệ sĩ phía sau đã nhanh chóng rút súng ra và không do dự gì mà bắn thẳng vào Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di ngay lập tức mở to mắt ra, nhảy sang một bên, rồi lăn người một cái thật đẹp về phía trước lao vào con ngõ ở bên cạnh.
Từ lúc dừng lại ở con ngõ này, cô chưa từng mất cảnh giác một chút nào cả, cho dù Từ Tinh Dịch có dùng lời nói để chọc tức cô, cô trong lúc tức giận nhất cô vẫn giữ được sự bình tĩnh cuối cùng.Từ Tinh Dịch huýt sáo về phía cô, vẻ mặt vui mừng nói: "Càng ngày càng vui rồi."
Hắn ta nói với hai vệ sĩ phía sau: "Phải bắt sống."
Hai người vệ sĩ lặng lẽ gật đầu rồi chậm rãi đi về phía con ngõ nhỏ.Cố Dĩ Di đang ở trong những con ngõ nhỏ và phức tạp, cô thầm nghiến răng, lấy điện thoại di động ra và nhìn một cái, Nhậm Du Nhiên đã trả lời cô rồi, cô ấy nói đã đưa người đi tới đây rồi.
Khoảng cách từ cục đến đây nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, trong trường hợp thành phố không bị tắc đường.
Cố Dĩ Di hơi đau đầu, hôm nay cô đi ra ngoài là chỉ muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút, căn bản là không mang theo súng, mà hai người đối diện lại có súng, tình huống này thực sự không tốt.Cô còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì một vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Cố Dĩ Di cúi người né tránh ngay lúc hắn ta bắn, một bước nhảy qua bức tường thấp bên cạnh, rồi lại lăn qua chỗ khác.Nguy hiểm thật!Cố Dĩ Di toát mồ hôi lạnh, xét theo tình hình hiện tại, trốn tránh một cách mù quáng mãi mãi chỉ có thể gặp bất lợi nên cô phải chủ động tấn công khi cần thiết.Nghĩ đến điều này, Cố Dĩ Di hạ quyết tâm.
Cô nhớ lại vị trí vừa rồi của vệ sĩ, sau đó tính toán khoảng cách từ hắn ta đến chỗ này, ước chừng đã đến lúc rồi, cô lại nhảy một bước lên trên bức tường thấp.Người vệ sĩ áo đen không ngờ cô lại xuất hiện từ chỗ cũ, trong lúc bất ngờ cũng không quên giơ súng lên, nhưng tốc độ phản ứng chậm hơn nửa giây so với hành động của Cố Dĩ Di, Cố Dĩ Di đã nhảy từ trên tường xuống, một tay cô siết chặt cánh tay đang gio súng lên của tên vệ sĩ sau đó toàn bộ cơ thể cô tạo thành một vòng cung trên không dưới sự chống đỡ của đôi chân, đôi chân dài của cô kẹp chặt vào cổ của tên vệ sĩ.Cố Dĩ Di cưỡi trên vai người vệ sĩ mặc đồ đen, một tay cô đã bẻ gãy cánh tay đang cầm súng của hắn.
Cố Dĩ Di nhanh chóng chớp lấy cơ hội, chộp lấy khẩu súng của hắn ta và ngay sau đó, đôi chân của cô đã ép chặt người đàn ông to lớn xuống đất.Mặc dù người đàn ông này bất ngờ bị cô tấn công cướp súng nhưng dù sao thì hắn ta cũng được huấn luyện bài bản và không hề hoảng sợ khi bị hạ gục mà thay vào đó hắn ta đã rút một con dao găm ra và đâm thẳng vào ngực của Cố Dĩ Di.Đôi mắt của Cố Dĩ Di nheo lại, cô ngả người ra sau để tránh con dao găm.
Cô đứng vững, và khẩu súng trên tay cô nhắm vào chân của người đàn ông, người đàn ông nhanh chóng né tránh, viên đạn đóng đinh trên mặt đất.Cố Dĩ Di đang chuẩn bị cho lần bắn thứ hai, nhưng đúng lúc này, một bóng đen khác xuất hiện ở cuối con ngõ nhỏ, một vệ sĩ khác xuất hiện và bắn vào cô.
Theo bản năng Cố Dĩ Di tránh né viên đạn, nhưng cũng để cho người vệ sị đang trong tầm bắn của cô có cơ hội bỏ chạy.Viên đạn của đối thủ dày đặc đến nỗi Cố Dĩ Di không còn cách nào khác nữa, cô quay người lại và rẽ vào một con ngõ khác.
Một cánh cửa sắt ở phía trước đột nhiên chậm rãi mở ra, một bà lão bước ra, vẻ mặt băn khoăn hỏi: "Là ai thế? Ban ngày ban mặt mà đốt pháo làm gì?"Cố Dĩ Di khẽ mở mắt, ngôi làng ven đô này có người ở! Tuy chỉ có rất ít cư dân nhưng vẫn còn một số người già sinh sống tại đây."
Đừng đi ra! Vào nhà đi!" Cố Dĩ Di vội vàng nhắc nhở bà lão."
A? Cô gái cô nói cái gì thế?" Nhưng bà lão không hiểu ý của cô, mà lại bước ra ngoài vài bước.Bởi vì khoảng cách mấy bước này, mà vị trí của cô cũng bị bại lộ dưới họng súng.Các vệ sĩ mặc đồ đen không quan tâm đến người vô tội ở trong phạm vi này, họ sẽ không do dự gì mà nổ súng.Tiếng súng lại vang lên, Cố Dĩ Di nghiến răng, nhào tới trước mặt bà cụ, dùng thân mình chặn cho bà cụ để cho người vô tội không bị trúng đạn lạc, đây là tinh thần trách nhiệm mà mỗi cảnh sát đều phải có.Đồng tử của Cố Dĩ Di đột nhiên co rút lại, không thể tin được mà lùi lại một bước, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình.Một con dao găm cắm vào bụng dưới của cô, máu thấm đẫm chiếc áo phông trên người cô, những vệt máu lớn màu đỏ sẫm chảy ra và nhỏ giọt trên mặt đất như nước chảy.Trán Cố Dĩ Di đầy mồ hôi lạnh, cô ngẩng đầu nhìn bà cụ trước mặt....
Làm gì còn bà lão nào nữa, người phụ nữ đứng thẳng dậy, cởi bỏ bộ tóc giả màu xám trên đầu nhìn cô cười chế nhạo.Thể lực của Cố Dĩ Dĩ rất tốt, một con dao găm không thể làm cho cô bất lực hoàn toàn được, nhưng nếu thêm phát thứ hai nữa thì tình hình sẽ khác rồi.Người vệ sĩ mặc đồ đen nhắm vào bắp chân của Cố Dĩ Di và bắn xuyên qua chân của cô, khiến cô không thể đứng vững trở lại ngay lập tức được.Sự cố này xảy ra trong nháy mắt, trước khi Cố Dĩ Di ngã xuống bất và bất tỉnh hoàn toàn cô đã nghe thấy Từ Tinh Dịch nói ở bên tai cô: "Tôi đã nói rồi, những người quá nguyên tắc thì chắc chắn sẽ khổ mà."
Từ Tinh Dịch nhìn Cố Dĩ Di đang nằm trên mặt đất, vẫy tay với hai tên vệ sĩ nói: "Đưa đi, đừng để cô ta chết."
Hai vệ sĩ bước tới phía trước và đỡ Cố Dĩ Di lên.Từ Tinh Dịch nhìn người phụ nữ trang điểm như một bà già: "Trang điểm trên mặt cô...."
Người phụ nữ nói: "Lúc về tôi sẽ tẩy trang."
Từ Tinh Dịch nhìn cô ta vài lần rồi đột nhiên vòng tay qua eo cô ta nói: "Cô trang điểm như thế này khiến tôi không nhận ra đấy, thảo nào Cố Dĩ Di lại không nghi ngờ gì cả."
"Cô ta không ngốc, nếu cô ta có đủ thời gian để suy nghĩ thì cô ta sẽ không bị lừa.
Nhưng chuyện chỉ xảy ra trong vài giây, người cảnh sát này đã đặt công lý và trách nhiệm lên hàng đầu, lúc đó bản năng của cô ta là muốn người vô tội không bị liên lụy đến chuyện này.Từ Tinh Dịch nghiêng người lại gần người phụ nữ và nói: "Nếu hôm nay cô không thông mình thì hai thủ hạ rác rưởi của tôi đã để cô ta chạy thoát rồi."
Người phụ nữ liếc nhìn anh ta và nói: "Chạy sao? Anh sai rồi, cô ta sẽ không chạy trốn đâu, cô ta sẽ dành nhiều thời gian cho anh hơn.
Anh đã dùng Sở Ngôn để dụ cô ta cắn câu, anh nghĩ rằng cô ta lại dễ dàng chạy theo anh như vậy sao? Cô ta đã gửi định vị cho Nhậm Du Nhiên rồi, những người hỗ trợ sẽ đến ngay thôi."
Nói rồi, người phụ nữ nhặt chiếc điện thoại di động của Cố Dĩ Di đã rơi trên mặt đất lên.
Để mở khóa điện thoại cần có mật khẩu nhưng người phụ nữ này đã lấy trong túi ra một chiếc thẻ và dán vào mặt sau của chiếc điện thoại, sau một vài thao tác nhanh trên màn hình, cô ta đã mở khóa được mật khẩu điện thoại rồi."
Xem đi, cô ta đã gửi định vị thực tế từ khi bắt đầu đi theo anh rồi, sau khi đến đây cũng chia sẻ định vị nữa."
Từ Tinh Dịch nhìn chiếc điện thoại di dộng, chế nhạo: "Là tôi bất cẩn rồi."
Sau đó, anh ta lại nghiêng người đến trước mặt người phụ nữ: "Vẫn là cô thông minh hơn!"Người phụ nữ đẩy anh ta ra và nói: "Được rồi, cần làm gì thì làm đi! Tôi phải đi về rồi."
Từ Tinh Dịch nhìn theo bóng lưng của cô ta nói: "Nhớ bảo H giúp đỡ tôi nhé!"Người phụ nữ xua tay: "Biết rồi!"......Dựa vào định vị mà Cố Dĩ Di đã gửi, Nhậm Du Nhiên nhanh chóng chạy tới đây, trên đường đi, Yến Quy và cô ấy ngồi chung một xe, cả hai đều có chút nghiêm túc.Yến Quy tiếp tục gọi cho Cố Dĩ Di, nhưng lúc đầu thì không có ai trả lời, sau đó thì đã đột ngột tắt máy rồi."
Có chuyện gì thế Dĩ Di? Tại sao lúc chiều đi ra ngoài lại không nói với chị chứ?"Trong lòng Yến Quy có một dự cảm không tốt, hai ngày qua Cố Dĩ Di có rất nhiều điểm không đúng, không phải là nàng không để ý mà chỉ là nàng không tìm hiểu sâu thôi.
Nhưng bây giờ nàng có chút hối hận vì không tìm hiểu sâu hơn rồi....
Cố Dĩ Di giấu nàng đi ra ngoài, thì sẽ làm gì chứ? Đi đâu được chứ? Yến Quy không thể nghĩ ra được chuyện gì khiến cô phải giấu giếm bản thân cả, ngoại trừ....Yến Quy nhíu mày mệt mỏi thở dài.Nhậm Du Nhiên vừa lái xe vừa lo lắng mà nhìn nàng: "Chị Ngôn, không phải là hai người cãi nhau chứ?"Cãi nhau sao? Có thể còn tệ hơn cả cãi nhau nữa đó?Yến Quy lắc đầu bất lực nói: "Không có.
Nhưng tôi luôn cảm thấy...."
"Cảm thấy cái gì?""Cảm thấy có thể cô ấy đã nhớ lại rồi."
Có một khúc cua gấp ở phía trước, Nhậm Du Nhiên đạp mạnh chân gà và cả hai người đều tấp vào lề."
Nhớ lại rồi sao? Cô nói là đã hồi phục trí nhớ sao? Cô ấy...
cô ấy nhớ ra chị là Sở Ngôn sao?"Yến Quy lắc đầu nói: "Rất có thể là cô ấy đã nhớ ra Sở Ngôn rồi, nhưng cô ấy không biết rõ Sở Ngôn chính là tôi thôi."
Đây....
Tình huống này là, Nhậm Du Nhiên không biết phải làm như thế nào."
Dù sao bây giờ cũng không có chuyện quan trọng nào khác, tìm cô ấy trước đi."
Điều mà Yến Quy lo lắng nhất lúc này không có gì khác chính là kế hoạch thu phục Z của Cố Dĩ Di, đó là điều mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.Khi xe dừng lại ở nơi định vị, Nhậm Du Nhiên và Yến Quy cùng xuống xe, theo sau họ là một số điều tra viên và Giang Vọng của đội điều tra dấu vết.Lúc này trong con ngõ đã không còn ai nữa, nhưng rõ ràng là có dấu vết đánh nhau ở đây, và....
Chiếc xe Ducati Devil của Cố Dĩ Di đang đỗ ở đó, rất dễ thấy, khi nhìn thấy nó Yến Quy cảm thấy trái tim đã bị bóp nghẹt rồi.Trên mặt nàng không có biểu hiện gì nhiều mà chỉ đi tới rồi ngồi xổm trên mặt đất, trầm giọng nói: "Đối phương có súng."
Có những lỗ đạn trên mặt đất, trước khi đi sang Yến Quy đã kiểm tra nói rồi, nhưng Cố Dĩ Di không mang theo súng.Dự cảm xấu trong lòng nàng càng lúc càng mạnh, Yến Quy đi đến con ngõ nhỏ bên cạnh, Nhậm Du Nhiên lập tức ra lệnh cho tất cả các điều tra viên đi tìm kiếm xung quanh.Ngôi làng ven đô này dân cư rất thưa thớt, ngõ hẻm hầu như không có bóng người ở.
Không tìm thấy dấu vết của Cố Dĩ Di, lại công thêm việc điện thoai di động của cô đột nhiên bị tắt nguồn trước đó khiến cho nỗi bất an của Yến Quy càng lúc càng dữ dội hơn."
Đội trưởng Nhậm, Pháp y Yến! Ở bên này phát hiện được rất nhiều vết máu và vết đạn!"Giọng điều tra viên phát ra từ bộ đàm, Yến Quy loạng choạng bước chân và suýt ngã.
Nàng cố gắng không quan tâm điều này mà chảy tới nói điều tra viên nói.Làm ơn, làm ơn, không phải là cô ấy, không thể khiến cô ấy bị thương!Khi nhìn thấy những vết máu đó, Yến Quy vẫn đang cầu nguyện ở trong lòng rằng đó không phải là do vết thương của Cố Dĩ Di để lại, nhưng sự mất liên lạc đột ngột của cô đã cứa vào trái tim của Yến Quy như một nhát dao sắc nhọn, đau đến mức nàng không biết nên làm như thế nào nữa.