Chạng vạng khi lật bài tử kỳ thật khá do dự, những này qua khi đến Vĩnh Hòa cung gặp nàng, vừa nhìn thấy có thể làm cho máu trong người cho thể phun ra, trong lòng vẫn bị chậm rãi thiêu đốt. Cuối cùng lại lý trí chọn lấy con bài ngà của Dực Khôn cung.
Khi Tiểu Tần Tử đến bẩm báo, hắn trừ bỏ lo lắng tiểu công chúa, thậm chí trong lòng còn xẹt qua một tia vui sướng, cảm giác này lướt qua, cũng chỉ tại lúc này, thời khắc người phụ nữ này ở trong ngực mình, lần lượt hiện lên.
Đáy lòng hắn vừa nôn nóng vừa khí phẫn tựa hồ đang chậm rãi tụ tập, vội vàng muốn phát tiết, cho nên động tác càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi cảm giác người phụ nữ dưới thân không còn là rên rỉ mà là hô nhỏ mới bỗng dưng phát hiện, chính mình có chút không kiểm soát.
Hắn lẳng lặng đánh giá người phụ nữ ngất đi vì không chịu nổi, thật sự là tìm không ra nửa điểm đáng giá để hắn lưu luyến, tư sắc không kịp Trương quý phi, ôn nhu không kịp Thục phi, khéo hiểu lòng người không kịp Ôn phi, tâm cơ nửa điểm không bằng Kỳ quý tần, hắn lại để người phụ nữ như vậy ở trong hậu cung phong sinh thủy khởi*, thật sự là ngay cả mình đều không thể lý giải.
*Phong sinh thủy khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc: thuận buồm xuôi gió
Trong thiên điện truyền đến tiếng khóc tiểu công chúa, hắn cúi đầu xuống liền thấy Thư tần cau mày làm như có dấu hiệu hơi hơi tỉnh lại. Đáy lòng lại dâng một tia không cam lòng, tại sao hắn đem hết tất cả vốn liếng cũng không có biện pháp làm nàng mở mắt, tiểu công chúa khóc rống một tiếng liền dễ dàng đánh thức nàng là sao?
Trên thực tế Chu Anh dù mệt cỡ nào cũng không cách nào ở bên cạnh hắn ngủ sâu được, cho nên Gia Nguyên đế là không thể nào hôn tỉnh một người giả bộ ngủ, giờ phút này nghe được tiểu công chúa khóc rống liền không cần giả bộ, có thể thuận lý thành chương tỉnh lại.
Diễn mới tỉnh ngủ, ánh mắt mông lung không phải là chuyện hạ bút thành văn sao?
"Ái phi tỉnh?" Gia Nguyên đế mỉm cười nhìn nàng.
"Hoàng Thượng, tần thiếp tựa hồ nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bảo, xảy ra chuyện gì?" Nói xong liền đứng dậy muốn chạy qua, bị Gia Nguyên đế ấn trở lại một phen.
"Ái phi đừng lo lắng, trẫm mới vừa qua xem, tiểu công chúa chính là ban đêm đói bụng, bú xong giờ đã ngủ." Gia Nguyên đế nói xong đã muốn bổ nhào qua.
Chu Anh ngáp một cái, uyển chuyển mở miệng: "Đêm đã khuya, Hoàng Thượng chắc là mệt mỏi, ngày mai còn phải lâm triều, sớm đi nghỉ đi."
Gia Nguyên đế sửng sốt, lời này như là lí do thoái thác ngày bình thường của hắn, giờ thế nhưng lại để người khác lấy ra qua loa tắc trách chính mình: "Trẫm còn không mệt, nhìn ái phi cũng tỉnh ngủ, vậy liền bồi trẫm một chút đi."
"..." Trong lòng Chu Anh rơi lệ đầy mặt, loại thời khắc này, có thể lắc đầu sao?
Người khi gặp được mấu chốt, quyết định tình hình đặc biệt lúc ấy là trong đầu ôm lấy ý niệm may mắn, sau đó bị sự thật đả kích thành ngây ngốc. Tỷ như sau một lúc lâu ở trên giường, Chu Anh sớm đã ngay cả khí lực xoay người cũng bị mất, nàng sao lại ngốc nghếch tin tưởng Gia Nguyên đế nói một lần thì sẽ là một lần nhỉ?!
Một đời trước nói như thế nào nhỉ, đúng rồi, không làm chết sẽ không phải chết!
Ngày thứ hai Gia Nguyên đế tỉnh lại thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhìn người phụ nữ bên cạnh đang ngủ say một cái, cũng ý thức được đêm qua làm nàng mệt. Thấp giọng phân phó Thôi Vĩnh Minh vài câu mới rửa mặt thay quần áo lâm triều.
Tuy rằng sớm mệt mỏi, cả người vô lực, Chu Anh vẫn tỉnh lại theo đồng hồ sinh học, nghĩ hôm nay còn phải đi Thọ Khang cung thỉnh an, còn phải đối mặt ánh mắt của một đám phụ nữ hậu cung, không thể không kêu rên một tiếng thật dài.
"Chủ tử, ngài tỉnh, Hoàng Thượng trước khi đi phân phó, nói hôm nay thỉnh an thái hậu có thể bỏ qua cho chủ tử, đã sai người ta bẩm thái hậu, chủ tử nên nghỉ tiếp đi." Bách Hợp thấy mới sáng sớm sắc mặt chủ tử liền không được tốt, có chút lo lắng.
Lúc này Chu Anh mới hiểu được cái gì gọi là thân bất do kỷ, vào một đời trước khi đi quay phim còn có thể kéo dài, nhưng nếu như hôm nay nàng không đi thỉnh an, ngày sau lại sẽ có nhiều chuyện đồn đãi, nàng lại phải tốn bao nhiêu công phu đi cân nhắc ứng phó, ngay cả muốn hay không cũng phải đi.
"Hoàng Thượng đối đãi dày rộng, ta lại không thể không biết tốt xấu." Nàng nâng cao tinh thần đứng dậy, "Kêu Lan Tương xoa bóp cho ta đi, Bách Hợp thay quần áo cho ta, màu sắc không cần quá mức diễm lệ, cài trâm bạch ngọc mà Trương quý phi tặng đi."
"Vâng, chủ tử." Bách Hợp ra cửa liền phân phó Lan Khê chuẩn bị chén súp.
Sau khi được Lan Tương mát xa và ăn chén súp thư giải mệt nhọc, cuối cùng Chu Anh cũng ra cửa cung, nhưng ở trên liễn vẫn không có tinh thần như cũ.
"Chủ tử, lối rẽ phía trước là nghi trượng Thục phi nương nương." Lan Tương nhắc nhở.
Chu Anh nháy mắt thanh tỉnh, nghĩ đêm qua Gia Nguyên đế lật bài tử của Thục phi Dực Khôn cung lại ngủ tại trong cung của mình, vô luận là ai đắc ý, chuyện này đều rất rõ ràng làm mất mặt mũi của Thục phi rất lớn.
"Dừng ở một bên đi, chờ nghi trượng Thục phi nương nương đi trước." Chu Anh thản nhiên phân phó, được Lan Tương đỡ xuống liễn, cũng đứng ở ven đường.
Thục phi đánh giá người phụ nữ cúi đầu phúc thân ven đường phía trước, vẫn là trước sau như một, giả vờ nhu thuận để làm mọi người vui vẻ. Rõ ràng là kẻ ghê tởm dối trá, nhưng Hoàng Thượng liền thích bộ dạng này. Hiện giờ không ngờ lại học trò lấy tiểu công chúa để được sủng ái, quả nhiên là rất giỏi.
Ngẫm lại lúc trước, mình và người trong nhà lại bị bộ dạng này lừa mười mấy năm, mới sai lầm đưa nàng vào cung. Hiện giờ ngẫm lại, thật sự là sai lầm thứ hai, cái thứ nhất đã không thể vãn hồi, nàng ta lại sao dễ dàng tha thứ người sai lầm thứ hai này lại gây trở ngại con đường phía trước?
"Thư tần muội muội chú trọng quy củ tất nhiên là tốt, nhưng thái hậu xưa nay không thích người tới muộn, muội muội cũng mau đi." Thục phi không chút để ý mở miệng, "Nếu là lại lấy tiểu công chúa để lấy cớ, cũng không biết thái hậu nương nương có dễ gạt gẫm như Hoàng Thượng hay không."
Trong lòng Chu Anh cả kinh, ha, thật sự hiểu lầm: "Thục phi nương nương có điều không biết, đêm qua là quý phi nương nương mang theo nhị công chúa đến Vĩnh Hòa cung thăm tiểu công chúa, tiểu công chúa cảm lạnh mới vội vàng thỉnh thái y, Thục phi nương nương đừng hiểu lầm."
Thục phi gật gật đầu: “Bổn cung tất nhiên là sẽ không tùy ý oan uổng Thư tần muội muội, đi thôi."
Thái hậu từ khi Hoàng Thượng lên ngôi liền rất ít bước vào hậu cung, đều ở trong cung chuyên tâm lễ Phật, hiện giờ cờ trống tuyên cáo tái nhậm chức lớn như vậy, nghĩ đến cũng là để Trương quý phi có thể thuận lợi đi lên chủ vị trung cung.
Chu Anh nghĩ, cố nén không khoẻ ở eo và chân, vững vàng nện bước chân vào Thọ Khang cung. Trương quý phi đến sớm, ngồi ở bên cạnh thái hậu, đang vô cùng thân thiết nói chuyện cùng thái hậu.
"Tần thiếp thỉnh an thái hậu, thỉnh an quý phi nương nương, thỉnh an các vị tỷ tỷ." Chu Anh rất quy củ phúc thân, tư thái thập phần khiêm tốn.
Thái hậu miết đến trâm thạch trúc trên đầu nàng, nhìn Trương quý phi: "Thư tần mau đứng dậy đi, ngươi mới ra tháng, thân mình phải chăm sóc nhiều chút, sao ăn mặc đơn bạc như vậy?"
Chu Anh cười: "Tạ ơn thái hậu nương nương quan tâm, tần thiếp nhất định chú ý, không làm thái hậu nương nương lo lắng."
"Hoàng thượng mới vừa còn sai người lại bẩm ai gia, nói thân mình Thư tần không khoẻ hôm nay không cần đến đây, nhìn như thế thật là một người biết quy củ, cũng khó trách Hoàng Thượng thích, ai gia nhìn cũng thích. Rốt cuộc là muội muội Thục phi, tính tình nhu thuận thủ lễ này cũng giống nhau." Khi thái hậu nói đến đây, từ ái nhìn về phía Thục phi.
"Thái hậu nương nương khen trật rồi." Hai người đồng thời khiêm tốn.
Chu Anh nhìn thấy Trương quý phi ngồi ở trên, lại nghĩ tới Thục phi hiểu lầm, đành phải lên tiếng trước: "Quý phi nương nương, trong đêm qua đại công chúa bị bóng đè đã đỡ chưa?"
Trương quý phi nghe xong nhíu mày, vẫn cười khéo: "Mặc dù rất cám ơn Thư tần muội muội quan tâm, nhưng thân mình đại công chúa luôn luôn khỏe mạnh, cũng không có như Thư tần muội muội nói bị bóng đè a."
Kỳ quý tần bên cạnh tiếp lời: "Trong đêm qua nô tì một mực trong Ninh Tú cung cùng quý phi tỷ tỷ, cũng không có nghe nói đại công chúa bị bóng đè a, Thư tần muội muội cớ gì nói ra lời ấy?"
"Quý tần muội muội nói đêm qua một mực ở Ninh Tú cung cùng Trương quý phi sao?" Khi Thục phi hỏi câu này rồi nhìn Chu Anh, khóe miệng còn mang theo trào phúng rõ ràng, "Nhưng bổn cung mới vừa rồi trên đường đi gặp Thư tần muội muội, muội muội nói đêm qua tiểu công chúa ôm bệnh nhẹ là do gặp quý phi tỷ tỷ cùng nhị công chúa, bổn cung giờ rất hồ đồ, chẳng lẽ trong cung chúng ta còn có hai quý phi nương nương sao?"
Vẻ mặt Kỳ quý tần kinh ngạc nhìn Chu Anh: "Thư tần muội muội chính là không thoải mái? Tại sao hôm nay nói mê sảng, đại công chúa êm đẹp chưa bao giờ bị bóng đè, trong đêm qua nô tì cùng quý phi hàn huyên hồi lâu, nhị công chúa cũng sớm ngủ, đều chưa từng ly khai Ninh Tú cung a?"
Vẻ mặt Trương quý phi khoan dung mở ra vui đùa: "Chớ không phải là bổn cung có chứng bệnh mộng du ban đêm?"
Giờ Chu Anh làm sao còn có không rõ, mới vừa rồi hỏi chính là muốn chứng minh với Thục phi trong đêm qua nàng không phải là cố ý đi mời Hoàng Thượng, nhưng hiện nay, Trương quý phi sớm đã mưu tính sâu xa để nàng đắc tội tất cả. Lợi dụng tiểu công chúa lấy sủng, còn ý đồ lợi dụng quý phi lấy cớ phủi sạch liên quan tới mình, giả vờ vô tội, quả nhiên là thiên y vô phùng.
Nàng thấy ánh mắt Thục phi càng ngày càng châm chọc, đành phải vô lực mở miệng: "Sao lại vậy? Nhất định là đêm qua trong lòng tần thiếp nhớ thương quý phi nương nương cùng nhị công chúa, lúc này mới có lẫn lộn, kính xin nương nương không nên trách tội."
Khi gặp chuyện này, làm sao thiếu những kẻ châm chọc khiêu khích? Tiêu sung nghi che miệng cười: "Ôi, tần thiếp nghĩ trong đêm qua là tiểu công chúa không thoải mái mời Hoàng Thượng, hôm nay mới biết, thì ra là Thư tần muội muội không khoẻ a."
Cố quý nhân phụ họa nói: "Cũng thật là, Thư tần không khoẻ thật đúng thời điểm, tần thiếp nhớ rõ năm trước có một lần Hoàng Thượng nghỉ ở Lan Tâm đường sau Thục phi nương nương không khoẻ mời qua, hiện giờ thật vừa lúc tương phản, cũng không biết Thư tần có cố ý hay không? Nhưng lại lấy quý phi nương nương cùng nhị công chúa làm bia đỡ nha?"
Trương quý phi lại rộng lượng vô cùng: “Bổn cung tất nhiên là sẽ không so đo cùng muội muội, nếu là nhớ thương nhị công chúa, muội muội có thể cùng bổn cung đi nhìn một chút? Bổn cung dưỡng hai vị công chúa, rốt cuộc kinh nghiệm nhiều hơn so với muội muội, không đến mức giống muội muội gặp chuyện liền luống cuống tay chân như vậy, Hoàng Thượng nhật lí vạn ky (giải thích chương 11), cũng có thời điểm không chú ý đến."
Kỳ quý tần cười: "May là quý phi nương nương rộng lượng, nếu lúc này bị liên lụy là nô tì, nô tì không chừng sẽ nổi trận lôi đình như thế nào đâu?"
"Tần thiếp cẩn tuân nương nương dạy bảo."
Chu Anh hiểu được lúc này nên im lặng, hơn nữa giữa những hàng chữ của Trương quý phi đều là ám chỉ chuyện tiểu công chúa đêm qua là nàng xử lý không thỏa đáng ý, những câu này đều góp thêm một viên gạch vào bức tường ân oán của nàng cùng Thục phi.
Thái hậu thấy phía dưới diễn hát không sai biệt lắm, cũng không lẫn vào: "Ai gia còn có chút kinh thư chưa chép xong, Hiền phi tính tình ổn một ít, lưu lại bồi ai gia chép đi. Bên ngoài thời tiết tốt, mọi người đều đi thưởng hoa bắt bướm đi."
Trừ bỏ Hiền phi, còn lại liền lần lượt rời khỏi Thọ Khang cung.
Nghi trượng của Trương quý phi ở phía trước, nhìn thấy nàng đến gần liền mở miệng: "Thư tần muội muội trong lòng cũng đừng oan khuất, bổn cung hôm nay nhìn thấy cây trâm trên đầu ngươi rất đẹp, chứng tỏ muội muội là người thức thời. Hiện nay Thư tần muội muội cùng Thục phi muội muội sợ là thành nước với lửa, muội muội vẫn là nhanh chóng thấy rõ lập trường của mình mới được."
Chu Anh nhìn quý phi xinh đẹp tuyệt luân, chậm rãi phúc thân: "Tần thiếp tạ nương nương nâng đỡ, thụ giáo rất nhiều, chắc chắn cẩn thận cân nhắc một phen."