Ở phía Cốc Ngọc Thụ cũng có người của Triệu Phong giám sát.
Dữ liệu DNA của hai người họ đã được lưu trữ ở phòng thínghiệm rồi, chỉ cần có kết quả phân tích DNA của vết máu thì có thể đối chiếu ngay, sau khi nhận dạng thành công thì có thể lập tức bắt người.Một ngày sau, vào sáng ngày mười ba tháng tư, phòng thí nghiệm cuối cùng cũng nhận được tin vui rồi, dữ liệt DNA của hung thủ đã có kết quả rồi, sau khi đối chiếu dữ liệu trong kho dữ liệu thì nó giống hết với DNA của Cốc Bằng.Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, tất cả mọi người trong đội đều rất sốc, Nhậm Du Nhiên đã liên lạc từ xa với Cố Dĩ Di báo cho cô có thể thu lưới rồi.
Cố Dĩ Di nhận được thông báo của Nhậm Du Nhiên liền đưa người nhanh chóng tới gõ cửa nhà Cốc Bằng, đưa cho ông ta xem các chứng cứ liên quan."
Ông Cốc, mời ông đi theo chúng tôi."
Cố Bằng lẳng lặng nhìn Cố Dĩ Di rồi gật đầu, trong suốt quá trình ông ta hoàn toàn không hề có dấu hiệu phản kháng, ông ta đi theo Cỗ Dĩ Di lên xe.Cố Bằng không hề nghĩ đến việc chống cự hay chạy chốn, ngược lại, ông ta vẫn luôn đợi cảnh sát tìm tới ông ta."
Tôi không có dũng khí để đầu thú, nhưng bây giờ mỗi ngày đối với tôi mà nói đều rất đau khổ."
Cốc Bằng ngồi trong phòng thấm vẩn, chưa đợi đến khi Nhậm Du Nhiên hỏi gì, ông ta đã nói thẳng hết mọi chuyện ra rồi.
Dường như ông ta đang đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, không màng đến ngoại cảnh xung quanh và kể cho mọi người nghe một cây chuyện.Khi anh cả của Cốc Bằng qua đời, ông ta mới mười tám tuổi là một nam thanh niên.
Tình cảm của ông ta đối với Lưu Phương rất phức tạp, là vởi vì tích lũy từ tất cả sự chăm sóc tỉ mỉ của chị dâu suốt những năm qua nên trở nên ỷ lại, đợi sau khi anh cả qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình chị dâu, sự ỷ lại của ông ta bắt đầu dần dần biến chất càng ngày càng không kiểm soát được.Năm đó khi Cốc Ngọc Thụ thi đỗ trường đại học ở thủ đô, trong nhà chính thức chỉ còn lại chị dâu và em chồng.
Khi đó Cốc Bằng chưa đầy ba mươi tuổi, đang ở độ tuổi sung sức, đối mặt với người chị dâu yêu thương bấy lâu, kiềm chế rồi tiếp tục kiềm chế cũng chẳng ích gì, rốt cuộc ông ta đã phá giới hạn."
Ban đầu bà ấy vẫn rất mâu thuẫn."
Khuôn mặt u ám của Cốc Bằng bỗng nở một nụ vười khi nhớ lại quá khứ.
"Nhưng cũng không thể chịu đựng được việc tôi suốtngày đong đưa trước mặt bà ấy.
Ý tứ của tôi đối với bà ấy không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng khi ở nhà, ở trước mặt bà ấy đều rất rõ ràng, bà ấy đều biết."
"Tôi không biết bà ấy suy nghĩ như thế nào? Tôi biết rằng bà ấy đang suy nghĩ về thằng nhóc Đại Thụ kia.
Tôi hiểu.
Tôi cũng không nghĩ gì, ở trước mặt người khác bà ấy vẫn là chị dâu của tôi, tôi vẫn là em trai chồng của bà ấy.
Ngược lại bà ấy vẫn luôn thủ tiết, không quan trọng danh nghĩ như thế nào, chúng tôi lén lút với nhau là được rồi."
Giống như Cốc Bằng nói, cuối cùng Lưu Phượng cũng không chịu đựng nổi sự cám dỗ, bà ấy đã lựa chọn cùng với ông ta trên con đường cấm kỵ này.Sau một thời gian dài hạnh phúc, Cốc Bằng và Lưu Phượng vẫn tiếp tục mối quan hệ không thể phơi bày trước mặt người khác này.
Hai người cùng sống ở quê nhà, tuy rằng Cốc Bằng có nhà riêng nhưng vẫn thường xuyên chạy tới chỗ của Lưu Phượng, hàng xóm láng giềng đều biết ông ta là do chị dâu cả nuôi lớn, quan hệ rất tốt nên mọi người cũng không có nghi ngờ gì.Thỉnh thoảng Cốc Ngọc Thụ về quê nghỉ lễ, Cốc Bằng sẽ bớt phóng túng hơn rất nhiều, không ở lại nhà cũ nữa, nhưng ban ngày ông ta vẫn sẽ đến thăm hai mẹ con họ.
Ông ta đối với Cốc Ngọc Thụ cũng thực sự rất tốt, yêu thương như con đẻ, thực tế là cháu ruột, nhưng ông ta đối xử không khác gì con ruột cả.Bước ngoặt bắt đầu từ sau khi Cốc Ngọc Thụ tốt nghiệp đi là và chuẩn bị kết hôn, Cốc Ngọc Thụ leo lên chức cao ở thủ đô, tìm được đại tiểu thư nhà giàu có làm vợ,thân phận bố vợ An Hồng Lượng hiển hách.
Bởi vì An Hồng Lượng vẫn luôn coi thường thân phận của Cốc Ngọc Thụ, hết lần này đến lần khác khi Lưu Phượng đến thủ đô thăm con trai ông ta đã âm thầm khiến cho hai mẹ con họ bẽ mặt, lúc Lưu Phượng trở về nhà có phàn nàn vài câu với Cốc Bằng.Ban đầu Cốc Bằng không biểu hiện bất kỳ điều gì, cho đến khi Cốc Ngọc Thụ và An Nguyệt nói đến chuyện kết hôn, không biết tại sao An Hồng Lượng lại đề nghị về thăm quê của Cốc Ngọc Thụ.
Bản thân Cốc Ngọc Thụ không muốn nhưng không thể lay chuyển được bố vợ tương lại nên đành miễn cưỡng đồng ý.Có thể tưởng tượng được kết quả của chuyển viếng thăm này, một An Hồng Lượng ngồi tít trên cao chưa bao giờ biết tôn trọng người khác đã thể hiện hai chữ kinh tởm ngôi nhà cũ ở trên mặt.
Lưu Phượng vì con trai nên nhẫn nhịn tất cả, sự phẫn nỗ trong lòng Cốc Ngọc Thụ cũng không giám bộc phát, chỉ có Cốc Bằng, khi nhìn thấy An Hồng Lượng vô lễ đứng trước mặt Lưu Phượng, thì lạnh lùng yêu cầu An Hồng Lượng xin lỗi vì đã vô lễ với ông ta.An Hồng Lượng không thể tin nổi nhìn người đàn ông da ngăm đen ở trước mặt, ánh mắt càng thêm chán ghét, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Cốc Ngọc Thụ và hỏi cậu ta người đàn ông thô kệch không hiểu phép tắc này là ai.Ông ta dùng từ ngữ rất không tôn trọng, nhưng Cốc Bằng không để trong lòng những lời nói vô lễ của ông ta với mình, chỉ yêu cầu ông ta xin lỗi Lưu Phượng.Nhưng An Hồng Lượng làm sao có thể nghe lời ông ta được, không chỉ không xin lỗi mà còn phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc đó Cốc Ngọc Thụ vô cùng sợ hãi, cậu ta không nỡ để mẹ bị bố vợ xem thường, nhưng lại không thể để An Hồng Lượng cứ như vậy mà rời đi được, tiền đồ và tương lai của cậu ta đều nằm trong tay An Hồng Lượng.Cuối cùng, Cốc Ngọc Thụ đuổi theo An Hồng Lượng ra ngoài và xin lỗi ông ta, nói chú của mình không được ăn học, nói chuyện vội vàng một chút, bảo ông ta không nên để trong lòng.An Hồng Lượng thực sự không để trong lòng, nhưng lúc đó ông ta điềm nhiên như không có chuyện gì liếc nhìn căn nhà cổ, cười nói: "Chú của con đối với mẹ con rất không bình thường."
Chỉ với một câu nói đã dội một gáo nước lạnh vào Cốc Ngọc Thụ rồi, toàn thân lạnh đến tận xương.
Một số điều nhỏ nhặt mà trước đây cậu ta chưa từng quan tâm, giờ đây tất cả đều lướt qua trước mắt Cốc Ngọc Thụ như một thước phim điện ảnh.
Những hạt giống của sự nghi ngờ được gieo sâu vào trái tim cậu ta, cậu ta không còn có thể đối mặt với mẹ và chú của mình như trước nữa.Sau đó, Cốc Ngọc Thụ và An Nguyệt kết hôn, lại được An Hồng Lượng giúp đỡ trong công việc nên đã trở thành những thanh niên trẻ đầy triển vọng.
Nhưng những tin đồn thất thiệt đó sau đó ngày một nhiểu hơn, tất cả những lời nói xấu xa như bám váy đàn bàn, chui gầm chạn, ở rể...
làm vấy bẩn vẻ ngoài hào hoa của cậu ta.Cốc Ngọc Thụ không dám chống lại An Hồng Lượng, nhưng dám lén trả thù với người vợ sắp cưới của mình, sau khi kết hôn, chỉ dám mượn rượu say để khóc lóc với mẹ cậu ta.
Cậu ta hỏi mẹ tại sao lại không rõ ràng với chú mình, ruốt cuộc là có quan hệ gì với chú, nói rằng cậu ta không thể chịu đựng được những tin đồn nữa rồi.Thấy mối quan hệ vụng trộm bị con trai phát hiện, Lưu Phượng xấu hổ và bà ấy bắt đầu xa lánh Cốc Bằng.
Lúc đó bà ấy đã được Cốc Ngọc Thụ đón đến sống ở trong thành phố Tân Hà rồi, mỗi tuần cách vài ngày Cốc Bằng sẽ đến gặp bà ấy, sau khihai người lạnh lùng như gần như xa một thời gian, Lưu Phượng đề nghị Cốc Bằng chia tay.Cốc Bằng không thể chấp nhận được, ông ta đã cãi nhau với Lưu Phượng rất nhiều lần, mỗi lần ông ta đều vô trách nhiệm bỏ mặc.
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, Lưu Phượng thực sự cũng không nỡ, cho nên thỉnh thoảng Cốc Bằng đến ở lại qua đêm, bà ấy vẫn đồng ý cho ông ta ở lại, nhưng sau khi nghĩ đến con trai lại không dám tiếp tục tiếp, và nhiều lần đề nghị chia tay.Tình huống này lặp đi lặp lại khiến tâm lý của Cốc Bằng trở nên điên cuồng, vào ngày gây án, ông ta đợi Lưu Phượng ở nhà nhưng không đợi được, biết được người đó cố ý tránh mình nên ra ngoài ở bên ngoài, khi tìm đến phòng chơi bài áp lực trong lòng đã phát hỏa rồi.Nói đến đây, Cốc Bằng lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa, nói: "Đây là chìa khóa phòng chơi bài của bà ấy, bà ấy chuẩn bị cho tôi dùng.
Hôm đó tôi đã dùng chiếc chìa khóa này để vào trong, lúc đó bà ấy đang dọn dẹp ở trong phòng tầng hai."
Cốc Bằng trực tiếp đi lên phòng ngủ trên tầng hai, không cần giải thích gì muốn phát sinh quan hệ với Lưu Phượng, nhưng lần này Lưu Phượng nhất quyết chia tay với ông ta, bị sự thô lỗ của ông ta chọc giận, thậm chí bà ấy còn nhặt con dao làm bếp giấu trong ngăn kéo để tự vệ và làm xước chân của Cốc Bằng.Cốc Bằng nhìn Lưu Phượng đang cầm dao chém vào người mình liền bị chọc giận hoàn toàn, lúc đó đầu óc ông ta hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết nắm lấy con dao trên tay Lưu Phượng rồi chém lại.
Lúc đầu, Lưu Phượng chạy trốn từ tầng hai xuống tầng một, định lao ra ngoài kêu cứu, nhưng sau khi Cốc Bằng đuổi tới, ông ta đã giết bà ấy ở tầng một..."
Tôi không nhớ mình đã chém bà ấy bao nhiêu nhát dao..."
Cốc Bằng cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào: "Khi tôi định thần lại thì bà ấy đã chết rồi, trên người, trên đất, đâu đâu cũng là máu....
Tôi không muốn giết bà ấy! Thực sự không muốn! Nhưng tôi.....
nhưng tôi..."
Cảm xúc của Cốc Bằng trống rỗng, nước mắt không ngừng tuôn ra, ông ta ôm đầu khóc trong phòng thẩm vấn."
Cảnh sát, tôi thực sự, tôi thực sự rất hối hận! Tôi không muốn giết bà ấy! Tôi không muốn bà ấy chết!" Cốc Bằng khóc nói: "Các cô bắn chết tôi đi! Tôi có lỗi với bà ấy! Để tôi đi cùng bà ấy!"Nhậm Du Nhiên im lặng nhìn người đàn ông khóc không kiểm soát, nhất thời không biết nói gì.Khi tiếng khóc của ông ấy dừng lại, Nhậm Du Nhiên bảo Triệu Phong người phụ trách viết biên bản ở bên cạnh đưa cho ông ta xem biên bản, sau đó ký tên xác nhận.Trước khi rời đi, Nhậm Du Nhiên nhìn Cốc Bằng, lạnh lùng nói: "Nếu ông đặt sự tôn trọng và tình yêu lên hàng đầu, ông sẽ không dây dưa không rõ với bà ấy sau khi bà ấy đã nhiều lần đề nghị chia tay như vậy nữa.
Ông yêu bà ấy nhưng ông còn yêu bản thân mình hơn, ông không đặt cảm xúc của bà ấy lên hàng đầu, ưu tiên hàng đầu của ông vẫn là chính ông."
Tất cả những gì nhân danh tình yêu đều biến thành bi kịch, đến cuối cùng tất cả đều như vậy, lúc nào cũng nói là yêu nhưng thực ra đều không bằng hai chữ bản thân.
Đã từng là tình yêu tương thân giúp đỡ lẫn nhau, đến cuối cùng lại biến thành con thú bị mắc kẹt.Cốc Bằng ngơ ngác nhìn bóng lưng của Nhậm Du Nhiên, rồi lại cúi thấp đầu.Trong phòng giám sát, những người nghe từ đầu đến cuối Yến Quy và Cố Dĩ Di đều nhìn nhau, cả hai đều nhún vai và lắc đầu.
Bi kịch đều là như vậy, nó thường bắt đầu bằng tình yêu nồng nhiệt, nhân danh tình yêu, đi chung một con đường, đến cuối cùng là kết thúc trong đau khổ.Hai người họ ra khỏi phòng giám sát, liền thấy Cốc Ngọc Thụ đã chạy đến sau khi biết tin, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt người thanh niên, cậu ta đang nói gì đó với Nhậm Du Nhiên.
Hai người họ không đi đến chỗ đó mà đi ngược chiều nhau.Vụ án đã được phá rồi, nhưng tâm trạng của mọi người vẫn nặng trĩu.
Thực ra công việc của họ chính là như vậy, sau khi vụ án chưa được giải quyết cũng khó chịu, giải quyết rồi thì cũng không dễ chịu gì.
Đôi khi những chuyện ẩn đằng sau sự thật còn đáng buồn hơn cả vụ án, giống như vụ án ngày hai bảy tháng một, sau khi Hàn Tiểu Phong và Hạo Thời bị bắt, họ đều trầm cảm mất vài ngày.Mặc dù hung thủ lần này khác với Hàn Tiểu Phong, nhưng sự rắc rối yêu và hận giữa Lưu Phượng và Cốc Bằng vẫn khiến cho người ta thổn thức.Cố Dĩ Di đi theo Yến Quy về phòng làm việc, cô cố ý làm giảm bớt sự im lặng, hỏi: "Buổi tối chị có muốn đi dạo ở phố ăn vặt không?"Yến Quy nhìn cô và mỉm cười: "Lại muốn chị trở thành người béo nhất trên phố sao?"Cố Dĩ Di bị nàng chọc cười, bởi vì rèm trong phòng không kéo xuống nên cô nhịn không động tay động chân mà cúi người nháy mắt nói: "Đúng đó! Chị có muốn đi không?"Yến Quy dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng gật đầu nói: "Đi."
Cố Dĩ Di mặt mày hớn hở.Tối hôm đó, Cố Dĩ Di đưa Yến Quy đi một vòng từ đầu tới cuối ở phố ăn vặt ở khu nhà cũ, hai người ăn đến mức bụng to lên, và vẫn ở lại nhà Cố Dĩ Di như lần trước.Đêm giữa tháng tư còn có chút ẩm ướt, gió biển thổi mây bay, trăng sao sáng lung linh trong đêm.
Nếu các vì sao là con mắt của bầu trời đêm, thì nó phải có khả năng ghi lại tất cả những điều xấu xa.