Nghe câu này của hắn, Bạch Thiên Hoan vừa kinh ngạc vừa hiểu ra.
- Chàng biết cả rồi?
- Phải, ta biết cả rồi.
Hạng Nguyên Hoán vừa đau lòng vừa tự trách nói:
- Tại ta trách oan nàng, không tin tưởng nàng, còn nói nhiều lời tổn thương nàng đến thế.
- Ta muốn về nhà, không muốn ở đây nữa.
Bạch Thiên Hoan nằm trong lòng hắn lẩm bẩm:
- Ta mệt lắm, buồn ngủ nữa.
Hạng Nguyên Hoán vô cùng dịu dàng nhìn vào mắt nàng, vỗ nhè nhẹ lưng nàng, cưng chiều nói nhỏ bên tai nàng:
- Được, nàng ngủ một lát đi, bây giờ ta đưa nàng về nhà.
- Ừ.
Dứt lời, Bạch Thiên Hoan không chống đỡ được nữa, ngất trong lòng Hạng Nguyên Hoán.
Hắn đau lòng ôm lấy nàng, sau đó xoay người, ra hiệu cho Ngưu Quang bước qua, giao Bạch Thiên Hoan vào lòng Ngưu Quang.
- Ngươi bế nàng ấy, còn lại giao cho ta!
Hạng Nguyên Hoán dịu dàng nhìn dung nhan an tĩnh khi ngủ của nàng, trong khoảnh khắc quay đầu, vẻ dịu dàng kia biến mất, đôi con ngươi đen nhánh hằn lên đầy tơ máu, ánh mắt toát ra sự khát máu mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn ấy cực kỳ giống ma quỷ trong địa ngục.
Ánh mắt quét qua bốn phía, các đại nội cấm vệ ai nấy đều kinh hoảng trước ánh mắt ấy, sợ hãi rút lui.
Khóe môi Hạng Nguyên Hoán cong lên u ám.
- Chúng ta đi!
Hắn đi trước, Ngưu Quang bế Bạch Thiên Hoan đi giữa, Bạch Thiên và Hắc Ảnh theo sau.
Hạng Nguyên Hoán cả người đầy sát khí đi phía trước, các đại nội cấm vệ không kìm được mà nhường đường cho hắn.
Hạ Hầu Lệnh phẫn nộ.
Đại nội cấm vệ trong hoàng cung của mình lại bị một tên Hạng Nguyên Hoán nhỏ nhoi hù dọa, mặc dù Hạng Nguyên Hoán lúc này quả thực sát khí bức người, ngay cả ông cũng cảm nhận được sát khí ngùn ngụt trên người hắn.
Hắn mang Bạch Thiên Hoan đi trước mặt ông, kháng chỉ bất tuân, khiến ông mất thể diện.
Uy nghiêm của hoàng gia từ trước tới nay không cho phép bất kỳ ai xúc phạm.
- Người đâu, bắt hết những kẻ kháng chỉ mang khâm phạm đi cho trẫm, nếu dám phản kháng, giết không tha!
Hạ Hầu Lệnh tức giận thét ra lệnh.
Lời của Hạ Hầu Lệnh chính là thánh chỉ, đại nội cấm vệ đều là người được huấn luyện, biết rõ sự trừng phạt khi kháng chỉ.
Họ tuy sợ Hạng Nguyên Hoán nhưng sau khi suy xét ngắn ngủi, toàn bộ các đại nội cấm vệ đều lao về phía hắn.
Hắn cong khóe môi tàn nhẫn, thân hình nhanh chóng di chuyển, tránh được công kích của các đại nội cấm vệ, không lâu sau, bên cạnh hắn đã có vô số thi thể ngã xuống, những thi thể kia đều bị chém thành hai nửa, óc và nội tạng hòa với máu chảy ra đầy đất.
Hạng Nguyên Hoán tiêu sái trở lại bên người Ngưu Quang, tay cầm một thanh kiếm, trên kiếm không có máu, trên áo bào hắn lại càng không dính chút máu nào.
Chỉ trong thời gian ngắn, các đại nội cấm vệ thương vong một nửa, một màn đẫm máu này khiến các đại nội cấm vệ khác sợ ngây người, hễ tiến lên là đi tìm chết.
Ánh mắt của các đại nội cấm vệ đầy sợ hãi, là nỗi sợ hãi trước cái chết.
Có Hạng Nguyên Hoán dẫn đường phía trước, Ngưu Quang, Bạch Thiên và Hắc Ảnh nối gót theo sau, tuy họ biết rõ Hạng Nguyên Hoán là chủ tử của mình nhưng thấy những thi thể máu chảy đầm đìa trước mắt thì cũng không khỏi sinh ra vài phần kính sợ Hạng Nguyên Hoán.
Họ bước qua các thi thể, luôn cảnh giác với những đại nội cấm vệ kia, tránh cho bọn họ đến gần.
Ngay cả Hạ Hầu Lệnh cũng bị dọa bởi thủ pháp giết người quỷ dị của Hạng Nguyên Hoán, không ra lệnh cho các cấm vệ bao vây hắn nữa, sợ hắn đột nhiên áp sát mình thì mình cũng sẽ giống với những thi thể trên mặt đất kia, quá đáng sợ.
Bóng dáng Hạng Nguyên Hoán dần dần đi xa, thần trí Hạ Hầu Lệnh cũng theo đó mà khôi phục lại, uy nghiêm của Hoàng đế cũng trở về.
- Người đâu, căn dặn thủ vệ các cửa cung, không được để đám người Hạng Nguyên Hoán rời đi, giết không tha!
- Rõ!
Hạ Hầu Lệnh mặt không biểu cảm nhìn theo hướng Hạng Nguyên Hoán rời đi.
Đối với ông mà nói, Hạng Nguyên Hoán là một uy hiếp cực kỳ lớn, bởi vì hắn có thể xuyên qua tầng tầng thủ vệ bất cứ lúc nào để lấy mạng ông, việc này không thể không phòng!
Cho nên, Hạng Nguyên Hoán nhất định phải chết.
Muốn xuất cung chắc chắn phải qua tầng tầng cửa cung, trong ngoài cửa cung và trên tường thành sớm đã có người đợi sẵn, Hạng Nguyên Hoán chỉ cười lạnh lùng, trong nụ cười nhạt ấy, hắn giết chết các thủ vệ và binh tướng trong ngoài cửa cung từng người một.
Nơi Hạng Nguyên Hoán đi qua, máu chảy lênh láng, kéo dài suốt các bậc thềm, từ bậc cao nhất cho đến bậc thấp nhất đều nhuốm đầy máu tươi.
Thị vệ gác cổng hoàng cung toàn thân đầy máu chạy đến trước mặt Hạ Hầu Lệnh.
- Hoàng thượng, Hạng Nguyên Hoán huyết tẩy hoàng cung, đã xuất cung rồi.
Hạ Hầu Lệnh nổi trận lôi đình, nhưng lại càng kinh hãi bởi Hạng Nguyên Hoán chỉ dùng sức của một người mà có thể xuyên qua tầng tầng cửa ải, mang Bạch Thiên Hoan rời khỏi hoàng cung.
Nỗi đau mất con khiến đôi mắt ông như nhuốm máu.
- Giỏi cho một tên Hạng Nguyên Hoán.
Hạ Hầu Lệnh đập vỡ ly trà trong tay thuộc hạ.
Thái giám bên cạnh lo lắng nhìn ông.
- Hoàng thượng, Hạng Nguyên Hoán chạy trốn, có cần phái người đuổi theo không?
- Đuổi theo?
Hạ Hầu Lệnh cười lạnh:
- Chỉ có thêm một thi thể mà thôi.
Ông đã chứng kiến võ công của Hạng Nguyên Hoán, bây giờ đuổi theo, căn bản là vô tích sự.
- Vậy cái chết của thái tử cứ thế cho qua sao?
- Đương nhiên không thể, sát hại thái tử đương triều, Bạch Thiên Hoan chắc chắn phải chết!
Hai tay Hạ Hầu Lệnh siết thành nắm đấm:
- Nhưng, không phải bây giờ!
Trong lòng ông đã có tính toán.
Ông vẫn luôn truy xét lỗi lầm của Hạng thân vương phủ, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để loại trừ Hạng thân vương phủ, nhưng ông cũng mất đi thái tử.
Thái tử không thể chết uổng được!
Hạng thân vương phủ.
Người trong phủ không ai hay biết về mọi chuyện xảy ra trong cung, cho nên, khi Hạng Nguyên Hoán bế Bạch Thiên Hoan toàn thân đầy máu về phủ, Tiết Oánh và Hạng Diên Thiệu đều bị dọa.
Chỉ vì Ngưu Quang bế nàng, tuy Hạng Nguyên Hoán người không dính máu nhưng nàng và Ngưu Quang, Bạch Thiên và Hắc Ảnh không thể nào được như vậy.
Tiết Oánh và Hạng Diên Thiệu nghe tin lập tức chạy tới Tùng Viên.
Bạch Thiên Hoan đã được Họa Mi thay bộ y phục dính máu kia, nằm trên giường êm nghỉ ngơi.
Đại phu được mời đến, lúc Tiết Oánh và Hạng Diên Thiệu tới, đại phu đang bắt mạch cho nàng, Hạng Nguyên Hoán sắc mặt nghiêm trọng ngồi bên cạnh.
Chờ đại phu bắt mạch xong, hắn liền hỏi:
- Hoan muội muội sao rồi?
Đại phu vui vẻ đáp:
- Bẩm thế tử gia, thế tử phi chỉ là mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao!
- Còn đứa bé?
- Thế tử phi mẫu tử bình an, lát nữa tôi sẽ kê ít thuốc dưỡng thai.
- Mời đại phu, bên này có giấy và bút, phiền ông kê toa thuốc!
Họa Mi vội vàng mời đại phu sang nơi khác.
Tiết Oánh và Hạng Diên Thiệu vừa vào cửa vẫn chưa rõ chuyện gì.
Nhưng, Tiết Oánh nắm được điểm mấu chốt trong đó.
- Nguyên Hoán, vừa rồi đại phu nói Thiên Hoan mang thai, là thật sao?
- Đúng là mang thai, người sắp làm tổ mẫu rồi.
Hạng Nguyên Hoán trả lời nhàn nhạt, động tác tay dịu dàng, đặt lại bàn tay vừa bắt mạch xong của nàng vào chăn.
- Nhưng, ta vừa nhận được tin, nói Thiên Hoan toàn thân đầy máu được con bế về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì, đó không phải máu nàng ấy, bây giờ cũng đã không sao rồi.
Ngưu Quang, Bạch Thiên và Hắc Ảnh chưa kịp thay y phục đứng bên cạnh, nhìn máu trên người và dáng vẻ chật vật của họ, Tiết Oánh biết chuyện không đơn giản như vậy.
Con ngươi Tiết Oánh xoay chuyển, ra hiệu cho Ngưu Quang ra ngoài.
- Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rất rõ ràng, Bạch Thiên Hoan bị người khác hãm hại, nhưng lần này Hạng Nguyên Hoán huyết tẩy hoàng cung là tử tội.
Nó trở về lâu thế này mà trong cung không phái người tới Hạng thân vương phủ, bề ngoài yên ả như vậy chỉ là khoảng lặng trước cơn bão mà thôi.
- Được, ta biết rồi, các ngươi mau đi thay y phục đi!
Tiết Oánh không quên dặn dò.
- Dạ!
Trở lại trong phòng, Tiết Oánh kéo Hạng Diên Thiệu qua phòng bên, bà đến gần, nhỏ giọng nói tình hình thực tế bên tai ông.
- Có chuyện như vậy?
Vẻ mặt Hạng Diên Thiệu lập tức trầm xuống:
- Đây là âm mưu của lục hoàng tử.
- Nhưng bây giờ chúng ta không có chứng cứ chứng minh là do lục hoàng tử làm, hơn nữa Nguyên Hoán đã tàn sát hoàng cung, Hoàng thượng…..sợ là sẽ không để yên.
- Phụ vương, mẫu phi, hai người không cần lo lắng, chuyện này giao cho nhi tử giải quyết!
Hạng Nguyên Hoán đột nhiên chen vào một câu, hắn đã ra khỏi phòng ngủ.
- Con giải quyết, con giải quyết thế nào?
Hạng Diên Thiệu híp mắt chất vấn.
- Chuyện này do con và Thiên Hoan gây ra, con nhất định sẽ không để liên lụy đến Hạng thân vương phủ!
- Nói càn, con nói vậy là ý gì? Con là nhi tử của ta, ta sợ con liên lụy ta à? Vả lại, lần này căn bản không phải lỗi của chúng ta!
Tiết Oánh tức giận mắng Hạng Nguyên Hoán.
- Nhưng tai họa lần này không nhỏ, con biết rõ tính nghiêm trọng trong đó.
Giết nhiều cấm vệ hoàng cung như vậy, đây là tử tội tru di cửu tộc.
- Không cần nói nữa, mẫu phi con nói không sai.
Hạng Diên Thiệu vô cùng bình tĩnh nói rõ:
- Vả lại, dù không phải Thiên Hoan, Hoàng thượng cũng sẽ tìm lý do khác để đối phó Hạng thân vương phủ, chẳng qua sớm hay muộn mà thôi.
- Lão gia có đối sách gì không?
- Cái Hoàng thượng muốn là binh quyền trên tay ta, cùng với mọi thứ ta đang nắm giữ, chỉ cần giao chúng ra hết, Hoàng thượng chắc sẽ bỏ qua cho chúng ta!
- Phụ vương, dù người giao ra tất cả những gì người có, Hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười ngắt lời ông.
- Bây giờ đó là biện pháp duy nhất.
- Còn biện pháp khác!
Vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán tự tin.