Đến nước này, Hà Hưng Gia cũng chả thèm khách khí, hất tay Thu Oánh Oánh ra: “Bỏ tay xuống đi, kia kia cái gì!? Thôi, tôi về, không làm phiền bữa tối của các vị. À em dâu, em ăn ít lại đi nhé, sắp lăn đến nơi rồi đấy.” Nói xong, Hà Hưng Gia nhanh chóng đi xuống cầu thang, để lại Thu Oánh Oánh tức tối mặt đỏ tía tai, giậm chân thùm thụp. Bước một mạch xuống tầng trệt, Hà Hưng Gia vẫn còn nghe tiếng cô ta chửi ré lên kinh thiên động địa, có vẻ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.