“Ấy, thanh niên trí thức Tịch phải không? Trời tối vắng vẻ thế này sao em lại đi một mình?” “Không phải việc của anh, cút đi!” Lưu Tiểu Hải bị chửi thẳng mặt thì giận điên, đang định thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì bỗng thấy dáng vẻ Tịch Nguyệt còn giận dữ hơn cả mình, hai con mắt hắn đột nhiên loé sáng, ý nghĩ tâm đầu ý hợp vọt lên trong đầu, “con nhỏ này kể ra người hơi đét nhưng mặt mũi hài hoà, nhìn cũng ngon đấy chứ!” Tịch Nguyệt thấy Lưu Tiểu Hải cứ cười cười
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.