Sau khi Chu Anh nghe xong lạnh lùng cười: "Lí do thoái thác lần này của Hoàng Thượng xem ra thật sự là thiên y vô phùng, nếu không có biết được Trương dung hoa mang thai, không được dùng dược tính mãnh liệt như hoàng bách, thì có ai sẽ hoài nghi? Nhưng càng ngày càng làm ta hồ đồ, lần này Hoàng Thượng là muốn ngầm che chở ai?"
Lan Tương cũng lắc đầu: "Chủ tử cũng không hiểu được, nô tỳ liền càng không thông, nhưng Hoàng Thượng như vậy, tất nhiên là có suy tính của ngài."
"Em nói đúng." Chu Anh đứng dậy đi ra ngoài, "Chỉ cần đừng làm bị thương người của ta là được, đi thôi, chúng ta cùng đi tiếp Bách Hợp và An công công trở về."
Chu Anh mang theo Lục La, Lan Tương chờ ở ngoài thận hình tư không lâu liền thấy hai cung nhân dìu lấy Bách Hợp và An Thanh Bình đi ra, khi nhìn thấy bộ dáng hai người tiều tụy, nàng mới chính thức biết được luyện ngục trong truyền thuyết này tàn khốc ra sao.
Nàng nhìn vết thương lộ bên ngoài trên cổ trắng nõn của Bách Hợp, trên mặt sớm không có nửa phần huyết sắc, trong lòng nhói lên, áy náy không thể mở miệng, cuối cùng không đành lòng nhìn nữa, xoay người trước, cúi đầu phân phó Lục La bên cạnh: "Mau thỉnh thái y lại đây, dìu bọn họ quay về Phi Vân các."
Mãi cho đến ban đêm, Chu Anh mới bước vào ngủ phòng Bách Hợp, nhìn nàng tựa vào đầu giường uống thuốc, cái mũi lại có chút lên men. Đã hơn một năm nay, Bách Hợp, Lục La cùng Lan Tương, An Thanh Bình đối với nàng đều là trung thành và tận tâm, là người nàng có thể tin tưởng tuyệt đối, mặc dù là chủ tớ, trong lòng vẫn coi bọn họ là người một nhà. Mà giờ, Trương quý phi và Đức phi chỉ là nghe được một ngọn gió thổi cỏ lay liền trừng phạt nặng Bách Hợp cùng An Thanh Bình, rõ ràng là đang đánh vào mặt nàng.
"Chủ tử." Bách Hợp cường chống thân mình hành lễ, bị Chu Anh ngăn cản.
"Em uống thuốc xong liền an tâm nằm đi." Chu Anh lôi kéo tay nàng, vỗ về vết thương loang lổ trên mu bàn tay, rất đau lòng, "Là ta xin lỗi em cùng An công công, nếu không phải ta nhiều chuyện, sai em cùng An công công đi tra xét, hai người các em liền sẽ không chịu đau khổ như vậy."
"Chủ tử đừng nói như vậy." Trên cằm Bách Hợp cũng có một vết thương dữ tợn, gương mặt đoan chính thanh nhã bị hủy, nhìn thấy ghê người, nhưng chính mình lại phảng phất như bình thường, "Nô tỳ làm chuyện gì cho chủ tử đều là cam tâm tình nguyện, hiện giờ chủ tử bình yên vô sự, nô tỳ có chết cũng không hối tiếc."
Chu Anh cúi đầu thở dài, cũng không biết sự trung tâm này của nàng, là với chính mình, hay là đối với Chu Anh đã qua đời.
"Em yên tâm, ta từ trước đến nay lòng dạ nhỏ nhen, là người có thù tất báo, thù lần này ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau sẽ trả lại đầy đủ." Chu Anh lấy ra thuốc mỡ bên cạnh, tự mình bôi cho nàng, làm Bách Hợp tràn đầy cảm động.
"Chủ tử đừng tức giận vì nô tỳ, nô tỳ cũng không sao." Bách Hợp khuyên nhủ nói, "Lần này Quý phi cùng Đức phi là hướng về phía chủ tử mà đến, chủ tử nếu là cùng hai người đó cứng đối cứng, nhất định là không có lợi thế."
Chu Anh gật gật đầu: "Chuyện này em đừng lo lắng, ta đều có đúng mực, em chỉ cần nghỉ ngơi là được."
Chuyện Trương dung hoa trúng độc liền như vậy không giải quyết được gì, mãi cho đến tháng tám khi hồi cung, không người nào tiếp tục nhắc tới Trương dung hoa. Khi Chu Anh ngồi trên xe ngựa, vén mành lên quay đầu lại nhìn một cái, chỉ để lại một tiếng thở dài cuối cùng. Gia Nguyên đế đã sai người đem hồ hoa sen rửa sạch sẽ, trồng hoa sen một lần nữa, sang năm lại là hồ sen hồng, lại có ai nhớ rõ Trương dung hoa từng chết đuối trong hồ?
Vào cung ngẩng đầu liền thấy bốn phía một mảnh vắng lặng, Chu Anh từ khi bị xuyên việt đến một nơi như vậy, liền đã không còn có tự do quyết định, cho nên cũng không phải là hít thở không thông, ngược lại, vì ở được một năm, thân thiết hơn một chút.
Chu Anh nhìn thấy đại môn Cảnh Dương cung, được Bách Hợp dìu lấy, vững vàng bước chân vào trong điện.
"Nô tỳ cung nghênh chủ tử hồi cung."Cung nhân ở lại Cảnh Dương cung nhất tề quỳ xuống đất đón chào.
Hiện giờ nàng đã là phân vị tu nghi, lại là chủ vị Cảnh Dương cung, so với ngày xưa tự do hơn chút, có phòng bếp nhỏ riêng, cung nhân cũng nhiều hơn, quỳ gối đầy trong điện.
"Đứng lên đi." Chu Anh giơ tay lên, "Những ngày này ta không ở, trong cung có mạnh khỏe không?"
Chủ sự Lan Đinh đáp lời: "Chủ tử, trong cung hết thảy mạnh khỏe."
Chu Anh gật gật đầu, sai người mang theo tiểu công chúa đi nghỉ ngơi, nàng cũng mệt mỏi, qua ít ngày là tiệc trung thu, lại phải giằng co một phen.
Trong cung cũng sẽ không thiếu cớ chúc mừng này, qua trung thu thì sẽ tới lễ đầy năm của nhị công chúa, ngay sau đó là tết Trùng Dương (tết Cửu Trùng 9-9 âm lịch), lễ hội thưởng cúc mùa thu.
Nếu nói chuyện không... bình thường nhất mấy ngày nay, đó là sau khi từ sơn trang nghỉ hè hồi cung, hậu cung liền thần kỳ bình lặng, quý phi, Đức phi cùng Hiền phi tạo thế chân vạc, cản tay lẫn nhau, nhưng lại cũng bình an vô sự.
Chu Anh mặc dù không có thực quyền, lại bởi vì thánh sủng không suy, cũng không có người dám coi thường, Đức phi cùng quý phi cũng không cố ý làm khó dễ nữa, mỗi ngày nàng trôi qua rất dễ chịu.
"Hôm nay phòng bếp nhỏ hầm chút huyết yến, em cùng An công công mỗi người dùng ít đi." Chu Anh nhìn Bách Hợp, vén tay áo lên, nhìn thấy cánh tay vẫn còn dấu vết, "Sao vết sẹo này đã lâu rồi vẫn chưa hết?"
Bách Hợp cười: "Chủ tử đúng là so với nô tỳ còn không bỏ xuống được, lúc đầu nô tỳ nhìn thương thế cũng thấy chói mắt, nhưng hôm nay nhìn nhiều quá thấy vô cảm rồi. Chủ tử vẫn không thích ăn tổ yến, lại ngày ngày sai phòng bếp nhỏ hầm huyết yến có công hiệu khép lại miệng vết thương, còn thưởng cho nô tỳ cùng An công công, trong lòng nô tỳ mang ơn, không lời nào có thể diễn tả được."
Chu Anh lơ đểnh: "Các em là vì ta mới bị thương, trong lòng của ta băn khoăn. Còn nữa, An công công thì không sao, nhưng em là thiếu nữ, dung nhan quan trọng nhất, ngàn vạn lần đừng để lại vết sẹo. Ta lại sai thái y làm ít thuốc dán xóa sẹo, em phải chăm chỉ bôi, bằng không chờ đầy hai mươi lăm tuổi thả ra cung, không gả được, vậy liền oán ta."
Bách Hợp nhất thời quỳ xuống đất: "Nô tỳ nguyện ý cả đời phụng dưỡng chủ tử, không muốn xa. Từ nhỏ nô tỳ là người linh đinh cô khổ, là chủ tử cứu mệnh nô tỳ, cái mệnh này của nô tỳ đều là của chủ tử, thực sự không muốn rời chủ tử."
Chu Anh vừa định tận tình khuyên nàng sớm ngày thoát ly khổ hải, Thôi Vĩnh Minh liền xuất hiện ở cửa điện Cảnh Dương cung.
"Sao giờ này Thôi công công đến đây?" Chu Anh trở về chính điện, liền thấy hắn trong điện chờ, "Là hoàng thượng có ý chỉ gì sao?"
Thôi công công hành lễ: "Tu nghi chủ tử, đúng là Hoàng Thượng tuyên ngài đi Dưỡng Tâm điện."
Chu Anh nhìn trời: "Hoàng Thượng đang gặp việc phiền lòng gì?"
Lại nói tiếp, Gia Nguyên đế thật là một người kỳ lạ, tựa hồ nghiện chơi cờ với người chơi dở như nàng, phàm là gặp chuyện khó giải quyết, không hài lòng, liền thích gọi nàng qua chơi cờ, tìm cảm giác tồn tại.
"Chuyện này nô tài cũng không biết." Thôi công công nghĩ nghĩ, lại nói, "Nhưng hôm nay đưa tới nhiều tấu chương, Hoàng Thượng nhìn nhíu mày, chắc vậy."
Khi Chu Anh lần đầu gặp loại tình huống này, còn rất khẩn trương, sợ nói sai sẽ đắc tội Khuyết Tĩnh Hàn hỉ nộ vô thường này. Hiện giờ đã trải qua nhiều lần, sớm là ngựa quen đường cũ, chỉ gật gật đầu: "Thôi công công đi về trước phục mệnh đi, ta sẽ theo sau."
Chọn lấy quần áo màu hồng nhạt thay, lại cắm cây trâm vàng ròng bảo thạch, mùa thu trăm hoa đều tàn hết, nàng chọn sắc màu ấm này sẽ dễ làm người vui vẻ hơn.
Quả nhiên, không khí trong Dưỡng Tâm điện sôi sục như thời tiết ngày mùa hè, Tiểu Tần Tử canh giữ ở cửa cung, nhìn lên thấy nàng tựa như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, nhẹ nhàng thở ra: "Tu nghi chủ tử đã tới, mau vào đi thôi."
Chu Anh gật gật đầu, thầm nghĩ cũng không biết là ai cả gan làm loạn như vậy, dám làm Khuyết Tĩnh Hàn tức giận như vậy. Vào điện liền nhìn thấy hắn nhếch đầu lông mày, bút lông trong tay lại chậm chạp chưa viết xuống.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Chu Anh phúc thân thỉnh an.
"Đứng lên đi, trẫm nói rất nhiều lần, khi chỉ hai người ta và nàng đừng chú ý nghi thức xã giao." Gia Nguyên đế đặt bút trong tay xuống, đem tấu chương đưa cho nàng, "Hôm nay trẫm thu vài tấu chương có ý tứ, nàng giúp trẫm nhìn một chút, những đại thần này là có ý gì?"
"Hậu cung không được can chính." Chu Anh phúc thân, kinh sợ, "Hoàng Thượng anh minh ngút trời, tất nhiên là có quyết đoán thích đáng nhất."
"Không sao." Gia Nguyên đế đem tấu chương để vào trong tay nàng, mang bàn cờ đến, "Hiện nay chỉ có hai người trẫm và nàng, cũng không có người thứ ba biết, huống chi, việc này liên quan tới nàng, nàng coi một chút cũng không sao."
Lúc này Chu Anh mới tiếp nhận tấu chương này, trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc, ngày xưa dù phiền lòng cũng sẽ không kêu nàng xem tấu chương, sẽ nói chút chuyện cười với nàng, chơi cờ cũng không sao, hôm nay khác thường như vậy, có thể thấy được tấu chương này là chuyện không hề bình thường.
Quả nhiên, xem hết tấu chương, nàng liền trợn tròn mắt, ngàn suy vạn nghĩ, lại không nghĩ rằng đại thần triều đình này lại tuệ nhãn như vậy.
"Như thế nào?" Gia Nguyên đế cười mà không cười nhìn nàng, "Xem xong tấu chương này làm ái phi choáng váng? Nhưng ái phi không ủng hộ Tiền đại nhân này nói như vậy?"
Chu Anh muốn chửi thề chạy tới miệng lại nuốt trở về, duy trì lấy thái độ ôn lương khiêm cung nói: "Hoàng Thượng, tuệ mẫn cơ trí, đoan trang cùng tần thiếp không có nửa điểm can hệ, ngài so với ai khác đều rõ ràng, Tiền đại nhân này toàn viết a dua nịnh hót, để Hoàng Thượng coi xong thì chê cười, Hoàng Thượng lại đem tần thiếp triệu tới, là tính cười nhạo tần thiếp ngu dốt một phen nữa sao?"
"Ái phi khiêm tốn." Gia Nguyên đế cười, "Trẫm cảm thấy lời nói của Tiền đại nhân này đều không phải là không có đạo lý, nhưng vị trí trung cung còn trống, đại thần tiền triều của trẫm so với hậu cung còn sốt ruột hơn. Hôm nay Tiền đại nhân này đem ái phi khen, hôm qua cũng có tấu chương tán dương đức hạnh Hiền phi, trẫm đoán ngày mai liền có tấu chương ca tụng công đức của Đức phi đưa tới."
Trong lòng Chu Anh tính toán nhanh, Trương quý phi không khỏi cũng quá mức gấp khó dằn nổi.
“Hoàng hậu nên là người mẫu nghi thiên hạ, nhân đức dày rộng, tần thiếp tự nhận tài đức không xuất chúng, tất nhiên là không thể chịu nổi trách nhiệm nặng nề này, Hoàng Thượng minh giám, chắc chắn có định đoạt tốt nhất." Chu Anh thẹn thùng từ chối, hạ xuống một viên trắng.
Gia Nguyên đế đặt xuống viên đen, cười nhạt: "Nàng suy nghĩ nhiều, trẫm chưa bao giờ cảm thấy nàng có thể gánh vác trọng trách, nhưng trẫm cảm thấy đem tấu chương này cất đi, lúc nhàm chán lấy ra coi một lần, mới có thể chọc cười vài phần."
Trong lòng Chu Anh mắng hắn một tiếng, đang chuẩn bị đặt một viên bên góc, viên trắng kia lại trượt đến chỗ không phải nàng muốn đặt.
"Trẫm lại thắng." Gia Nguyên đế vỗ vỗ vai của nàng, an ủi, "Qua vài ngày, kỳ nghệ ái phi đúng là không hề tiến triển, trẫm thất vọng, ái phi phải ăn nhiều hạch đào, súp đầu cá mới tốt a."
Em gái mi! Trong lòng Chu Anh dĩ nhiên bạo phát, châm chọc nàng lặp đi lặp lại nhiều lần, là chuyện đại trượng phu nên làm sao?
*“em gái” ở đây là của phụ nữ, giống như “em trai” của đàn ông nhé! ^^