"Chủ tử ngài đừng vội, hoàng thượng đang bận rộn quốc gia đại sự, thương nghị với Trương đại nhân xong sẽ gặp sai Đồng thái y đến Phi Vân các chúng ta. Huống chi xưa nay thân mình tiểu công chúa khỏe mạnh, nói không chừng khi chúng ta trở lại Phi Vân các, nàng đã khỏe hơn." Lan Tương an ủi chủ tử nhà mình, cảm thấy rất đau lòng. Trong ngày thường, Hoàng Thượng sủng ái chủ tử, yêu thương tiểu công chúa như vậy, hiện giờ lại vì Trương đại nhân lại che chở Trương quý phi kiêu ngạo như vậy, lại vắng vẻ chủ tử, không chỉ có chủ tử, nàng cũng cảm thấy trong lòng ủy khuất.
Chu Anh không lên tiếng, nàng biết là chính mình quá ngây thơ rồi. Từ khi xuyên việt, nàng liền vẫn sống đạm bạc, đối ai cũng không quá thiệt tình, trong lòng rõ ràng biết đế vương so với chính mình càng bạc tình, lại cứ mang chờ mong, ảo tưởng mình có thể có được phần ân sủng này của hoàng đế, làm cho tiểu công chúa cùng mình một đời yên vui. Nhưng trận mưa hôm nay, giống như một thùng nước đá, hoàn toàn dội tỉnh nàng.
"Chủ tử ngài đã trở lại." Lục La chờ ở cửa Phi Vân các, kiểng chân trông chờ, khi nhìn thấy nàng vội mở miệng, nói vừa nói ra khỏi miệng liền nhìn thấy trên người chủ tử nhà mình vẫn ẩm ướt, "Chủ tử mau đi đổi xiêm y rồi lại đi, đừng để bị lạnh."
"Đi nơi nào?" Chu Anh thuận miệng hỏi, vội vã bước vào bên trong, "Thân mình Tiểu công chúa khỏe hơn không, còn có rét run không?"
Lục La theo nàng tiến vào, không hiểu ra sao: "Chủ tử làm sao vậy? Không phải chủ tử đi cầu hoàng thượng sao? Hoàng thượng mới vừa mệnh Thôi công công đến đem tiểu công chúa tiếp đi Cần Chính điện bên kia a?"
Cước bộ Chu Anh bỗng dưng ngừng một chút, xoay đầu lại, vẻ mặt bất khả tư nghị: "Em nói cái gì?"
"Mới vừa rồi Thôi công công đến chỗ chúng ta nói là Hoàng Thượng cùng chủ tử phân phó đem tiểu công chúa mang đến Cần Chính điện a." Lục La cũng hồ đồ, "Chẳng lẽ không phải là chủ tử phân phó sao? Bách Hợp đi theo Thôi công công rồi, đã đi một hồi lâu."
"Chủ tử, đây là có chuyện gì?" Lan Tương cũng như lọt vào trong sương mù.
Tảng đá trong đầu Chu Anh cũng rơi xuống đất, Gia Nguyên đế đem tiểu công chúa ôm đi Cần Chính điện như vậy, rồi gọi Đồng thái y chẩn bệnh, liền có thể nói là Hoàng Thượng truyền triệu mà không phải tiểu công chúa đoạt thái y của nhị công chúa, vừa không tổn hại thể diện Trương quý phi, cũng có thể bắt mạch cho tiểu công chúa, quả nhiên là kế sách lưỡng toàn.
"Thay quần áo cho ta, lại đi Cần Chính điện." Chu Anh thản nhiên phân phó, trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì.
Trong Cần Chính điện, Trương đại nhân sớm rời đi, Gia Nguyên đế nhìn thấy Đồng thái y bắt mạch cho tiểu công chúa, liền ra nội thất: "Mới vừa rồi Thư tu nghi chờ ở trong này đâu?"
Tiểu Tần Tử vừa mới vẫn chưa rời đi, vẫn canh giữ ở ngoài điện, giờ phút này bẩm báo: "Hồi Hoàng Thượng, nô tài thấy Thư tu nghi ngồi một chút, vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài, chắc là trở về Phi Vân các."
Vẻ mặt mệt mỏi? Gia Nguyên đế cười thầm, nhất định oán hắn làm phụ hoàng thấy chết mà không cứu.
"Hoàng Thượng." Đồng thái y chẩn mạch xong, liền trở ra báo lại, "Tiểu công chúa đích thật là không hợp khí hậu, nhưng vi thần hỏi qua Bách Hợp cô nương, phương thuốc của vài vị thái y trước đều là dùng cho người lớn, dược tính rất mạnh, tất nhiên là không thích hợp tiểu công chúa, vi thần lại đi viết một phương thuốc khác."
"Đi thôi." Gia Nguyên đế thản nhiên phất phất tay, đứng dậy vào nội thất. Sắc mặt tiểu công chúa quả thật không hồng hào bằng lúc trước, mắt im lặng đóng lại, rất nhu thuận, "Bách Hợp đi nấu một bình trà gừng cho chủ tử nhà ngươi đến đây đi, mới vừa rồi mắc mưa, thân mình nàng dù khoẻ mạnh cũng không chịu được, nên uống chút trà gừng cho ấm người."
Ánh mắt Bách Hợp lóe lóe, liền lui xuống.
Khi Chu Anh lại đến Cần Chính điện, tiểu công chúa đã uống thuốc, thân mình cũng không lạnh nữa. Chu Anh bế bé con kia, trong lòng mới rốt cục xem như yên tâm.
Gia Nguyên đế đã đi tiền điện thương nghị quốc sự cùng vài vị đại thần, Chu Anh canh giữ ở bên người tiểu công chúa, hơi hơi xuất thần, Bách Hợp liền bưng trà gừng đang nóng hổi vào.
"Chủ tử, đây là Hoàng Thượng mệnh nô tỳ nấu ít trà gừng cho chủ tử, lúc nãy chủ tử mới mắc mưa, uống chút trà gừng cho bớt lạnh đi." Bách Hợp thổi thổi, lấy tay sờ sờ thử, mới đưa qua, "Chủ tử thừa dịp còn nóng dùng đi."
Trà gừng vị cay, nhưng Chu Anh lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nàng lại uống chút nước trắng mới đỡ. Lan Tương biết giờ phút này tâm tư chủ tử rất là phức tạp, liền cũng im lặng, cùng Bách Hợp ra nội thất.
"Tiểu công chúa uống thuốc xong, Đồng thái y nói là ban đêm thì sẽ chuyển biến tốt đẹp, tại sao chủ tử vẫn không thư thái?" Bách Hợp hoàn toàn không biết gì cả, cho nên có chút khó hiểu.
Lan Tương liền đem chuyện mới vừa rồi đến bây giờ nói: "Chỉ một canh giờ này, chủ tử đã trải qua tuyệt vọng đến hy vọng, nhất thời chắc chắn có chút loạn, để cho chủ tử cùng tiểu công chúa nghỉ ngơi thật tốt đi."
Bách Hợp gật gật đầu, cùng nàng canh giữ ở ngoài thiên điện.
Cần Chính điện xây dựng cho hoàng đế, chính điện cùng thiên trong điện tương thông, Gia Nguyên đế trở về nội thất thiên điện liền nhìn thấy hai mẹ con này đang ngủ chung. Hắn ngăn trở người hầu hạ bên cạnh động tĩnh, lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn hai người ngủ.
Giữa lông mày đích thật là có chút giống nhau, nhưng tính tình lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược như vậy. Hắn cười nhẹ, vươn tay dịch dịch góc chăn cho tiểu công chúa, lại dị thường ôn nhu lấy tay vuốt ve trán của nàng, lại cuối cùng đánh thức người trong lúc ngủ mơ.
Chu Anh mở mắt liền bị một thân long bào vàng sáng của hắn làm chói mắt, mới chuẩn bị đứng dậy thỉnh an, bị hắn đè lại bả vai ngồi trở lại trên ghế.
"Trẫm có chút đói bụng, nàng đi ra dùng ít đồ ăn với trẫm đi." Gia Nguyên đế dắt nàng, nói khẽ.
Lúc này Chu Anh mới chợt nhớ, một phen gây sức ép như vậy, đều qua thời gian bữa tối, nàng cũng không chút đói bụng. Ánh nến gian ngoài sáng sủa hơn, nàng khẽ ngẩng đầu liền nhìn thấy mỏi mệt trên mặt Khuyết Tĩnh Hàn, trong lòng thở dài, vội thu xếp Thôi Vĩnh Minh đi truyền lệnh, gọi đều là đồ ăn vị nhẹ hợp với hắn.
"Sao không gọi vài món ăn ái phi thích?" Gia Nguyên đế kêu Thôi Vĩnh Minh thêm vào vài món ăn, đã thấy nàng lắc lắc đầu, "Hoàng Thượng không cần bận tâm tần thiếp, tần thiếp không có muốn ăn, ăn một chút thôi."
"Hiện giờ tiểu công chúa đã không có gì đáng ngại, ái phi không cần lo lắng như vậy?" Gia Nguyên đế ôm cả người nàng ngồi vào chỗ của mình, "Trong lòng ái phi đang còn oán trẫm không có tuyên Đồng thái y khám và chữa bệnh ngay cho tiểu công chúa phải không?"
Chu Anh lắc lắc đầu, trong mắt một mảnh trong suốt: "Tần thiếp thật sự tự trách, tần thiếp biết hôm nay Hoàng Thượng vì quốc sự ưu phiền, lại vẫn làm Hoàng Thượng khó xử như vậy, thật sự là tội không thể tha thứ. Không chỉ có như thế, Hoàng Thượng trăm phương nghìn kế tìm sách lược vẹn toàn cho tiểu công chúa cùng tần thiếp, tần thiếp không biết, mới vừa rồi lại vẫn đang oán Hoàng Thượng, tần thiếp tội đáng chết vạn lần, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!"
Gia Nguyên đế ngẩn người, hắn không ngờ Thư tu nghi đối với chính mình thẳng thắn như vậy, ngay cả rối rắm mới vừa rồi đều bộc bạch, không vì mình lưu một chút đường sống. Phi tần mà khôn ngoan sẽ không ngu dại như vậy, bởi vì nếu tâm tình của hắn không tốt, tội danh này sẽ đang tưới dầu vào lửa, xử phạt nhẹ nhất cũng bị giáng một phân vị.
Hôm nay tâm tình hắn thực không tính là tốt, nhưng nhìn mí mắt nàng có chút sưng lên, nửa câu giáng tội đều nói không được: "Đã biết tội, vậy đừng phá hủy tâm tình dùng bữa của trẫm, ban đêm trẫm còn có vài tấu chương, thân mình tiểu công chúa không tốt, cũng không nên gây sức ép, nàng liền cùng bé con ở chỗ này bồi trẫm đi."
"Tần thiếp tuân chỉ." Trong lòng Chu Anh nhẹ nhàng thở ra, nàng sớm dự đoán được Gia Nguyên đế tất nhiên sớm biết hết nhất cử nhất động của nàng, vậy còn không thẳng thắn khai hết. Nếu che che lấp lấp nói dối, một mặt nịnh hót a dua, nói tin tưởng hắn, vậy mới có thể làm Gia Nguyên đế phát giận.
Mặc dù đồ ăn đều là khẩu vị nhẹ, Chu Anh vì không ngờ tâm ý Khuyết Tĩnh Hàn như thế, cũng buộc chính mình ăn chút. Ăn xong bữa tối, lại ngoan ngoãn mài mực cho hắn, cũng không còn ngại mệt.
Thôi Vĩnh Minh tiến vào bẩm báo: "Hoàng Thượng, quý phi nương nương cùng Đức phi nương nương ở ngoài điện chờ."
Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Tuyên."
Chu Anh tự giác đi vào nội thất, trong ý chỉ Gia Nguyên đế tuyên Đồng thái y lại đây là long thể không khoẻ, nếu là để các nàng nhìn thấy mình ở trong Cần Chính điện, vậy trong lòng Trương quý phi sẽ tức giận.
Nhưng Trương quý phi và Đức phi cùng yết kiến, thực sự có chút ngạc nhiên. Chu Anh âm thầm suy nghĩ, cũng không biết là Đức phi rất cao tay lại thuyết phục được quý phi một lần nữa, hay là hai người lại đang âm mưu ý xấu gì. Tùy ý chọn lấy quyển sách, Chu Anh cách gian ngoài gần nhất, không yên lòng nhìn.
"Nô tì tham kiến Hoàng Thượng." Hai người chỉnh tề cùng hành lễ, thanh sắc mềm nhẹ, tư thái mạn diệu.
Gia Nguyên đế một tay nâng một người dậy, cười: "Sao hai vị ái phi đến canh giờ này? Là cùng tới sao? Ban đêm đường tối, đừng để bị cảm lạnh."
"Thân mình nô tì rất khỏe, là Hoàng Thượng." Trong mắt Trương quý phi là lo lắng không che dấu chút nào, "Hoàng Thượng mệnh Thôi công công tuyên Đồng thái y đến Cần Chính điện, nô tì liền rất lo lắng, giờ Hoàng Thượng khỏe hơn chưa? Quốc sự mặc dù trọng yếu, nhưng bảo trọng long thể lại quan trọng hơn a."
Gia Nguyên đế rất ôn nhu: "Có ái phi nhớ thương trẫm, trẫm sao không khỏe? Bất quá hôm nay mưa to ẩm ướt, trẫm có chút khó chịu thôi, cũng không lo ngại."
Vẻ mặt Đức phi cũng lo lắng: "Thời tiết mùa hè cũng bất thường, lúc nãy nô tì ở ngoài điện gặp gỡ quý phi nương nương mới biết Hoàng Thượng, nhị công chúa cùng tiểu công chúa đều không khoẻ. Hỏi Thôi công công, mới biết đều do không hợp khí hậu, Đồng thái y rất am hiểu khám và chữa mấy bệnh này, nô tì sai hắn chuẩn bị thêm vài phương thuốc được không?"
"Ái phi có tâm." Gia Nguyên đế dẫn hai người ngồi xuống, "Đã chờ ở ngoài điện, nói vậy Đức phi là có chuyện muốn gặp trẫm?"
Đức phi gật gật đầu: "Vài ngày nữa là lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Tam hoàng tử, nô tì chung quy không có kinh nghiệm, liền muốn đến xin chỉ thị của Hoàng Thượng một phen, mong rằng Hoàng Thượng chỉ điểm."
Đại Tề này có một phong tục rất kỳ lạ, đó chính là lễ chọn đồ vật đoán tương lai cũng không làm ở tiệc sinh nhật một tuổi, mà là sau tiệc trăm ngày một năm, mới làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai.
Chu Anh âm thầm nghe, đột nhiên nhớ tới bữa tiệc trăm ngày của Tam hoàng tử năm trước, hai chuỗi phật châu của quý phi và Thục phi bị treo đầu dê bán thịt chó. Vì chuỗi phật châu này, làm hại Thục phi bị hủy diệt, hiện giờ, ngay cả người đều không còn sống.
"Hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai tất nhiên là đại sự." Gia Nguyên đế nhìn Trương quý phi bên cạnh, "Từ Nhân từng làm qua lễ chọn đồ vật đoán tương lai của đại công chúa, tất nhiên nếu có lòng, liền giao cho nàng làm chủ đi, sự vụ hành cung này nói ít cũng không ít, trẫm lo lắng nàng một người mệt muốn chết rồi, liền cùng Trương quý phi quản lý đi. Hai người đều là người trẫm tin tưởng, nhất định có thể làm tốt."
"Nô tì tạ ơn Hoàng Thượng ưu ái, nhất định không phụ Hoàng Thượng nhắc nhở." Hai người cùng đứng dậy tạ ơn, nhưng tâm tư lại không giống nhau. Trong lòng Đức phi cũng không nửa điểm bất bình, ngược lại có chút nhẹ nhàng thở ra. Nàng biết chuyện bình định bộ tộc Đột Quyết Hoàng Thượng giao cho huynh trưởng Trương quý phi, lúc này Hoàng Thượng sẽ phải hậu đãi nàng. Một phần quyền chủ sự giao cho nàng, so với thăng một bậc trở thành Hoàng quý phi thì tốt hơn. Huống chi chính mình sau khi thăng Đức phi, liền cảm giác Trương quý phi ngoài sáng trong tối ngầm đối chọi gay gắt, làm cho hành động của nàng ở đâu cũng đều bị ngăn trở, hiện giờ như vậy, ngược lại ngày sau dễ dàng làm việc.
Trong lòng Trương quý phi tất nhiên là không vui lắm, khóe miệng gợi lên mỉm cười, cả người lại tức tối vài phần.
Ban đêm đột nhiên vang lên từng trận sấm sét, Chu Anh cũng không có sợ hãi, nhưng Gia Nguyên đế ôm cánh tay nàng thật chặt, nàng liền rút vào trong ngực của hắn. Trong lòng đoán có lẽ Gia Nguyên đế làm việc trái với lương tâm, nên sợ sét đánh, liền thiện lương vươn tay ôm lấy hắn.
Sau nửa đêm, vẫn từng trận tiếng sấm, cũng may tiểu công chúa uống thuốc xong, ngủ như con heo nhỏ, nửa điểm không bị quấy nhiễu, Chu Anh nghiêng tai một hồi lâu, không có nghe thấy tiếng khóc rống của tiểu công chúa, vươn tay ôm thắt lưng Gia Nguyên đế ngủ.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng." Đêm qua là Tiểu Tần Tử đang trực, sáng sớm liền vội vội vàng vào nội thất, phù phù một tiếng quỳ gối trên sàn nhà, vẻ mặt kinh hoàng, "Hoàng Thượng, không tốt!"
Gia Nguyên đế bị đánh thức tất nhiên là có tức giận khi rời giường, giọng nói khàn khàn, rất tức giận: "Sáng sớm lại có chuyện gì?!"
"Hoàng, Hoàng Thượng... cung nhân quản lý hồ hoa sen sáng sớm tháo nước hồ, phát hiện..." Sắc mặt Tiểu Tần Tử đều trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, "Phát hiện thi thể Trương dung hoa!"
Chu Anh vốn là đang giả bộ ngủ, trốn tránh tức giận của Gia Nguyên đế, lại đột nhiên bị những lời này của hắn làm hết hồn.