Thái hậu vẫn giả bộ bộ dáng hòa ái kia, kêu các nàng đứng dậy, căn cứ theo các vị phân vị đều thưởng không ít đồ tốt này nọ. Chu Anh nhìn mấy gương mặt xa lạ phá lệ tươi mới này, nhớ tới thời điểm năm đó mình mới vào cung, có lẽ Hoàng Hậu, quý phi, Thục phi cũng đánh giá các nàng như vậy.
"Hiện giờ đã tiến cung tới hầu hạ hoàng đế, sẽ ở chung giống tỷ muội, nếu là làm cho ai gia biết ai động tâm tư không nên động, liền đừng trách ai gia lòng dạ ác độc." Thái hậu đầu tiên là vẻ mặt ôn hoà hàn huyên hồi lâu, cuối cùng lại trầm mặt cảnh cáo nói.
Chu Anh nghĩ những người mới tiến cung không thể tưởng tượng được sẽ có đấu tranh gay gắt vậy, cũng cảm thấy kinh hãi đảm chiến. Nàng nghĩ, thái hậu đã già, cũng không muốn bi kịch trước đây lại tái diễn thôi. Nhưng có quyền thế hấp dẫn, làm sao không có tranh đấu, chân lý sống trong thâm cung này sợ là thái hậu so với nàng còn hiểu rõ hơn.
Khi ra Thọ Khang cung, liền có vài cá nhân tiến đến trước mặt Chu Anh thỉnh an, nàng hiện giờ đã bảy tháng, thân mình nặng, nhưng vẫn cuời cười ôn hòa: "Vài vị muội muội đứng lên đi."
Trong đó Lữ Thu Oánh phân vị cao nhất có thể đi vào cung tất cả đều là lấy phúc của Chu Anh, dẫn đầu mở miệng nói: "Quý cơ nương nương, khi ở nhà tần thiếp liền nghe nói nương nương trí tuệ hơn người, rất được Hoàng Thượng sủng ái, tính tình lại dị thường dịu dàng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là tấm gương cho tần thiếp học tập."
Chu Anh cũng không biết Lữ thị này giỏi về xu nịnh như vậy, cũng chỉ là gật gật đầu: "Thái hậu nương nương mới vừa rồi dạy bảo là cực kỳ có đạo lý, đã tiến cung tới hầu hạ Hoàng Thượng, vô luận trí tuệ nhiều, cũng không bằng một người dịu dàng, tính tình vô tranh. Tiểu công chúa còn trong cung chờ, bổn cung liền hồi cung trước. Trong viện hoa mai đang nở, trong ngày mùa đông ngắm cảnh rất thú vị, Hoàng Thượng cũng thập phần thích rừng mai kia."
Quả nhiên, nói xong lời này liền không có người dây dưa nữa, mắt nhìn đều hướng rừng mai bên kia đi, Tô uyển nghi cười nhẹ: "Rốt cuộc là người vừa mới tiến cung, tâm tính đều nửa điểm che đậy không được."
Chu Anh cũng lắc đầu: "Chỉ mong về sau còn có thể đơn thuần như hiện tại vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, mấy ngày trước đây bổn cung đề cử với Hoàng Thượng cho muội giúp đỡ học tập chút cung vụ, sau này muội cũng nên để tâm chút."
"Quý Cơ nương nương..." Tô uyển nghi làm như có chút không quá tin tưởng, "Tần thiếp trời sanh tính ngu dốt, chỉ nguyện đi theo nương nương, chỉ sợ không thể gánh trọng trách này."
Chu Anh vỗ vỗ tay nàng: “Bổn cung tin tưởng muội, Hoàng Thượng cũng tin tưởng muội."
Sau khi hồi cung, trên mặt Lan Tương liền có chút lo lắng: "Chủ tử cớ gì? Tín nhiệm Tô uyển nghi như vậy, nàng ta hiện giờ dựa vào nương nương, ngày sau nếu là chưởng thực quyền lại phản bội chủ tử..."
“Bổn cung tâm lý nắm chắc." Thời gian tiếp xúc với Tô uyển nghi này rất lâu, cũng có chút hiểu biết, Tô uyển nghi thực sự không phải là người lòng muông dạ thú, huống chi Tô Hòa từ bộ binh trở thành tả tướng, nhưng hoàng đế chưa vì vậy mà hết sức sủng ái đối với Tô uyển nghi. Lấy thông minh của Tô uyển nghi, như thế nào không rõ? Hoàng Thượng sẽ không cho phép tiền triều cùng hậu cung đều bị một gia tộc nắm trong tay, cho nên vì bình an của Tô phủ, tất nhiên trong đầu sẽ chặt đứt ý niệm thăng vị tiếp.
"Mắt nhìn sắp tới năm mới, trong cung muội muội có phải mua thêm gì không?" Hiện giờ Hiền phi trông coi sự vụ lục cung, cười hỏi Chu Anh bên cạnh.
Chu Anh lắc đầu: "Nô tì đa tạ nương nương, nhưng trong cung nô tì cũng không cần mua thêm gì, nương nương nhìn xem phi tần mới tiến cung có cần không."
"Mấy ngày trước đây bổn cung nghe nói các nàng làm như rất thích rừng mai, ngày ngày đều mặc kệ giá lạnh đi thưởng mai, đã có hai người ngã bệnh. Bổn cung nên tặng vài thứ làm ấm cho các nàng." Hiền phi nói.
"Hiền phi nương nương lo lắng." Chu Anh thản nhiên trả lời, "Giờ thái y đang chờ ở trong Cảnh Dương cung coi mạch bình an cho nô tì, nô tì xin được cáo lui trước."
"Đi thôi, bổn cung tính ngày sắp tới rồi, một năm nay đều mưa thuận gió hoà, có thể thấy được hoàng tử trong bụng muội muội nhất định là phúc tinh Đại Tề chúng ta."
"Nô tì tạ nương nương cất nhắc." Ý cười trên mặt Chu Anh không có nửa điểm sơ hở.
Nàng đã nói không cần mua thêm những vật khác, nhưng phủ nội vụ vẫn phụng mệnh Hiền phi liều mạng tặng đồ cho Cảnh Dương cung, đã sắp tới bậc quy cách phi vị.
Bách Hợp có chút khó khăn: "Chủ tử, các chủ tử mới tiến cung đều đang truyền Hoàng Thượng quá mức sủng ái chủ tử, chủ tử thị sủng mà kiêu, thế đều áp đảo Hiền phi nương nương."
Đây không phải là ước nguyện ban đầu của Hiền phi sao? Chu Anh không lắm để ý cười cười: "Cảnh Dương cung không dùng được mấy thứ này, mấy thứ này tặng cho các chủ tử mới tiến cung đi, các nàng lần đầu không đón năm mới ở trong nhà, trong lòng có lẽ có chút mất mát."
"Nô tỳ đã biết." Bách Hợp lĩnh mệnh nói, "Chủ tử, gần đây nô tỳ nghe nói Hiền phi nương nương thường cùng các chủ tử mới tiến cung uống trà, ngắm hoa, nô tỳ lo lắng..."
"Bách Hợp, đừng suy nghĩ nhiều." Chu Anh an ủi nàng, "Những ngày qua Hoàng Thượng đang bận việc triều đình, ngày sinh dự tính của bổn cung cũng là mấy ngày gần đây, bà đỡ và thái y đều phải nghiêm khắc trấn, ngàn vạn lần không làm ra đường rẽ gì. Mặt khác, tiểu công chúa giao cho Lan Tương trông coi, phải tránh không thể có nửa điểm sơ xuất."
"Nô tỳ minh bạch."
Đêm trừ tịch Chu Anh ngồi ở bên cạnh Gia Nguyên đế cùng nhau thưởng thức pháo hoa mỗi năm một lần, mấy ngày nay Gia Nguyên đế bận việc triều chính không thể bồi nàng, trong lòng có chút băn khoăn, vẫn ôm nàng: "Trẫm cảm thấy tựa hồ nhiều ngày không có bồi ái phi, bé con trong bụng sợ là cũng không nhận ra trẫm, trong lòng ái phi có đang oán trẫm không?"
"Hoàng Thượng là phụ hoàng bé con, như thế nào không nhận biết?" Chu Anh cười, cũng không cự tuyệt lòng bàn tay ấm áp của hắn, "Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, vì nước vì dân, trong lòng nô tì bội phục cũng không kịp, như thế nào oán Hoàng Thượng? Nô tì nghe nói năm nay là năm mưa thuận gió hoà, hôm nay Hoàng Thượng lại đại xá thiên hạ, Đại Tề chúng ta quả nhiên là việc vui liên tục."
"Còn không phải sao?" Gia Nguyên đế tươi cười rạng rỡ, ôn nhu vuốt ve bụng của nàng, "Trẫm có dự cảm, trong bụng ái phi chắc chắn là hoàng tử, đến lúc đó trẫm tự mình đến dạy bé, được không?"
"Đó cũng là phúc khí của nô tì và bé con trong bụng." Chu Anh chỉ dùng dư quang liếc mắt Hiền phi bên cạnh đang trấn định tự nhiên, Hiền phi căn bản không thể có con ruột của mình, mà nàng ta trăm phương ngàn kế cho tới hôm nay, chỉ là vì cướp lấy con người khác mà thôi, hiện giờ có Tam hoàng tử, làm sao để cho con người khác kế thừa vương vị?
Theo thường lệ, có phi tần chuẩn bị tiết mục ra vẻ yếu đuối, Chu Anh đang thưởng thức hăng say, nhưng đang coi đến một nửa đột nhiên cảm thấy có đau đớn truyền đến từ bụng, nàng vốn tưởng rằng đau bụng sinh bình thường, sao biết sau đó lại càng ngày càng đau đớn không chịu nổi, trán cũng bắt đầu có mồ hôi chảy ra.
Gia Nguyên đế cảm thấy dị thường của nàng, bận rộn sai khiến người đi mời thái y, nói Hiền phi ở tại chỗ này chủ trì đại cục, liền tự mình hộ tống nàng lên nhuyễn kiệu quay về Cảnh Dương cung.
Cho là có một lần kinh nghiệm, lần này sẽ thoải mái chút, cho đến khi từng đợt đau nhức xâm nhập cốt tủy đánh úp lại, nàng cắn hàm răng, ở trong lòng hung hăng mắng một câu, kinh nghiệm cái mẹ gì chứ!
Khi sinh tiểu công chúa, đau suốt hai canh giờ, nàng tưởng cực hạn, bởi vì thời điểm sinh hạ tiểu công chúa đều đau đến hôn mê. Nhưng tên nhóc trong bụng này lại tựa hồ càng phải gây sức ép, sau hai canh mới thấy cái đầu...
"Nương nương hít thở lại dùng lực!" Giọng nói bà đỡ thập phần vang dội mà dốc lòng, "Đầu của tiểu hoàng tử đã ra rồi!"
"Chủ tử, Hoàng Thượng nói, chờ chủ tử bình an sinh hạ tiểu hoàng tử, liền phong chủ tử làm phi!" Lan Tương mang đến tin tức càng dốc lòng, "Chủ tử, dùng sức!"
Chu Anh nghĩ muốn mắt trợn trắng với mấy tên đứng nói chuyện không đau thắt lưng này, nhưng cảm giác đã không có dư thừa tinh lực, nhưng bản năng nghe các nàng, cố gắng dùng sức.
"Giờ nào?" Gia Nguyên đế ở bên ngoài có vẻ thập phần lo lắng, không ngừng đi đi lại lại, thỉnh thoảng hỏi Thôi Vĩnh Minh bên cạnh.
"Hồi Hoàng Thượng, đã là giờ tý một khắc." Cơ hồ cách một phút đồng hồ Hoàng Thượng lại hỏi một lần, giờ trong lòng của hắn cũng thập phần sốt ruột, liền muốn nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của hoàng Thượng, "Hoàng Thượng, nô tài nhớ rõ lúc trước khi quý phi nương nương sinh đại công chúa so với này còn lâu hơn, nhưng quý phi nương nương ngày ấy một mực khóc thảm, còn Thư chủ tử rất im lặng."
"Đúng vậy, quả nhiên là rất im lặng." Gia Nguyên đế nhớ tới khi còn nhỏ, có một vị phi tần khi sanh con một mực khóc thảm, hắn hỏi mẫu hậu, nếu sanh con lao lực như vậy, vì sao còn muốn liều mạng khóc thảm, không bằng lưu chút tinh lực. Lúc ấy mẫu hậu liền nói cho hắn biết, khóc thảm này không phải chỉ vì đau, càng nhiều chính là muốn cho phụ hoàng nghe được sanh con có bao nhiêu đau đớn, lấy chút trìu mến thôi.
Hắn miễn cưỡng cười cười, người phụ nữ trước mắt này, quả nhiên là không có nửa điểm tâm tư này.
Khi tiểu hoàng tử cất tiếng khóc chào đời, trên bầu trời nở rộ pháo hoa sáng lạn. Bà đỡ đi ra chúc mừng Hoàng Thượng có thêm hoàng tử, Gia Nguyên đế hết sức cao hứng, thưởng toàn bộ cung nhân cao thấp trong cung, còn mệnh Thôi Vĩnh Minh đem ý chỉ tấn Thư quý cơ làm Thư phi hiểu dụ hậu cung.
Chu Anh liều mạng một phần khí lực cuối cùng, mở to mắt nhìn bé con vừa mới chào đời, rốt cục cảm thấy mỹ mãn ngất đi. Gia Nguyên đế có chút đau lòng xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, rõ ràng không có nghe thấy nàng kêu đau, nhưng mới vừa rồi hắn tựa hồ lại cảm động lây.
Tiểu hoàng tử sinh ra vào giờ tý năm Gia Nguyên thứ năm, cùng tất cả con dân Đại Tề nghênh đón một năm mới, Gia Nguyên đế cho rằng đây là dấu hiệu đại cát, lập tức liền ban tên cho tiểu hoàng tử là Khuyết Thừa Hiên, đồng thời mẹ của tiểu hoàng tử phong làm Thư phi, nhất thời sủng quan hậu cung.
Đợi khi Chu Anh tĩnh dưỡng khôi phục, vận mệnh hậu cung đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thái hậu đã không hỏi việc hậu cung, chuyên tâm lễ Phật, Trương quý phi xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, khí thế lại không như lúc trước, giống như bế môn suy nghĩ một năm đã mài mòn hết tất cả kiêu ngạo của nàng ta. Hiền phi mặc dù trông coi sự vụ hậu cung, nhưng Hoàng Thượng không có coi trọng lắm, có khi thậm chí mười ngày nửa tháng đều chưa từng đi Vĩnh Hòa cung một lần. Ngược lại là Thư phi Cảnh Dương cung, vì sau khi sinh tiểu hoàng tử, sủng ái gia tăng hàng ngày, làm mọi người trong hậu cung ghen tị đỏ mắt không thôi. Nhưng ghen tỵ thì ghen tỵ, không ảnh hưởng sức mạnh a dua, bám riết không tha của các nàng chút nào.
"Chủ tử, Lữ tài tử, Giang thừa huy, Vạn thường tại đang chờ ở ngoài điện cầu kiến." Bách Hợp tiến vào báo.
Chu Anh gật gật đầu: "Rửa mặt, chải đầu cho bổn cung đi, đều đến đây vài lần, cũng không nên nhiều lần đều để ngoài cửa."
Nhưng hôm nay tính tình của nàng tựa hồ có chút không kiên nhẫn, Bách Hợp mới vừa búi tóc xong, nàng liền nhíu mày: "Hình thức như vậy có vẻ quá già, bổn cung nhìn bực bội."
Bách Hợp đành phải tháo đi, một lần nữa chải lại, nàng nhìn người trong gương, vẫn lắc đầu: “Bổn cung đã là mẫu phi hoàng tử công chúa, em nghĩ rằng bổn cung giờ vẫn là thiếu nữ sao?! Chải lại một lần nữa!"
Khi Bách Hợp đầu đầy mồ hôi rốt cục chải ra búi tóc làm nàng vừa lòng đã là chuyện một lúc lâu sau, khi Chu Anh đang bước chân chuẩn bị đi vào chính điện, lại nghe được trong điện mọi người đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Chỉ sợ hôm nay vẫn là không gặp được, chúng ta rời đi trước thôi, ngày mai lại đến."
"Thừa huy tỷ tỷ không biết đây là cách làm giá của Thư phi sao?" Một giọng nói hơi chút lanh lảnh nói, "Chúng ta đều là tỷ muội hầu hạ hoàng thượng, nàng ta hiện giờ chỉ vì có hoàng tử cùng công chúa mới mẫu bằng tử quý như vậy, ngày khác chúng ta có đứa nhỏ, cũng làm cho nàng ta nếm thử mùi vị bị khinh thị này một chút!"
"Vạn thường tại, chớ có nói bậy như vậy!" Lữ tài tử trách nhỏ, "Thư phi nương nương dựng dục hoàng tự công lao vô hạn, là tấm gương của chúng ta. Chúng ta dù chờ thêm mấy canh giờ thì có sao đâu?"
Chu Anh xác định mới vừa rồi khi Giang thừa huy mở miệng Lữ tài tử liền nhìn thấy góc áo của mình, không có ngăn cản Vạn thường tại nói phạm thượng như vậy, có thể thấy được người này cũng giỏi về tâm kế.
"Vài vị muội muội nói cái gì đó, náo nhiệt như vậy?" Nàng đi vào chính điện, “Bổn cung ngày gần đây chẳng biết tại sao, thân mình cảm thấy có chút thiếu ngủ, làm vài vị muội muội đợi lâu, thật sự băn khoăn. Như vậy đi, hôm này Hoàng Thượng sẽ ở Cảnh Dương cung của bổn cung dùng bữa tối, vài vị muội muội liền cũng lưu lại đi, cùng bổn cung bồi hoàng thượng."
"Tần thiếp sợ hãi!" Ba người trăm miệng một lời.
Thời điểm Gia Nguyên đế tới liền nhìn thấy thêm vài người, hơi hơi nhíu mày: "Như thế nào mọi người đều ở đây?"
Chu Anh cười mở miệng giải thích vì sao các nàng xuất hiện ở đây: "Hoàng Thượng, ba vị muội muội sau giờ ngọ đến trong cung nô tì nghĩ muốn bồi nô tì nói chuyện phiếm giải buồn, nhưng nô tì lại để các nàng chịu khổ đợi mấy canh giờ, trong lòng rất băn khoăn, liền muốn lưu vài vị muội muội trong cung cùng dùng bữa, Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào?"
Gia Nguyên đế nhíu nhíu mày, thản nhiên gật gật đầu, nhưng trên mặt cũng không ôn hoà như mới vừa rồi. Ba người xưa nay e ngại uy nghiêm hoàng Thượng, giờ phút này thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, tất nhiên là không dám thở mạnh, vốn đang muốn mượn cơ hội này giành được ánh mắt hoàng Thượng, giờ lại vội vàng tìm lấy cớ cáo lui.
Cho đến khi trên bàn chỉ còn lại có hai người, Chu Anh mới nhún vai: "Hoàng Thượng ngài xem, ngài đều đem các nàng dọa chạy."
Lúc này sắc mặt Gia Nguyên đế mới trì hoãn: "Để các nàng chờ mấy canh giờ lại còn không thức thời, trẫm chỉ dọa các nàng xem như từ bi."
Chu Anh không nói nữa, nàng lười đối phó đám người mới này, để cho Gia Nguyên đế tự mình ứng phó tất nhiên sẽ phát huy hiệu quả rút củi dưới đáy nồi. Quả nhiên, sau đó không hề có người mới nào chạy tới Cảnh Dương cung nữa, bên tai Chu Anh cũng thanh tịnh không ít.
Nhưng không có hoạ ngoại xâm lại nổi lên nội lo, gần đây Chu Anh phát hiện tiểu hoàng tử là đứa bé im lặng, đứa trẻ không đến nửa tuổi ban ngày không khóc buổi tối không náo, cả ngày mở to cặp mắt xếch kia vẫn không nhúc nhích chỉ trầm tư. Chu Anh lo lắng bé ở trong bụng mẹ đã kém cỏi, sai Yên thái y coi thật lâu, thái y đều nói thân thể tiểu hoàng tử khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì, nàng mới hơi yên lòng một chút.
Nhưng nhìn tiểu công chúa không ngừng trêu chọc em trai, nhìn nhìn tiểu hoàng tử lại bị trêu chọc như thế nào cũng không có động, nàng rốt cục vuốt trán, chuyện này có lẽ là nhiễm sắc thể của Gia Nguyên đế có vấn đề, không liên quan tới nàng.
Khi đầu hạ, Gia Nguyên đế sai người đem các giống hoa sen trong cung đều trồng một ít trong Cảnh Dương cung, phủ nội vụ bận rộn việc này liền đem chuyện Hiền phi phân phó trì hoãn chút.
Khi Hiền phi đến Cảnh Dương cung liền nhìn thấy cảnh tượng trong viện, nghĩ đến bởi vì nhiều người sẽ hổn độn la hét ầm ĩ, làm sao biết được đúng là ngoài ý muốn, gọn gàng ngăn nắp, mà Thư phi ở cửa cung ngẫu nhiên chỉ huy, ngựa quen đường cũ.
"Trong cung muội muội cũng thật náo nhiệt, bổn cung thật xa liền nhìn thấy cung nhân ra vào như nước chảy." Hiền phi cười nói.
Chu Anh thản nhiên phúc phúc thân: "Hiền phi nương nương đại giá quang lâm, nô tì không có từ xa tiếp đón, kính xin nương nương thứ tội."
Hiền phi lắc đầu, làm như cũng không thèm để ý, từ năm trước Thư phi cùng nàng đột nhiên xa lạ nàng liền cảm thấy được, sau sai người điều tra liền biết từ đầu đến cuối. Nhưng hiện giờ Thư phi đang được sủng ái, nàng không thể tùy tiện hành động, liền chỉ có thể tương xử hòa bình cùng nàng. Trong hậu cung vĩnh viễn là “hồng nhan vị lão ân tiên đoạn” *, hiện nay được sủng ái, cũng chỉ đến một ngày cuối cùng, đến lúc đó đối phó tiếp cũng không muộn.
*hồng nhan vị lão ân tiên đoạn: hồng nha chưa già, tình đã đoạn, câu này trong bài “hậu cung từ” của Bạch Cư Dị.
Hậu cung từ
Lệ tận la cân mộng bất thành
Dạ thâm tiền điện án ca thanh
Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn
Tà ỷ huân lung toạ đáo minh
Bản dịch của ĐBĐ & BKĐ
Khăn là đẫm lệ mộng khôn tìm,
Tiền điện đêm khuya tiếng hát im.
Nhan sắc chưa phai, tình đã nhạt,
Dựa lò hưong ngát đợi thâu đêm.
Trong lòng Chu Anh cũng nghĩ vậy, nàng nghĩ, còn nhiều thời gian, ngay cả Trương quý phi đều có hôm nay, chuyện vặn ngã Hiền phi cũng sắp tới.
Nàng ở trong cung phẩm trà, nhìn theo bóng dáng Hiền phi rời đi, Chu Anh đột nhiên cười cười: "Bách Hợp, Hoàng Thượng hôm nay muốn tới Cảnh Dương cung dùng bữa, em cùng bổn cung đi phòng bếp nhỏ, bổn cung nghĩ muốn tự mình chuẩn bị ít món ăn cho Hoàng Thượng."
Trong lòng nàng đều hiểu rõ, nếu vào hậu cung này, cung đấu có lẽ là chuyện cần tiêu tốn cả đời để phấn đấu, đã như thế, vậy nàng phải thong thả, để yêu thương chính mình cùng hai tiểu bảo bối.
Tóm lại, con đường phía trước, cứ đấu, cứ quý trọng từ từ đi.
Hoàn chính văn