Lúc này đang là buổi chiều, Khúc Vân nói hôm nay câu lạc bộ có tổ chức một cuộc thi bắn cung nhỏ, hỏi Cố Dĩ Di có hứng thú không."
Câu lạc bộ còn có cuộc thi bắn cung sao?" Cố Dĩ Di ngồi trong phòng làm việc ở cục thành phố vừa xoay ghế vừa hỏi.Khúc Vân nói: "Có chứ, dưới tầng hầm, cạnh chỗ chơi bowling có.
Nhắc tới mới nhớ, giám đốc Cố đã đến câu lạc bộ vài lần, nhưng vẫn chưa đến vài địa điểm ở tầng hầm đúng không? Lần này đúng lúc có thể đi xem qua, tôi cũng giám đốc Cố đi dạo một vòng nhé."
Khóe môi của Cố Dĩ Di cong lên thành một nụ cười, đáp: "Được thôi."
Mấy lần trước cô đến câu lạc bộ Thiên Không Kim Lưu đều rất cẩn trọng, chỉ hoạt động chủ yếu ở gần bãi biển và quán bar, không chủ động đi lên các tầng khác.
Một là vì sợ gây ra sự nghi ngờ, hai là đợi Khúc Vân mời cô, chỉ khi Khúc Vân chủ động đưa cô đì thì mới chứng tỏ cô đã bắt đầu có được sự tin tưởng của Khúc Vân."
Trong cuộc thi bắn cung, giám đốc Khúc có tham gia không?""Có tham gia.
Thật ra chỉ có một vài người quen đi chơi cùng nhau thôi, chủ tịch Châu của chúng tôi thích bắn cung, ông ấy có một người bạn là chuyên gia trong lĩnh vực này và thường xuyên đến câu lạc bộ chơi.
Cho nên như thế nào? Giám đốc Cố có hứng thú không?"Cố Dĩ Di cười nói: "Tất nhiên ạ."
Khúc Vân nghe thấy cô đồng ý thì rất vui: "Vậy tôi sẽ đến đón giám đốc Cố nhé."
"Không cần đâu, không giám làm phiền giám đốc Khúc, tôi sẽ tự lái xe đến đó là được rồi."
Khúc Vân không nài nỉ thêm chỉ nói sẽ đợi Cố Dĩ Di đến và đón cô ở cửa ra vào.Xử lý xong Khúc Vân, Cố Dĩ Di lấy điện thoại di động ra gọi cho Yến Quy: "Chị về chưa?"Khi đó, Yến Quy vẫn đang ăn tối với Phạm Truy, nàng đáp: "Vẫn chưa, buổi trưa chị không ăn cơm ở cục đâu."
"Được.
Vừa hay Khúc Vân cũng vừa gọi điện thoại cho em, mời em buổi chiều đến câu lạc bộ chơi, họ sẽ tổ chức một cuộc thi bắn cung."
"Bắn cung sao?""Đúng.
Bà ấy còn nói với em rằng Châu Nham Tùng có một người bạn là bậc thầy bắn cung và thường xuyên đến đó chơi nữa."
Yến Quy dừng lại một chút, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một khả năng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, dặn dò: "Đến nơi thì cần phải cẩn thận một chút, nếu muốn thi đấu thì đừng quá phô trương, nhưng cũng đừng quá giả tạo.
Sau đó hãy chú ý quan sát xem chuyên gia bắn cung đó, ghi nhớ những đặc điểm cơ thể của hắn ta."
Cố Dĩ Di nghe thấy ý nghĩa sâu xa từ lời nói của nàng: "Người này có thể là một chữ cái sao?"Đến lúc này, Yến Quy không giấu giếm gì nữa, nàng trực tiếp nói: "S là tay súng thiện xạ trong các chữ cái."
Đôi mắt Cố Dĩ Di híp lại tỏ vẻ nguy hiểm, lộ ra vẻ cương quyết: "Ồ, một tay súng thiện xạ sao..."
Yến Quy biết cô đang muốn ganh đua với S, liền qua điện thoại dỗ dành cô: "Ngoan, đừng vội, sẽ có cơ hội thôi.
Hôm nay em tập trung quan sát đi, nên giữ bình tĩnh."
Tất nhiên Cố Dĩ Di hiểu trước mắt vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, cô sẽ không hành động vội vàng.
Nhưng sớm hay muộn, cô cũng sẽ đối đầu với S không chỉ là một lần, lần này sẽ ghi nhớ trước, lần khác sẽ tính sau."
Vậy em sẽ đến câu lạc bộ với Khúc Vân trước vậy."
"Được rồi.
Em hãy chú ý an toàn nhé."
Sau khi tắt điện thoại, Cố Dĩ Di về nhà thay quần áo và đổi xe trước, sau đó một mình lái xe đến câu lạc bộ.
Trên đường đi, cô đã báo với Nhậm Du Nhiên rằng cô và Khúc Vân đã thân thiết hơn rồi, Nhậm Du Nhiên mỗi lần không cần phải đợi ở gần câu lạc bộ nữa, mà để cô chơi hết mình và một mình đối phó với Khúc Vân là được rồi.Khi đến câu lạc bộ, Khúc Vân đã đích thân đợi cô ở cửa và mỉm cười ân cần chu đáo chào đón khi thấy cô đến."
Chủ tịch Chây và bạn của ông ấy đều đến rồi, đang đợi ở chỗ bắn cung."
Cố Dĩ Di hơi bối rối vén phần đuôi tóc lên và nói: "Tôi thực sự xin lỗi, tôi vội thay quần áo mà để chủ tịch Châu và những người khác phải đợi rồi.
Thật thất lễ quá."
Nghe cô nói đã đặc biệt về nhà thay quần áo, bày tỏ sự quan trọng của mọi người nên Khúc Vân rất hài lòng, cười nói: "Không có gì thất lễ cả, chủ tịch Châu và bạn cũng là người phóng khoáng, không có gì mà thất lễ cả."
Khúc Vân đưa cô xuống tầng hầm, đây là lần đầu tiên Cố Dĩ Di bước vào một khu vực mới trong câu lạc bộ, lười biếng che dấu sự quan sát của cô.
Tầng hầm lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô, tất cả các loại phòng hoạt động chức năng đều có ở tầng này."
Trên tầng chúng tôi cũng cung cấp các phòng chờ và phòng nghỉ, cũng có cả phòng víp nữa.
Các phòng này thường dành cho người quen hoặc khách hàng lớn, hơn nữa sau khi mở cửa thì sẽ tự động liên kết với thẻ thành viên, và căn phòng này sẽ trở thành một phòng riêng rồi.
Tôi và chủ tịch Châu mỗi người đều có một căn ở đây, như thế nào? Nếu như cô Cố thích thì tôi cũng có thể mở cho cô một căn?"Cố Dĩ Di in lặng một lúc, cũng không từ chối ngay nhưng cũng không đồng ý, ngược lại liếc nhìn Khúc Vân cười nửa miệng, trầm giọng nói: "Vậy thì tôi muốn xem tình trạng căn phòng đó xem như thế nào đã.
Ngoài ra, giá của các căn phòng ở Kim Lưu của các bà chắc chắn không rẻ rồi đúng không?"Khúc Vân bị cô nhìn như vậy cảm thấy tê dại đi, liền nói: "Nếu như cô thích thì không cần nhắc đến giá cả mà, chúng ta là bạn bè đúng không."
Đôi môi của Cố Dĩ Di cong lên thành một nụ cười, đôi mắt đào hoa đảo quanh khuôn mặt Khúc Vân nhưng cô vẫn chưa đồng ý mà chỉ nói: "Vậy thì thật là xấu hổ mà."
Giọng điệu của cô không hề cảm thấy ngượng ngùng mà ngược lại còn khá quyến rũ, khi cô quay đầu lại, đuôi tóc của cô như có như không mà quét qua da của Khúc Vân khiến bà ấy hoàn toàn bối rối.
Đã quen nhau được một tuần rồi, đến đi vài lần, Khúc Vân đã bí mật kiểm tra danh tính của Cố Linh, không có điểm nghi ngờ nào về danh tính của cô, nên bây giờ bà ấy đã yên tâm bắt đầu nỗ lực theo đuổi cô.Vào đến phòng bắn cung, bên trong đã có hai người, Cố Dĩ Di liếc mắt nhìn, người lớn tuổi hơn chắc là Châu Nhâm Tùng, còn một người đàn ông trẻ tuổi nữa, có lẽ là tầm hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn, cầm một cây cung trong tay, uốn cong cây cung và lấy mũi tên nhắm bắn vào mục tiêu ở phía xa.Bằng!Mũi tên bằng gỗ xuyên qua không khí và vụt thẳng như một viên đạn và nó đóng đinh vào hồng tâm bằng một âm thanh "túc".Ánh mắt Cố Dĩ Di khẽ động, tầm mắt dừng lại ở người đàn ông trẻ tuổi, cô chỉ liếc mắt một cái, nhưng người đàn ông đó dường như có cảm ứng, quay đầu lại nhìn cô, liền bắt gặp ánh mắt của cô.Đôi mắt của người đàn ông hiện lên một tia lạnh lùng sắc bén, trái tim của Cố Dĩ Di như đông cứng lại, hắn ta trừng to mắt như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng cô lại âm thầm kinh ngạc trước giác quan nhạy bén của người đàn ông này.
Những tay súng bắn tỉa xuất sắc trải qua quá trình huấn luyện lâu dài đã phát triển năm giác quan khác hắn người thường, điều này sẽ giúp họ chiếm ưu thế tuyệt đối trong việc săn bắn.
Ngũ quan của người đàn ông trước mặt vượt xa người thường, Cố Dĩ Di ngoài mặt bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng thầm chấn động, xem ra hôm nay cô cần cẩn thân hơn.Khúc Vân và Cố Dĩ Di cùng đi tới, người đàn ông và Châu Nham Tùng cùng nhìn về hướng của họ."
Tiểu Vân, đây là giám đốc Cố của Vạn Hòa mà bà nói sao?" Châu Nham Tùng nhìn Cố Dĩ Di với một nụ cười trên mặt.Cố Dĩ Di đã làm hết sức mình và lễ phép chào hỏi: "Chào chủ tịch Châu, tôi đã ngưỡng mộ ông từ lâu rồi, ông là tiền bối cứ gọi tôi là tiểu Cố được rồi."
Thái độ của cô đủ tôn trọng, Châu Nham Tùng rất hài lòng rồi giới thiệu người đàn ông bên cạnh với cô: "Đây là anh Trần anh em của tôi."
Cố Dĩ Di sững sờ một lúc, ông ta gọi là anh Trần nhưng cô thì không thể.Khúc Vân ở bên cạnh đoán được suy nghĩ của cô cười nói: "Ông chủ Trần là bạn tốt của chủ tịch Châu nhiều năm rồi."
Cố Dĩ Di liền theo cách xưng hô của bà ta, gật đầu chào hỏi người đàn ông: "Xin chào, ông chủ Trần."
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt hếch lên, đôi mắt cực kỳ dài rất hung hãn và cực kỳ sắc bén.
Cố Dĩ Di không cố ý kìm nén cảm giác sợ hãi khi nhìn hắn ta, chỉ đơn giản là thể hiện sự yếu đuối của cô.Quả nhiên, người đàn ông thấy cô có chút sợ hãi bản thân nên hắn ta thu ánh mắt lại và nói: "Cứ gọi tôi là Trần Linh là được."
Nghe xong, Khúc Vân cười nói: "Nói mới nhớ, ông chủ Trần và cô Cố cũng thật có duyên nhỉ, tên gọi đều có chữ Linh."
Cố Dĩ Di mỉm cười, nhưng Trần Linh trực tiếp bỏ qua câu này.Châu Nham Tùng bảo Khúc Vân đưa Cố Dĩ Di đi chọn cung tên và một vài người bạn sẽ đến nhanh thôi, khi họ đến rồi thì bắt đầu chơi được rồi.Cố Dĩ Di có vẻ rất điêu luyện trong việc chọn cung, không giống như một người mới, Khúc Vân hỏi cô: "Giám đốc Cố biết chơi cái này sao?"Cố Dĩ Di cười và nói: "Tôi đã chơi qua vài lần."
Một lát sau, có thêm bốn người nữa đến, Khúc Vân đưa Cố Dĩ Di đến làm quen với họ, họ đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.Khi mọi người đã đến đông đủ, ai cũng háo hức muốn thử sức, mỗi người đều đã vào vị trí của mình và sẵn sàng bắt đầu.Nói là thi đấu nhưng thật ra chỉ là trò chơi giữa những người bạn, thắng thua không quan trọng, Châu Nham Tùng tùy ý lấy ra một món châu báu, coi như là giải thưởng để tăng thêm phần vui vẻ.Cố Dĩ Di đứng ở phía dưới quan sát mũi tên của bảy người ở trước mặt, ngoại trừ Trần Linh, sáu người còn lại chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ: tạm chấp nhận được.Tuy nhiên hôm nay cô cũng muốn trở thành những người tạm chấp nhận được này, thật là nhàm chán, Cố Dĩ Di không khỏi muốn ngáp ngủ, lấy mũi tên và dùng lực nhỏ hơn bình thường để bắn nó ra.Với một tiếng túc.Mũi tên gỗ bắn ra và đóng đinh vào mục tiêu.Với điểm số miễn cưỡng, Khúc Vân đứng bên cạnh cô cười nói: "Giám đốc Cố chơi cũng tốt nhỉ."
Cố Dĩ Di bẽn lẽn cười với bà ta.Từ đầu đên cuối Trần Linh nhìn không chớp mắt, chỉ nghe một tiếng "ầm" mũi tên thứ hai của hắn ta đã chạm vào cạnh mũi tên thứ nhất và đóng đinh vào hồng tâm khiến cho mũi tên thứ nhất rung lên thành tiếng.Năm giác quan của Trần Linh rất nhạy bén, Cố Dĩ Di không dám trực tiếp quan sát hắn ta vì vậy cô trốn bên cạnh Khúc Vân, lén lút quan sát hắn ta.Sau khi cuộc thi kết thúc, Trần Linh đã giành được giải cao nhất mà không ngoài dự đoán, Trần Linh tùy ý cất món châu báu đi, hất cằm nhìn Châu Nham Tùng: "Chủ tịch Châu mất tiền rồi."
Châu Nham Tùng có chút không nỡ, miễn cưỡng vỗ vai Trần Linh nói: "Đâu có đâu! Đều không phải là người ngoài mà? Đi thôi, đi lên tầng uống rượu! Tôi nói anh Trần này, lần sau đến đây nhớ đưa ông chủ Lý đi cùng nhé, ông ta cũng lâu rồi không thấy đến đây!"Đôi mắt rũ xuống của Cố Dĩ Di lóe lên, đi theo Khúc Vân ra ngoài.Chỉ Trần Linh nói: "Gần đây ông ấy không tốt lắm, để trận sau đi."
Trong lòng Châu Nham Tùng biết rõ, nên không tiếp tục vấn đề này nữa, chỉ nói: "Đi thôi, anh Trần, chúng ta lên tầng rồi nói tiếp."
Ông ta giao cho Khúc Vân đi chào hỏi các vị khách khác, rồi tự mình đi cùng Trần Linh, xem ra hai người họ có chuyện cần nói chuyện riêng với nhau.Từ đầu đến cuối Cố Dĩ Di không thèm chú ý đến Trần Linh, không muốn thu hút sự chú ý của hắn ta nên chỉ im lặng đi theo Khúc Vân.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Khúc Vân đưa những người khác lên lầu và đi thẳng lên tầng ba.Đây là lần đầu tiên Cố Dĩ Di đi lên tầng trên của câu lạc bộ, tầng ba là nơi cao nhất trong câu lạc bộ, ngoài dãy phòng Vip còn có một nhà hàng với tầm nhìn tuyệt đẹp, Khúc Vân đưa bọn họ đến đây."
Mọi người ngồi xuống trước đi, tôi sẽ gọi người tới cho mọi người gọi đồ."
Khúc Vân sắp xếp cho Cố Dĩ Di ngồi góc cạnh cửa sổ: "Xin lỗi cô Cố, tôi sẽ thu xếp vài thứ rồi quay lại tháp tùng cô ngay."
"Được thôi.
Giám đốc Khúc cứ làm việc đi, không cần lo cho tôi."
Cố Dĩ Di cười với bà ta, xem ra tâm trạng rất tốt.View của nhà hàng này rất tốt, quay mặt về hướng biển, Cố Dĩ Di chống cằm nhìn biển lấp lánh ngoài cửa sổ.Cô không chắc liệu Trần Linh có phải là S hay không, nhưng nhìn vào thái độ của Châu Nham Tùng đối với hắn ta thì có thể là như vậy.
Từ đầu đến cuối cô và Trần Linh chỉ có một cuộc trò chuyện ngắn ngửi và không hề tiếp xúc trực tiếp.Ngoài ra, có một điều khác mà Cố Dĩ Di quan tâm chính là "ông chủ Lý" được nhắc đến trong cuộc trò chuyện giữa Châu Nham Tùng và Trần Linh.
Châu Nham Tùng là ông chủ của câu lạc bộ Thiên Không Kim Lưu, nhưng ông ta lại gọi một người khác là ông chủ với giọng điệu có chút sợ hãi và kính trọng, "ông chủ Lý" này hẳn là không đơn giản.Trong lúc ngơ ngẩn, Khúc Vân đã quay lại, đi cùng một người phục vụ có vè như là một cô gái khoảng hai mươi năm tuổi.Có hai người phụ nữ ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ trước cửa sổ của Cố Dĩ Di, người phục vụ bước đến và hỏi: "Xin hỏi hai vị, hai người muốn uống gì ạ? Trà, cà phê hay rượu vang ạ?"Một trong hai người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi lên tiếng trước: "Có trà sữa bá tước Anh không?"Sắc mặt người phục vụ không chút thay đổi, niềm nở nói: "Xin lỗi quý cô, ở đây chúng tôi không có trà sữa chỉ có trà có được không ạ?"Người phụ nữ trung niên sốt ruột xua tay: "Thôi bỏ đi, một cốc cappuchino đi."
"Được thưa bà, một cốc cappuchino ạ."
Người còn lại trẻ hơn một chút ngay lập tức nói: "Tôi cũng muốn một cốc cappuchino."
Người phục vụ ghi lại yêu cầu của họ và chuyển sang bàn bên cạnh, sau đó không còn ai yêu cầu trà sữa nữa, Cố Dĩ Di chỉ muốn một cốc coca đá, Khúc Vân là một người thích đá."
Cô Cố hôm nay không uống rượu sao?"Cố Dĩ Di cười nói: "Tôi không uống đâu.
Nếu không lát nữa tôi sẽ phải tìm một tài xế thay mất."
"Cũng đúng ha.
Một người con gái tìm một tài xế thay không an toàn.
Tôi nhớ là tháng sau tập đoàn Thẩm Thị sẽ xây dựng đội ngũ, giám đốc Tiểu Thẩm năm nay sẽ tổ chức thuê tầu cho cả tập đoàn ra biển chơi, phúc lợi nhân viên tốt như vậy, tôi nghe mà cũng ngưỡng mộ đó."
Cố Dĩ Di lễ phép nói với Khúc vân, nhưng trong lòng không khỏi than thở, cũng rất ngưỡng mộ tập đoàn thật sự giàu có, nhưng đáng tiếc, giám đốc thị trường giả của cô lại không có may mắn như vậy.Một lúc sau, người phục vụ lúc nãy mới đẩy một chiếc xe đẩy đi vào, trên đó có nhiều loại đồ uống và món tráng miệng đã được đặt sẵn trên bàn theo đơn đặt hàng của khách.Nước coca đá của Cố Dĩ Di có thêm vài lát chanh để thêm sảng khoái, cô cắn ống hút uống hai ngụm, chán nản nhìn cảnh vật trong khi ứng phó với Khúc Vân.Sau khi trò chuyện một lúc, khoảng một phút sau, điện thoại di động của người phụ nữ ở bàn trước mặt đổ chuông, bà ta đứng dậy bắt máy.
Cùng lúc đó, ngồi đối diện cô, người phụ nữ trung niên muốn uống trà sữa bá tước Anh lúc trước cũng đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Dĩ Di, cô thấy dường như bà ta đang lấy thứ gì đó đã đặt sẵn ở dưới cốc cà phê.Động tác rất nhỏ này khiến Cố Dĩ Di chú ý, cô bình tĩnh thu lại ánh mắt, cùng Khúc Vân tán gẫu thêm năm phút nữa, nhưng người phụ nữ trung niên tời bàn vẫn chưa quay lại.Lúc này Cố Dĩ Di đứng dậy và nói với Khúc Vân: "Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút."
"Được thôi."
Sau khi rời khỏi nhà hàng ngắm ảnh, tốc độ của Cố Dĩ Di nhanh hơn một chút, cô đi vào một nhà vệ sinh riêng gần nhà hàng, kiểm tra từng ngăn và không có ai ở đó.
Cô không ở lại lâu, chỉ trực tiếp rời đi, cầm điện thoại và đi về phía cầu thang.Hàng lang tầng ba không có ai, cô đứng ở lối vào cầu thang và lối đi của thang máy, cúi đầu nhìn vào điện thoại như đang xử lý thông tin vậy.Khoảng hai mươi phút sau, tiếng giày cao gót vang lên từ cầu thang, Cố Dĩ Di nhìn xuống thì thấy người phụ nữ trung niên đã biến mất hơn nửa tiếng từ tầng hai đi lên.Cố Dĩ Di không nhúc nhích, tiếp tục thờ ơ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, không nhìn người phụ nữ trung niên kia.
Cô chỉ ngẩng đầu lên sau khi người phụ nữ trung niên đi đến bên cạnh cô, hai người lịch sự gật đầu với nhau và rời đi mà không nói lời nào.Thời điểm người phụ nữ trung niên đi qua, Cố Dĩ Di khẽ cau mày, trầm ngâm nhìn bóng lưng của bà ta đi vào trong nhà hàng.Trở lại nhà hàng, Khúc Vân hỏi Cố Dĩ Di sao lại đi lâu như vậy, Cố Dĩ Di nói dối rằng cô đã nhận được email từ công ty nên đã ở bên ngoài để xử lý công việc.Nghe cô nói là chuyện công việc, Khúc Vân nói: "Hôm nay tôi tạm thời gọi cô ra ngoài, sợ rằng sẽ làm chậm trễ công việc của cô rồi."
Cố Dĩ Di vẫy tay và cười nói rằng không sao cả.Sau đó, Khúc Vân hỏi cô có muốn ở lại ăn tối vào buổi tối không, Cố Dĩ Di đã lấy cớ bận việc và rời đi trước bữa tối, Khúc Vân cũng không níu kéo cô, nhưng lại nhắc tới chuyện mở một căn phòng Vip cho cô.Cố Dĩ Di đang lo không có cơ hội thích hợp để hỏi nhưng lần này đã có được rồi, cô lập tức đồng ý, nhưng giả vờ vô tình hỏi: "Hôm nay mấy người bạn của chủ tịch Châu đều tới đây, có phải họ cũng đều có phòng ở đây không?"Khúc Vân cười lắc đầu nói: "Không, mấy người này hôm nay đều không có phòng, thẻ hội viên của chúng tôi mỗi lần có thể tạm thời mở một phòng trên tầng hai để làm phòng nghỉ ngơi thôi."
Là như vậy sao.Cố Dĩ Di không nói gì, cô không từ chối yêu cầu mở một phòng Vip cho cô của Khúc Vân, cô có thể thấy được sự tính toán của Khúc Vân và muốn đến tiếp cận bà ta hơn.
Hơn nữa Cố Dĩ Di cũng có mục đích đột nhập hoàn toàn vào bên trong câu lạc bộ Thiên Không Kim Lưu, Khúc Vân thì đang gãi đúng chỗ ngữa nên không có lý do gì để từ chối cả.Sau khi làm xong thủ tục phòng, Khúc Vân đưa Cố Dĩ Di về phòng, đi vòng quanh rồi chỉ sang phòng đối diện nói: "Phòng của tôi ở đối diện."
Cố Dĩ Di khẽ nhướng mày và nở một nụ cười mơ hồ.Căn phòng này nhìn hướng ra vườn, không gian rất lớn, nhà bếp và phòng tắm riêng, còn có một cái giường lớn ở trong phòng ngủ, đầy đủ tiện nghi.
Cố Dĩ Di đi quanh phòng và gật đầu hài lòng.Khúc Vân nhìn cô có chút tiếc nuối nói: "Vốn dĩ tôi muốn mở cho cô một căn phòng hướng ra biển, nhưng xem ra cô lại thích căn phòng hướng ra vườn hơn."
Cố Dĩ Di cười nói: "Các bữa tiệc trên bãi biển mỗi đêm đều tổ chức rất muộn, tôi sợ ồn."
"Hóa ra là như vậy."
Khúc Vân sờ sờ cằm gật đầu: "Thật sự là rất ồn ào, vậy ngắm cảnh vườn vậy, cũng không tệ lắm."
Sau khi xem qua căn phòng, Cố Dĩ Di đóng cửa lại và rời đi, Khúc Vân tiễn cô ra cửa và nhìn cô lên xe rời đi.