Yến Quy chọc ghẹo Cố Dĩ Di, con người này trông rất có sức sống, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lùng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt đi nơi khác.
Cố Dĩ Di là một người nhạy cảm, người bên cạnh cô đã nhìn thẳng cô mà đánh giá cô, cô
biết rất rõ, nhưng là cô không nói ra thôi. Lúc này Nhậm Du Nhiên đã đi xa hơn một chút rồi, trong lòng cô liền có ý muốn trêu đùa, ánh mắt cô hướng về phía Yến Quy, nhướng mày nói: "Quầng thâm mắt đã lộ cả ra rồi, tối qua ngủ muộn sao?"
Yến Quy biết quá rõ con người này, nghe xong liền biết cô đang muốn nói gì, liền giải thích: "Tôi thức xem tư liệu, không ngờ đã quá giờ ngủ rồi." Không phải lời nói dối, tối qua khi nàng về tới nhà thì đã nhìn thấy Bạch Hề Mạt đến đưa tài liệu rồi, trong lòng chất chứa nhiều chuyện nên mất ngủ.
"Thật không." Lại là cái giọng điệu quen thuộc đó, cũng không biết có tin hay là không tin, ánh mắt Cố Dĩ Di nhìn vào khuôn mặt của Yến Quy, rồi lại nhìn sang chỗ khác, khiến cho người khác chột dạ.
Rốt cuộc là còn bận chuyện vụ án, và còn ở trong cục, hai người không có giễu cợt nữa, Cố Dĩ Di cũng nhớ tới chuyện chính sự: "Tôi đã gửi máy tính của Thân Ngộ cho bộ phận kỹ thuật rồi, đồng nghiệp bên đó nói rằng sác xuất sửa được rất thấp. Nhưng bọn họ sẽ thử xem sao, nhưng chúng ta cũng không nên hi vọng quá nhiều."
Yến Quy gật đầu, thực ra nàng không đặt hi vọng vào cái máy tính đó.
Phòng camera của sở thành phố Tân Hà rất lớn, bên trong có rất nhiều màn hình, thuận tiện cho việc giám sát và theo dõi trong khi thẩm vấn nhiều người. Hôm nay chỉ có một mình Hạo Thời nên không cần mở nhiều màn hình như vậy, chỉ có một màn hình ở chính giữa hoạt động.
Hạo Thời là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, và là một người đàn ông thành đạt ở tuổi 30, trên người mặc một chiếc áo sơ mi kiểu tây cao cấp, đeo kính gọng vàng, ngồi thẳng lưng trong phòng thẩm vấn.
Hạo Thời là một thanh niên xuất sắc từng được thành phố Tân Hà tuyên dương là một doanh nhân trẻ đầy triển vọng và thái độ của anh ta cũng rất đúng mực và thân thiện. Hôm nay người này đến đây chỉ là hợp tác điều tra, hiện tại không có bằng chứng cho thấy người này liên quan đến vụ án, sau khi thẩm vấn xong sẽ được thả về.
Diêu Viễn bước vào trong phòng thẩm vấn, anh ấy không vì thân phận của Hạo Thời mà
đối xử đặc biệt với anh ta, anh ấy đưa cho anh ta một cốc nước như một người bình thường rồi ngồi xuống đối diện với anh ta.
"Ông Hạo vừa mới đi công tác về đã liền tới đây phối hợp điều tra với chúng tôi, ông vất vả rồi." Diêu Viễn mở đầu bằng câu nói khách sáo.
Hạo Thời cười ôn hòa nói: "Không sao, phối hợp điều tra là việc nên làm mà, hơn nữa buổi sáng hôm nay tôi cũng không có việc gì." Ngụ ý muốn nói là buổi chiều này sẽ có việc bận nên không thể phối hợp quá lâu.
Diêu Viễn đã hiểu, liền nói: "Ông yên tâm đi, chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi là được rồi, rất nhanh sẽ kết thúc thôi. Ông Hạo và Thân Ngộ đã quen nhau bao lâu rồi?"
Hạo Thời nghĩ nghĩ rồi nói: "Ba năm, lúc đó công ty của tôi vừa mới bắt đầu mở rộng quy mô, bản thân tôi cần một luật sư riêng, ông ta là một người khá nổi tiếng trong ngành cũng là do một người bạn giới thiệu, do thường xuyên qua lại nên đã hợp tác với nhau."
Diêu Viễn hỏi: "Tiếng tăm của ông ta ở trong ngành như thế nào, ông Hạo có biết không?" Còn có thể như thế nào nữa, người người đều hô đánh mà. Hạo Thời bình tĩnh trả lời: "Biết rõ chứ. Nhưng cũng vì là như vậy nên rất nhiều người tìm ông ta giúp đỡ."
"Ông Hạo cũng không ngoại lệ sao?"
Hạo Thời cười nói: "Tôi cũng là người, đương nhiên không phải ngoại lệ."
Diêu Viễn trong lòng giễu cợt, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ nói: "Ông Hạo là người mà không thể nghĩ được rằng sẽ cần Thân Ngộ giúp đỡ."
Hạo Thời nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Thật ra cũng không có gì không thể nói rõ, tôi tìm Thân Ngộ giúp giải quyết những việc liên quan đến tình "Đào hoa" đó. Cảnh sát anh cũng biết, tôi là người có địa vị như vậy, các "bông hoa" sẽ tự nhiên đến bên cạnh nhiều hơn."
Vẻ mặt của anh ta rất cởi mở và không thể nhìn thấy có bất kỳ biểu hiện nói dối nào, Diêu Viên là điều tra viên trong nhiều năm, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ấy đã có thể biết được bên kia không hề nói dối.
"Cụ thể thì sẽ giải quyết như thế nào?"
Hạo Thời có vẻ hơi kinh ngạc: "Chuyện này cũng liên quan đến vụ án sao?" "Ông Hạo mời hợp tác cho."
"Thật ra thì cũng không có gì." Hạo Thời là một tay ăn chơi có tiếng trong giới, anh ta không xấu hổ mà còn tự hào về chuyện này, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là bỏ tiền ra giải quyết thôi. Chỉ là tôi muốn dùng tiền giải quyết dứt điểm, vì vậy tôi cần Thân Ngộ giúp tôi thương lượng với những người phụ nữ đó, cần bao nhiêu tiền và bao nhiêu đồ vật tôi sẽ cho nhưng sau khi nhận được thì tránh xa tôi ra, đừng bao giờ xuất hiện lại nữa."
"Haiz, anh cảnh sát cũng biết những người phụ nữ này có tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, bọn họ vẫn muốn tiếp tục sắm vai thâm tình, cho tiền rồi chưa chắc đã đi chẳng qua là chê ít nhân cơ hội muốn lấy nhiều hơn mà thôi."
Anh ta nói nhẹ nhàng như là chuyện thường tình, trong lòng Diêu Viễn chửi thề "cặn bã", ba người phụ nữ ở ngoài phòng giám sát camera đều tối mặt lại.
Cố Dĩ Di bắt chéo chân ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không hiểu đầu óc của các cô gái trẻ này là như thế nào, cái loại cặn bã như thế này rột cuộc là có điểm gì tốt đẹp chứ?"
Sắc mặt Nhậm Du Nhiên cũng rất khó coi, cô ấy còn có suy nghĩ khác, đột nhiên không chút nghĩ ngợi hỏi: "Cậu trai trẻ này đang điều hành một công ty giải trí phải không? Hiện tại vốn đầu tư của ngành giải trí tại sao lại có loại rác rưởi như thế này? Thật khốn nạn mà. Đúng là một "thùng thuốc nhuộm lớn" mà."
Yến Quy ngạc nhiên nhìn cô ấy, nhưng không hiểu sự tức giận của cô ấy từ đâu mà ra.
Cố Dĩ Di biết điều đó, cười nói: "Bạn gái của cậu là một minh tinh sao, có chuyện gì vậy? Có phải là muốn bảo cô ấy ra khỏi giới ư?"
Bạn gái? Yến Quy không biết chuyện này, không khỏi nghi hoặc nhìn Nhậm Du Nhiên. Nàng biết Nhậm Du Nhiên thích phụ nữ từ trước nhưng cô ấy luôn hết lòng với các vụ án, và cũng rất lâu rồi chưa gặp được người cô ấy thích, vì vậy cô ấy vẫn luôn độc thân.
"Vẫn chưa thành đâu!" Nhậm Du Nhiên nhấn mạnh một lần nữa.
Cố Dĩ Di lại nói: "Thành với không thành có khác biệt gì sao? Cô ấy đến Tân Hà quay phim cậu bận vụ án nhưng ngày ngày cũng chạy qua chạy lại chỗ này chỗ kia tỏ vẻ ân cần mà, cậu tưởng tôi không biết sao!"
Có lẽ là nhắc tới người trong lòng nên biểu hiện của Nhậm Du Nhiên đã tốt hơn rất nhiều, cô ấy không tiếp tục trêu đùa Cố Dĩ Di nữa mà quay lại chú ý tới phòng thẩm vấn.
Diêu Viễn không thuận theo câu trả lời của Hạo Thời nữa mà chuyển chủ đề hỏi anh ta về những hành động của anh ta vào ngày xảy ra vụ án.
Hạo Thời không giấu giếm thừa nhận: "Các anh nói ông ta bị giết vào rạng sáng ngày hai mươi bảy, lúc trước khi ông ta chết tôi có đến tìm ông ta, cụ thể chắc là vào khoảng mười giờ tối ngày hai mươi sáu."
"Anh ở nhà ông ta bao lâu? Tìm ông ta có chuyện gì?"
Hạo Thời nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Tôi ở lại đó khoảng một giờ đồng hồ, mười một giờ tôi đã rời đi rồi, tôi đến tìm ông ta chủ yếu là có chuyện cần ông ta ra mặt."
Diêu Viễn không nhịn được liền hỏi: "Lại là chuyện phụ nữ sao?"
Hạo Thời nghe xong được ý châm chọc, nhưng không tức giận, cười nói: "Lần này không phải như vậy."
"Vậy cụ thể là chuyện gì, có tiện nói không?"
Biểu hiện của Hạo Thời rất thành thật và không giấu giếm: "Chính là công ty tôi cãi nhau về hợp đồng với một nghệ sĩ. Thành thật mà nói, công ty đào tạo một nghệ sĩ thành danh rất là khó, đầu tư rất nhiều nhân lực và tiền tài, bây giờ cô ta thành danh rồi liền muốn hủy hợp đồng, đúng là vong ân bội nghĩa. Đúng rồi, nếu như anh cảnh sát có hứng thú có thể tìm kiếm Tiết Tinh Trúc trên Weibo, tất cả đều là chuyện cô ta muốn hủy hợp đồng."
"Anh không muốn cô ta chấm dứt hợp đồng?"
"Tất nhiên là không muốn rồi, nhưng không phải hoàn toàn không thể thỏa thuận, nếu như cô ta bồi thường hợp đồng đầy đủ thì cũng được." Giọng điệu của Hạo Thời khá là khinh thường. "Chỉ là một nghệ sĩ thôi mà."
Diêu Viễn nhìn anh ta, hỏi: "Vậy anh và Thân Ngộ đã quen biết nhiều năm như vậy, ngoài cái gọi là tranh chấp tình cảm, những việc ông ta giúp anh giải quyết là việc nghệ sĩ chấm dứt hợp đồng sao?"
Hạo Thời thừa nhận: "Gần như là như vậy."
Nghi vấn về cơ bản đã kết thúc ở đây, Diêu Viễn liếc nhìn hướng phòng giám sát không có dấu hiệu gì, thông qua kính xuyên thấu dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Nhậm Du Nhiên.
Nhậm Du Nhiên nhấn tai nghe bluetooth và nói nhỏ: "Hôm nay đến đây thôi. Anh bảo
anh ta để lại phương thức liên hệ, và hai ngày trước anh ta ở Kinh Thành tìm ai làm những gì, còn nữa, ghi lại cái tên Tiết Tinh Trúc mà anh ta vừa nói ghi lại."
Khi nhận được chỉ thị của Nhậm Du Nhiên, Diêu Viễn thân thiện bày tỏ với Hạo Thời rằng cuộc thẩm vấn hôm nay đã kết thúc. Hạo Thời dường như không ngờ lại có thể thoải mái như vậy, thái độ của anh ta thực sự rất tốt, cũng không biết là thật tâm hay là giả dối, dù sao lúc anh ta rời đi, anh ta hào phóng nói anh ta có thể gọi đến bất cứ lúc nào, có chuyện gì có thể giúp đỡ để phá án anh ta nhất định tích cực hợp tác.
"Dù sao ba năm vừa qua Thân Ngộ cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, bây giờ ông ta chết rồi, trong lòng tôi cũng khá bất an, nếu có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp."
Không biết lời nói này có bao nhiêu phần thật lòng bao nhiêu phần giả dối, Diêu Viễn cũng chỉ cười gật đầu, yên lặng quan sát biểu cảm của anh ta.
Sau khi biểu diễn xong, Hạo Thời rời khỏi cục thành phố Tân Hà với vẻ mặt thoải mái, Diêu Viễn người tiễn anh ta đi lại không thoải mái như vậy, vụ án đã xảy ra ba ngày rồi, không có một chút tiến triển nào, tất cả áp lực nằm ở phìa điều tra.
Diêu Viễn quay lại báo cáo với Nhậm Du Nhiên với vẻ mặt mệt mỏi, Nhậm Du Nhiên đã nghe thấy toàn bộ câu hỏi rồi, nhưng cô ấy đương nhiên hiểu rằng kết quả không như mong đợi. Bầu không khí trong phòng giám sát lắng xuống, Diêu Viễn đứng ở đó đợi Nhậm Du Nhiên nói, không đợi được bao lâu, lại thấy nét mặt đen như đít nồi của người kia, người đàn ông cao mét bảy đang đổ mồ hôi hột giữa mùa đông.
"Bước đột phá duy nhất của chúng ta là tất cả các vụ án mà Thân Ngộ đã xử lý trong những năm qua." Nhậm Du Nhiên im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng nói, cô ấy nhìn Diêu Viễn, nói từng chữ một: "Hết ngày hôm này là còn bốn ngày nữa, tôi không biết các cậu dùng cách nào, phải điều tra hết tất cả các dữ liệu về tài liệu các gia đình và các việc mà Thân Ngộ đã làm."
Diêu Viễn lập tức đứng nghiêm, nói: "Rõ."
Yến Quy thấy sắc mặt Nhậm Du Nhiên không tốt, liền trấn an cô ấy nói: "Vừa mới bắt đầu thôi, cứ từ từ đi. May mắn là về mặt kỹ thuật không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ là đội điều tra khá phiền phức, tốn nhiều thời gian rồi. Nếu như không đủ nhân lực, tôi cũng có thể đưa đội kỹ thuật đi giúp đỡ."
Nhậm Du Nhiên nghe xong cảm kích nhìn sang nàng, người ta vừa mới nhậm chức đã gặp phải chuyện này, lại còn bắt người ta tăng ca cô ấy có chút băn khoăn.
"Không sao, Cố Dĩ Di đưa đội đặc biệt đến giúp đỡ rồi, ngày mai cuối tuần, đội kỹ thuật các cô cứ nghỉ ngơi đi."
Cô ấy đã nói như vậy, Yến Quy cũng không kiên trì nữa.
Ngày hôm nay khi Yến Quy tan ca đã gặp cô bạn gái nhỏ của Nhậm Du Nhiên ở cửa văn phòng thành phố. Cửa sau xe thương vụ mở ra, khi Nhậm Du Nhiên lên xe Yến Quy nhìn thấy cô ấy, Yến Quy nhìn không rõ cô gái xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú kéo tay của Nhậm Du Nhiên.
Yến Quy thu lại ánh mắt, hai năm qua, nhiều thứ đã thay đổi, nàng chưa bao giờ nhìn thấy người bạn thân nhất của mình yêu đương, ánh mắt lúc này chỉ là một nháy mắt, nàng nhìn thấy nụ cười nở rộ của Nhậm Du Nhiên khi cô ấy lên xe.