Kiều Bình đón lấy phần đồ ăn, làm bộ ngại ngùng nói: “Thật may là có em giúp anh, bằng không vô tay anh xấp vải đó coi như bỏ phí rồi, sao mà thành chiếc áo đẹp như vậy được. Không những vậy còn phiền em mang đồ ăn cho anh nữa, nhỡ nhà em biết được có trách gì em không? Anh xót lắm.” Hà Hưng Gia: “……” Ủa, sao thoại này quen quen vậy cà?! Cái tên Kiều Bình này có một bài xài riết mà muốn thuộc lòng luôn, Hà Hưng Gia không cần nghe đoạn sau cũng dư sức
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.