Rốt cuộc là quá mệt, Chu Anh nằm lỳ ở trên giường tùy ý Lan Tương mát xa lưng eo cho chính mình, thoải mái thở dài. Cuối cùng nhịn không được, Lan Tương ở sau lưng cúi đầu cười ra tiếng.
"Em cười cái gì?" Chu Anh lấy tay đặt lên cằm, mở miệng hỏi.
Bách Hợp cười đáp: "Nô tỳ cười Hoàng Thượng cũng thật yêu thương chủ tử, mới vừa rồi khi đứng dậy đi lâm triều còn dặn dò nô tỳ nhớ xoa bóp cho chủ tử, có thể thấy được chủ tử xác thực là quá mệt."
Ở thời đại chủ nghĩa phong kiến này đã xem như chuyện khuê phòng, nhưng một đời trước Chu Anh ở trên các loại bàn rượu nghe quen, chút trình độ ấy căn bản cũng không để vào mắt, trực tiếp liền không nhìn: "Hôm qua ta nghe Lục La nói trong ngự hoa viên trồng phiến hoa sơn chi hiện nay vừa lúc mới nở, thừa dịp gần đây trời còn không nóng, bữa tối liền đi nhìn một chút đi. Ta từ trước đến nay thích nhất mùi hương này, một lát tụi em hái ít mang về đặt trong nội thất của ta."
hoa sơn chi (hay còn gọi là hoa thiên hương)
Nói cho cùng cũng chỉ là người phàm, thích thứ tốt đẹp này nọ, huống chi hoa này trong ngự hoa viên là không cần tiền, bỏ lỡ kỳ ra hoa là một tổn thất lớn. Năm trước vì phân vị quá thấp, không muốn xuất môn gặp phải thị phi, hiện giờ nàng cũng coi như lăn lộn tới tứ phẩm, đi ra ngoài mặt mày rạng rỡ cũng không trở thành cái đích bị người cố ý bới lông tìm vết.
Phấn hoa sơn chi nhiều lắm, hệ hô hấp trẻ con còn không có phát triển hoàn toàn, Chu Anh liền để tiểu công chúa ở lại trong cung, chỉ dẫn theo hai người Lan Tương cùng Lan Chỉ xuất môn.
Trong ngự hoa viên phiến hoa sơn chi này quả thực đúng lúc nở rộ, đóa hoa màu trắng lớn cỡ bàn tay, thướt tha treo trên cành, thật xa có thể ngửi được hương thơm.
Mùi hương quá mức nồng nặc hơn nữa quá nhiều hoa, để sát vào ngược lại có chút hun người, Chu Anh đứng cạnh núi giả rất xa, sai người mang bàn ghế đá lại đây, ngồi xuống chờ Lan Tương đi hái hoa: "Nhớ lựa vài đóa chưa nở hẳn, như vậy có thể chưng lâu hơn."
Mùi hoa sơn chi mặc dù thơm, kỳ ra hoa cũng không dài, cũng may mỗi ngày sẽ có loại hoa khác nở, thật cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Nàng ngồi ở chỗ thoáng mát nơi núi giả, thản nhiên nhận hành lễ của cung nhân lui tới, nhàn nhã hưởng thụ trà bánh, híp mắt nhìn biển hoa xa xa theo gió lay động dưới trời chiều.
Tính tình Lan Chỉ im lặng, chỉ yên lặng ở một bên trông coi, Chu Anh cũng không nói chuyện với nàng, thích ý hưởng thụ lấy cảm giác mát lạnh của gió đêm, cùng với mùi hoa say lòng người, làm người có chút buồn ngủ.
Nhưng nàng mới vừa đóng mắt lại liền bị tiếng thở hổn hển đánh thức, nàng nhíu mày nhìn Lục La thở không ra hơi: "Sao lỗ mãng như vậy, là tiểu công chúa lại làm ầm ĩ?"
Búi tóc Lục La vì một đường chạy như điên đều có chút rối loạn, trên mặt còn có rất nhiều vết bẩn, nhưng nàng lại không quan tâm, gấp đến độ nước mắt đều chảy ra, âm điệu khàn khàn mở miệng: "Chủ tử, không tốt, Vĩnh Hòa cung cháy rồi!"
Chu Anh chỉ cảm thấy nghe nàng nói câu này xong, linh hồn nhỏ bé đều muốn bay đi, cầm lấy tay áo Lục La, vội vã xác nhận: "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo của ta đâu? Tiểu Bảo của ta đâu?!!"
Đến cuối cùng, thậm chí không để ý hình tượng gào rú lên.
Lục La cùng Lan Chỉ đỡ nàng mới miễn cưỡng đứng vững, lại cũng chỉ đỡ vài giây đồng hồ, Chu Anh rất nhanh trấn định lại: "Hai người các em đừng động vào ta, nhanh chóng hồi cung cứu hoả, nếu là tiểu công chúa có cái gì sơ xuất, các em một người đều trốn không thoát liên can!"
Mặc dù ngày thường rất coi thường Gia Nguyên đế uy hiếp thái y như vậy, nhưng hôm nay Chu Anh cũng nhịn không được đem hai người đuổi đi, mình cũng bất chấp hình tượng, liều mạng khí lực toàn thân, chạy về cung.
Lan Tương mang theo một cái giỏ hoa sơn chi đuổi theo, thấy thần sắc chủ tử dị thường lợi hại, mặc dù đang chạy trước, trên mặt vẫn có nước mắt mơ hồ, trong hoàng hôn nhìn rất là thê thảm. Cũng không hỏi nhiều, bồi ở bên cạnh chủ tử, cùng nhau chạy trở về.
Khi Chu Anh vừa nghe tin tức này, tay chân như nhũn ra, trong lòng phát run, nhưng lại tựa hồ bị tín niệm trong lòng kêu gào phải cứu tiểu công chúa kích phát ra năng lượng vô hạn, cuối cùng chạy về Vĩnh Hòa cung trước Lục La cùng Lan Chỉ.
Chính điện Vĩnh Hòa cung của Hiền phi nương nương cũng không bị hỏa hoạn, mà trong cung Chu Anh lại lửa cháy ngập trời, cung nhân trong cung bên cạnh đều đang không ngừng xách thùng nước ra vào, ra sức diệt lửa cháy ngập trời này.
Bóng đêm đã muốn lặng yên buông xuống, ánh lửa Vĩnh Hòa cung lại chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Chu Anh đứng ở cửa cung, nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói ồn ào tại đây, trong tiếng người ồn ào ấy phân biệt ra được tiếng khóc rống của tiểu công chúa, nước mắt vừa mới ngừng lại vỡ đê. Nàng tìm thấy được thân ảnh Bách Hợp đang ôm tiểu công chúa, trong mắt rốt cuộc nhìn không thấy gì nữa, chạy vội qua đem bé con trong ngực Bách Hợp kia ôm lấy, hận không thể nhét vào trong ngực.
"Chủ tử..." Bách Hợp ở một bên đang nói gì đó, nhưng nàng cái gì cũng không nghe thấy. Từ khi nàng nghe được tin tức, đầu óc trống rỗng, cho tới bây giờ, chỉ có nghe được tiếng khóc của bé con, tim bị tin tức làm cho lơ lửng, lại vẫn bị nỗi khiếp sợ vờn quanh.
Lần nữa hôn cái trán của bé con, đem cơ thể bé nhỏ trong tã lót nơi nơi đều kiểm tra một lần, nàng rốt cục hoàn toàn yên lòng, đem tiểu công chúa giao cho vú nuôi, phân phó mang đến trong cung Hiền phi nghỉ ngơi. Nàng lúc này mới có thời gian đánh giá trận hỏa hoạn này, chính là vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy Khuyết Tĩnh Hàn cách đó không xa, bên cạnh có thái y tựa hồ đang băng bó cánh tay cho hắn, mặt hắn lại không chút thay đổi nhìn lại đây, ánh mắt thâm trầm như mực.
Tuy rằng cánh tay bị bỏng, thái y chính nương theo ánh lửa xử lý miệng vết thương cho hắn, nước thuốc gặp phải miệng vết thương là đau đến tận tim, nhưng mặt hắn vẫn không chút thay đổi nhìn người phụ nữ cách đó không xa, nhìn thấy nàng ở cửa cung lo lắng cùng khẩn trương, nhìn thấy nàng đột nhiên hoảng thất thố chạy về phía mình, sau đó nhìn như không thấy, chạy về phía tiểu công chúa bình an vô sự. Bị coi không như tồn tại, hắn cảm thấy trong lòng chợt lạnh. Qua nhiều năm như vậy, có lẽ là lần đầu tiên có người qua lại sát bên người hắn mà lại nhìn như không thấy, người này, lại là người phụ nữ của hắn.
Bách Hợp cúi đầu lặp lại lời nói vừa nãy: "Chủ tử mới ra cung không bao lâu Hoàng Thượng liền tới Vĩnh Hòa cung, vốn định cùng chủ tử dùng bữa tối, ai ngờ chủ tử vừa lúc ra cửa, liền đi sườn điện thăm tiểu công chúa. Khi Hoàng Thượng đang chơi với tiểu công chúa, chung quanh điện đột nhiên bị cháy, đem người vây ở trong điện, Hoàng Thượng tự mình che chở cứu tiểu công chúa đi ra, cánh tay của mình lại bị bỏng..."
Lý trí trở về, Chu Anh cũng biết chính mình vừa rồi một lòng nhào vào trên người tiểu công chúa, đối với hoàng đế bị thương bên cạnh nhìn như không thấy, đây chính là tội lớn coi rẻ quân vương, liền vội chạy qua, nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn, nhìn miệng vết thương, đau lòng cúi đầu khóc. Trong lòng đích thật là muốn khóc lớn một trận, cũng vì hắn bị thương đau lòng, cũng vì tiểu công chúa bình an vô sự mà yên tâm.
Gia Nguyên đế bỏ cánh tay ra, mắt lạnh đánh giá nàng, vội vàng giữa búi tóc lại, cây trâm lung lay sắp đổ, quần áo cũng có chút hỗn độn, ánh mắt còn có chút sưng đỏ, bộ dáng nghèo túng như vậy, ngược lại làm cho cơn tức trong lòng hắn phát không được.
"Khóc cái gì?" Hắn rầu rĩ mở miệng trách cứ, "Nào có ai làm mẫu phi như nàng, chính mình đi ra ngoài tiêu dao, lại đem công chúa đặt trong nước sâu lửa bỏng như thế này."
Tuy rằng trong lòng có áy náy với tiểu công chúa, nhưng lúc này Chu Anh không nhắc tới, ngược lại có chút nín khóc mỉm cười, cũng không để ý người bên ngoài, cả người dựa sát vào người hắn, ách giọng nói mở miệng: "Tần thiếp là mẫu phi mặc dù không có trách nhiệm, nhưng tiểu công chúa còn có Hoàng Thượng là phụ hoàng tốt có trách nhiệm a, tần thiếp tin tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ không để tiểu công chúa bị thương."
"Nàng lại tâng bốc trẫm!" Trong giọng nói Gia Nguyên đế mặc dù vẫn có chút giận, lại không có đẩy nàng ra nữa, tùy ý nàng ở trong ngực mình, "Vì tiểu công chúa, cái áo choàng này của trẫm coi như là vứt bỏ, nếu nàng ra tay thêu một kiện cho trẫm, trẫm sẽ không trách phạt cái tội mẫu phi thất trách này của nàng."
Lại thêu?!
Chu Anh bĩu môi, cuối cùng gật gật đầu, ngoài miệng bôi mật, nhiệt tình dỗ hắn: "Đừng nói là một kiện, chính là mười kiện, tần thiếp cũng nguyện thêu cho Hoàng Thượng."
"Nếu ái phi có thành ý như thế, vậy mười kiện đi." Gia Nguyên đế không chút nào lưu tình mở miệng.
"..." Trong lòng Chu Anh hận không thể cho chính mình mười tát tai, cho mày thích nói bậy.
Mãi cho đến khi lửa sắp dập tắt, Gia Nguyên đế mới buông nàng ra, "Trẫm về Dưỡng Tâm điện trước, nàng ở tạm trong cung Hiền phi đi, trẫm phân phó Trương quý phi cho nàng dời tới Cảnh Dương cung, chỉnh lý xong liền dời qua. Trận hỏa hôm nay này có chút kỳ hoặc, trẫm sẽ tra rõ ràng, ái phi phải quan tâm, chiếu cố tiểu công chúa nhiều hơn."
Chu Anh cuối cùng vẫn lôi kéo tay trái không bị thương của hắn: "Tay Hoàng Thượng bị thương, tần thiếp như thế nào ngủ được? Hoàng Thượng, tối nay để cho tần thiếp cùng ngài được không?"
Gia Nguyên đế do dự một lát, chung quy vì bộ dáng nước mắt lưng tròng của nàng mà mềm lòng, lôi kéo tay nàng: "Đi thôi."
Một đêm này, tâm tình Chu Anh bốn bề sóng dậy, nàng trong chốc lát nghĩ giờ phút này ở Vĩnh Hòa cung, tiểu công chúa sẽ lưu lại bóng ma hay không, trong chốc lát lại nhìn người đàn ông bên cạnh đang oán hận mà đầy cảm kích, trong chốc lát lại đoán ai là người phóng hỏa lần này, cũng mặc kệ là ai, mọi người bên cạnh đều có khả năng. Nghĩ đến đây, một ít cảm kích lại nhanh chóng chuyển hóa thành oán hận.
Suy nghĩ nhiều tự nhiên liền mất ngủ, làm người phụ nữ đầu tiên trong triều đại này ngủ ở Dưỡng Tâm điện, ngày thứ hai, Chu Anh mang một đôi mắt đen ngòm thức dậy.
Tuy rằng bị thương, Gia Nguyên đế vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa lâm triều, đêm qua Bách Hợp Lan Tương đều không ở lại đây, cho nên là nữ quan ngự tiền hầu hạ, Chu Anh nhìn các nàng trầm mặc mà động tác thuần thục, suy nghĩ lại phiêu về phía trận hỏa hoạn đêm qua.
Thời gian đêm qua Vĩnh Hòa cung cầm đèn cứu hỏa, lửa cháy rất lớn, đúng lúc có Hoàng Thượng, liều chết cứu tiểu công chúa ra, chính mình lại bị bỏng. Thư uyển nghi chấn kinh, bỏ tiểu công chúa lại, đang nghỉ ở Dưỡng Tâm điện cùng Gia Nguyên đế.
Đây cũng là đầu đề trên trang đầu sáng nay.
Chu Anh thấy tiểu công chúa ngủ an ổn, liền lặng lẽ lui ra, hành lễ rồi nói lời cảm tạ với Hiền phi.
Hiền phi nâng nàng dậy: "Thư uyển nghi đêm qua hẳn là sợ tới mức không nhẹ, bổn cung nhìn sắc mặt vẫn không tốt lắm, dùng chút tổ yến trước đi, bằng không đợi tiểu công chúa tỉnh, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy này của muội, cũng bị sợ đó."
Chu Anh không đẩy về nữa, cùng ăn sáng với Hiền phi, thương lượng phân phối cung nhân.
Ăn sáng xong, lúc này Hiền phi mới mở miệng: "Trận hỏa này bổn cung thấy thập phần kỳ hoặc, sao lửa lại cháy từ bốn phía, nếu là cung nhân nào không cẩn thận làm rơi lửa, vậy cũng chỉ cháy chỗ nhà bếp thôi chứ."
Chu Anh gật gật đầu: "Nương nương nói rất đúng, tần thiếp cũng hoài nghi như vậy, thời gian bị cháy đúng ngay bữa tối, lúc ấy ra vào Vĩnh Hòa cung lại có thể không bị hoài nghi chỉ có cung nhân ngự thiện phòng mang bữa tối tới, mà mùi đồ ăn có thể thuận lợi che dấu mùi dầu hỏa được tưới chung quanh cung điện, nói vậy người nọ sẽ ôm tâm tư như vậy."
Hiền phi gật gật đầu: "Vậy người này quả nhiên là tâm tư hiểm ác, nghĩ muốn đưa muội muội cùng tiểu công chúa vào chỗ chết, may mà hôm qua Hoàng Thượng tới, muội muội cũng trùng hợp ra cửa, quả nhiên là đại hạnh trong bất hạnh. Về phần người phóng hỏa, muội muội đã nghĩ ra chưa?"
Trong lòng Chu Anh mặc dù có dự đoán, nhưng không có nói ra: "Hoàng Thượng muốn đích thân tra rõ chuyện này, tần thiếp liền tin tưởng Hoàng Thượng có thể cho tần thiếp cùng tiểu công chúa một cái công đạo."