Bà ta thích nhảy múa, thậm chí còn đến trình độ si mê, nhất là phụ nữ yêu thích nhảy múa, bởi vậy trong những người tình của bà ta còn có idol của nhóm nhạc nữ hát nhảy.Điểm này Cố Dĩ Di không hề biết, nhưng hôm nay đến câu lạc bộ, tận mắt nhìn thấy Khúc Vân khiêu vũ với một đám nam nữ trên bãi cát, cô cũng đoán được một phần.Lúc này, trong tay Khúc Vân cầm hai ly sâm panh, đưa một ly trong đó ra trước mặt Cố Dĩ Di, lên tiếng mời cô.Cố Dĩ Di chỉ đợi đến lúc này, cũng không khách sáo với bà ta nữa, giơ tay ra nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Đây chính là ý không từ chối, Khúc Vân nhếch chân mày lên, chạm ly với Cố Dĩ Di, nói trắng ra thân phận của mình: "Tôi họ Khúc, Khúc Vân.
Cô họ gì?"Cố Dĩ Di nhấp một ngụm sâm panh, nói: "Tôi họ Cố, Cố Linh."
Khúc Vân không biến sắc đánh giá cô hai cái, giống như vô tình hỏi: "Cô Cố nhìn rất lạ mặt, rất ít khi đến chỗ chúng tôi chơi?"Cố Dĩ Di: "Lần đầu tiên, tôi vừa về nước không được bao lâu."
"Cô Cố thăng chức ở đâu?"Cố Dĩ Di cười ôn hòa: "Cũng không nói được là thăng chức, làm thị trường ở Đầu tư Vạn Hòa."
"Thế sao."
Khúc Vân híp mắt lại, bà ta giơ tay ra làm động tác mời, dẫn Cố Dĩ Di lên sân thượng của quán bar, vừa đi vừa nói: "Cô Cố rất biết nhảy."
Cố Dĩ Di nở nụ cười ngại ngùng, khiêm tốn nói: "Cũng bình thường, hồi đi học đã từng nhảy, sau đó lại gác sang một bên, rất lâu rồi chưa từng nhảy qua, còn có hơi không thạo.
Nhảy không tốt như tổng giám đốc Khúc, trước đó tôi đứng từ xa nhìn kỹ thuật nhảy của tổng giám đốc Khúc, quả thật là nhìn một chút thôi đã có ấn tượng sâu sắc, làm người khác không thể rời mắt."
Cố Dĩ Di vắt hết óc để khen Khúc Vân, quả nhiên, người phụ nữ này rất thực dụng, mặt mày nhuộm lên ý cười chân thật."
Vậy cô Cố có hứng thú nói chuyện một lúc không, chúng ta cũng có thể coi là cùng chung chí hướng."
Cố Dĩ Di bày ra một biểu cảm vui mừng, nói: "Đương nhiên rồi, có thể có tiếng nói chung với tổng giám đốc Khúc chính là vinh hạnh của tôi.
Bên ngoài đều đồn tổng giám đốc Khúc có thủ đoạn dữ dội, trong công việc sát phạt quyết đoán công chính nghiêm minh, hôm nay gặp được mới cảm thấy lời đồn cũng không phải là đúng, tổng giám đốc Cố rõ ràng rất ôn hòa dễ nói chuyện, người cũng rất xinh đẹp."
Khúc Vân nở nụ cười: "Đâu có.
Cô Cố mới như vậy, xinh đẹp ưu nhã.
Tôi không được, tôi đã già rồi!""Tổng giám đốc Cố đúng là khiêm tốn, bà không già một chút nào, hai chúng ta không phải nhìn cũng xấp xỉ nhau sao!"Mấy câu của Cố Dĩ Di dỗ cho Khúc Vân rất vui vẻ, hai người ngồi ở sân thượng bên trên quán bar, Khúc Vân tiện tay kêu một người phục vụ đến, gọi mấy món ăn đêm....Bên còn lại, Nhậm Du Nhiên trong xe chỉ huy run người một cái, cô ấy sờ sờ tầng da gà nổi lên trên cánh tay, không nhịn được phỉ nhổ: "Kỹ thuật diễn của Dĩ Di quá đỉnh rồi, da gà da vịt của tôi đều nổi đầy lên.
Làm khó cô ấy phải nói ra những lời mất mặt thế này rồi!"Yến Quy ở một bên cúi đầu nghịch điện thoại, cười hai tiếng không nói gì.Nhậm Du Nhiên tạm thời tắt mic bên mình, quay đầu nhìn Yến Quy: "Cậu làm gì đấy?"Yến Quy lắc lắc điện thoại trong tay, phát một bài hát.
Giai điệu của bài hát này rất nhanh, khí thế hào hùng, vô cùng ồn, quan trọng là Nhậm Du Nhiên cảm thấy có hơi quen tai."
Tắt đi tắt đi, ồn đau cả đầu, bài hát của cậu là gì đấy?"Yến Quy tắt bài hát đi, mặt không đổi sắc nói: "BGM lúc nãy khi Di Di nhảy."
Nhậm Du Nhiên: "?" Vậy thì sao?"Lúc nãy tôi vừa phân biệt thử đây là bài hát gì, định tối trở về bật ở nhà."
"!" Mọi người đều là người có kinh nghiệm, Nhậm Du Nhiên lập tức hiểu được ý đồ của Yến Quy, thầm nói bản thân mình hình như đã biết được một chuyện gì đáng sợ lắm.Nhìn thấy Yến Quy ngồi ngay ngắn ở đó, mặt không biểu cảm nói ra câu này, Nhậm Du Nhiên đột nhiên thầm đổ mồ hôi cho cô bạn thân của mình.
Dĩ Di à Dĩ Di, tự mình cầu phúc đi....Ở bên kia, nhân thời gian trước khi bữa đêm được đưa lên, Khúc Vân đánh tiếng muốn rời đi: "Cô Cố, xin lỗi không tiếp được."
Sau khi rời đi, Khúc Vân không hề đi đến nhà vệ sinh, mà quay về đại sảnh của câu lạc bộ, gọi giám sát an ninh đến, hỏi về tư liệu của Cố Linh này.Giám sát lật bản ghi chép quẹt thẻ vào cửa của Cố Dĩ Di ra, nói: "Giám đốc thị trường của Đầu tư Vạn Hòa."
Khúc Vân gật gật đầu, trầm tư một lúc, cầm điện thoại ra gọi một cuộc.Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Khúc Vân cười chào hỏi: "Chào ông tổng giám đốc Trần, tôi là Khúc Vân của Lưu Kim, dạo này thân thể ông thế nào?""Vậy sao.
Dạo gần đây không thấy ông qua đây, còn có chủ tịch Tiểu Thẩm, người của tổng bộ tập đoàn Thẩm Thị rất lâu rồi đều không đến, chủ tịch Tiểu Thẩm dạo này thế nào rồi?""Như vậy sao, đều khỏe là được.
Hôm nay gọi điện cho ông là muốn hỏi một câu, giám đốc thị trường mới đến chỗ ông, tên là Cố Linh đúng không?""Ồ ồ, đúng vậy, vừa mới đến được không lâu đúng không? Không có không có, chỉ là hôm nay giám đốc Cố đến chỗ chúng tôi chơi, tôi nhìn có hơi lạ mặt, sợ rằng có chỗ đón tiếp không chu toàn.
Được, được, tôi biết rồi, vậy được, vậy tổng giám đốc Trần nghỉ sớm một chút."
Cúp điện thoại, ý cười trên mặt Khúc Vân thu lại, bà ta đặc biệt xác minh thân phận của Cố Linh với tổng giám đốc Trần của Đầu tư Vạn Hòa, nếu Đầu tư Vạn Hòa thật sự có nhân vật này, vậy thì không có vấn đề gì rồi.
Khúc Vân rất vừa ý, giẫm trên giày cao gót đi vào nhà vệ sinh một chuyến.Ở bên này Cố Dĩ Di một mình ngồi trên sân thượng, nhìn bờ cát và bờ biển vào đêm, trong lòng suy nghĩ nơi này đúng thật không tồi, tiếc là người ngồi đối diện không đúng, nếu như là Yến Quy ngồi cùng mình thì tốt rồi, vậy lúc nãy cô có thể nhảy thêm vài điệu cho nàng xem.Ừm, cũng không biết nàng có thích không, dù sao nhảy múa đều là hồi bé cô nhảy chơi lúc nhàn rỗi thôi, sau khi trưởng thành bận công việc, thỉnh thoảng có thời gian cũng nhảy ở nhà một chút.Nghĩ đến Yến Quy, Cố Dĩ Di không nhịn được thở dài một tiếng.Bên kia bộ đàm lập tức có tiếng: "Cậu thở dài gì chứ?"Cố Dĩ Di chống cằm nhìn ra phía mặt biển, lười biếng nói: "Không có gì.
Chỉ là nhớ đến người yêu thôi."
"Mẹ!" Nhậm Du Nhiên phun ra từ chửi tục rất không nể tình.Tiểu Vương bên kĩ thuật ngồi bên cạnh bụm mặt kho khụ khụ hai tiếng, co mình lại trước một đống máy móc và màn hình không dám lên tiếng.Yến Quy như vị thần già ngồi ở đó, đột nhiên lên tiếng: "Người yêu của em đang ở đây này."
"...
Hai người có thể nào chú ý một chút không!"Yến Quy: "Không được lắm, vợ cậu đang ở xe bên cạnh, cậu không vừa ý cũng có thể đi tìm cô ấy."
Nhậm Du Nhiên trừng mắt nhìn nàng: "Thời gian làm việc, chú ý ảnh hưởng!"Yến Quy nhún vai, Cố Dĩ Di vui hết sức."
Khúc Vân trở lại rồi, tôi diễn kịch tiếp đây."
"Cô Cố đợi lâu rồi."...Mười hai giờ rưỡi đêm, Tiểu Vương giả thành tài xế đi đến trước cổng câu lạc bộ đợi Cố Dĩ Di, Khúc Vân tự mình đưa cô ra, tiễn cô lên xe, cong người dựa sát vào cửa sổ xe, mờ ám nói: "Cô Cố, hẹn ngày khác."
Trong mắt Cố Dĩ Di có chút mơ màng vì say rượu, nhìn như không thắng nổi lực cồn, cười với Khúc Vân một cái, lúc này trên mặt cô quả thực có hơi phiếm hồng, cộng thêm nụ cười này, vô cùng động lòng người, Khúc Vân nhìn mà thấy rung động."
Tổng giám đốc Khúc trở về đi, hôm khác gặp."
"Hôm khác gặp."
Khúc Vân đứng ở cửa câu lạc bộ một lúc, nhìn chiếc xe Porsche Pame màu trắng tuyệt trần rời đi.Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Khúc Vân mới quay đầu nói với giám đốc đứng ở một bên: "Nhớ rõ biển số kia chưa?""Tổng giám đốc Khúc yên tâm, nhớ rồi."
"Tra thử chiếc xe đó xem."
"Được."
Pame quẹo hai vòng trên đường, sau khi xác định không có ai đi theo mới tiến vào bãi đỗ, Yến Quy và Nhậm Du Nhiên đang đợi ở đó.
Đỗ xe vào chỗ, Cố Dĩ Di đẩy cửa xuống xe, cô đã thay giày đế bằng, đi nhanh nhảy lên xe chỉ huy.Không còn một chút vẻ say rượu nào lúc nãy nữa, bây giờ ngoài chút đỏ mặt ra, cô không có bất kỳ sự khác thường nào, hai mắt sáng trong, sau khi lên xe thì ngồi bên cạnh Yến Quy."
Mẹ kiếp, sao trên người cậu lại có hương nước hoa nồng như vậy?" Nhậm Du Nhiên ghét bỏ xua xua tay, trên xe chỉ huy là môi trường khép kín, Cố Dĩ Di đúng thật là một bông hoa di động, đem theo mùi hương kích mũi xông vào.Mũi của Yến Quy càng nhạy hơn, nàng mẫn cảm nhăn mày, rốt cuộc cũng không nói ra.Cố Dĩ Di lắc đầu, nói: "Trên người người phụ nữ đó xịt nước hoa vô cùng nặng, bà ta còn hay đi trang điểm lại xịt thêm, vừa nãy tôi ở cùng bà ta nửa tiếng, ít nhiều cũng bị dính một chút."
Cô nhìn nhìn biểu cảm của Yến Quy, nhỏ tiếng hỏi: "Hắc lắm sao?"Yến Quy lắc lắc đầu đầu, nói: "Không sao."
Nàng rút một chai dung dịch rửa tay khô từ trong túi ra, "Giơ tay."
Cố Dĩ Di ngoan ngoãn để tay vào trong lòng bàn tay nàng, Yến Quy bóp một ít dung dịch rửa tay ra tay Cố Dĩ Di, dùng sức chà xát một hồi lâu, còn có cổ tay và phần cánh tay lộ ra ngoài của cô, toàn bộ đều dùng dung dịch rửa tay cẩn thận chà xát một lượt.Cố Dĩ Di nhìn mà vui vẻ.Nhậm Du Nhiên ở một bên thật sự không chịu được nữa, lên tiếng cắt ngang: "Được rồi hai người các cậu, yêu đương không thiếu những lúc như này đâu, nói chuyện chính trước đã."
Nhắc đến chuyện chính, nét mặt của Cố Dĩ Di nghiêm túc hơn không ít: "Tâm lý phòng bị của Khúc Vân rất mạnh, tuy rằng hôm nay bà ta chủ động nói chuyện với tôi, nhưng có thể nhìn thấy bà ta không hề tin tưởng tôi.
Lúc ăn khuya, vừa ngồi xuống bà ta đã tìm cớ đi vệ sinh để ra ngoài, tôi đoán chắc là đi tra thân phận của tôi.
Hôm nay khi nói chuyện bà ta vô tình hữu ý khống chế chủ đề nói chuyện ở trong phạm vi nhảy múa, có lúc tôi cố ý dẫn dắt sang một hướng khác, đều bị một hai câu của bà ta có lệ cho qua, sau đó lại chuyển chủ đề, người phụ nữ này quá khôn khéo.Nhậm Du Nhiên nghe mà chau mày, hỏi: "Không phải có để lại số điện thoại sao?"Cố Dĩ Di thở dài: "Tôi biết tạm thời tạo một số mới ít dùng, bà ta có thể không biết sao? Chỉ một bữa ăn khuya, chúng tôi nhìn thì giống như nói rất nhiều, nhưng thật ra không có một cái gì là thực tế, cuối cùng để lại số điện thoại, ngay cả Wechat cũng không thêm được."
Nhậm Du Nhiên ừ một tiếng, nói: "Xem ra là một cục xương khó gặm."
Cố Dĩ Di kiềm chế cơn ngáp, nói: "May mà bà ta nói hôm khác lại hẹn, chuyện này không phải là việc trong ngày một ngày hai, tôi tiếp xúc với bà ta trước, từ từ lấy được lòng tin của bà ta.
Thân phận của tôi không có vấn đề gì, bà ta chỉ cần tra hết một lượt, từ từ rồi sẽ phá tan được nghi ngờ."
Nói rồi, cô nói số điện thoại mà Khúc Vân để lại cho Tiểu Vương bên kỹ thuật: "Cậu định vị thử số này đi đã, có điều tôi đoán rằng đa phần khi bà ta không liên hệ với tôi số này sẽ tắt máy, hoặc là vẫn luôn được để ở một chỗ cố định.
Dù sao thì cứ lập án cho số này, nhỡ đâu sau này dùng đến."
Yến Quy nhìn thấy chút mệt nhọc giữa đầu mày của cô, thế là nói: "Hôm nay cứ đến đây thôi đã, ít nhất thì đã thiết lập được liên lạc, sau đó cứ từ từ.
Có một thì sẽ có hai.
Khúc Vân sẽ liên lạc với Di Di thôi."
Mấy người chia ra ở bãi đỗ xe, xe chỉ huy do Tiểu Vương lái.
Yến Quy và Cố Dĩ Di đi lên chiếc xe Cherokee của nhà mình, do Yến Quy lái.
Nhậm Du Nhiên lái chiếc Porsche kia về nhà cô ấy, để lần sau Cố Dĩ Di đi gặp Khúc Vân nữa thì lái.
Chiếc xe này cô ấy mượn Hướng Thiển một thời gian, tạm thời không cần trả.Từ câu lạc bộ lái về nhà, Cố Dĩ Di có lẽ đã mệt lắm rồi, dựa vào ghế phó lái ngủ mất.
Cả ngày hôm nay vừa tập huấn vừa khám sức khỏe, hành động buổi tối còn hao tổn tâm trí, người làm bằng sắt cũng không trụ được.
Tốc độ xe của Yến Quy chậm hơn, điều hòa được điều chỉnh đến nhiệt độ phù hợp, còn đắp một tấm chăn mỏng lên người cô.